Hai mắt Dương Hạo đột nhiên sáng ngời. Gã cười lớn nói:

- Trương huynh, lần này quả nhiên là ngươi dẫn đội tới đây.

Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, vừa rồi trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, chu Bát Thất đã nói rằng Kim Chiến Dịch dẫn đội tới, nhưng lúc này Dương Hạo lại bỏ qua y, rõ ràng là biểu hiện sự bất mãn trong lòng.

Hạ Nhất Minh thoáng liếc mắt, Kim Chiến Dịch vẫn ngẩng cao đầu nhìn đỉnh núi lẫn trong đám mây mù, như thể không hề nghe thấy ẩn ý hàm ý ẩn chứa trong đó.

Lão già đối diện cũng cười dài một tiếng nói:

- Dương huynh, gần mười năm không gặp, các vị...Kim sư đệ, quả nhiên ngươi ở đây.

Lão già nói một nửa, lúc này mới nhìn thấy Kim Chiến Dịch ở phía sau mọi người.

Dương Hạo như thể không nghe thấy, nói:

- Các vị, vị này chính là một trong các chấp sự nội môn của Linh Tiêu Bảo Điện, Trương Trọng Cẩn huynh.

Ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh, tất cả mọi người, kể cả Vu Kinh Lôi, đều tươi cười bước tới tiếp đón lão.

Nhìn biểu hiện của bọn họ, Hạ Nhất Minh đột nhiên hiểu rằng Dương Hạo giới thiệu người này chẳng qua là để mình biết mà thôi. Còn những người khác, có lẽ biết lão già này lâu rồi.

Đối mặt với sự nồng nhiệt tiếp đón của mọi người, lại thấy biểu tình của họ đối với thái độ cao ngạo của Kim Chiến Dịch, vẻ mặt Trương Trọng Cẩn hiện thoáng bất đắc dĩ cười khổ.

Lão đương nhiên hiểu rõ sư đệ mình, vừa mới nhìn tình hình là biết y chắc chắn đã đắc tội với một cao thủ nào đó. Lão định khuyên bảo một, hai câu, nhưng nghĩ lại với tính tình cao ngạo của Kim Chiến Dịch, lão đành âm thầm thở dài, không muốn tự chuốc lấy cực khổ.

Khi Trương Trọng Cẩn tiến lên, tất cả mọi người phía sau lão đều dừng lại, đợi ở phía xa.

Hạ Nhất Minh đảo mắt qua những người này. Sau một lát, hắn khẽ nhướn mày, có vẻ đã nhìn ra một chút manh mối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Những người này không ngờ đều là những kẻ tu luyện hậu thiên, mà đại đa số đều có tu vi khoảng tầng thứ chín. Đương nhiên trong đó cũng không thiếu cường giả hậu thiên tầng mười đỉnh phong.

Hơn nữa, theo diện mạo mà xét, bọn họ hẳn là đều dưới 50 tuổi.

Liên tưởng đến Đại hội Khai Sơn lần này, Hạ Nhất Minh liền lập tức sáng tỏ.

Gần trăm người này tuyệt đối không phải chỉ đến để làm khách quí và khách qua đường. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ hẳn là sẽ tham gia thi đấu ở đại hội.

Đám người Dương Hạo nói chuyện như đã ăn ý, rất rõ ràng bài trừ Kim Chiến Dịch ra bên ngoài.

Trương Trọng Cẩn tuy rằng biết rõ nhưng cũng đành cười khổ liên tục, ra vẻ không biết.

Vu Kinh Lôi nháy mắt với Hạ Nhất Minh, nói:

- Trương huynh, đây là Hạ trưởng lão mới tiến lên Nhất Đường Thiên của bản phái, hôm nay gặp mặt huynh lần đầu tiên. Mong huynh chiếu cố chút ít.

Ánh mắt Trương Trọng Cẩn rốt cục rơi xuống Hạ Nhất Minh, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Tuy rằng cường giả Nhất Đường Thiên đều có thuật trú nhan, nhưng trẻ tới độ này thực sự là khoa trương quá mức.

Lão do dự một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên như thể nghĩ ra cái gì, vỗ trán, nói:

- Hóa ra là Hạ trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh Hạ trưởng lão đã lâu, hiện giờ rốt cục tiến giai Nhất Đường Thiên , thật sự la đáng mừng.

Đám người Vu Kinh Lôi quay sang nhìn nhau, không thể tưởng danh tiếng Hạ Nhất Minh lại lớn như vậy, không ngờ người ở tận đế quốc Đại Thân xa xôi cũng biết tới.

Kim Chiến Dịch rốt cuộc quay đầu, đảo mắt nhìn qua Hạ Nhất Minh một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Hạ huynh mới tấn chức Nhất Đường Thiên trong vòng mười năm gần đây phải không?

Dương Hạo mỉm cười nói:

- Không sai, Hạ huynh cũng mới tấn chức Nhất Đường Thiên chưa lâu, đây là lần đầu tiên gặp mặt hai vị.

Vẻ cao ngạo trong mắt Kim Chiến Dịch rốt cục biến mất. Y lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt dần dần nổi lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ và kiên định hơn.

Hạ Nhất Minh tức giận nhìn Dương Hạo, trong lòng vô cùng bất mãn, quyết định chủ ý tuyệt đối không khai chiến với Kim Chiến Dịch.

Mọi người hàn huyên một lát, Dương Hạo cười nói:

- Trương huynh, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?

Trương Trọng Cẩn mỉm cười, gật đầu nói:

- Được rồi, hết thảy dựa theo qui củ trước kia là tốt rồi.

Hạ Nhất Minh hồ nghi trong lòng, lại nhìn thấy tất cả mọi người, kể cả Vu Kinh Lôi, đều lộ vẻ tươi cười, rõ ràng là cực kỳ chờ mong qui định cũ này.

Dương Hạo vung tay lên, tự nhiên có người dẫn mọi người đến từ Đại Thân lên núi, mà Trương Trọng Cẩn lại mang theo hơn mười người đi theo Dương Hạo tới một khu phòng ốc đơn sơ bên chân núi.

Hơi xấu hổ, Dương Hạo nói:

- Trương huynh, chúng ta vốn định tiếp đón ở đình nghênh tân trên sườn núi, nhưng không ngờ lại tới chân núi thế này. Chỗ này tuy đơn sơ một chút nhưng cũng không có gì quá tệ, mong huynh thông cảm.

Trương Trọng Cẩn khoát tay áo, nói:

- Dương huynh quá khách khí, bắt đầu đi thôi.

Lão ta đã già thành tinh, biết việc ngoài dự tính này chác chắn có liên quan tới Kim sư đệ của mình, vội vàng gạt đề tài đi.

Lão nhẹ nhàng vung tay lên, hơn mười người phía sau lão đồng thời tiến lên, nhất tề đặt những chiếc bao được gói gém chặt chẽ sau lưng lên trên bàn, sau đó bọn họ lại nhất tề khom người, cung kính lui xuống. Xem động tác bọn họ rất đều, rõ ràng là có trải qua huấn luyện.

Trương Trọng Cẩn tiến lên, cũng không ngại phiền toái, tự tay mở những gói đồ này ra.

Hạ Nhất Minh đảo mắt, rốt cục bừng tỉnh hiểu ra.

Cho dù là khách nhân đến từ chính đế quốc Đại Thân cũng không có khả năng khiến rất nhiều cường giả Nhất Đường Thiên tự mình tới nghênh đón như vậy.

Chẳng qua, sau khi nhìn thấy những chiếc bao, rốt cục Hạ Nhất Minh hiểu được duyên cớ trong đó.

Trong bao, có thể nói là có đủ mọi thứ, bất kể là quặng thô, thảo được, hay là bảo khí, đều có thể tìm được trong đó.

Hạ Nhất Minh không biết tuyệt đại đa số trong đó, nhưng cũng có thể nhận biết được một vài loại thảo dược quí giá.

Có thể được đặt cùng chỗ với những loại thảo dược quí giá đó, như vậy chắc chắn đều thuộc loại kỳ chân dị bảo nào đó.

Đột nhiên, đôi mắt Hạ Nhất Minh trở lên sáng ngời, trong một cái bao có một loại dược thảo khô héo. Tuy rằng hình thức của loại dược thảo này không quá kinh người nhưng Hạ Nhất Minh lại biết, đây là thứ không thể thiếu để luyện chế Trú Nhan Đan.

Trong lòng hắn chấn động, lập tức quyết định, nếu có thể, nhất định phải thu lấy nó.

Trương Trọng Cẩn vỗ tay, cười ha hả nói:

- Các vị, đây là những thứ mà lão phu mang tới. Các vị đừng chê là ít nha.

Ánh mắt đám người Dương Hạo đữ dán vào đống vật phẩm đó từ sớm, miệng thì nói vào câu khiêm tốn nhưng ánh mắt vẫn không hề rời đi.

Sau một lát, đã có người xuất ra bảo vật chuẩn bị từ trước, bắt đầu thương nghị với Trương Trọng Cẩn.

Bên phía Thiên Trì sơn có hơn mười người, mà Trương Trọng Cẩn lại chỉ có một người, nhưng Hạ Nhất Minh lại phát hiện, tất cả mọi người có vẻ cực kỳ kiên nhẫn, dường như là có ước định từ trước. Bọn họ hoàn toàn trao đổi từng thứ một, dường như không hề lo lắng rằng món đồ mình nhìn chúng bị người đoạt mất.

Vu Kinh Lôi đi tới bên người hắn, nói:

- Hạ trưởng lão, ngươi có thấy thứ gì ưng ý không?

Hạ Nhất Minh không chút khách khí, chỉ tay nói:

- Vu trưởng lão, ta muôn đám Hắc Mộc Chi kia (1).

Tuy rằng bọn họ nói chuyện rất nhỏ nhưng cũng không sử dụng kỹ xảo đặc biệt nào, tất cả mọi người đều nghe rõ. Gần như tất cả mọi người đều dõi ánh mắt theo hướng tay Hạ Nhất Minh chỉ.

Trong một cái bao, có một đám dược thảo đen thui, khô quắt. Tuy rằng thứ này cũng không bắt mắt, hơn nữa cũng không có mấy người biết sử dụng nó, nhưng mọi người ở đây sao có thể phán đoán giá trị của đồ vật theo hình thức bề ngoài chứ!

Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, cũng không nói gì, chẳng qua xem vẻ mặt của gã thì dường như là rất nắm chắc.

Trương Trọng Cẩn cũng đảo mắt qua đám Hắc Mộc Chi, trong mắt lão dường như thoáng hiện lên vẻ giật mình.

Đến giao dịch tiếp theo, Chu Đại Thiên tiến lên một bước, hắn xuất ra một cái hộp gỗ, mở ra, đặt trước mặt Trương Trọng Cẩn, nói:

- Trương huynh, ta muốn trao đổi Hắc Mộc Chi.

Hạ Nhất Minh khẽ biến sắc mặt. Không chỉ mình hắn, những người còn lại đều giật mình. Đám người Dương Hạo và Chu Bát Thất còn có thêm nét ưu tư trên mắt.

Vừa rồi Hạ Nhất Minh sở dĩ không che dấu chút nào chỉ ra Hắc Mộc Chi chính là sáng tỏ thái độ nhất định muốn. Hiện giờ Chu Đại Thiên chặn ngang một bước, tuy rằng không thể nói gì nhưng trong đó lại hàm súc ý tứ khiến người ta phải suy nghĩ.

Trương Trọng Cẩn cũng sửng sốt. Lão há mồm, đảo mắt qua mặt Hạ Nhất Minh và Chu Đại Thiên, trầm ngâm một chút, nói:

- Chu huynh, chín năm trước, thứ mà ngươi nói ta lưu ý không phải là Hắc Mộc Chi!

Chu Đại Thiên mỉm cười, nói:

- Trương huynh, hiện giờ ta thay đổi chủ ý, mong huynh thông cảm.

Trương Trọng Cẩn thở dài một tiếng, đóng chiếc hộp gỗ lại, thu về chỗ mình, sau đó đưa Hắc Mộc Chi tới trước mặt Chu Đại Thiên.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh đã khôi phục bình thường, như thể không hề có chút khúc mắc, nhưng trong lòng hắn thực sự hơi tức giận. Chu Đại Thiên làm thế rõ ràng là muốn làm khó mình.

Chẳng qua tuy rằng hắn tức giận nhưng vẫn chưa làm việc lỗ mãng. Nơi này dù sao cũng là Thiên Trì chủ mạch, trời biết có bao nhiêu tam hoa tôn giả lúc này, nếu vì chuyện này trở mặt mới là cực kỳ không sáng suốt.

Vu Kinh Lôi hừ nhẹ một tiếng, trên mặt cũng có vẻ tức giận, nhưng cuối cùng lựa chọn nén giận.

Dương Hạo khẽ lắc đầu, nói:

- Chu huynh, tất cả mọi người đều là nhất mạch truyền thừa.....

Chu Đại Thiên vung tay lên, ngắt lời Dương Hạo:

- Dương huynh, ngươi hiểu lầm.

Hắn xoay người, cứ như vậy cầm Hắc Mộc Chi đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh.

Đám người Dương Hạo và chu Bát Thất đều trở lên khẩn trương, bọn họ đều đề tụ chân khí, cẩn thận chú ý biến cố nơi này. Cho dù là Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch cũng như thế.

Trong lòng bọn họ đều thoáng nổi lên một ý niệm, chẳng lẽ y muốn khoe khoang trước mặt Hạ Nhất Minh? Chu Đại Thiên chẳng lẽ phát điên rồi sao?

Nhưng khiến mọi người mở to mắt kinh ngạc chính là Chu Đại Thiên không ngờ đem Hắc Mộc Chi tới trước mặt Hạ Nhất Minh, hơi hơi ôm quyền , nói:

- Hạ huynh, Đồ Phiên nhất mạch chúng ta trước kia sơ suất, mong Hạ huynh bỏ qua lỗi lầm lúc trước.

Y dừng lại một chút, lại nói:

- Chút Hắc Mộc Chi này là vật tạ lỗi, mong Hạ huynh bất kể thế nào cũng xin vui lòng nhận cho.

Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đồng thời mở to hai mắt, kết quả như vậy tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của họ.

Chu Đại Thiên tiêu tốn cái giá lớn, đổi lấy Hắc Mộc Chi, không ngờ không phải là muốn kỳ đà cản mũi.

Trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn về phía Hạ Nhất Minh, ánh mắt lại biến hóa thêm lần nữa. Địa vị của cường giả có vẻ bề ngoài trẻ tuổi này lại được nâng lên một độ cao mới trong lòng họ.