Vũ Thần

Chương 495: Du ngư thân pháp

Hai người một già một trẻ không tiếp tục giao đấu nữa.

Một quyền đánh ra bị Hạ Nhất Minh đón đỡ, nhưng chỉ trong một quyền này bọn họ đã nhận ra được sự đáng sợ của Âm Sát bảo giáp.

Lão nhân ánh mắt lấp lóe tinh mang, nhẹ giọng nói:

- Âm Sát Khí của các hạ có phải từ Quỷ Khốc Lĩnh mà ra?

Hạ Nhất Minh giật mình, hắn lập tức biết, lão nhân này khẳng định đã tới Quỷ Khốc Lĩnh, bởi vậy mới có thể hiểu rõ lai lịch hắc vụ kia.

- Hảo nhãn lực. Đúng là Âm Sát Khí trong Quỷ Khốc Lĩnh.

Lão nhân vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Theo lão phu được biết. Âm Sát Khí trong Quỷ Khốc Lĩnh chính là thiên địa chân khí chí âm. Bất luận kẻ nào sau khi tiếp xúc quá một tháng đều trở thành người điên.

Lão dừng một chút, cẩn thận nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi:

- Lão phu xem ra, hình như các hạ hút Âm Sát Khí vào thân thể. Nhưng bất luận thế nào cũng không giống một người điên, không biết lý do vì sao?

Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:

- Thể chất tại hạ có chút đặc biệt, bởi vậy không e ngại Âm Sát Khí.

Lão nhân nếu đã dốc tâm truyền thụ chiến kỹ ngưng tụ bảo giáp, Hạ Nhất Minh đương nhiên cũng không có ý dối gạt.

Hơn nữa Hạ Nhất Minh chỉ nói thể chất hắn đặc biệt, không sợ Âm Sát Khí mà thôi. Còn về phần hấp thụ chuyển hóa cũng không nhắc qua, vì thế lão nhân trong lòng kinh ngạc cũng không hoài nghi tới mức dò hỏi tiếp.

Quả nhiên, lão nhân khẽ gật đầu như chợt hiểu ra.

Âm Sát Khí tại Quỷ Khốc Lĩnh vang danh thiên hạ. Nếu có phương pháp hóa giải nói, mấy vạn năm qua sớm đã có người nghiên cứu ra. Nếu không có phương pháp hóa giải mà Hạ Nhất Minh có thể vận dụng tự nhiên như vậy, giải thích duy nhất cũng chỉ là do thể chất đặc biệt mà thôi.

Thiên hạ to lớn, không có chuyện gì không thể xảy ra. Thể chất đặc biệt mặc dù hiếm có nhưng không phải là chuyện không tồn tại.

Bất quá người khác cũng chỉ có thể đứng bên ngưỡng mộ chứ không thể cưỡng cầu.

Khẽ gật đầu, lão nhân nói:

- Cẩn thận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dứt lời lão thở ra một hơi, tam hoa lại một lần nữa bạo liệt, chảy trên người tạo thành bảo giáp.

Sau khi nếm thử lợi hại của Âm Sát Khí, lão nhân lúc này toàn lực tập trung, thậm chí sẵn sàng thiêu đốt bảo giáp thêm một lần nữa.

Chân khí cường đại xoay quanh người, lão nhân rảo bước, một quyền cách không đánh tới.

Âm thanh ù ù nổi lên trong không trung, cỗ lực lượng cường đại đánh thẳng vào ngực Hạ Nhất Minh.

Âm Sát Khí mặc dù lợi hại nhưng bất quá cũng chỉ bao phủ ngoài thân thể. Nếu không trực tiếp chạm vào cũng không thể phát huy hiệu quả đặc biệt. Bị cường đại chân khí trùng kích, nó nhất thời tản mát ra hai bên.

Hạ Nhất Minh thầm than, kinh nghiệm của lão nhân này quả thực rất phong phú. Hơn nữa bởi vì lão đã từng tới Quỷ Khốc Lĩnh nên biến phương pháp đối phó với Âm Sát Khí, chính là sử dụng chân khí ép ra, có thể không cần tự thân động vào.

Lặng lẽ cười, Hạ Nhất Minh dùng ngực đón đỡ một quyền này. Phần để thử nghiệm uy lực của bảo giáp, phần vì sự hiếu thắng trong lòng cũng nổi lên, hắn muốn xem rốt cuộc một vị Tôn giả cường đại nắm giữ bao nhiêu thực lực.

Đương nhiên đối phương sử dụng tay trần Hạ Nhất Minh cũng không lấy Ngũ Hành Hoàn ra làm gì.

Nếu thật sự dùng một thần khí mô phỏng chiến thắng một vị Tôn giả tay không tấc sắt, đối với bản thân hắn không mang lại chút giá trị nào.

Âm thanh như kim thạch giao nhau bạo nổ trước ngực Hạ Nhất Minh. Mặc dù quyền kình chỉ cách không xuất ra, chưa chính thức va chạm nhưng loại lực lượng thuần túy này khiến thân thể họ đồng thời run lên.

Đặc biệt là Hạ Nhất Minh, thậm chí phải lui lại phía sau.

Mũi chân bắn vừa chạm mặt đất thân thể đã tới sát vách núi. Tới lúc này hắn mới biết được, một quyền lúc trước của lão nhân kỳ thực đã thu liễm rất nhiều. Nếu không bảo giáp nơi cánh tay hắn đã không chỉ vỡ vụn đơn giản như vậy.

Trong lòng Hạ Nhất Minh thậm chí còn có cảm giác kỳ lạ, lực lượng song quyền của lão nhân thậm chí còn mạnh mẽ hơn đám người Gia Bố Lý kia.

Lão nhân vung tay, nhất thời như bay lao tới, quyển ảnh bao vây Hạ Nhất Minh, trong không trung không ngừng phát ra âm thanh bạo liệt.

Cảm thụ lực lượng trùng kích mạnh mẽ tới từ bốn phương tám hướng, Hạ Nhất Minh thu liễm tinh thần, hai chân như hai gốc đại thụ, vững vàng bám chặt trên đất. Song chưởng tạo thành lưỡi đao, bắt đầu thi triển Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.

Kim hệ chiến kỹ này quả nhiên vô cùng cường đại, vừa thi triển ra không gian xung quanh như bị ảnh hưởng, trở lên sắc bén như đao như búa.

Quyền cước của lão nhân vô cùng mạnh mẽ mỗi lần dụng phải một lưỡi đao, lưỡi phủ đều phát ra âm thanh va chạm mạnh mẽ.

Nhưng tiếp tục một hồi, Hạ Nhất Minh phát hiện, bản thân mình có chút gắng gượng.

Mỗi một lần chân khí va chạm, lượng chân khí tiêu hao của hắn vô cùng lớn. Mặc dù Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu không ngừng thu nạp thiên địa chân khí nhưng không cách nào bù đắp được tốc độ tiêu hao này.

Trong lòng Hạ Nhất Minh kêu khổ không thôi. Lão nhân nảy rốt cuộc nghĩ gì mà lúc này không sử dụng binh khí. Hơn nữa quyền cước của lão cũng thực mạnh mẽ, ép cho hắn cơ hồ không thở nổi.

Chỉ trong chốc lát, quyền kình của lão nhân đã bao trùm không gian, áp chế hoàn toàn tinh thân của Hạ Nhất Minh.

Đột nhiên Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, hắn dường như thấy được tình cảnh dưới đáy biển lúc trước.

Quái ngư khi đó với phương pháp di chuyển kỳ dị khiến hắn vô cùng ấn tượng. Mà với quyền phong dày đặc của lão nhân, chẳng phải chính là đáy nước kia sao.

Hạ Nhất Minh hít thật sâu một hơi. Lúc này hắn không tiếp tục liều mạng mà thu hồi song chưởng, thân thể bắt đầu uốn lượn kỳ dị.

Cũng giống như đầu quái xà hay quái ngư thân thể hắn bắt đầu uốn lượn.

Không khí xung quanh đã bị quyền kình của lão quái nhân ảnh hưởng, âm thanh dồn dập truyền tới tai Hạ Nhất Minh. Quyền phong dũng mãnh cũng theo đó tràn tới.

Nhưng khi lực lượng đó tới bên Hạ Nhất Minh bất chợt trở lên vô lực.

Hạ Nhất Minh thân thể vặn vẹo uốn lượn, khiến tất cả những lực lượng đánh tới không ngừng bị tiêu giảm. Cuối cùng những lực lượng này nhỏ bé tới độ không còn đủ sức làm hắn tổn thương nữa.

Lão nhân lại lần nữa trợn ngược mắt lên, hoàn toàn không tin vào những điều mình đang thấy.

Nếu nói Âm Sát Khí vừa rồi gây ấn tượng thật mạnh với lão, thì loại thân pháp thần kỳ có thể tự do di chuyển trong quyền phong này đủ khiến lão khiếp sợ không thôi.

Cắn chặt răng, trong lòng lão nhân tràn ngập chiến ý.

Lão quát lên một tiếng, song quyền như gió phát ra, không giữ lại bất cứ lực lượng nào nữa.

Nhất thời trong hốc núi, cát bụi mù trời. Chân khí ngưng tụ, thân pháp của lão nhân cũng thi triển tới cực hạn, mặc dù không khoa trương như bạch mã nhưng cũng không kém phần ấn tượng.

Đặc biệt khi lão đã dốc toàn lực, chân khí cường đại như áp lực mạnh mẽ bao trùm Hạ Nhất Minh. Nhìn bộ dạng của lão lúc này, dường như không chết không ngừng.

Nhưng trên mặt Hạ Nhất Minh lại khẽ mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Những bước di chuyển của hắn càng trở lên quái dị hơn, cổ xoay, thân thể xoay giống như kẻ điên vậy.

Trên người hắn chiến ý khổng lồ cũng không ngừng phát tán, so với lão nhân không chút nào kém hơn. Điểm khác biệt là Hạ Nhất Minh không dùng quyền cước để phóng ra chân khí mà chỉ cần khẽ động thân thể cũng có thể giống như lão nhân đang xuất quyền.

Thân pháp quái dị của hắn nhìn qua có vẻ rất chật vật, nhưng ẩn chứa đạo lý thiên địa trong đó. Bất luận quyền cước của lão nhân lợi hại thế nào, chỉ cần tiếp xúc với thân thể hắn đã lập tức bị hóa giải.

Giống như một trận gió, một cơn mưa có mạnh mẽ tới đâu cũng không sao ảnh hưởng tới một mảnh núi non điệp trùng vậy.

Hạ Nhất Minh trong khoảng thời gian này đã dung nhập hoàn toàn thân pháp mới nắm được vào Vân Vũ Phi Đằng Thuật. Hơn nữa càng lúc càng vận dụng nhuần nhuyễn.

Lúc này trong mắt vị lão nhân, hình ảnh Hạ Nhất Minh đã thay đổi. Hắn không phải một người mà giống như một đầu cá lớn đang uốn lượn trong đại dương sóng lớn.

Quyền phong của lão mặc dù lợi hại nhưng căn bản không chút nào ảnh hướng tới đối phương.

Thân pháp thần kỳ này đã hóa giải toàn bộ công kích từ xa, trừ khi tiếp cận nếu không ngay cả cơ hội thủ thắng cũng đừng mong có được.

Nhưng nhìn cỗ hắc vụ bao phủ thân thể Hạ Nhất Minh, trong lòng lão nhân tràn ngập cảm giác kiêng kỵ.

Mặc dù thực lực của đối phương ngang ngửa với lão, nhưng gặp phải Âm Sát Khí tới từ Quỷ Khốc Lĩnh lão hoàn toàn không nắm chắc có thể đối phó nổi.

Mặc dù trước đây lão cũng ở tại Quỷ Khốc Lĩnh gần một tháng nhưng không trở thành người điên.

Nhưng Âm Sát Khí đó không bị người điều khiển, còn lúc này nếu nói Âm Sát Khí trên người Hạ Nhất Minh không được điều khiển, đánh chết lão cũng không tin.

Bởi vậy nhìn hắc vụ lượn lờ xung quanh thân thể Hạ Nhất Minh, lão thật có cảm giác không cách nào xuống tay.

Cành lúc thân pháp của Hạ Nhất Minh càng thuần thục. Bất luận lực lượng lão nhân không ngừng ép tới, hắn với thân thể uốn lượn kia tránh né hoàn toàn. Dù chân khí của lão nhân có bao trùm nhưng chỉ cần xoay một chút là hắn hoàn toàn có thể chạy ra.

Lão nhân thở dài một hơi, từ trên không bắn ngược trở lại.

Lão cất cao giọng, nói:

- Không cần phải thử nữa.