Dưới chủ phong từ biệt Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát âm thầm trở lại nơi ở của hai người. Những trạm gác dọc đường về cơ bản là có như không bởi không có khả năng phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Sau khi trò chuyện Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, vị đệ nhất nhân dưới Tôn giả tới từ Đại Thân quốc xa xôi kia dường như cũng không phải khó giao tiếp.
Người này nhìn qua vô cùng cao ngạo, nhưng bất quá chỉ là biểu hiện mà thôi. Nếu thật sự nhận được sự tán thưởng mà trở thành bằng hữu của gã chắc chắn sẽ phát hiện gã không giống biểu hiện bên ngoài.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn đồng thà đồng ý luận bàn với Kim Chiến Dịch cũng không muốn cùng Chu Đại Thiên giao thiệp.
Đây là cảm giác thuần túy không bởi bất cứ nguyên do nào. Đôi khi nhìn người khác thuận mắt, hoặc không thuận mắt thuần túy chỉ là một loại cảm giác mà thôi.
Sau khi về tới, đã thấy Vu Kinh Lôi sớm chờ ở đây từ lâu.
Sau khi thấy được Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi lập tức hỏi qua một chút. Biết được hai người Hạ Nhất Minh cũng không đuổi được gã thân bí kia, lão cũng không tỏ thái độ gì, dường như với việc này cũng không lấy làm lạ.
Hơn nữa qua vẻ mặt còn cảm nhận được lão cũng chẳng vì chuyện này mà suy nghĩ.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, xem ra ngay cả Vu Kinh Lôi trong lòng cũng đoán được, kẻ dẫn dắt bọn họ ra ngoài chính là Thiên Trì chủ mạch tôn giả.
Sau khi hai người Hạ Nhất Minh rời đi, Vu Kinh Lôi cùng Trương Trọng Cẩn thương lượng. Kết quả cuối cùng là Trương Trọng Cẩn đáp ứng điều kiện của Hạ Nhất Minh nhưng lại có thêm một yêu cầu, chính là khi Luyện dược sư của Linh Tiêu Bảo Điện mở lò luyện chế xin hắn đứng bên quan sát.
Hạ Nhất Minh biết đây là biểu hiện thành ý của đối phương. Lấy lý do là quan sát nhưng thực ra là giám sát quá trình chế luyện. Dù sao nhiều dược vật trân quý như vậy, cho dù là Linh Tiêu Bảo Điện muốn sử dụng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Một khi luyện đan thất bại đối với Hạ Nhất Minh cũng khó mở miệng. Không bằng để hắn đứng bên quan sát, cho dù không thành công cũng chỉ biết đổ cho ý trời mà thôi.
Nghe được yêu cầu này Hạ Nhất Minh cũng có chút động tâm.
Những Tiên thiên cường giả mà hắn gặp, ngoại trừ Lục Chánh Nghi vừa tiến giai, không ai không có kinh nghiệm đi đây đi đó trong thiên hạ.
Mà dường như tất cả đều đã từng đi tới phương Đông Đại Thân quốc kia. Đại Thân đế quốc cùng đại môn phái Linh Tiêu Bảo Điện, đối với mọi người mà nói giống như lực hấp dẫn trí mạng đối với tất cả những ai tu luyện võ đạo.
Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:
- Hạ trưởng lão, tu luyện võ đạo nếu như chỉ bế quan khổ tu thành tựu sau này sẽ chỉ có hạn. Lịch đại tiền bối Hoành Sơn nhất mạch chúng ta, nếu đã tấn giai tiên thiên đều đi đây đi đó. Ít thì mười, hai mươi năm, nhiều thì một giáp ( sáu mươi năm) thậm chí cả ngay cả một trăm năm cũng đã từng có. Bởi vậy lão phu đề nghị, ngươi nên ra ngoài xem nhiều một chút. Có lẽ trên con đường tu luyện võ đạo sẽ gặp được cơ duyên nào đó.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu. Bất quá hắn vừa mở miệng lại bỗng nhiên lắc đầu.
Vu Kinh Lôi lấy làm kỳ lạ hỏi:
- Hạ trưởng lão. Ngươi có điều gì e ngại sao?
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, nói:
- Vu trưởng lão. Ta không thể bỏ mặc Hạ gia trang. Hơn nữa gia gia cùng Bảo gia tuổi đã cao. Nếu ta rời đi chỉ sợ sẽ không còn dịp gặp lại.
Vu Kinh Lôi khẽ run lên, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Nhất Minh.
Lúc này lão mới nhớ tới, Hạ Nhất Minh so với những người khác có điểm khác biệt. Chưa đầy hai mươi tuổi đã là cao thủ cảnh giới Tam hoa, lịch sử từ xưa tới nay e rằng cũng là độc nhất vô nhị.
Nếu những người khác tu luyện tới cảnh giới này cơ bản đều đã trở thành những bậc trưởng bối. Nhưng Hạ Nhất Minh còn có một Hạ gia trang với phụ mẫu, huynh đệ cần quan tâm.
Thở dài một hơi, Vu Kinh Lôi cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Chuyện như vậy quyền quyết định cuối cùng cũng chỉ là bản thân Hạ Nhất Minh mà thôi, lời nói của những người khác nhiều nhất chỉ có giá trị tham khảo mà thôi.
Ngày thứ hai, Thiên Trì đại bỉ tiếp tục được tiến hành.
Vu Kinh Lôi mang tới nơi này không ít đệ tử dưới năm mươi tuổi chưa phục dụng kim đan. Vì để rèn luyện cho lớp đệ tử kế cận, lão thậm chí còn mang theo vài đệ tử tuổi chừng ba mười mới đạt tới bát tầng nội kình tham gia thi đấu.
Trong số những đệ tử tinh anh, những người này không nghi ngờ thực lực yếu nhất, đại đa số trận đầu tiền đã bị loại.
Bất quá trên thực tế cũng chưa ai dám tin tưởng bọn họ có thể chiến thắng. Bởi vậy để bọn họ cảm nhận một chút không khí, cũng có thêm chút kinh nghiệm giao đấu cũng cường giả ở các phân mạch khác. Đó cũng đã là thu hoạch lớn nhất của bọn họ tại đây. Có lẽ mười năm sau, khi bọn họ trở thành chủ lực của Hoành Sơn nhất mạch, những kinh nghiệm này sẽ trợ giúp rất lớn đối với bọn họ.
Ngày thứ hai diễn ra bình thường, có sáu gã đệ tử của Hoành Sơn nhất mạch giành được thắng lợi.
Trên tràng thi đấu, người tham gia thi đấu thì không nhiều nhưng những người đang quan sát cuộc chiến ngược lại muốn tham gia nhiều gấp mấy lần.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLĐó là những đệ tử của chủ mạch cùng hơn trăm khách nhân tới từ Đại Thân quốc, bọn họ hai ngày nay đối với thực lực của các đơn mạch cũng hết sức tò mò, bởi thế luôn quan sát từng trận đấu để so sánh với sở học của mình.
Mà các đệ tử của đơn mạch đều dồn toàn bộ tinh lực cho các trận đấu. Bọn họ đều hi vọng có thể đứng vào hàng ngũ thập cường, tinh thần của bọn họ trước khi tới Thiên Trì đã được củng cố vững vàng, bởi vậy tất cả mọi thứ xung quanh không chút nào ảnh hưởng tới họ.
Ngày thứ ba. Ngày thứ tư.
Sau ngày đại bỉ thứ tư, vẻ mặt của các trưởng lão Hoành Sơn nhất mạch có vẻ không được tốt cho lắm.
Ngoại trừ Xa Văn Quân ra, còn lại đều đã bị loại.
Trong đó có hai trận đối thủ chỉ sàn sàn nhau, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên cả hai trận đều thất bại. Điều này đối với Hoành Sơn nhất mạch mà nói tuyệt không phải là tin tức tốt.
Cũng may hai ngày kế tiếp Xa Văn Quân vẫn vững vàng như trước. Bằng Thổ hệ công pháp trầm ổn phòng thủ cùng Kim hệ công pháp sắc bén tấn công, gã vẫn như thường chiến thắng các đối thủ cường đại.
Đám người Vu Kinh Lôi vì để hắn an tâm tu dưỡng đã cố ý sắp đặt cho gã nguyên một đình viện để sử dụng.
Có thể hưởng đãi ngộ này, trong đám người Hoành Sơn nhất mạch cũng chỉ có dám Tiên thiên trưởng lão cùng Bách Linh Bát mà thôi.
Buổi chiều ngày thứ sáu, Hạ Nhất Minh lắng tai nghe. Từ trong đình viện của Xa Văn Quân không ngừng truyền ra âm thanh binh khí xé gió. Với tu vi của Hạ Nhất Minh dĩ nhiên nghe được trong âm thanh này tâm trạng Xa Văn Quân tuyệt đối không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của gã.
Cả Hoành Sơn nhất mạch đều đặt hi vọng trên người Xa Văn Quân, trừ khi gặp phải đối thủ thực lực siêu cường, nếu không sao gã có thể khẩn trương tới vậy. Lúc bình thường vốn không biểu hiện ra ngoài, nhưng trước đêm quyết chiến, gã dường như cung có chút bàng hoàng.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh nghĩ tới chính mình trước đây.
Trước khi gặp được kỳ ngộ tại đáy hồ, chính mình bị vây hãm trong ngũ tầng nội kình, lẽ nào không phải thế kia.
Hắn than nhẹ một tiếng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trong đình viện của Xa Văn Quân.
Lúc này Xa Văn Quân trong tay cầm một trường kiếm. Hoa kiếm bay bay vô cùng đẹp mắt, nhưng đặt trong mắt Hạ Nhất Minh dĩ nhiên sơ hở khắp nơi, không chút giá trị.
- Hạ trưởng lão.
Xa Văn Quân đang múa kiếm đột nhiên thấy được Hạ Nhất Minh vội khom lưng hành lễ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Xa Văn Quân. Ngươi không phải sở trường quyền cước sao? Vì sao đêm nay lại luyện kiếm?
Xa Văn Quân cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Đệ tử ngày mai gặp phải đối thủ thiên về sử dụng binh khí. Cho dù đệ tử lựa chọn sử dụng quyền cước, hắn cũng nhất định sẽ chọn binh khí.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Các ngươi lựa chọn không giống nhau, có thể rút thăm quyết định. Chẳng lẽ lựa chọn ngẫu nhiên một binh khí cũng không được?
Xa Văn Quân vẫn cười khổ như trước nói:
- Đệ tử cũng biết chẳng qua trong lòng có chút lo lắng.
Xau khi gặp được Hạ Nhất Minh, Xa Văn Quân ngược lại càng thêm lo lắng.
Tư biểu hiện của gã lúc này, quả thực chính là không đủ tự tin. Ngày mai rút thăm đừng nói là sử dụng binh khí ngẫu nhiên, cho dù là so tài quyền cước với tâm trạng của gã như vậy sợ rằng cũng khó giành được thắng lợi sau cùng.
Dưới tình huống thực lực không phân cao thấp, lòng tin của bản thân thật sự là vô cùng quan trọng.
Hạ Nhất Minh mặc dù tuổi không lớn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, dĩ nhiên là với điều này hiểu biết rất rõ.
Trầm ngâm trong chốc lát, Hạ Nhất Minh lại cảm nhận được tâm trạng của Xa Văn Quân cũng giống như hắn ngày trước. Đặc biệt là tâm lý tính toán thiệt hơn này lại càng không chút khác biệt.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, nói:
- Xa Văn Quân, ta có một biện pháp giúp ngươi ngày mai tất thắng. Ngươi có muốn thử không?
Xa Văn Quân đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt gã đầy vẻ vui mừng cùng kinh ngạc.
Lúc này tất cả hi vọng của Hoành Sơn nhất mạch đều đặt trên người khiến gã có cảm giác sụp đổ tới nơi.
Đột nhiên nghe được những lời này của Hạ Nhất Minh, gã đương nhiên rất vui mừng.
- Xin Hạ trưởng lão chỉ bảo.
- Khi giao thủ, ngươi không ngại lựa chọn sử dụng binh khí cho ta.
Xa Văn Quân há miệng cứng lưỡi hồi lâu, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngài muốn đệ tử chủ động lựa chọn binh khí khi thi đấu?
- Không sai.
Hạ Nhất Minh không chút đắn đo nói.
Xa Văn Quân chần chừ hồi lâu. Trong lòng gã tràn ngập nghi vấn. Nếu gã không phải biết rõ lai lịch của Hạ Nhất Minh, e rằng đã sớm cho hắn là thuyết khách của đối phương.
- Hạ trưởng lão. Đệ tử mặc dù bất tài nhưng cũng tự biết mình. Nếu sử dụng tay không thành công nắm chắc năm thành, Nhưng nếu sử dụng binh khí, e rằng đệ từ chưa phải là đối thủ của hắn.
Xa Văn Quân rốt cuộc cũng hoàn toàn bình tĩnh, cung kính nói.
Hạ Nhất Minh vung tay áo, cười nói:
- Ta bảo ngươi lựa chọn binh khí dĩ nhiên là sớm đã tính tới điều này.
Dứt lời thân thể hắn khẽ động, nhất thời nhảy ra khỏi đình viện. Sau một lát, khi trưor lại trong tay hắn đã cầm theo một binh khí Xa Văn Quân vô cùng quen thuộc.
Nhìn thứ binh khí kinh khủng này, vẻ mặt Xa Văn Quân vô cùng cổ quái. Chỉ sợ gã nghĩ nát óc cũng không biết được vì sao Hạ trưởng lão lại lấy ra binh khí này.
- Hạ trưởng lão. Binh khí này mặc dù lợi hại nhưng không thích hợp với đệ tử.
Xa Văn Quân thật thà nói:
- Nếu để đệ tử sử dụng e rằng ngay cả một thành uy lực cũng không thể phát huy được.
Hạ Nhất Minh thần bí cười, nói:
- Xa Văn Quân. Ngươi đem binh khí này lên đài, phải nhớ kỹ một câu, ta khẳng định ngươi sẽ thắng.
Xa Văn Quân hoài nghi nói:
- Xin trưởng lão cứ nói.
- Đi theo cảm giác đi.