Vũ Thần

Chương 560: Đông Lai Tử Khí

Mê cung thăm thẳm đủ các ngóc ngách , quả thực rất khó để xác định được đâu là con đường cần đi.

Nhưng điều đó cũng không cần thiết đối với Bách Linh Bát. Y cứ thế đi thẳng, tốc độ không nhanh nhưng không hề dừng lại chút nào.

Hạ Nhất Minh tự nhiên là vạn phần tin tưởng Bách Linh Bát, tuy rằng hắn vẫn thầm phê phán kỹ thuật điều khiển thuyền của Bách Linh Bát nhưng tổng thể mà nói, lời hứa của người này khiến người ta rất yên tâm.

Sở Hao Châu cầm bản đồ của Hạ Nhất Minh trong tay, hàng lông mày nhăn lại thật sâu. Tuy rằng đôi mắt y nhìn chăm chú vào bản đồ như thể đã tính trước nhưng chỉ có y mới biết được, bản thân đã bị Bách Linh Bát gây chấn động tới mức căn bản không thể tìm được vị trí hiện tại của bản thân trên bản đồ nữa.

Rốt cục, y thoáng liều mạng nhỏ giọng hỏi:

- Lão đệ, trước kia bách huynh đã tới nơi đây sao?

Hạ Nhất Minh tức giận lắc đầu:

- Bách huynh vẫn đi theo ta, làm sao có khả năng đã tới nơi này được.

Sắc mặt Sở Hao Châu trở nên trắng bệch nói:

- Lão đệ, cho tới bây giờ, Bách huynh vẫn chưa từng xem bản đồ một lần nào.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:

- Vậy thì có cái gì không ổn?

Sở Hao châu cười khổ nói:

- Tấm bản đồ này vô cùng phức tạp, hàng ngàn hàng vạn lối đi, nếu không có bản đồ, căn bản là không ai có thể nhớ kỹ. Bách huynh không mang chúng ta đi bừa đấy chứ?

Hạ Nhất Minh nao nao, hắn cân nhắc một lúc rồi cười nói:

- Lão ca cứ yên tam, Bách huynh có khả năng đã nhìn qua một lần là không thể nào quên.

Hạ Nhất Minh quả thật cực kỳ tinh tưởng điểm này. Ngay cả bí tịch thần đạo mà Bách Linh Bát còn có thể phục chế được, vậy thì càng không phải nói tới tấm bản đồ đơn giản này.

Tuy nhiên rất đáng tiếc, chuyện này không thể nói cho người khác được, nếu không khẳng định sẽ khiến cho sóng to gió lớn nổ lên.

Sở Hao Châu bán tín bán nghi đi theo, nhưng không bao lâu, trước mắt mọi người bừng sáng lên, không ngờ đã đi tới một nơi rất rộng lớn.

Nhìn kỹ, mọi người mới biết, hóa ra bọn họ đã tới một sơn đông to lớn. Phía trên sơn động có rất nhiều tảng đá với hình dạng bất động, thiên kỳ bách quái, nhiều không đếm xuể, nhưng những tảng đá đó đều có một đặc điểm, đó là mỗi tảng đá đều phát ra hào quang nhàn nhạt.

Sở Hao Châu ngẩng đầu nhìn nửa ngày, rốt cục nói:

- Quang vựng thạch, hóa ra trên thế giới thực sự có loại bảo vật này.

Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn, cũng bị cảnh sắc đẹp mắt trên đầu hấp dẫn. Hắn hít một hơi thật sâu nói:

- SỞ lão ca, Quang vựng thạch là cái gì ?

- Đây là một loại hiếm thấy khoáng thạch, nếu có thể luyện vào trong thần binh lợi khí, sẽ có tác dụng mê hoặc tai mắt.

Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, lập tức nghĩ tới viên trân châu vạn năm trên người mình. Sơ với nó, công năng của quang vựng thạch tuy rằng còn xa mới được như vạn năm trân châu, nhưng nếu hai thứ kết hợp lại với nhau, khẳng định là có thể tạo ra được hiệu quả thần kỳ không gì có thể sánh nổi.

Hạ Nhất Minh hơi nhún chân nhảy dựng lên, thân thể như không có trọng lượng, nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa không trung, tới đỉnh động cao hơn mười trượng.

ĐỈnh động có khá nhiều quang vựng thạch. Hạ Nhất Minh chọn lựa một lúc, nhẹ nhàng vỗ vào một khối đá nhỏ.

Khối đá đó lập tức gãy ở giữa, rơi xuống. THân thể Hạ Nhất Minh cũng rơi xuống thẳng tắp theo khối đá, khi sắp chạm đất thì đưa tay ra, lập tức nhẹ nhàng đỡ lấy nó.

Sở Hao Châu kinh ngạc nói:

- Hạ lão đệ, quang vựng thạch mặc dù có tác dụng mê hoặc tai mắt nhưng nếu không có công pháp tương ứng để phối hợp thì tác dụng của nó sẽ cực kỳ nhỏ bé, cho dù là gia nhập vào thần binh thì có lẽ sẽ mất nhiều hơn được.

Hạ Nhất Minh cười ha hả:

- Đa tạ lão ca chỉ điểm, tiểu đệ nhớ kỹ.

Sở Hao Châu khẽ lắc đầu. Chỉ cần nhìn bộ dáng tùy ý của Hạ Nhất Minh là biết hắn không để lời nói của mình vào lòng. Y vốn định khuyên bảo thêm một hai câu, tuy nhiên nghĩ lại thì thấy chỉ là một chút quang vựng thạch thôi mà, ở đây có nhiều như vậy, lãng phí một ít cũng chẳng tính là gì.

Chỉ có điều, nghĩ lại đoạn đường vừa đi, Sở Hao Châu lại cảm thấy đầu to hẳn lên. thật không hiểu Bách Linh Bát làm thế nào lại nhớ nổi đường đi trong mê cung rậm rạp như mạng nhện thế này.

Khối quang vựng thạch mà Hạ Nhất Minh lấy xuống chỉ to chừng một cánh tay, cầm lấy cũng không hề vướng víu.

Đừng thấy Hạ Nhất Minh dễ dàng lấy xuống như vậy mà nghĩ là đơn giản, kỳ thật nếu là tiên thiên cường giả bình thường, muốn lấy xuống như vậy cũng phải phí một phen công phu.

Tiếp tục đi về phía trước, sau nửa ngày, mọi người phát hiện dường như quanh thân họ có thêm một tầng sương mù mỏng manh.

Khác với những loại sương mù bình thường, màn sương mù này không ngờ lại có những tia sáng hỗn loạn màu tím nhạt.

Đám người Hạ Nhất Minh nhìn nhau, đều dừng cả lại.

Có trời mới biết đám sương mù này có gì thần bí, nếu nó ẩn chứa kịch độc, tuy rằng bọn họ không quá sợ nhưng cũng phải có chút phiền toái.

Đột nhiên mọi người nhìn thấy bạch mã lôi điện mở to đôi mắt, hí dài một tiếng, buông vó phi thẳng về phía trước.

Hạ Nhất Minh kinh hãi, lập tức chuyển thân đuổi theo. Sở Hao Châu và Bách Linh Bát đều không dám chậm trễ, hai người cùng lao theo.

Khi bọn họ đứng lại, lập tức phát hiện sương mù ở xung quanh đã nồng đậm tới mức tưởng như đang sôi sục quanh thân mình.

Nhưng càng làm cho mọi người kinh dị không chừng chính là, bạch mã lôi điện đang nhảy lên vui vẻ trong màn sương mù này. Nhì bộ dạng của nó như thể gặp phải chuyện gì đó rất cao hứng.

Hạ Nhất Minh và Sở Hao Châu vốn đã đóng chặt hô hấp, thậm chí tất cả lỗ chân lông đều đóng chặt lại.

Nhưng sau khi thấy biểu hiện của bạch mã lôi điện, bọn họ lập tức hiểu rằng màn sương mù ấy tuyệt đối không phải là thứ gì đó nguy hiểm. Nếu không , với trí tuệ của bạch mã, chắc chắn sẽ không thể biểu hiện vui vẻ như vậy trong màn sương được.

Sở Hao Châu chậm rãi buông lỏng toàn thân, đặt bàn tay vào trong màn sương, lẳng lặng nhìn màu sắc của nó, không ngừng mò tìm trong óc những truyền thuyết liên quan tới màn sương mù màu tím.

Biểu hiện của Hạ Nhất Minh lại càng thả lỏng hơn. Hắn hít một hơi dài, buông lỏng phong tỏa toàn thân, tận tình cảm thụ điều kỳ bí của màn sương.

Sau một lát, hai mắt Hạ Nhất Minh mở to, lộ vẻ kinh ngạc rồi nói:

- Lão ca, màn sương mù này có điểm cổ quái.

Sở Hao Châu vốn đã mơ hồ có chút manh mối, nghe vậy liền hỏi theo:

- Có gì cổ quái?

- Màn sương đó dường như có tác dụng định thần, có thể làm cho người ta tự nhiên bình tĩnh lại.

Thân thể Sở Hao Châu run lên. Y đột nhiên ngẩng đầu, cũng học theo bộ dạng của Hạ Nhất Minh, thả lỏng toàn thân, lặng lẽ cảm thụ màn sương.

Sắc mặt Sở Hao Châu dần giãn ra, lúc này y đã hoàn toàn vứt bỏ nghi ngờ ra khỏi đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Thật tốt, chính là thứ này.

Sở Hao Châu nói thật chắc chắn.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:

- lão ca, ngươi phát hiện cái gì?

Hai mắt Sở Hao Châu lóe sáng nói:

- Hạ lão đệ, ngươi đã từng nghe nói tới truyền thuyết về Tử Khí Đông Lai chưa?

Hạ Nhất Minh hơi giật mình:

- Tiểu đệ đã đọc được trong một quyển sách nào đó, nghe nói ở hải ngoại có tử khí, sinh ra ở phương đông và diệt cũng ở phương đông. Nếu người tu luyện có thể tiến vào tử khí và tu luyện trong đó, như vậy sẽ có thuật lợi rất lớn khi đột phá chướng ngại. Đây chính là Đông Lai Tử Khí tiếng tăm lẫy lừng, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Hạ Nhất Minh nhướng mày:

- Sở lão ca, ngươi nói đây là tử khí đến từ phương đông sao?

Sở Hao Châu cười ha ha:

- Không sai, đây chính là tử khí tới từ phương đông, tuy nhiên lão đệ nói sai một việc. Tác dụng lớn nhất của tử khí này không phải là đột phá chướng ngại cực hạn mà là để củng cố tu vi của bản thân.

Hạ Nhất Minh duỗi tay, cảm thụ cảm giác mà tử khí xung quanh mang lại.

Hệ thống sức mạnh mà tử khí này chứa đựng quả nhiên thiếu nhuệ khí nhưng lại rất thuần hậu. Nếu dùng sức mạnh này để tấn công chướng ngại quả thực là nói đùa.

Sở Hao Châu mỉm cười, đột nhiên nói:

- Lão đệ, ta không muốn tiếp tục đi về phía trước nữa, chúng ta chia tay ở đây thôi.

Hạ Nhất MInh hơi giật mình, lập tức hiểu được ý tứ của y.

Sở Hao Châu vừa mới đột phá không bao lâu, đúng là cần phải củng cố cảnh giới, nếu đã gặp tử khí trong truyền thuyết mà lại có ý buông tha thì thật là kỳ quái.

Hạ Nhất Minh cân nhắc một lúc rồi nói:

- Sở lão ca, ngươi ở đây chờ cũng tốt. Ta đi cùng Bách Linh Bát và bạch mã lôi điện sẽ không có gì trở ngại to lớn đâu.

Nhưng Sở Hao Châu lập tức lắc đầu:

- hạ huynh đệ, Tử Khí Đông Lai không chỉ có thể củng cố cảnh giới, cho dù là đối với bước tu luyện tiếp theo cũng có ích lợi rất lớn. Cho nên, có lẽ ngươi nên lưu bạch mã lại.

Y hơi ngừng lại một chút rồi nói rất chân thành:

- Nếu các ngươi để bạch mã lại, cho nó cảm thụ tử khí ở đây, sẽ rất có ích cho nó trong tương lai.

Tuy rằng trong lòng không muốn nhưng Hạ Nhất Minh cũng biết đây là cơ hội hiếm có, bèn vẫy bạch mã lại, nhẹ nhàng dặn dò bên tai nó mấy câu.

Tuy rằng hắn không nghĩ rằng hiểu được lời nói, tuy nhiên với trí tuệ của nó, tự nhiên sẽ rất dễ dàng hiểu được ý tứ của Hạ Nhất Minh.

Nó dường như cân nhắc một lúc, rốt cục gật đầu, ở lại cùng Sở Hao châu.

Hạ Nhất Minh gật dầu với Sở Hao Châu và bạch mã lôi điện rồi quay người sóng vai đi cùng Bách Linh Bát.

Sau khi bóng dáng bọn họ biến mất sau màn sương, Sở Hao Châu nhìn bạch mã nói:

- Lôi điện, tuy rằng Tử Khí Đông Lai có thể trợ giúp chúng ta củng cố cảnh giới và có thể tiến bộ ở mức độ nhất định, nhưng ngươi hẳn cũng cảm giác được, sức mạnh ẩn chứa trong tử khí này quá mức hùng mạnh, cần phải hoàn toàn luyện hóa xong mới có thể tiép tục hấp thu. Nếu không, sức mạnh còn sót lại đó ngược lại sẽ cản trở sự tiến bộ của chúng ta.

Bạch mã nghiêng đầu nhìn y rồi chậm rãi gật đầu.

Lúc này Sở Hao Châu mới mỉm cười nói:

- Ngươi biết rồi thì bắt đầu tu luyện thôi. Tuy rằng ngươi là thánh thú, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Một người một ngựa giãn ra cách nhau mấy bước, hoàn toàn im lặng. Dường như bọn họ đã quên mất ân oán giữa đôi bên mà như hai người bạn thân lâu năm, hoặc như hai người không hề quen biết nhau, bắt đầu tu luyện trong màn tử khí.