Vũ Thần

Chương 573: Đánh lén lại

DO có khăn che mặt nên khiến cho người khác không nhìn thấy được khuôn mặt ra sao, đồng thời cũng không phát hiện ra nét mặt của hắn lúc này như thế nào.

Chỉ có Hô Duyên Ngạo Bác mới biết được lão đang rất hổ thẹn. Là một thích khách, không ngờ lão lại bị đánh lừa. Nếu chuyện này mà bị truyền ra thì chắc chắn sẽ bị người ta cười đến vỡ bụng.

Thực ra, cho dù Hạ Nhất Minh có giả vờ tốt đến mấy nhưng nếu khôgn có thân phận tôn giả của hắn thì Hô Duyên Ngạo Bác cũng khôgn bị đánh lừa.

Từ khi hắn xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên có một người dám dùng thủ đoạn này để lừa hắn. Nhưng chính vì nó mới khiến cho hắn phải khổ sở.

Năng lượng Kim hệ khổng lồ phá không, mang theo tiếng rít chói tai lao tới lưng hắn.

Nửa thân trên của Hô Duyên Ngạo Bác thoáng động, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng màu đen. Luồng quang mang xoay quanh cơ thể hắn tỏa ra mùi máu tươi.

Công kíhc phát ra từ ngũ hành hoàn mặc dù rất mạnh nhưng cũng không có cách nào phá được hắc mang. Sau khi chạm vào nó liền biến mất.

Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình, tuy nhiên miệng hắn vẫn điểm một nụ cười khiến cho Hô Duyên Ngạo Bác sợ hãi.

Chẳng biết cái sừng trên đầu bạch mã sáng lên từ lúc nào. Một luồng điện đánh trúng vào người Hô Duyên Ngạo Bác.

Năng lượng của bạch mã truyền vào ngũ hành hoàn không phải là năng lượng lôi điện mà chỉ là năng lượng đơn thuần.

Một đòn công kích này mới chính là bản lĩnh thực sự của nó. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi đặt chân lên đjai lục nó mới sử dụng lôi điện để công kích.

Với tốc độ của lôi điện, Hô Duyên Ngạo Bác khôgn có cách nào trốn tránh. năng lương lôi điện bổ trúng vào luồng hắc quang lập tức khiến cho nó tan rã.

Sắc mặt Hô Duyên Ngạo Bác tái nhợt. Luồng hắc quang đó chính là một trong những vũ kỹ mạnh nhất mà hắn tu luyện được.

Trong những lần đối địch, một khi sử dụng tới kỳ môn công pháp xuất phát từ Ngưng huyết thauật bao giờ hắn cũng chuyển nguy thành an. Tuy nhiên, lôi điện của bạch mã giống như khắc tinh của nó, vừa mới chạm vào một cái đã nhanh chóng biến mất. Ngay cả thân thể của hắn cũng bị trúng đòn.

Dòng điện xuyên qua thân thể Hô Duyên Ngạo Bác khiến cho quanh người hắn bao phủ một loạt những tia chớp màu tím.

Sát khí trong mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe lên, tốc độ xoay của ngũ hành hoàn tăng lên nhanh chóng.

Bốn tia sáng có màu sắc khác nhau lóe lên. Lập tức trong không trung xuất hiện một cây đại đao chém thẳng về phía Hô Duyên Ngạo bác.

Hôm nay, Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ được hoa của bốn hệ trong ngũ hành. Khoảng cách đạt tới cảnh giới ngũ hành đại viên mãn đã khôgn còn xa nữa.

Uy lực của ngũ hành hoàn trong tay hắn lúc này mạnh hơn trước đây rất nhiều.

Một tiếng quát lớn phát ra từ cái bóng tím trước mặt. Từ tay hắn lóe lên một đạo ánh sáng.

Hạ Nhất Minh và bạch mã cùng nhắm mắt lại. Mặc dù bên tai vẫn nghe thấy âm thanh nhưng cảm giác đau nhức của đôi mắt vẫn khiến cho cả hai khiếp sợ.

Với thể chất của bọn họ như vậy mà vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đau nhức vậy người bình thường hay tiên thiên cao thủ mà trúng phải chắc chắn không chết thì cũng mù mắt là chuyện bình thường.

Căn cứ vào cảm giác, ngũ hành hoàn lại xuất ra một đao đánh về phía trước. Một tiếng nổ vang lên, lực lượng của hai bên đã va chạm với nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một luồng lực lượng phản lại khiến cho thân thể Hạ Nhất Minh thoáng dao động. Ngay cả bạch mã cũng phải ghìm cả bốn vó xuống đất.

Tất nhiên Hô Duyên Ngạo Bác lại càng thêm chật vật. Một nửa chân khí trong cơ thể hắn phải chống lại lôi điện nên chỉ miễn cưỡng chặn lại được một đòn công kích từ đối phương. Thân thể hắn chẳng khác gì một quả bóng, nhanh chóng bắn ra x.

Nhưng ngoài dự liệu của Hạ Nhất Minh đó là sau khi Hô Duyên Ngạo Bác bay ra ngoài cũng không rơi xuống đất.

Quanh thân thể hắn chợt lóe lên một tầng quang mang, nâng hắn lên cao.

Hạ Nhất Minh sững sờ cảm nhận cảnh tượng đó. Không ngờ đang bị lôi điện vây quanh mà Hô Duyên ngạo Bác vẫn có thể điều khiển thần binh mà bay lên.

Thực lực như thế, Hạ nhất Minh cũng tự thẹn không thể bằng được. hắn thầm thở dài một tiếng. Không ngờ bản hân cùng với lôi điện hợp lực đánh lén vẫn không thể lưu đối phương lại.

Cơn đau từ đôi mắt bớt dần, Hạ Nhất Minh từ từ mở mắt ra nhìn.

Quang mang trước mắt đã biến mất, nhưng dư âm của nó vẫn khiến cho hắn sợ hãi.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bạch mã, thì thào nói:

- Ông bạn già! Hôm nay nếu không có ngươi thì khó mà thuận lợi được như vậy.

Công pháp của Hô Duyên Ngạo Bác phát ra mùi máu tươi nồng nặc chắc chắn là có liên quan tới Ngưng huyết thuật. Tuy nhiên lôi điện của bạch mã chính là khắc tinh của nó. Vì vậy mà một kích đánh tan cũng là chuyện bình thường. Mà thực lực của Hô Duyên Ngạo Bác quả thật cao hơn Hạ nhất Minh rất nhiều. Trong tình hình bất lợi như thế mà hắn vẫn có thể phản kích rồi bỏ chạy. thở dài một cái, Hạ Nhất Minh và bạch mã xoay người đuổi theo đám Sở Hao Châu.

Đã rõ mục tiêu của đối phương không phải là Hoắc Đông Thành, Hạ Nhất Minh cũng không cần phải tách ra để hành động nữa. Hơn nữa hắn cũng muốn nghe ý kiến của Sở Hao Châu xem làm thế nào để ứng phó với hành động của Hoàng Tuyền môn.

Trên bầu trời , một luồng sáng chợt vọt qua rồi giống như lưu tinh rơi xuống một khu rừng hoang vắng.

Sau khi luồng sáng biến mất liền lộ ra thân hình Hô Duyên Ngạo Bác. Lúc này quần áo trên người hắn đã gần như nát vụn. Khăn che mặt không biết rơi mất từ lúc nào.

Khi có khăn che mặt, nét mặt chẳng ai có thể biết được. Nhưng lúc này, sau khi mất đi liền để lộ khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Hắn vừa chạm đất liền thi triển thân pháp chạy đi. Phi hành trong không trung mặc dù có tốc độ rất nhanh nhưng cũng dễ dàng để lộ mục tiêu, rất dễ để cho người khác truy tung. Vì vậy mà hắn mới hạ xuống đất.

Xuyên qua đám cây cối và một vài con suối nhỏ. Mất khoảng hai canh giờ, Hô Duyên Ngạo Bác mới dừng lại.

Lúc này nét mặt của hắn đã trở lại bình thường. Nhưng nghĩ tới bạch mã lôi điện hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Khi ở Hải thiên thành, hắn đã tận mắt chứng kiến nó sử dụng lôi điện phá hủy Ngưng huyết nhân. Mà vào lúc này, công pháp mà hắn khổ tu bao năm cũng bị nó khắc chế.

Chính diện đối mặt với luồng lôi điện của bạch mã, hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của nó. So với nó, hắn thà giao thủ với Bách Linh Bát huyền bí khó lường còn hơn.

Thân hình thoáng động, hắn đã tới một cái thôn xóm nhỏ. ĐỘng tác của hắn vô cùng quen thuộc đi vào trong thôn, tới một căn nhà.

Trong căn nhà có một người đang cầm chiếc bút lông viết lách cái gì đó.

mặc dù nghe thấy tiếng động nhưng người đó vẫn tập trung vào nét bút, không hề ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, cuối cùng hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn lại bức vẻ rồi lác đầu, tỏ vẻ không hài lòng lắm. Sau đó hắn mới đưa mắt nhìn về phía vị khách. Ngay lập tức , ánh mắt của hắn trở nên hết sức thú vị.

- Hô Duyên? Là ngươi sao?

Hô Duyên Ngạo Bác tức giận nói:

- Là ta.

Người trung niên nhìn từ trên xuống dưới rồi cười nói:

- Làm sao mà ngươi tơi tả thế này? Gặp phải lão già nào hay sao?

Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng nói:

- Không phải là lão già nào. Mà chỉ là một người mới trở thành tôn giả được hai năm.

Người trung niên không tin vào tai mình nói:

- Hô Duyên! Ngươi đừng có đùa ta. Một kẻ mới trở thành tôn giả hai năm làm sao mà khiến ngươi chật vật như vậy.

Hô Duyên Ngạo Bác cười khổ nói:

- Không thể so sánh hắn với những tôn giả bình thường được. Hơn nữa hắn còn có một con thánh thú làm bạn.

Nghe thấy thế trung niên nhân mới bình tĩnh nói:

- Thánh thú có thể làm ngươi bị thương chắc chắn không phải bình thương. - Suy nghĩ một chút hắn nói:

- Làm bạn với thánh thú trong thiên hạ không ai có thể hơn bộ tộc Đồ Đằng, thánh thú đánh ngươi bị thương chẳng lẽ có máu kỳ lân hay sao?

Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói:

- Bởi vì lão phu không biết lai lịch của con thánh thú này nên mới đến hỏi ngươi. - Hắn tả lại chi tiết hình dáng bạch mã, cuối cùng nói thêm:

- Đặc biệt trên đỉnh đầu nó có một cái sừng có thể phát ra lôi điện.

Sắc mặt trung niên nhân trở nên nghiêm túc. Hắn đi tới bên cạnh bạn, cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Lúc sau, một bức hình bạch mã sống động như thật xuất hiện trên tranh giấy. Mà hắn cũgn chỉ căn cứ vào những lời miêu tả của Hô Duyên Ngạo Bác để vẽ ra.

Hô Duyên Ngạo Bác gật đầu nói:

- Đúng! Chính là nó.

Trung niên nhân suy nghĩ một lúc nói:

- Hô Duyên! Ta có thể khẳng định con thú này tới từ hải ngoại.

Hô Duyên Ngạo Bác biến sắc. Hắn biết sự đáng sợ khi ra biển như thế nào. Đồng dạng, thánh thú từ ngoài biển thực lực cũng cao hơn thánh thú trong lục địa một bậc.

- Nếu có được lôi điện thì trong cơ thể con thú àny cũng có thể có máu của thần thú. - Trung nhiên nhân tiếp tục nói.

Hồ Duyên Ngạo Bác hít một hơi thật sâu nói:

- Theo ý ngươ, nó có tiềm lực trở thành thần thú hay không?

Trung niên nhân cười khổ một tiếng nói:

- Nếu là thời kỳ thần đạo thì có lẽ nó có khả năng trở thành thần thú. Nhưng bây giờ...

Sác mặt Hô Duyên Ngạo Bác thay đổi mấy lần, cầm lấy tấm hình bạch mã, xoay người bỏ đi.

Trung niên nhân nhìn bóng lưng hắn bất đắc dĩ thở dài. Hoàng Tuyền môn đối địch với một con thánh thú như vậy chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt.