Tại thủ đô của Khai Vanh quốc, trong một cái sân lớn. Chiêm Thiên Phong nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống trước mặt. Mặc dù tờ giấy vô cùng nhẹ, nhưng động tác của lão lại rất cẩn thận giống như nó nặng tựa ngàn cân.
Trước mặt lão có năm tiên thiên đại sư thuộc đại sư đường. Nét mặt bọn hộ vô cùng nghiêm trọng. Tất cả đều đang suy nghĩ như gặp phải một vấn đề nào đó. Bọn họ đang chờ quyết định của Chiêm Thiên Phong.
Một lúc sau, Chiêm Thiên Phong nhẹ nhàng nói:
- Các ngươi nói xem nên làm như thế nào cho phải?
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Mao Liệt Quang. Vị tiên thiên đại sư có vị trí số hai tại Khai Vanh quốc khổ sở, cưòi nói:
- Hậ Nhất Minh thật là khéo chọn, lại đi chọc tới bộ tộc Đồ Đằng. Hắc hắc! Đúng là tuổi trẻ khí thình.
Thành Phó nhíu mày, nói:
- Sư phụ! Trong tin báo có nói Hạ Nhất Minh không hề tiến vào trong núi, không đánh sứ giả Đồ Đằng bị thương, ngay cả Đồ Đằng cũng không phải do hắn lấy.
- Hắn biết gây ra hoạ lớn nên mới không chịu thừa nhận. Ngoài hắn ra còn có người nào kiêm tu ngũ hành lại có thể dễ dàng đánh trọng thương Đồ Đằng sứ giả? – Mao Liệt Quang cười nói:
- Mấy tháng trước, lúc hắn voà núi, ai biết có làm chuyện gì hay không? Có thể hắn gây chuyện vào thời gian đó thì sao?
Nhất thời, mọi người đều im lặng. Chỉ duy nhất Thành Phó mở miệng nói:
- Sư phụ! Nếu Hạ Nhất Minh đã nói vậy thì chắc chắn hắn không nói dối.
Mao Liệt Quang nhất thời cứng họng. Hắn lườm tên đồ đệ của mình một cái. Nhưng tên đệ tử hắn vô cùng thương yêu vẫn thản nhiên, chẳng có gì lo sợ.
Lắc đầu, có điều Mao Liệt Quang cũng chẳng giận vì chuyện đó. Tất nhiên, nếu là một người khác, thậm chí là đại sư thuộc đại sư đường của Khai Vanh quốc cũng chắn chắn không đựoc Mao Liệt Quang bỏ qua.
Chiêm Thiên Phong bật cười nói:
- Hai người các ngươi không cãi nhau nữa. Cho dù, Hạ Nhất Minh có tới đó ăn trộm hay không thì cũng chẳng còn quan trọng. Bây giờ, ta muốn hỏi các ngươi rằng chúng ta có đi chi viện cho hắn hay không?
Mao Liệt Quanh chẳng hề do dự nói:
- Thái sư! Đây là chuyện của Hoành sơn, không liên quan tới chúng ta.
Chiêm Thiên Phong thản nhiên nhìn Thành Phó nói:
- Ngươi nói xem?
Thành Phó ngập ngừng một chút rồi gật đầu nói:
- Thái sư! Chúng ta nên cho người đi. Căn cứ vào địa vị của chúng ta thì ít nhất cũng nên phái hai người tới.
Mao Liệt Quang nhíu mày nhưng vẫn không phản bác. Hoành Sơn nhất mạch mặc dù không phải là một quốc gia, nhưng nó vẫn thuộc phạm vi thế lục của Khai Vanh quốc. Hơn nữa, địch nhân của họ chính là kẻ địch chung của cả vùng Tây Bác. Nếu Khai Vanh quốc không chịu đưa người tới chắc chắn sẽ bị các nước trong vùng Tây Bắc phỉ nhổ.
Chiêm Thiên Phong cúi xuống nhìn tờ giấy trước mặt. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn tờ giấy đó.
Ngày hôm qua, một tên đệ tử của Hoành Sơn đã mang nó tới đây. Trong đó viết tất cả mọi chuyện xảy ra trên Hoành Sơn và nguyên nhân bộ tộc Đồ Đằng xuất hiện. Tất nhiên, Hạ Nhất Minh đã khẳng định người tới bộ tộc Đồ đằng không phải là hắn, cũng không biết tại sao đồ đằng lại xuất hiện trong bảo khố.
Cũng bởi vì bọn họ chẳng hề che dấu chuyện gì, lại thêm nguyên nhân chính là như vậy nên có thể lấy được sự tin tưởng của người khác.
Một lúc sau, Chiêm Thiên Phong thở dài, nói:
- Cũng được. Ai trong số các ngươi muốn tới Hoành Sơn?
Nghe thấy quyết định của lão, ngay cả Mao Liệt Quang cũng chẳng có gì lạ. Với kinh nghiệm già đời của Chiêm Thiên Phong chẳng lẽ lại không nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất? Hắn không phái người tới thì mới gọi là lạ.
Hai mắt Thành Phó sáng lên. Hắn bước ra nói:
- Thái sư! Vãn bối xin đi.
Chiêm Thiên Phong trầm mặt, nói:
- Người khác có thể nhưng ngươi thì không.
Thành Phó giật mình nói:
- Thái sư! Tại sao lại không được? - Giọng nói của hắn có chút bất bình.
Mặc dù hắn là một trong số năm cao thủ đứng đầu đại sư đường nhưng cho dù là khí độ hay thực lực vẫn chưa đủ tư cách để nghi ngờ quyết định của Chiêm Thiên Phong.
Bị thua tỏng tay Hạ Nhất Minh, nhưng chẳng ai có thể ngờ được sau lần thất bại đó Thành Phó vẫn tiếp tục đứng thẳng, thậm chí còn phát triển mạnh mẽ. Dưới sự chỉ điểm của Chiêm Thiên Phong hắn tu luyện một cách khắc khổ, cũng đã từng có một lần lĩnh ngộ.
Cũng bởi vậy nên địa vị của Thành Phó trong đại sư đường nhanh chóng tăng lên. Đặc biệt là trong mắt Chiêm Thiên Phong cũng chẳng thua kém Mao Liệt Quang là mấy.
Trong đại sư đường, chỉ có hắn là dám hỏi lại sau khi Chiêm Thiên Phong đưa ra quyết định.
Chiêm Thiên Phong thản nhiên nói:
- Thành Phó! Ngươi có biết đối thủ làn này là ai không?
- Đệ tử biết! Họ chính là bộc tộc Đồ Đằng trong núi.
Ngươi có biết bộ tộc này đáng sợ thế nào không?
- Vãn bối biết! – Thành Phó nghiêm túc nói:
- Bộ tộc Đồ Đằng là một mối hoạ của vùng Tây Bắc. Đồ Đằng sứ giả cso thực lực tương đưong với tiên thiên cường giả. Giao thủ với họ là một điều hết sức nguy hiểm.
Chiêm Thiên Phong hừ một tiếng nói:
- Đã biết vậy tại sao người vẫn còn muốn đi?
Thành Phó khoah tay, vẫn khăng khăng nói:
- Không sai! Vãn bối vẫn muốn tới Hoành Sơn.
Chiên Thiên Phong nhíu mày, nói:
- Tại sao? Ngươi vẫn không thể quên được người đó, vẫn muốn cùng hắn giao đấu lần nữa hay sao?
Thành Phó lắc đầu, nói:
- Thái sư! Vãn bối biết rằng không thể so đựoc với người đó. Vì vậy, chẳng hề có ý địh đấu lại với hắn.
Lúc này, sắc mặt Chiêm Thiên Phong mới bình thường lại. Một người có chí vươn lên là điều tốt. Nhưng nếu đặt mục tiêu ở một vị trí quá cao thì cũng chẳng phải là chuyện hay. Điều đó chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Bây giờ, Hạ Nhất Minh đã không còn là mục tiêu của Thành Phó được nữa.
Nếu Thành Phó cứ để ý tới thất bại khi trước, luôn mong mỏi đánh bại Hạ Nhất Minh thì đó chẳng phải là chuyện tốt đối với hắn.
- Đã vậy sao ngươi còn muốn tới đó làm gì?
Hai mắt Thành Phó đột nhiên toả sáng, nói:
- Thái sư! Vãn bối phát hiện một cái tên trong bức thư này. - Hắn nhìn tờ giấy, nói:
- Từ Trình Trường! Đó chính là một trong những Bách Tán Thiên trẻ tuổi hàng đầu của Thiên Trì Môn. Hắn tới Hoành Sơn chắc chắn để tích luỹ kinh nghiệm.
Nghe thấy vậy, Chiêm Thiên Phong mới cảm thấy động tâm, suy nghĩ rồi hỏi:
- Ngươi vì hắn mà tới?
- Vâng! Nguyên nhân chính là tộc nhân của bộc tộc Đồ Đằng, cùng bọn chúng sinh tử chiến chính là đối thủ luyện tập tốt nhất. Trước khi bọn vãn bối bước vào tiên thiên phải thông qua con đường sinh tủ thí luyện. Bây giờ đã trở thành một tiên thiên cường giả tại sao lại bỏ mất truyền thống đó?
Mao Liệt Quang cười khổ. Ở Tây Bắc, cao thủ hậu thiên có bao nhiêu nguời, tiên thiên cường giả có bao nhiêu chứ?
Lấy phương thức sinh tử thí luyện để kích thích tiềm năng cũng có thể thực hiện ở hậu thiên. Dù sao có chết một người ngày là mười tên cao thủ hậu thiên cũng chẳng có đangs gì. Nhưng nếu một tiên thiên cường giả mà chết trong sinh tử thí luyện thì không một thế lực nào có thể chấp nhận chuyện đó.
Thành Phó thừa biết điều này. Nói ra cũng chỉ nhằm biểu lộ quyết tâm của hắn.
Quả nhiên, Thành Phó hít một hơi, nói:
- Vãn bối có thể bại bởi Hạ Nhất Minh nhưng chắc chắn không thể thua trong tay người khác. – Thành Phó kiên quyết như đinh đóng cột:
- Mộc Tẫn Thiên. Từ Trình Trường, ta không chịu thua các người đâu.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc. Chiêm Thiên Phong lạnh lùng nhìn Thành Phó. Và hắn cũng không hề nhượng bộ trước vị chủ nhân chân chính của Khai Vanh quốc.
Mao Liệt Quang toát hết cả mồ hôi hột. Lão thầm mắng Thành Phó dám đứng trước mặt Thái Sư mà ăn nói như vậy.
Tuy nhiên trong phòng còn có một vị tiên thiên cường giả khác là Từ Khuê Đính lại âm thầm gật đầu. Hắn hơi liếc mắt nhìn Mao Liệt Quang. Trong lòng hắn thầm nghĩ, một kẻ sư phụ như vậy không ngờ có thể dạy đựoc một tên đệ tử kiệt xuất như thế.
Thành Phó xuất sắc như vậy, nếu không chết trong tay người khác thì cường giả Nhất đường thiên tiếp theo của Khai Vanh quốc có thể chính là hắn.
Chiêm Thiên Phong nhắm hai mắt, từ từ ngồi xuống, nói:
- Liệt Quang!
- Có.
- Ngươi cùng với Thành Phó đi một chuyến – Chiêm Thiên Phong thản nhiên nói:
- Nhớ phải mang hắn trở về.
Sự lo lắng của Mao Liệt Quang hoàn toàn biến mất. Hắn nghiêm túc nói:
- Thái sư yên tâm! Cho dù ta không thể trở về nhưng Thành Phó chắc chắn sẽ về tới nơi.
Chiêm Thiên Phong vung tay lên. Tất cả mọit người hiểu ý rời khỏi cấm địa của Khai Vanh Quốc.
Sau khi rời khỏi, mọi người mới cảm giác thoát được áp lực phát ra từ trên người Chiêm Thiên Phong. Mao Liệt Quang trừng mắt nhìn Thành Phó nói:
- Chuẩn bị một chút. Chúng ta đi.
Có điều, khi hắn xoay ngừòi, trên mặt lại vô cùng hài lòng. Có một tên đồ đệ như vậy còn cầu cái gì nữa?
Sau khi đám tiên thiên cường giả rời khỏi, Chiêm Thiên Phong ngồi trong phòng, cầm tờ giấy, lẩm bẩm:
- Lạ thật! Là người nào giá hoạ cho Hạ Nhất Minh?
Sau khi Thành Phó biết nội dung bức thư liền hết sức tin tưởng Hạ Nhất Minh. Nhưng ngay cả Chiêm Thiên Phong cũng đoán đựoc người đó không phải là hắn.
- Ngũ hành chân khí! Kiêm tu ngũ hành à? – Hai mắt lão đột nhiên phát sáng, như nghĩ ra điều gì đó. Lão liền đứng bật dậy.
- Sư phụ! Chẳng lẽ là do người ra tay sao? Hắc hắc! Chẳng cần biết có phải do nguời hay không, chỉ cần bộ tộc ĐỒ Đằng biết được có một cao thủ trẻ tuổi như vậy tồn tại. chắn chắn bọn họ sẽ không thể ngồi yên. - Thuận Phong nhĩ thở dài nói: ( gõ y nguyên à nha )
- Mượn đao giết người! Phải như thế mới xứng đáng là cao thủ.
Lúc này, lão đã nghĩ đựoc rất nhiều vấn đề. Chọc vào bộ tộc Đồ Đằng thì liên quan đến cả vùng Tây Bắc. Còn nếu để cho Hạ Nhất Minh phát triển thì chỉ có một mình Khai Vanh quốc chịu khổ.
Nghĩ đến chuyện Hạ Nhất Minh cảnh cáo huyết tẩy đại sư đường của Khai Vanh quốc, hắn cảm thấy đau đớn.
Nếu không phải sư phụ và sư huynh không chịu nhúng tay vào chuyện quốc sự và sau lưng Hạ Nhất Minh còn có Bách Linh Bát thì làm gì lão chịu thua dễ dàng như thế.
Có điều, từ nay về sau, Chiêm Thiên Phong hiểu đựoc chỉ cần người này không chết thì sau này vị trí cường quốc của Khai Vanh sẽ thay đổi bởi một quốc gia khác.
Nhưng đến thời điểm này, tấ cả sự lo lắng của lão đã biến mất. Chiêm Thiên Phong cười cười, thầm nghĩ:
"Để cho một mình Khai Vanh quốc chúng ta chịu khổ không bằng làm cho cả cùng Tây Bắc phải chịu hậu quả tương tự. Hạ Nhất Minh! Bị bộ tộc Đồ Đằng chú ý thì ngươi chết chắc rồi……."Thiên La quốc, Thuỷ Huyễn Cận từ từ đặt tờ giấy trên tay xuống. Mặt lão chẳng hề có biểu hiện gì, nhưng tay thì vuốt vuốt bộ râu, có phần lo lắng.
Đại đệ tử Tiết Liệt của lão sau khi xem nội dung bức thư, biến sắc, nói:
- Sư phụ! Ngài không thể đi.
Thuỷ Huyễn Cần không thể cười nổi, nói:
- Vì sao lại không?
- Sư phụ! Người đã lớn tuổi như vậy còn mạo hiểm làm gì? - Sắc mặt hắn có chút kích động, nói:
- Sư phụ để cho đệ tử đi thay.
Thuỷ Huyễn Cận cười to, nói:
- Tiết Liệt! Đừng có nói bậy. Người ta dù sao cũng là Hoành Sơn nhất mạch. Cho dù là tiên thiên trưởng lão cũng rất nhiều, chẳng lẽ lại cần một tên cao thủ hậu thiên như ngươi hay sao?
Tiết Liệt nghe thế đỏ mặt. Hắn thừa hiểu một hậu thiên cao thủ như hắn ở Thiên La quốc mặc dù là mọt nhân vật đứng đầu, cho dù vài đại gia tộc cũng không dám chọc tới. Nhưng đối với Hoành Sơn Nhất mạch thì có thể sánh với hắn cũng có rất nhiều. Cho hắn đi vào cũng là để giữ thể diện mà thôi.
Hắn cúi đầu, nói:
- Đệ tử thật đáng xấu hổ! Không thể bước vào tiên thiên làm cho sư phụ phải thất vọng
Thuỷ Huyễn Cận lắc đầu, nói:
- Tiết Liệt! Đừng có nghĩ linh tinh. Tiên thiên cảnh giới đâu có dễ dàng đột phá như vậy. Cho dù là thầy thì năm đó nhờ may mắn chiếm đựoc một viên phong hệ tiên thiên kiem đan mới có thể đột phá thành công.
Nét mặt Tiết Liệt có chút không cam lòng. Nhưng hắn biết, Thuỷ Huyễn Cận nói hoàn toàn là sự thật. Nếu không phải như vậy thì số lượng tiên thiên phải có rất nhiều.
Thuỷ Huyễn Cận đứng lên, cao giọng nói:
- Lần này thầy lên đưòng, ngươi tới bệ hạ thông báo một tiếng.
Tiết Liệt ngẩn người, nói:
- Sư phụ! Ngài không tự đi nói hay sao?
- Không cần! - Thuỷ Huyễn Cận lắc đầu. Ánh mắt hắn có chút kỳ dị, nói:
- Ta muốn trước khi đi nhìn qanh mảnh đất này một lần đã.
Tiết Liệt chợt ngẩng đầu, kinh ngạch nhìn Thuỷ Huyễn Cận muốn nói nhưng lại thôi.
Thuỷ Huyễn Cận không cười nổi, nói:
- Tiết Liệt! Gần đây thầy lĩnh ngộ đựoc một chút. Lần đi này, cho dù không thể giết được địch thì cũng tự bảo vệ đựoc mình. Ngươi không cần phải lo cho ta.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLNói xong, lão vung tay lên, thân thể liền biến mất. Nháy mắt một cái, lão đã xuất hiện cách đó cả mười thước.
Tiết Liệt mở to hai mắt mà nhìn. Hắn vừa mừng vừa lo. Thân pháp Thuỷ Huyễn Cận không ngờ lại có đột phá, như vậy còn có gì phải lo nữa chứ?
Nếu Hạ Nhất Minh có mặt ở đây mà thấy được cảnh này thì biết ngay rằng lĩnh ngộ của bản thân về phong lực lượng, di chuyển giữa hai điểm không còn là của riêng mình hắn nữa.
Hoả Ô quốc, trong bảo tháp của hoàng thất, hai vị lão nhân đang ngồi đối diện với nhau.
Có thể tới được ngôi bảo tháp này ra, trừ quốc vương ra cũng chỉ có Đình Thế Quang và tiên thiên cường giả.
Lúc naà, hai người đang ngồi đối diện với nhau chính là Đình Thế Quang và người mới đột phá tiên tiên - Tạ Tri Ân.
Nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống mà có cảm tưởng như nó nặng tới ngàn cân, ĐÌnh Thế Quang vô cùng nghiêm túc.
- Hiền đệ! Ngươi thấy thế nào?
Tạ Tri Ân trầm ngâm một lúc, nói:
- Tiểu đệ nguyện tuân theo sự chỉ dạy của huynh.
Đình Thế Quang nhìn ra xa, một lúc lâu liền nói:
- Tốt! Đã vậy, vi huynh quyết định phó ước. Nếu vi huynh không thể về được thì sau này, Hoả Ô quốc phải nhờ cậy vào hiền đệ.
Tạ Tri Ân biến sắc, nói:
- Đại ca sao lại nói thế. Nếu có đi thì hãy để cho đệ đi thay.
Đình Thế Quang cười, nói:
- Đối thủ lần này không phải là kẻ bình thường mà chính là cao thủ của bộ tộc Đồ Đằng. Nếu ta đóan không sai thì Đồ Đằng sứ giả tới Hoành Sơn không phải ít. Ngươi mới bước vào tiên thiên chưa lâu, cảnh giới vẫn chưa được củng cố hoàn toàn. Nếu để cho ngươi đối mặt với chúng chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Tạ Tri Ân á khẩu, không nói được gì. Đình Thế Quang nói hơi khó nghe nhưng đó chính là sự thật.
Đình Thế Quang từ từ nhắm hai mắt lại, nói:
- Chúng ta và Hạ Nhất Minh quan hệ không phải bình thường. Lần này, cho dù như thế nào thì cũng phải đi một chuyến. Huống hồ, ngay cả đệ tử kiệt xuát đời sau của Thiên Trì Sơn là Từ Trình Trường cũng có mặt ở đó. Như vậy cũng chẳng có nhiều nguy hiểm lắm.
Tạ Tri Ân muốn mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Bốn đại gia tộc của Hoả Ô quốc đều truyền thừa cả nghìn năm. Người khác có lẽ không biết bộ tộc Đồ Đằng như thế nào nhưng bọn họ làm gì lại không nghe tới.
Đối với bộ tộc này, tất cả các quốc gia ở vùng Tây Bắc cùng chung tay mới xứng là đối thủ của họ.
Cùng một thế lực như vậy đối kháng, cho dù là ai cũng chẳng dám chắc chắn có thể sống sốt.
Đình Thế Quang đứng lên, cô độc leo lên đỉnh tháp. Nơi này chính là vị trí cao nhất trong Hoả ô quốc.
Từng cơn gió lạnh như roi quất vào mặt, vậy mà hắn chẳng hề có cảm giác.
Hắn nhìn xuống dưới, nghĩ tới nhân mạng giống như một con kiến hôi, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác mãnh liêt.
Đây là quốc gia của hắn, là nơi mà hắn luôn dồn hết tâm trí và sức lực cho nó. Nhưng có lẽ, đây cũng là lần cuối cùng hắn được nhìn ngắm đất nứoc từ đây.
Lúc này, cảnh vật vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho lòng người phải xao động.
Phía dưới, Tạ Tri Ân đứng yên nhìn hắn, như hiểu được suy nghĩ trong lòng Đình Thế Quang.
Cho dù là ngưòi sống hơn trăm năm nhưng đến giờ phút này cũng chẳng thể giữ được bình tĩnh.
Sau khi Hoành Sơn nhất mạch truyền tin cho Khai Vanh quốc và các tiên thiên đại sư của các tiểu quốc xung quanh.
Được vài ngày, mỗi người đều đưa ra quyết định.
Chỉ có điều, trong tình hình không uy hiếp tới bản thân thì bọn họ đều lựa chọn sự bàng quan, không hề tham gia.
Liên minh giữa các tiểu quốc cũng vì lợi ích khác nhau mà không thể giữ đựoc sự nhất trí.
Trừ Thiên La và Hoả Ô quốc ra, Hoành Sơn nhất mạch không có thêm một cường giả tiên thiên trong liên minh tới chi viện nữa.