Vũ Thần

Chương 568: Ước định

Đám Hạ Nhất Minh thấy Hải tinh hoảng hốt bỏ chạy cũng không đuổi theo mà quay sang nhìn Hắc sa vương. Một bầu không khí khẩn trương ở đây lại bắt đầu dấy lên.

Sau khi thấy đám người hạ Nhất Minh trong nháy mắt hạ sát Hải tinh vương, Hắc sa vương đã có chút sợ hãi.

Với trí tuệ của nó hiển nhiên hiểu được thực lực của mấy người kia khi phối hợp với nhau như thế nào. Chỉ có điều nó không hiểu tại sao bọn họ lại giúp đỡ mình.

Hạ Nhất Minh nhìn Hắc sa vương mà nhíu mày. hắn chợt phát hiện bản thân đã quên mất chuyện quan trọng nhất đó là không thể giao tiếp với nó.

Sở Hao Châu đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh. Hình như lão cũng hiểu được lo lắng trong lòng hắn nên chỉ biết sờ sờ mái tóc mà không biết nói gì. Cuối cùng, lão bước lên một bước, ôm quyền chắp tay.

Hạ Nhất Minh thầm nhủ, cái con Hắc sao vương này không phải con người. Lão hành lễ với nó thì có tác dụng gì cơ chứ?

Tuy nhiên, Hắc sa vương lại làm những động tác nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Thần hình nó hơi uốn éo một chút rồi gật đầu.

Hạ Nhất Minh há hốc miệng nhìn biểu hiện của Hắc sa vương mà cảm thấy sợ hãi. Không ngờ nó có thể hiểu được ý tứ của Sở Hao Châu.

Sở Hao Châu đưa tay chỉ chỉ lên phía trên sau đó từ từ bơi lên mặt nước. Hạ nhất Minh chớp chớp mắt sau đó vội giục bạch mã đuổi theo.

Cũng chẳng hiểu Hắc sa vương có hiểu được ý tứ của Sở Hao Châu hay không, nhưng nó chỉ ngập ngừng một chút rồi bơi theo.

Hạ Nhất Minh vỗ nhẹ vào lưng lôi điện, nó lập tức gia tăng tốc độ, lao tới bên cạnh Sở Hao Châu. Hắn mở miệng hỏi nhỏ:

- Sở lão ca! Huynh có thể trao đổi với nó?

Sở Hao Châu nhún vai, nói:

- Không thể.

- Vậy sao huynh lại bảo nó bơi lên?

Sở Hao Châu tức giận nói:

- Bách huynh đã đưa ra đề nghị này chắc chắn có cách trao đổi với nó.

Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Có lẽ cũng chỉ có Bách Linh Bát mới có khả năng giao tiếp với Hắc sa vương mà thôi.

Sở Hao Châu mở miệng hỏi:

- Vì sao Bách huynh khôgn xuống? Nếu hắn ra tay thì còn Hải tinh vương kia cũng đừng hòng chạy thoát.

Giọng nói của lão có chút tiếc nuối vì để cho một con thánh thú chạy thoát. Hạ Nhất Minh cười khổ, không biết nói thế nào. Hắn không thể nói thật rằng Bách Linh Bát không thể giết chết sinh vật có trí tuệ.

Đảo mắt vài cái, Hạ Nhất Minh nói:

- Bách huynh phải ở trên đó để bảo vệ bảo trư nên không dám xuống dưới.

Sở Hao Châu ngạc nhiên hỏi:

- Con bảo trư đó là thế nào?

Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Nó là sủng vật thương yêu nhất của lão tổ tông trên Thiên Trì sơn. Cho dù thế nào cũng không thể để nó bị thất lạc.

Sở Hao Châu hít một hơi thật sâu. Mặc dù trước đây lão vẫn chưa đi qua vùng Tây Bắc nhưng vẫn nghe nói tới thân phận và địa vị của người đó. Có thể nói, lão tổ tông của Thiên trì sơn chính là một trong số những nhân vật hàng đầu trên thế giới. Cho dù thế nào cũng không thể trêu chọc vào một người như vậy.

Sau khi biết được lai lịch của bảo tru, lão thầm liên tưởng tới thân phận của Bách Linh Bát. Chẳng lẽ hắn chính là cao thủ ngũ khí triều nguyên của Thiên trì nhất mạch?

Trên mặt biển chợt nổi lên những con sóng lớn, Hắc sa vương đã xuất hiện trên mặt nước.

Thân hình hắc sa vương giống như một ngọn núi nhỏ, trôi nổi trên mặt biển.

Hạ Nhất Minh cưỡi bạch mã đứng bên cạnh Hắc sa vương giống hệt như một con ruồi đầu cạnh con người.

Tuy nhiên, tất cả đều biết dưới sự liên thủ của một người và một ngựa đó, uy lực hoàn toàn vượt xa thực lực của Hắc sa vương.

Bách Linh Bát đứng giữa không trung, từ từ bay tới. Con bảo trư đang nằm trong lòng hắn nhảy dựng lên lưng Bách Linh Bát. Hai chân sau của nó đứng lên vai, chân trước chống vào đầu Bách Linh Bát, mở mắt nhìn chằm chằm hắc sa vương.

"Hanh hanh hanh..." . Con bảo trư chợt kêu lên liên tiếp. Trong không khí xuất hiện một chút dao động.

Hạ Nhất Minh nhướng mày, kinh ngạc nhìn bảo trư.

Hắc sa vương sau khi ra lệnh cho đám con cháu của mình lui lại liền mở miệng phát ra những âm thanh tương tự.

Những sinh vật sống trong nước, căn cứ vào sự dao động của nước mà truyền đạt suy nghĩ của mình.

Hình như bảo trư cũng nắm được phương pháp giao tiếp đó. Tuy nhiên cáhc giao tiếp của bảo trư là nhờ vào sự dao động của không khí chứ không phải nước. Mặc dù hai môi trường hoàn toàn khác nhau, nhưng nguyên lý cũng khôgn có gì khác biệt.

Từng luồng dao động cứ liên tục phát ra chung quanh mọi người. mặc dù Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu không hiểu được ý nghĩa của chúng, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi trong những làn dao động.

Hạ Nhất Minh nhìn Bách Linh Bát cuối cùng không nhịn nổi hỏi:

- Bách huynh! Huynh có hiểu được những lời chúng nói không?

- Tất nhiên.

Ánh mắt Sở Hao Châu xuất hiện sự kinh ngạc. Lúc trước lão đưa Hắc sa vương lên là định cùng mọi người tìm ra cách thức giao tiếp.

Nhưng lão chẳng ngờ được, Bách Linh Bát và bảo trư lại có thể giao tiếp với nó. Lúc này, lão càng cảm thấy tò mò đối với Bách Linh Bát.

Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu. Hắn đã không còn cảm thấy ngạc nhiên vì những khả năng đặc biệt của Bách Linh Bát nữa. Nếu bọn họ có thể giải quyết được vấn đề giao tiếp thì hắn coi như đã xong.

Một lúc sau, những luồng dao động lập tức biến mất. Thân hình con Hắc sa vương hơi lắc lư vài cái rồi chìm xuống.

Bách Linh Bát nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người, mở miệng nói:

- Nó đồng ý rồi. Ngoại trừ chúng ta ra, nó sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào lặn xuống đây nữa.

Hạ Nhất Minh gật đầu hài lòng. Qua cuộc trảo đổi lần này, hắn càng thêm hiểu rõ Hắc sa vương. Nếu nó đã đồng ý thì trừ khi gặp chuyện bất khả kháng, còn không sẽ không bao giờ đổi ý.

Có một con thánh thú gác cửa như vậy, bí mật nơi đây coi như chẳng có người nào phát hiện ra được nữa. Vung tay lên, Hạ Nhất Minh nói:

- Mọi người! Chúng ta đã ra ngoài gần một tháng, không biết tình hình trên đảo lúc nào thế nào rồi. Có nên trở về xem một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Hao Châu lập tức đồng ý nói:

- Không biết bọn Triển Hồng Đồ đã xóa sổ Hải Thiên môn hay chưa? - Dừng một chút, lão lại nói tiếp:

- Không biết một tháng qua, Hoắc Đông Thành có tiến bộ gì hay không?

Hạ Nhất Minh cười to nói:

- Sở lão ca! Huynh quá quan tâm tới tên đồ đệ của mình đấy.

Sở Hao Châu hừ nhẹ một tiếng nói:

- Thiên phú của hắn rất tốt. Mặc dù bây giờ tu vi còn kém nhưng chỉ cần giám sát chặt chẽ thì sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu to lớn.

Tuy nhiên, lão chợt nhỏ giọng nói:

- Năm nay hắn đã mười tám tuổi, nếu trước bốn mươi tuổi mà không thể tu luyện tam hệ công pháp đạt tới tầng thứ mười thì sau này cũng chỉ dừng ở một mức độ thấp mà thôi.

Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:

- Có lão ca ở bên cạnh đốc thúc thì làm sao mà hắn có thể kém được cơ chứ. Hơn nữa, có kim đan của tiểu đệ chắc chắn hắn sẽ có cơ hội đột phá tôn giả. Chỉ có điều không biết hắn có vượt qua được cửa ải cuối cùng hay không.

Trong mắt Sở Hao Châu có chút kỳ dị. Hạ Nhất Minh nhìn thấy liền đoán được suy nghĩ trong đầu lão.

Chắc chắn lão đang nghĩ tới phương pháp luyện hóa thần binh thứ hai. Chỉ có điều phương pháp này thực sự rất nguy hiểm. Nếu sau khi phá hủy thanh thần binh thứ nhất mà không thể vụ hóa được thanh thần binh thứ hai thì hoàn toàn chấm dứt. Phương pháp này có thể nói là một biện pháp đánh cuộc.

Một lúc sau, Sở Hao Châu thở dài một tiếng nói:

- THôi! Sau này lão ca ta cứ truyền lại phương pháp này. Còn có người chấp nhận tu luyện nó hay không thì tùy vậy.

Hạ Nhất Minh gật đầu. Chuyện như thế này có lẽ cũng chỉ bản thân tự mình lựa chọn. Còn không cho dù có thân thích đến mấy cũng khó có thể ảnh hưởng tới quyết định cả đời của một vị tôn giả.

Vỗ nhẹ lưng bạch mã một cái, nó hí lên một tiếng dài, lan rộng khắp cả mặt biển.

Ngay sau đó, nó như một tia chớp chạy thẳng về phía trước.

Bách Linh Bát và Sở Hao Châu cùng nhau bay giữa không trung, trong nháy mắt khôgn còn nhìn thấy bóng dáng.

Khoảng nửa canh giờ, Kiền sơn thành đã xuất hiện trước mắt. hạ Nhất Minh liền giảm tốc độ của bạch mã chỉ bằng một con khoái mã bình thường.

Đám thủ vệ gác cổng nhìn thấy bạch mã một sừng liền sợ hãi tái mặt. Một hàng người đang xếp dài trước cổng thành tự động tách làm hai, tạo thành một con đường rộng rãi.

Hạ Nhất Minh nhanh chóng giục bạch mã chạy vào trong thành.

Đến lúc này, hắn đã quen với sự cung kính của người khác nên chẳng có cảm giác gì hết.

Kinh nghiệm vài năm đã biến một thiếu niên mười sáu tuổi dần trưởng thành, được người khác công nhận. Đồng thời, nó cũng tạo cho hắn một cái thói quen, từ trên cao nhìn xuống.

Trên bầu trời, hai luồng ánh sáng hiện ra, đi theo bạch mã vào trong thành.