Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt hắn có chút gì đó tươi cười khác lạ. Nhìn thấy nụ cười đó, cho dù là Chu Đại Thiên sống hơn trăm năm cũng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng cảm giác đó cũng chỉ hiện ra một chút rồi nhanh chóng biến mất.

- Chu huynh! Hạ huynh! Hai vị đều là tuấn kiệt đương thời. Dù sao thì cũng đã giao thủ, như thế cũng đủ rồi. - Dương Hạo bước tới ngăn cản.

Mặc dù hai bên giao thủ trong thời gian ngắn ngủi nhưng nguy hiểm trong lúc đó cũng khiến cho Dương Hạo phải lo lắng.

Nhưng tới lúc này, hắn cũng biết tu vi của Hạ Nhất Minh không phải chỉ như trong truyền thuyết mới đạt tới Nhất đường thiên. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ chính là lời đồn chết người.

Thực lực của Hạ Nhất Minh cho dù không bằng Chu Đại Thiên nhưng cũng chẳng kém nhiều lắm. Mặc dù phải mượn tới Thiên Trì chủ phong mới phá được Thổ chi hoa nhưng thực lực đó chắc chắn không thể là của một cường giả Nhất đường thiên bình thường.

Nếu một cường giả Nhất đường thiên có thể dựa vào chiến kỹ mà đánh tan đóa hoa của cường giả tam hoa thì đúng là loạn.

Hắn có thể khẳng định, Hạ Nhất Minh đã vượt qua cảnh giới Nhất đường thiên, thực lực hơn lời đồn rất nhiều.

Có lẽ cách đây một năm rưỡi, Hạ Nhất Minh đột phá không phải Nhất đường thiên mà là ngưng xuất ra được đóa hoa thứ hai.

Nhưng nhìn khuôn mặt Hạ Nhất Minh, Dương Hạo hết sức nghi ngờ tuổi của hắn. Đột nhiên, Dương Hạo chợt nhớ tới Dược đạo nhân - Một người hơn trăm tuổi nhưng vẫn có khuôn mặt rất trẻ đó sao?

Tuy nhiên, thực lực hai bên chênh lệch nhau không nhiều nên hắn chẳng hy vọng bọn họ tiếp tục giao thủ.

Nếu thực lực mà chênh lệch lớn thì còn có thể khống chế. Nhưng chênh lệch quá ít thì cuộc chiến rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bất kỳ người nào trong số hai người bị thương thì hắn đều không thể gánh nổi trách nhiệm.

Chu Đại Thiên nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh, như chẳng hề để ý tới lời nói của Dương Hạo. Nhưng ánh mắt của hắn bây giờ không hề còn chút kiêu ngạo, khinh thường mà chỉ có sự chờ mong.

- Binh khí... - Hạ Nhất Minh thì thào trong miệng. Hắn cố gắng kiềm chế ý muốn đi tìm Bách Linh Bát. Đưa mắt nhìn quanh, hắn chợt ngẩng đầu, nói:

- Được! Hạ mỗ cũng có ý này.

Sắc mặt Dương Hạo trở nên hết sức khó coi nói:

- Hai vị! Các ngươi làm như vậy chẳng lẽ không coi Thiên Trì chủ mạch chúng ta trong mắt hay sao?

Hạ Nhất Minh và Chu Đại Thiên đều nhìn hắn. Tuy nhiên trên người bọn họ lại toát ra ham muốn chiến đầu mãnh liệt.

Chu Đại Thiên cười lớn, nói:

- Chu huynh! Mặc dù, chúng ta thuộc về các chi phái nhưng cũng thuộc cùng gốc với Thiên Trì. Chẳng lẽ Thiên Trì sơn có quy định hạn chế đồng môn luận bàn hay sao?

Dương Hạo giật mình, thầm kêu khổ. Để cổ vũ cho đám đệ tử trên núi cố gắng nên Thiên Trì sơn không hề cấm họ luận bàn. Hơn nữa, sau khi cảm nhận được ham muốn chiến đấu của cả hai, hắn hiểu được cho dù có ngăn cản cũng không thể làm được. Thở dài một tiếng, mặc dù biết không có nhiều tác dụng, nhưng hắn vẫn phải nói:

- Hai vị! Xin nhớ kỹ trong môn phái tối kỵ việc hạ sát chiêu. Ngoài ra, xin cứ tự nhiên.

Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên một cái, lùi lại phía sau.

Chu Thất Bát nhíu mày, xoay người nói:

- Vu hiền chất! Ngươi hãy dẫn đám đệ tử Hoành Sơn lùi lại trăm thước.

Vu Hi Thần vội lên tiếng. Mà chẳng cần hắn lên tiếng, đám đệ tử cũng đã nhanh chóng lui lại. Có thể chứng kiến cao thủ chiến đấu đối với bọn họ đã là một chuyện rất tốt. Nhưng nếu để cho chuyện tốt uy hiếp tính mạng thì lại không đáng.

Chu Đại Thiên lui lại vài bước, thò tay ra sau lưng, lấy ra một cái bao.

Cái bao hình chữ nhật cũng chẳng xa lạ gì với Hạ Nhất Minh. Lúc trước hắn cũng cất đại khảm đao trong một cái bao như vậy. Chỉ có điều, cái bao của hắn dài hơn một thước, mà bao của Chu Đại Thiên chỉ bằng khoảng hai phần của nó.

Cổ tay Chu Đại Thiên run lên một cái từ trong cái bao lấy ra một cây côn ba khúc.

Hai tay hắn cầm côn ba khúc vô cùng chắc chắn giống như đã luyện tập hàng nghìn, hàng vạn lần. Mỗi đoạn côn được nối với nhau bằng một đoạn dây xích.

Hai tay Chu Đại Thiên chuyển động một chút đã nối ba đoạn côn lại thành một cây trường côn dài hai thước.

Nhìn thanh binh khí, sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút cổ quái. Thế mới biết ngoài mình ra vẫn còn có người sử dụng vũ khí to như vậy.

Tất nhiên, cây côn ba khúc khác với đại khảm đao. Cách thức sử dụng cũng không hề giống nhau.

- Hạ huynh! Từ lâu nghe thấy đại khảm đao của ngươi, được xung tụng là binh khí bá đạo nhất trong số binh khí của tiên thiên cường giả. - Chu Đại Thiên nghiêm nghị nói:

- Liệt hỏa côn trong tay lão phu dài hai thước muốn được so tài với đại khảm đao của các hạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Xin lỗi! Chỉ sợ phải làm cho Chu huynh thất vọng.

Chu Đại Thiên giật mình hỏi:

- Tại sao?

- Tiểu đệ vội lên núi nên không mang theo đại khảm đao, mong Chu huynh thứ lỗi.

Sắc mặt của Chu Đại Thiên khó coi, nói:

- Hạ huynh không có binh khí chẳng lẽ định dùng tay không luận bàn với lão phu hay sao?

Hạ Nhất Minh cười lớn nói:

- Chu huynh nói đùa! Cho dù tiểu đệ không biết tốt xấu cũng không dám làm như vậy. - Hắn vỗ vỗ vào mạng sườn, nói:

- Tiểu đệ vẫn có một thanh binh khí mới, có thể sử dụng được một chút. Xin Chu huynh chỉ điểm.

Chu Đại Thiên cảm thấy rùng mình. Hắn có thể cảm nhận được sự tự tin của Hạ Nhất Minh. Trước khi giao thủ với Hạ Nhất Minh mà nghe thấy thế, hắn cũng chỉ cười nhạt. Nhưng lúc này, hắn chẳng dám coi thường. Liếc nhìn nơi sườn Hạ Nhất Minh chỉ thấy một vật gì đó có dạng hình tròn.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, cởi dây đeo bao. Tay hắn thò vào rút ra thanh binh khí có hình dạng đặc biệt.

Tất cả đều tập trung nhìn thứ binh khí kỳ dị. Mặc dù, Chu Thất Bát biết Hạ Nhất Minh có thanh thần binh nhưng cũng chưa nhìn thấy hắn sử dụng bao giờ. Vì vậy, hắn cũng rất muốn xem.

Ánh mắt Chu Đại Thiên hết sức tập trung. Hắn nhìn thanh binh khí mà trong lòng ngơ ngác. Hắn chưa từng nghe thấy người nào có loại binh khí như vậy. Nhưng sâu thẳm trong đầu lại như đã nhìn thấy hay đọc được sự miêu tả loại binh khí này. Chỉ là nhất thời không thể nhớ ra được.

Hạ Nhất Minh cũng chẳng lấy làm lạ. Bởi ngũ hành hoàn chẳng biết đã bao nhiêu năm vẫn chưa từng xuất hiện. Chu Đại Thiên không nhận ra được cũng là chuyện bình thường.

Hai bên tự động lùi lại mấy bước. Trong phạm vi đó cũng chỉ có ba vị cao thủ Thiên Trì sơn, Bách Linh Bát và con bảo trư bám trước ngực hắn.

Còn đám đệ tử Hoành Sơn và Vu Hi Thần đều tránh ra xa.

Thần tiên đánh nhau, con người chịu nạn. Vì thế, chẳng ai muốn phải hứng chịu hậu quả của cuộc chiến.

Chu Đại Thiên nắm một đầu trường côn, chân khí trong cơ thể bùng phát. Năng lượng hỏa hệ mạnh mẽ phát ra từ cây trường côn. Sau khi nhận được năng lượng hỏa hệ lớn như thế, cây Liệt hỏa côn vẫn hoàn toàn bình thường, thậm chí nó còn có chút hiệu quả tăng phúc.

Hạ Nhất Minh thầm cảm nhận nguồn năng lượng hỏa hệ. Điều khiến cho hắn ngạc nhiên đó là khi chân khí hỏa hệ càng nhiều thì khả năng tăng phúc lại càng rõ.

Cuối cùng hắn hiểu được tại sao cây côn ba khúc này lại được gọi là Liệt Hỏa côn.

Chu Đại Thiên mở miệng, phun ra liên tiếp từng đóa hoa. Sau khi ba đóa hoa ngưng tụ trong không trung liền quay vòng xung quanh thân thể hắn.

Ngay từ đầu, đã ngưng tụ tam hoa, chứng tỏ hắn quyết dốc toàn lực đối phó với Hạ Nhất Minh.

Mặc dù Thổ chi hoa của Chu Đại Thiên đã bị nổ một lần, nhưng với tiên thiên cường giả chỉ cần người đó không chết thì chân khí sẽ lại ngưng tụ ra tiếp.

Cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ do ba đóa hoa mang lại, Hạ Nhất Minh cũng hoàn toàn nghiêm túc.

Khi áp lực của ba đóa hoa tỏa đến, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy di chuyển khó khăn.

Có điều, trong ánh mắt của Hạ Nhất Minh, ngoài sự nghiêm túc còn có một chút vui mừng, nóng lòng muốn thử.

Hắn liền mở miệng, phun ra hai đóa hoa có màu sắc khác nhau. Khí thế phản lại từ hắn cũng chẳng hề kém chút nào.

Sau khi hai đóa hoa xuất hiện, cho dù là Chu Thất Bát đã được nhìn thấy, vẫn giống như những người khác hít một hơi thật sâu. Đến lúc này, Dương Hạo và Chu Đại Thiên mới hiểu được vừa rồi thua chẳng có gì oan ức. Tam hoa đối với nhị hoa mà dám khinh thường, lại còn một người chỉ sợ làm đối phương bị thương còn một người thì dùng hết sức mà đánh. Như vậy mà Chu Đại Thiên không bị thua mới gọi là lạ.

Sau khi Phong, Hỏa chi hoa bay lên, sự áp bức trên người Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến mất. Dưới sự đối kháng của năng lượng các bông hoa, hai bên đều không thể trực tiếp làm tổn hại đối phương.

Chu Đại Thiên cũng không hề nóng vội. Chân khí của hắn ào ạt tràn vào trong ba đóa hoa khiến cho áp lực khác thường tăng lên nhanh chóng.

Tam hoa đối với nhị hoa dù sao vẫn hơn. Đồng thời một người sống hơn trăm năm cũng sẽ nhỉnh hơn một chút.

Khi thấy áp lực trên cơ thể tăng lên...

Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt hắn hơi ngước một cái khiến cho Phong, Hỏa chi hoa đang bay trên đỉnh đầu lập tức xoay tròn.

Gió và lửa chuyển đổi, phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau. Gió khiến cho lửa bốc lên tạo thành một khối hoàn chỉnh.

Chu Đại Thiên biến sắc, thầm than trong lòng. Ba đóa hoa cùa mình hoàn toàn tương sinh nhưng cũng không phải là toàn bộ ngũ hành vì thế không thể có được sự ảo diệu như đối phương.

Tuy nhiên, ngay sau đó, một chuyện khó tin lại xảy ra ngay trước mặt hắn.

Phong, Hỏa chi hoa chợt phát nổ. Trong lúc mọi người đang cảm thấy kinh ngạc, chúng nhanh chóng ngưng tụ thành vô số cánh hoa màu đỏ mang theo một chút ánh xanh.

Cặp mắt của mọi người lại mở to một lần nữa. Ngay cả con bảo trư đang bám trước ngực Bách Linh Bát cũng vậy. Nó nghiêng đầu như phát hiện ra người này cũng có điểm thú vị.

Sau khi Phong, Hỏa chi hoa ngưng tụ, áp lực mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng liền tập trung lại. Tốc độ hấp thu năng lượng của thiên địa linh khí còn nhanh hơn cả tam hoa của Chu Đại Thiên.

Chu Đại Thiên cảm thấy một chút sợ hãi. Cho dù cầm trong tay Liệt Hỏa côn nhưng cũng không khiến cho hắn tự tin được như trước.

Có điều, đã từng trải qua trăm trận chiến nên Chu Đại Thiên nhanh chóng tập trung, quát một tiếng. Trường côn trong tay hắn giống như một con rắn độc, đâm tới Hạ Nhất Minh. Hắn nhanh chóng vượt qua khoảng cách trăm thước, tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Trường côn trong nháy mắt đã vọt tới.

Hạ Nhất Minh hoàn toàn lạnh lùng. Trên tay phải của hắn chợt phát ra những tiếng vù vù. Thanh binh khí kỳ dị đột nhiên xoay tròn.

Mặc dù, Hạ Nhất Minh dồn chẳng nhiều chân khí, nhưng biểu hiện của ngũ hành hoàn cũng đủ mạnh. Chân khí trong ngũ hành hoàn thay đổi lẫn nhau, không ngừng sinh ra. Năm thứ màu sắc bất đồng từ ngũ hành hoàn chợt phát ra, khóa cứng lấy Liệt Hỏa côn.

Hỏa đối hỏa! Năng lượng hỏa hệ mạnh mẽ va chạm với nhau khiến cho năng lượng tập trung trên mộc côn có chiều hướng tan biến. Mức độ tăng cường chân khí của ngũ hành hoàn hoàn toàn vượt qua Liệt Hỏa côn.

Ngay lúc, côn và hoàn va chạm với nhau, năng lượng hỏa hệ của ngũ hành hoàn đã hoàn toàn áp đảo. Liệt Hỏa côn mặc dù cũng là một thứ bảo vật nhưng vẫn không thể so sánh với ngũ hành hoàn.

Ngũ hành hoàn vẫn đang xoay tròn biến đổi năng lượng Hỏa hệ vừa mới áp chế Liệt Hỏa côn thành Thủy hệ chân khí.

Nước, lửa là hai loại chân khí hoàn toàn tương khắc với nhau.

Năng lượng trên Liệt Hỏa côn vừa mới bị áp chế đã nhanh chóng lấy lại uy lực nghênh đón năng lượng thủy hệ khổng lồ.

Nhưng mới tiếp xúc, năng lượng Hỏa hệ ẩn chứa trên Liệt Hỏa côn đã biến mất. Chu Đại Thiên cảm thấy một luồng áp lực cực lớn đang truyền qua nó, tới hắn. Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ.

Thanh danh của Liệt Hỏa côn rất lớn. Vì vậy mà hắn vô cùng tin tưởng vào nó. Nhưng khi hai bên mới giao thủ, hắn mới hiểu được thanh binh khí tưởng chừng như đơn giản trong tay Hạ Nhất Minh lại có uy lực vô cùng lớn. Đối diện với nó, thanh Liệt Hỏa côn giống như một đống sắt vụn, không thể so sánh.

Trong lòng hắn thầm kêu khổ, nhưng không hề chậm chễ, nhanh chóng rút Liệt Hỏa côn lại.

Ngay lúc đó hắn chợt phát hiện khi rút thanh Liệt Hỏa côn về, trên thân nó lại có một đạo chân khí Kim hệ mạnh mẽ. Đạo chân khí này hoàn toàn được phát ra từ ngũ hành hoàn.

Chu Đại Thiên cảm thấy hết sức hoảng hốt. Hắn bất chấp tất cả nhanh chóng điều khiển Thổ chi hoa xuất hiện trước mặt, cản lại đạo Kim hệ chân khí.

Nhưng khi hắn vừa mới thở phào một cái đã thấy bàn tay Hạ Nhất Minh thoáng động.

Ngay sau đó, Chu Đại Thiên thấy được năm màu sắc khác nhau phát ra từ ngũ hành hoàn, nhanh chóng vọt tới thân thể hắn.

Chu Đại Thiên lật tay một cái, trường côn nhanh chóng biến thành cây côn ba khúc.

Mỗi tay nắm một đầu côn, hắn nhanh chóng huy động tạo ra vô số tiếng vang kì lạ.

Một người phát chiêu cách không, còn một người phòng ngự tại chỗ, theo như bình thường thì Hạ Nhất Minh không thể kéo dài tình huống này và Chu Đại Thiên chấp nhận mất mặt lựa chọn phương pháp thủ.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra chân khí từ ngũ hành hoàn bay ra giống như vô cùng vô tận. Đáng sợ hơn, chân khí lại càng lúc càng mạnh, không hề cho hắn chút thời gian để nghỉ.

Trong lòng hắn thầm kêu khổ, không biết đây là thứ binh khí gì mà có uy lực mạnh đến vậy. Mà chân khí Hạ Nhất Minh lại còn mạnh hơn cả hắn.

Tiếp theo đó, Hạ Nhất Minh vẫn hoàn toàn thản nhiên. Chân khí phát ra liên tiếp như chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Vào lúc này, Chu Đại Thiên chợt nhớ ra những điều ghi trong một quyển thư tịch mà hắn đã từng xem.

Trong quyển sách đó có ghi chép về một loại thần binh mà trên thế giới, thanh danh của nó vô cùng vang dội. Trong nháy mắt, hắn hoàn toàn mất đi niềm tin có thể thủ thắng. Thậm chí hắn còn hoài nghi Hạ Nhất Minh cầm thần binh trong tay đang đùa giỡn với mình.

Chu Đại Thiên quát lớn một tiếng, ba đóa hoa đang vây quanh người chợt phát nổ. Không khí xung quanh trong nháy mắt dừng lại khiến cho chân khí của Hạ Nhất Minh không thể công phá.

Sau đó, Chu Đại Thiên bay ngược về sau, tới vị trí ban đầu. Khuôn mặt hắn xám xịt, không còn có sự kiêu ngạo, nói:

- Ta...thua.