Một cơn gió lạnh thổi tới nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác ấm áp. Đông sắp qua, mùa xuân chuẩn bị tới. Mọi người lại chuẩn bị đón một năm mới vui vẻ.
Lúc này, Hạ Nhất Minh đã ở Linh Tiêu bảo điện hơn ba tháng. Cho dù là đầu xuân năm mới thì hắn cũng ở đây. Tập tục nơi này cũng giống như ở vùng Tây Bắc đều coi trọng ngày lễ đầu năm. Vì thế trong khoảng thời gian này không khí trong ngôi thành tràn ngập tiếng cười khiến cho nỗi nhớ nhà của Hạ Nhất Minh cũng giảm đi chút ít.
Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh không đón xuân ở vùng Tây Bắc nên trong lòng cũng có chút buồn buồn. Nhưng hắn cũng hiểu khi thực lực tăng lên thì những lần ra ngoài cũng nhiều hơn. Vì thế mà chuyện hàng năm trở về Hạ gia trang đón năm mới là chuyện rất khó.
Trên con đường tu luyện phải đánh mất nhiều thứ, Hạ Nhất Minh cũng đã hiểu điều đó.
Đã lựa chọn con đường này, hắn chẳng hề có gì phải do dự mà cũng chẳng còn có đường để lui nữa rồi.
Đi ra ngoài cửa, Hạ Nhất Minh dõi mắt về phương xa. Ánh mắt của hắn như xuyên qua không gian nhìn về tới Hạ gia trang.
- Hạ huynh đệ! Ngươi nhớ nhà phải không? - Âm thanh quen thuộc của Kim Chiến Dịch vang lên.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn, nói:
- Đúng vậy! Cũng có chút nhớ nhà.
Kim Chiến Dịch bước lên, đấm nhẹ lên bờ vai hắn, nói:
- Rồi ngươi sẽ quen thôi.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, lắc đầu. Thật ra trong lòng hắn cũng biết rồi nó sẽ thành thói quen. Nhưng đến lúc đó thì hắn có còn là mình như lúc này nữa không.
Kim Chiến Dịch là người từng trải nên cũng biết chuyện này không thể thúc ép được. Chỉ có thể tự mình hiểu ra mới hóa giải được nỗi buồn. Có lẽ trăm năm sau, khi người thân của hắn đã ra đi gần hết, Hạ Nhất Minh mới có thể giống như đám tiên thiên cường giả, chuyên tâm đột phá trên con đường võ đạo.
- Hạ huynh! Ngươi bế quan một tháng có đột phá gì hay không? - Kim Chiến Dịch lảng sang chuyện khác.
Trong quá trình đạt tới đỉnh túc, Hạ Nhất Minh gặp rất nhiều vấn đề lớn. Chuyện này Kim Chiến Dịch thừa biết. Để giải quyết những vấn đề đó, Hạ Nhất Minh liền tuyên bố bế quan một tháng. Hôm nay, hắn xuất quan nhưng nhìn qua giống như vẫn chưa thể giải quyết được.
Quả nhiên, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ tươi cười, nói:
- Kim huynh! Ta đã thử tất cả các biện pháp nhưng vẫn không thể tìm ra ba điểm cố định tương ứng trong ngũ hành hoàn. - Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Trừ khi quá trình tuần hoàn ngũ hành trong đó dừng lại. Nếu không, không thể nào tìm ra điểm cố định. Nhưng nếu ngũ hành mất đi sự tuần hoàn thì nó có còn là ngũ hành nữa hay không?
Kim Chiến Dịch ngập ngừng. Hắn cũng không dám tùy ý mở miệng phát biểu.
Hạ Nhất Minh có thiên phú đặc biệt. Kiêm tu cả ngũ hành như thế hoàn toàn chưa từng nghe nói tới. Từ trước đến giờ cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là tổ sư gia khai phái ra Ngũ Hành môn. Sau khi bước vào thần đạo người đó liền chế tạo ra thần khí ngũ hành hoàn, đánh khắp thiên hạ chưa từng gặp địch thủ.
Còn hôm nay, Hạ Nhất Minh cũng kiêm tu ngũ hành đang vì chuyện tụ đỉnh mà tốn biết bao nhiêu là công sức.
Trầm ngâm chốc lát, Kim Chiến Dịch tiếc nuối, nói:
- Hạ huynh! Nếu như ngươi không phải là người kiêm tu ngũ hành thì chuyện này rất dễ giải quyết.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Tại sao?
Kim Chiến Dịch chỉ về phía ngọn tháp cao đang được những tia ban mai bao phủ, tạo ra một cái bóng râm rất rộng trùm lên đám người Hạ Nhất Minh.
- Nếu ngươi chỉ tu luyện tam hệ thì có thể trực tiếp vào kho binh khí chọn lấy một vật phù hợp với chính mình. Với tư chất và thiên phú của ngươi chắc chắn có thể làm được điều này.
Hạ Nhất Minh cũng ngẩng đầu nhìn về phía bảo tháp, cười nói:
- Kim huynh! Ngươi nghĩ sai rồi. Tiểu đệ không phải là môn hạ của Linh Tiêu bảo điện.
Kim Chiến Dịch khoát tay, nói:
- Ta biết! Nhưng Linh Tiêu bảo điện và Thiên Trì Tây Bắc đã có quan hệ cả ngàn năm. Nếu ngươi ở đây chọn được một thanh thần binh thì Thiên Trì cũng sẽ trả lại cho chúng ta một cái. Hoặc là khi ngươi trở thành tôn giả, trưởng lão hội sẽ yêu cầu ngươi trở thành khách khanh tôn giả. Nếu ngươi đồng ý, Linh Tiêu bảo điện cũng sẽ chẳng keo kiệt một thanh binh khí với ngươi làm gì.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ thở dài. Chuyện trở thành khách khanh tôn giả, trong ba tháng qua, Kim Chiến Dịch đã cố ý nhắc đến mấy lần.
Hạ Nhất Minh cho dù ngu đến mấy cũng hiểu được ý của Kim Chiến Dịch. Chỉ có điều tình cảm của hắn đối với Linh Tiêu bảo điện cực kỳ phức tạp. Nếu không có Cửu Long lô trong tay, không có chuyện xâm nhập vó khố bị Trác Thịnh Phong tôn giả phát hiện thì hắn cũng đồng ý.
Nhưng vào lúc này, hắn có một chút lo lắng nếu quan hệ mất thiết với Linh Tiêu bảo điện mà trong lúc vô ý để lộ thì đừng nói là khách khanh tôn giả. Chỉ sợ lúc đó sẽ bị người ta đuổi giết khắp nơi.
Thấy Hạ Nhất Minh cau mày, Kim Chiến Dịch không nhẫn nại được nữa, nói:
- Hạ huynh! Ta thấy hình như ngươi có điều gì đó hiểu lầm đối với bổn môn. Thật ra, bổn môn cùng với Thiên Trì Tây Bắc cũng có mấy ngàn năm quan hệ. Các vị tôn giả cũng có những mối quan hệ riêng. Ngay cả chuyện trở thành khách khanh tôn giả cũng không phải không có. - Hắn ngập ngừng một chút, nhỏ giọng nói:
- Không dám giấu tông chủ của bổn môn khi còn trẻ từng đồng ý trở thành khách khanh tôn giả của quý phái.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Kim Chiến Dịch ho nhẹ một tiếng, nói:
- Bây giờ tất nhiên là không phải. Bởi tông chủ đại nhận đã tiếp nhận vị trí đứng đầu của Linh Tiêu bảo điện nên không thể đảm nhiệm cương vị khách khanh tôn giả của quý phái. Chẳng lẽ ngươi nghĩ có gì không được hay sao?
Hạ Nhất Minh tươi cười, không biết nói thế nào. Quả thật trong lòng hắn có điều băn khoăn nhưng lại không thể nói thẳng.
Kim Chiến Dịch nói một lúc mà Hạ Nhất Minh vẫn như thế, hắn không khỏi cảm thấy bực mình. Nếu không phải hai người ở chung với nhau mấy tháng đã có một chút tình cảm thì Kim Chiến Dịch đã bỏ đi từ lâu rồi.
Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch trừng mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, nói:
- Hạ huynh đệ! Ta hỏi một câu là từ khi ngươi đến đây chúng ta đối đãi với ngươi vô cùng long trọng. Nhưng tại sao ngươi vẫn còn bất mãn với Linh Tiêu bảo điện?
Hạ Nhất Minh cảm thấy rất xấu hổ. Kim Chiến Dịch nói chẳng hề sai. Sau khi đến đây, mọi người chẳng những đón tiếp long trọng mà còn cho hắn vào trong tàng thư. Mặc dù đến giờ Hạ Nhất Minh vẫn chưa tìm được cách giải quyết vấn đề tụ đỉnh, nhưng Linh Tiêu bảo điện đã chiêu đãi hắn tận tình tận nghĩa.
Cúi đầu nhìn ngũ hành hoàn, Hạ Nhất Minh chợt này ra một ý.
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
- Kim huynh! Ta biết ngươi có ý tốt. Nhưng bây giờ ta vẫn chưa thể trả lời được.
Kim Chiến Dịch cảm thấy vui vẻ. Ba tháng qua, đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh nói thẳng. Việc này đối với hắn quả là rất tốt.
- Hạ huynh đệ! Ngươi cần thời gian suy nghĩ? Chẳng sao! Ngươi định suy nghĩ trong bao lâu?
- Hai mươi năm.
- Hai mươi? - Kim Chiến Dịch suýt nữa thì trợn đến rách cả mắt. Cần đến hai mươi năm để suy nghĩ? Đột nhiên, hắn sực nhớ tới một chuyện liền nói:
- Ngươi định sau khi tới bộ tộc Đồ Đằng mới quyết định đúng không?
Hạ Nhất Minh gật đầu. Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ, đó là tại ngươi bức ta quá...
Kim Chiến Dịch nhướng mày, cao giọng nói:
- Hạ huynh đệ! Linh Tiêu bảo điện cũng không lo việc của ngươi. Một khi ngươi trở thành khách khanh trưởng lão thì chúng ta cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Nhất Minh chậm rãi ôm quyền, nói:
- Kim huynh! Ngươi cũng biết đây là ân oán cá nhân giữa ta và bộ tộc Đồ Đằng. Vì thế, ta không muốn có chuyện môn phái dính vào.
Thấy Kim Chiến Dịch vẫn còn muốn khuyên bảo, Hạ Nhất Minh vung tay, nói:
- Kim huynh! Ý ta đã quyết. Không cần nói nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnNói ra mấy lời đó, ngay cả chính hắn cũng có chút cảm động. Vào lúc này, hắn hơi cảm ơn Hùng Vô Cực. Nếu không có ước hẹn hai mươi năm kia, chỉ sợ lúc này chẳng có cớ gì mà lẩn tránh.
Kim Chiến Dịch nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói:
- Được! Ngươi đã quyết định thì ta cũng không khuyên nữa. Nhưng hai mươi năm sau, Kim mỗ nhất định sẽ đi cùng ngươi. Cho dù bộ tộc Đồ Đằng có là đầm rồng hang cọp đi chăng nữa ta cũng muốn hàng long, phục hổ, khiến cho bọn chúng nhận thua.
Hạ Nhất Minh kinh hãi, cứng lưỡi nhìn Kim Chiến Dịch nói:
- Kim huynh! Việc này không liên quan tới ngươi cũng như Linh Tiêu bảo điện.
Kim Chiến Dịch cười dài, nói:
- Việc này tất nhiên là không liên quan tới Linh Tiêu bảo điện, nhưng lại có liên quan tới huynh đệ của Kim mỗ. - Hắn nghiêm túc, nói:
- Ngươi yên tâm! Trong vòng hai mươi năm, Kim mỗ nhất định sẽ trở thành tôn giả. Chắc chắn sẽ không để ngươi bỏ lại phía sau.
Hạ Nhất Minh rất xúc động. Đây là người thứ hai muốn cùng hắn đi tới bộ tộc Đồ Đằng.
Hơn nữa, lúc này, Kim Chiến Dịch vẫn chưa trở thành tôn giả. Chút tình nghĩa đó cũng đủ Hạ Nhất Minh khắc cốt ghi tâm.
Nét mặt hắn thay đổi liên tục. Thế sự quả thật là một chuỗi mắt xích, chẳng thể nào ngờ được.
Chỉ có điều, trên người hắn có quá nhiều bí mật. Trước khi không có thực lực bảo vệ mình, quả thật không dám liên quan quá nhiều.
Kim Chiến Dịch vỗ trán, nói:
- Hạ huynh đệ! Cao tôn giả đại nhân đã nói. Sau ba tháng, chúng ta có thể lên đường đi tới bình nguyên trung tâm. - Hai mắt hắn phát sáng, nói:
- Đây là một cơ hội rất tốt để cho ta và ngươi đột phá.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Kim huynh! Vấn đề của tiểu đệ chỉ sợ không thể giao thủ với người khác là có thể hiểu được.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Hạ huynh! Ta cũng không hy vọng ngươi có thể dựa theo cách này để tìm ra phương pháp. Nhưng theo ta được biết, tại bình nguyên trung tâm có một người giúp được chút gì đó cho ngươi.
Hai mắt Hạ Nhất Minh phát sáng, hỏi:
- Là ai?
- Đại thân hoàng thất - Vũ Vô Thường.