Một tiếng rống đầy cừu hận từ miệng Trình Trữ Sinh phát ra, lão giơ cao quải trượng, râu tóc dựng ngược, phảng phất như thiên thần hiện thân, uy phong lẫm liệt không ai bì được.

Cho dù với bề dày kinh nghiệm trận mạc của Quan Vị thời khắc này cũng không tránh được cảm giác hãi hùng, hắn biết, lão nhân này căm phẫn mà phát ra một chiêu nhất định không phải chuyện đùa.

Từng bước lui ra sau, Quan Vị tay cầm đại đao lập tức đưa lên trước ngực, hắn ngưng thần mà chống đỡ.

Song đợi chờ hắn cũng không phải là Trình Trữ Sinh tay giơ quá đầu, quải trượng tùy thời có thể đập xuống. Trước mắt hắn sáng ngời hơn mười điểm mũi nhọn, ngay lập tức hiểu rõ, Trình Trữ Sinh bất quá chỉ là hư trương thanh thế, đối phó với hắn chính thức là hơn mười mấy cây nỏ đã ngắm sẵn vào hắn.

Cũng may kinh nghiệm của Quan Vị cực kỳ phong phú, đặc biệt là đối phó với cung nỏ, người bình thường khó có hi vọng đuổi kịp bản lĩnh này.

Thân thể bỗng như con nhím cuộn tròn, không để ý hình thượng lăn một vòng dưới đất, mặc dù trong có vẻ khốn đốn nhưng cũng tránh được toàn bộ nỏ tiễn bắn tới.

Đây chính là bản lĩnh của hắn, trong sinh tử, dưới mưa tên mà luyện thành danh.

Song không chờ hắn đứng dậy, trên đỉnh đầu hắn tiếng binh khí xé gió lao tới.

Trong lòng hắn lúc nãy tức giận mắng chửi một tiếng, chống được chỗ này hỏng chỗ khác, vừa mới tránh khỏi Trình Trữ Sinh và mười mấy mũi tên. Chỉ là hắn như chưa kịp nghỉ ngơi thì phía sau Trình Trữ Sinh nhảy ra hai lão nhân cùng bốn trung niên, tất cả đều có tu vi bát tầng nội kình.

Vài người vừa xuất hiện, lập tức cố gắng giơ binh khí hướng phía hắn liều mạng chém tới, tựa hồ mỗi người cùng với hắn không có cách nào hóa giải thâm thù đại hận.

Mặc dù một thân tu vi cửu tầng nội kình nhưng càng đánh Quan Vị càng hoảng sợ, sáu cái bát tầng nội kình cao thủ a, cho dù với tu vi của hắn cũng không thể coi thường.

Vất vả lách mình tránh ra, một cái quải trượng to lớn lại dựng trước mắt.

Quan Vị tính tình hung ác tức khắc bộc phát, hắn hét lớn một tiếng, không để ý quải trượng đang đánh tới, đại đao trong tay chém tới, muốn cùng Trình Trữ Sinh lưỡng bại câu thương.

Nhưng đại đao của hắn vừa chém tới một nửa, đã bị một cây trường thương ngăn cản.

Quan Vị thầm kêu không tốt, liều mạng nghiêng đầu tránh đi, lại bị quải trượng quét trúng cánh tay bên trái, nhất thời cảm thấy một hồi đau đớn, cơ hồ cả nửa người tê liệt.

Một thân ảnh từ bên cạnh hắn chạy tới, cùng Trình Trữ Sinh sóng vai mà đứng, lạnh lùng nhìn hắn.

Quan Vị cắn chặt răng, đột nhiên nghe thấy vô số tiếng kêu la thảm thiết.

Thì ra vừa rồi không chỉ hơn mười cái nỏ tiễn không ngừng đối phó hắn, còn có hơn mười nỏ tiễn khác hướng những người còn lại bắn tới. Thuộc hạ theo hắn hơn mười năm đại bộ phận đều bị trúng tên.

Ánh mắt hướng về phía Hạ Thuyên Tín nhìn lại, hắn cười gằn hỏi:

- Các hạ là ai? Trình gia dường như không có người thứ hai là tu luyện giả cửu tầng.

Hạ Thuyên Tín trường thương trong tay thu lại, cao giọng nói:

- Hạ gia trang Hạ Thuyên Tín là ta.

- Hạ gia trang…

Quan Vị liên tục gật đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hay cho một Hạ gia trang, còn có Trình gia, cái đám hỗn trưỡng các người, dám đả thương người Hồng Cân Đạo chúng ta, Đại đương gia, Nhị đương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nhất định sẽ đem toàn bộ các ngươi giết sạch, gà chó không tha.

Trình Trữ Sinh chậm rãi thu hồi quải trượng, hai mắt oán độc không vơi chút nào nhìn đối phương.

- Thật không? Bọn ta nhân tiện ở chỗ này chờ bọn chúng, Hồng Cân Đạo, hắc hắc.., để xem rốt cuộc là ai gà chó không tha đây?

Trình phủ lúc này đây không hiểu sao chết nhiều người như vậy, ngay cả Thiên Niên Huyết Sâm cũng bị mất. Dưới tình huống như vậy đã sớm cùng bọn giặc Hồng Cân Đạo có mối thù bất cộng đái thiên, không phải người chết là ta vong.

Hạ Thuyên Tín hơi chút do dự, trong lòng thầm than, biết lúc này đây Hạ gia đừng hòng tránh ra khỏi chuyện này.

Bất quá Hồng Cân Đạo là mã tặc ở Thái A huyện, mà Trình gia cũng là một trong ba thế lực tại Thái Thương huyện, nếu vì việc này mà thân thiết với Trình gia, tính toán ngược lại cũng không có gì tổn hại.

Trình Trữ Sinh vừa dứt lời, quải trượng trong tay giơ cao nói:

- Hạ hiền chất, ta và ngươi liên thủ, đem kẻ này đánh gục, thế nào?

- Được, hết thảy nghe Trình lão gia tử phân phó.

Hạ Thuyên Tín cất cao giọng nói.

Hai người thân hình vừa động, một quải, một thương đồng thời đánh về phía trước, phảng phất như gió bão hướng Quan Vị đánh tới.

Quan Vị trong lòng kinh sợ, nhưng gặp tình huống đường cùng này, hắn cũng không chút yếu thế, đại đao múa như nước không lọt qua được, mặc dù lấy một địch hai nhưng bằng vào khí thế hung ác, trong thời gian ngắn cũng chưa rơi vào hạ phong.

Những người còn lại cũng không nhàn rỗi, Hạ Thuyên Danh, Hạ Nhất Thiên hai người giúp đỡ Trình gia đem những tên mã tặc bị thương hoặc tránh thoát được cung nỏ vây lại.

Hai bên không nói một lời, mà là liều mạng chém giết. Bất quá lúc này lực lượng của mã tặc so với Trình, Hạ hai nhà đúng là kém khá xa, mặc dù mã tặc hung hãn nhưng cũng như lá vàng trước gió, rất nhanh đã bị giết hoặc giam giữ.

Hạ Nhất Minh cũng không có ra tay, hắn từ phía sau lấy ra ba đoạn sắt dài gần một mét, đồng thời còn lắp ráp lên.

Khi ba đoạn sắt lắp ráp xong, tức khắc biến thành một vật vô cùng to lớn, chính là thanh trường đao dài hơn ba mét.

Nhìn cây đại đao này, mấy lão già và trung niên của Trình gia trên mặt đều biến sắc.

Cây đại đao này so với những người đồng lứa với bọn họ mà nói, cũng không hề xa lạ. Bọn họ khi trẻ đã từng chứng kiến qua uy phong của cây đao này. Lúc ấy, cả Thái Thương huyện chỉ duy nhất một người có thể cùng cây đao này tranh phong.

Chỉ bất quá, gần hai mươi năm qua, cây đại đao này đã quy ẩn, những người ở lứa tuổi trung niên có người ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng hôm nay, cây đại đao này một lần nữa xuất hiện, trong trí nhớ mơ hồ của họ hiện lên rõ ràng.

Nhìn Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ, Trình gia chúng lão trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Nguồn: http://truyenfull.vn

Về phần đệ tử trẻ tuổi của Trình gia đồng dạng bị cái thanh đao khủng khiếp này làm chấn động, bọn họ có lẽ không nghe đến truyền thuyết về cây đao này, cũng không biết nền móng Hạ gia được xây dựng lên từ chuôi đao này. Nhưng nhìn hình dáng của cây đao này, họ cũng không ngu ngốc cho rằng nó chỉ để trang trí.

Hạ Nhất Minh cứ như vậy trong tay cầm đại đao, ánh mắt rơi trên ba nguời Quan Vị.

Hắn cũng không có tiến lên vây công, tuy với loại người đó không cần chú ý quy củ, nhưng muốn hắn đánh chết tại chỗ không cho chạy thoát đi, thêm một người vây công chưa chắc càng nhiều đã càng tốt.

Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, bọn họ hoàn toàn đánh giá sai sự dẻo dai của tên gia hỏa này, mặc dù bị hai vị cao thủ đồng giai vậy công, mặc dù có chút đỡ trái hở phải, nhìn qua tựa như không chống đỡ nổi, nhưng từ đầu đến cuối không có chút tổn thương đáng kể nào.

Cửu tầng cao thủ, bọn họ tới trình trạng này, muốn đem bọn họ đánh bại không khó, nhưng muốn đem đánh chết như vậy tuyệt không dễ dàng rồi.

Mắt thấy đồng bọn ở xung quanh đều đã chết, Quan Vị đột nhiên hét lớn một tiếng, tay trái vung lên, liên tiếp những tiếng xé gió đột nhiên vang lên, thanh phi đao dường như từ a tỳ địa phủ bất ngờ xuất hiện, dưới ánh sáng chiếu rọi xuống như một tia quang mang huyễn lệ hướng Trình Trữ Sinh bay tới.

Trình lão gia tử mặc dù hận hắn thấu xương. Nhưng trong tình huống đang chiếm được lợi thế không muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, thân hình hắn dừng lại một chút, quải trượng quay một vòng, đem phi đao này hoàn toàn ngăn trở.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Quan Vị như người đao hợp nhất, hóa thành một đạo quang điện hướng phía Hạ Thuyên Tín mãnh liệt chém tới.

Hạ Thuyên Tín sắc mặt hơi đổi. Hắn mơ hồ cảm ứng được, một đao kia chứa nội kình toàn thân của Quan Vị, ngoài khí thế sắc bén còn mang chút tuyệt vọng, nếu hắn đón đỡ chỉ sợ là sẽ lưỡng bại câu thương.

Tâm niệm khẽ động, khí thế lập tức yếu đi, bắt buộc Hạ Thuyên Tín lui về sau hai bước, trường thương trong tay khẽ động một chiêu, tránh được chiêu đao điên cuồng của hắn.

Quan Vị cất tiếng cười to, thân hình như điện, đã từ vòng vây của hai vị cao thủ cửu tầng thoát ra.

Mặc dù các huynh đệ hắn mang theo đã toàn quân bị diệt, nhưng chỉ cần hắn còn sống, khi trở về có thể vì huynh đệ báo thù.

Hắn chỉ nhớ Hạ, Trình gia liên thủ đem toàn bộ thủ hạ của hắn tiêu diệt, nhưng không một chút nào nhớ tới lý do xảy ra trận chiến này kỳ thật bắt nguồn từ bọn hắn.

Đối với mã tặc mà nói, bọn họ giết người là có thể, là đương nhiên. Nhưng người khác giết bọn hắn lại là tuyệt đối không được. Chỉ cần còn một hơi thở, nhất định phải báo thù rửa hận.

Nhưng ngay lúc tiếng cười của hắn còn chưa dứt, trước mắt hắn hoa lên, theo sau là một cỗ lực lượng cường đại, gần như một trận gió không thể tưởng tượng được tạt đến mặt hắn, đồng thời trước mắt hắn cũng bị một mảng chói quang mang chói lóa chiếu vào.

Cũng may kinh nghiệp sinh tử nhiều năm cho hắn một phản ứng trong khoảng khắc, đại đao trong tay giơ cao, trong lúc mành chỉ treo chuông chắn trước mặt.

Ầm ầm..một tiếng vang thật lớn, Hạ Nhất Minh trường đao trong tay không hề hoa mỹ, hướng Quan Vị chém một đao.

Trường đao của Quan Vị mặc dù không nhỏ, nhưng cùng chuôi đao này so sánh, cơ bản là không đáng nhắc tới.

Bị một đao chém tới giống như Thái Sơn Áp Đỉnh, thân thể Quan Vị không thể đứng thẳng, hai chân thay phiên bước lui về sau, muốn hóa giải một đao trầm trọng kia.

Song hắn mới lùi lại mấy bước, bỗng cảm thấy từ sau một áp lực truyền đến. Trong lòng hắn truyền tới một cảm giác không tốt, nhưng giờ phút này đã không thể vãn hồi.

Một cây quải trượng to lớn mang theo lòng thù hận khắc cốt ghi tâm, mang theo thù hận của trăm người, hung hăng nện vào bên hông Quan Vị.

Hắn đột nhiên rống to, cả người cứ như vậy bị đập bể thành hai nửa, nửa bên trên vỡ tan máu thịt lẫn lộn, tiếng kêu thê thảm rợn tóc gáy, những mảng máu lớn nhiễm đầy mặt đất, ngay cả nội tạng cũng tung tóe rơi xuống.

Nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không chết ngay tại chỗ mà đau đớn kêu thảm thiết. Một lúc lâu sau đó, mới kêu lên một tiếng kiệt lực mà chết.

Trình Trữ Sinh lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt lay động tràn ngập khoái ý trả thù, cũng làm kẻ khác run sợ.