Vũ Thần

Chương 405: Điều kiện trao đổi

Vũ Vô Thường nhìn nét mặt của Kim Chiến Dịch, mỉm cười, thận trọng, nói:

- Kim huynh có việc gì thì cứ nói. Chỉ cần hoàng thất chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Kim Chiến Dịch không dễ mở miệng cầu người. Nhưng khi đã mở miệng chắc chắn là việc không bình thường.

Vũ Vô Thường cảm thấy khó hiểu, với địa vị của hắn trong Linh Tiêu bảo điện thì có chuyện gì phải cầu tới người ngoài? Nhưng có được cơ hội kết giao với đối phương thì hắn cũng chẳng bỏ qua.

Kim Chiến Dịch trầm giọng, nói:

- Vậy tiểu đệ cám ơn trước.

Vũ Vô Thường giật mình, cảm thấy đây không phải chuyện đùa. Hắn hít sâu một hơi, nói:

- Kim huynh cứ nói.

Kim Chiến Dịch chưa nói ngay mà quay đầu, lẳng lặng nhìn Ngụy Tông Tân. Ngụy Tông Tân sửng sốt, một lúc sau liền mở miệng:

- Kim sư đệ! Ngươi muốn ta đi ra hay sao?

Kim Chiến Dịch mỉm cười, gật đầu một cái, nói:

- Xin Đại sư huynh thành toàn.

Ngụy Tông Tân mặc dù có chút không thoải mái, nhưng hắn thành danh đã hơn trăm năm, chuyện gì cũng từng trải qua. Hơn nữa, hắn và Kim Chiến Dịch có quan hệ với nhau không phải bình thường nên lấy tay chỉ chỉ, rồi cười, mắng:

- Cái tên tiểu tử này! Đúng là cứng đầu. Ngay cả sư huynh mà cũng kiêng kỵ.

Mặc dù mắng, nhưng động tác của hắn lại nhanh chóng, đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:

- Vũ huynh! Ta nghiện rượu lắm rồi. Đi trước uống rượu đây.

Lúc này, nét mặt Vũ Vô Thường vô cùng nghiêm túc. Hắn có cảm giác không yên tâm lắm. Cảm giác này đã gần trăm năm chưa từng xuất hiện.

Kim Chiến Dịch làm như vậy thể hiện rõ chuyện này không liên quan gì đến môn phái, hoàn toàn là việc riêng. Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh vẫn ở lại cũng có thể đoán được chuyện này có liên quan tới hai người.

Mặc dù thực lực của cả hai không chênh lệch nhau nhiều lắm. Nhưng nhớ tới tuổi tác, Vũ Vô Thường lại hết sức bùi ngùi. Có lẽ, đắc tội với một vị tôn giả cũng còn hơn đắc tội với hai người bọn họ.

Thở dài một cái, Vũ Vô Thường thành tâm nói:

- Kim huynh! Hy vọng yêu cầu của ngươi đưa ra không khó. Năng lực của Vũ mỗ có hạn nên nhiều chuyện thật sự là hữu tâm mà vô lực.

Kim Chiến Dịch bình tĩnh, nói:

- Vũ huynh yên tâm! Chuyện này đối với Vũ huynh mà nói lại hết sức đơn giản.

Vũ Vô Thường giật mình. Một chữ hắn cũng không hề tin. Nếu sự việc đơn giản như thế, Kim Chiến Dịch làm gì lại phải mời cả đại sư huynh của hắn ra ngoài.

Mặc dù trong lòng không tin, nhưng hắn vẫn trầm giọng, nói:

- Kim huynh cứ nói.

Kim Chiến Dịch nhìn chằm chằm Vũ Vô Thường, chậm rãi nói từng chữ một:

- Ta muốn mượn Vũ huynh bí tịch tu luyện Ngũ hành cho Hạ huynh đệ xem.

Nét mặt Vũ Vô Thường liền mất đi sự tự nhiên. Thậm chí trong mắt hắn còn xuất hiện một sự giận dữ. Nếu không phải e ngại thân phận hai người, thì hắn trở mặt ngay tại chỗ rồi.

Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn Kim Chiến Dịch. Trước khi đến đây, Kim Chiến Dịch đã từng nhắc tới Vũ Vô Thường với hắn.

Hoàng thất đại thân - Vũ gia, vốn là một chi nhánh của Ngũ hành môn. Sau mấy ngàn năm, các chi phái của Ngũ Hành môn ở Đại Thân đã không còn nhiều. Mà xuất hiện trước mặt mọi người cũng chỉ có Kỳ Liên sơn và hoàng thất của Đại Thân.

Vũ Vô Thường là một trưởng lão trong hoàng thất Đại Thân. Bản thân hắn tu luyện một trong những bí tịch nổi tiếng của Ngũ Hành môn ngày xưa, Ngũ hành luân hồi.

Mặc dù, Vũ Vô Thường cũng không phải là người kiêm tu ngũ hành, mà cũng giống như cao thủ bình thường tu luyện ba hệ công pháp trong ngũ hành. Nhưng trong ngũ hành luân hồi lại ghi chép phương pháp tụ đỉnh khi có cả ngũ hành lực. Đối với việc suy nghĩ của Hạ Nhất Minh lúc này, thì đây chính là quyển bí tịch tốt nhất.

Nhưng Hạ Nhất Minh lại không ngờ được, Kim Chiến Dịch có thể nói thẳng trước mặt Vũ Vô Thường.

Chuyện này đối với một cao thủ đã gần đạt tới mức tụ đỉnh mà nói thì đúng là một chuyện sỉ nhục. Chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết suy nghĩ của hắn lúc này thế nào.

Một lúc sau, nét mặt Vũ Vô Thường cũng trở lại bình thường. Mặc dù, khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, nhưng sự nhiệt tình vừa rồi lại không còn chút nào nữa.

- Kim huynh! Xin thứ lỗi. Nhưng yêu cầu của ngươi ta không thể chấp nhận. - Vũ Vô Thường thản nhiên nói:

- Ngũ hành luân hồi là một quyển bí tịch quý báu trong bổn môn. Trừ khi tất cả tôn giả trong hoàng thất đều đồng ý, nếu không chẳng có kẻ nào đủ tư cách lấy ra cho người khác.

Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn cũng đoán được câu trả lời. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng trước được phản ứng của Vũ Vô Thường. Nhưng vẫn không hiểu tại sao Kim Chiến Dịch lại còn làm chuyện không suy nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, nét mặt Kim Chiến Dịch vẫn chẳng hề có chút thất vọng. Hắn như tính trước, nói:

- Vũ huynh! Theo ta biết thì huynh trấn thủ ở đây đã gần trăm năm. Hơn nữa từng tham dự hai lần đại chiến. - Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch dựng hai ngón tay lên, cười tủm tỉm, nói:

- Lần thứ hai rồi đấy.

Nét mặt Vũ Vô Thường trở nên cực kỳ khó coi. Thậm chí còn mất tự nhiên hơn vừa rồi.

Hạ Nhất Minh sửng sốt, không hiểu tại sao. Theo lý mà nói, đại chiến giữa hai phương là một vị trí hết sức nguy hiểm. Người bình thường chỉ sợ không dám nhắc tới. Vậy mà Vũ Vô Thường còn ở đây tận hưởng cuộc sống. Theo lời Kim Chiến Dịch, hắn có thể khẳng định trong này tất có lý do.

Kim Chiến Dịch như chẳng thấy nét mặt của Vũ Vô Thường, nói tiếp:

- Mặc dù cơ hội thứ ba đang ở ngay trước mắt. Nhưng với thiên phú và tư chất của huynh thì đột phá được cũng là một cơ hội rất nhỏ.

Ánh mắt của Vũ Vô Thường có chút kỳ lạ. Sự tức giận trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.

- Kim huynh! Ngươi cố ý nói tới chuyện này, chắc chắn cũng chẳng phải để cười nhạo lão phu. Chẳng lẽ ngươi có biện pháp giúp đỡ ta thành công hay sao? - Vũ Vô Thường hoàn toàn bình tĩnh lại. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn đã biến mất.

Kim Chiến Dịch cười hắc hắc. Hắn lấy ra một cái bình ngọc.

Cái bình ngọc rất bình thường, chẳng có gì bắt mắt. Nhưng Kim Chiến Dịch lại lấy nó ra vào lúc này, chẳng cần hỏi cũng biết bên trong nó có vật gì đó không bình thường.

Kim Chiến Dịch đặt cái bình ngọc lên trên mặt bàn.

Nét mặt Vũ Vô Thường thay đổi liên tục. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Kim Chiến Dịch. Nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng khó có thể cự tuyệt.

Hắn cũng biết rằng chỉ cần vươn tay ra thì muốn cự tuyệt cũng khó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Mặc dù không biết trong bình ngọc có gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Kim Chiến Dịch hắn cũng biết mình khó chống lại sự lôi cuốn của thứ đó.

Kim Chiến Dịch thở dài, nói:

- Vũ huynh! Ngươi làm trưởng lão của hoàng thất cũng đã hơn trăm năm. Lần đại chiến này chính là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu bỏ lỡ chỉ sợ kiếp này đừng có hy vọng trở thành tôn giả.

Vũ Vô Thường chợt hừ lạnh một tiếng, hung dữ nhìn chằm chằm Kim Chiến Dịch.

Trong lúc, Hạ Nhất Minh tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt thì lại thấy bàn tay của hắn đưa ra, cái bình ngọc trước mặc Kim Chiến Dịch liền bay vào tay hắn.

Mở nhẹ nắp bình. Mặc dù đứng cách một khoảng nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát, của cả trăm loại hoa.

Hắn biến sắc, đoán ngay ra được trong bình ngọc đó chứa cái gì.

Quả nhiên, Vũ Vô Thường kêu lên:

- Giáp Hoàng đan? Không thể như thế. Trong thiên hạ cũng chỉ có Phiền Thạc tôn giả là có thể luyện chế được loại đan này. Làm sao ngươi lại có?

Kim Chiến Dịch cười nhạt. Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong sự dự đoán của hắn.

- Vũ huynh! Nếu ngươi biết chuyện hai chúng ta giao chiến với Kỳ Liên song ma chẳng lẽ không biết Phiền Thạc tôn giả đại nhân trước lúc đi đã tặng mười viên Giáp Hoàng đan hay sao?

Ánh mắt Vũ Vô Thường hiện lên một sự u ám, kèm theo một chút phẫn nộ. Ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể hiểu được hết.

Kim Chiến Dịch thôi không cười nữa, nghiêm nghị nói:

- Vũ huynh! Ngươi vì hoàng thất vào sinh ra tử hơn trăm năm. Nhưng bọn họ lại giấu ngươi tin tức về Giáp Hoàng đan thì ngươi hiểu được chuyện này như thế nào rồi chứ? - Kim Chiến Dịch chỉ tay về phía tây, nói:

- Đại chiến lần này chỉ sợ cho dù ngươi có được Giáp Hoàng đan cũng không dùng được.

Vũ Vô Thường nhếch mép. Khuôn mặt hắn hơi run run khiến cho Hạ Nhất Minh có phần lo hắn sẽ ngã xuống đất.

- Kim huynh! Mặc dù lão phu tu luyện Ngũ hành luân hồi. Nhưng ngươi cũng biết là không có cách nào xem hết toàn bộ. Lão phu cũng chỉ đọc phần thuộc tính có liên quan đến bản thân, còn hai hệ công pháp khác vẫn chưa hề xem qua.

Kim Chiến Dịch mừng rỡ. Hắn tốn bao nhiêu nước bọt chính là vì câu nói này. Thấy mục đích đã đạt được, hắn cười ha hả, nói:

- Vũ huynh! Từ lâu nghe thấy ngươi tu luyện ba hệ Kim, Hỏa, Thổ đã tạo được thế xong, chỉ còn tụ đỉnh nữa là thành công. Nếu có thể được ngươi truyền thụ kinh nghiệm thì viên Giáp Hoàng đan này cũng chẳng đáng giá gì hết.

Khi hắn nói đến bốn chữ cuối cùng, liền nhấn mạnh thêm. Vũ Vô Thường hiển nhiên có thể nhận ra sự khác thường trong đó. Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Kim huynh yên tâm! Nếu ta đã đồng ý, thì chẳng có gì phải giấu diếm. Nhưng dù sao thì việc này cũng không phải là chuyện đùa. Nếu chẳng may bị lộ thì đúng là quá nguy hiểm.

Kim Chiến Dịch đứng lên, nghiêm nghị nói:

- Vũ huynh cứ yên tâm! Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết được. Một khi rời khỏi đây thì tất cả sẽ tan thành mây khói, không ai nhắc tới nữa. - Nói xong, hắn mỉm cười:

- Nếu mà bị lộ, Vũ huynh sống không yên, nhưng ngươi nghĩ rằng quý phái sẽ bỏ qua cho hai người chúng ta hay sao? Đến lúc đó, cho dù là sư môn cũng không có cách gì bao che cho chúng ta. Chẳng khác nào chúng ta tự chui đầu vào chỗ chết, bị người ta đuổi giết khắp nơi.

Vũ Vô Thường gật đầu, nhìn Hạ Nhất Minh.

Tới đây rồi, Hạ Nhất Minh còn không biết làm thế nào nữa thì đúng là quá ngu ngốc. Căn cứ theo Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh cũng giơ tay lên thề. Trong lòng vô cùng hồi hộp.