Trong căn thạch thất rất tối, chỉ có chút ánh sáng từ trên đầu chiếu xuống. Nếu như trước đây, Viên Lễ Huân chắc chắn không thể nhìn thấy. Nhưng lúc này, nàng nhìn quanh liền phát hiện có thể nhìn rất xa, hơn trước cả trăm lần. Nàng vẫn đang còn ngơ ngác, chưa hiểu tại sao lại có chuyện này xảy ra.

Hạ Nhất Minh nhíu mày. Đang mừng rỡ vì Viên Lễ Huân tỉnh lại nhưng đến giờ lại cảm thấy lo lắng.

- Lễ Huân! Ngươi thấy thế nào?

Viên Lễ Huân nghe thấy tiếng nói vang lên, liền hơi ngẩn người. Nàng quay đầu sang một bên mới thấy Hạ Nhất Minh đang nhìn mình. Nàng nhanh chóng nhớ ra mọi chuyện, đặc biệt là những chuyện có liên quan tới khuôn mặt thân quen đó.

Nàng hơi nhíu mày, rồi nói:

- Thiếu gia! Ta tốt lắm.

Hạ Nhất Minh bình tĩnh đưa tay ra trước mặt Viên Lễ Huân. Viên Lễ Huân ngơ ngác, sau đó mới nhớ đây là phương pháp của trưởng bối Hạ gia sử dụng để kiểm tra nội kình đám vãn bối. Nàng hít sâu một hơi, vận khởi nội kình. Đôi tay nâng lên, chạm vào bàn tay Hạ Nhất Minh.

Tuy nhiên, khi nàng vừa mới vận khí, một nguồn năng lượng khổng lồ từ trong đan điền ào ra. Nguồn năng lượng mạnh mẽ, vượt quá sự tưởng tượng và khống chế của nàng.

Đồng thời, ngay khi nàng vận khởi chân khí, độ ấm xung quanh nhanh chóng giảm xuống.

Mọi người đang ở trong căn phòng lạnh, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Nhưng cũng chẳng thể so với hơi lạnh do Viên Lễ Huân xuất ra Luồng hơi lạnh đủ khiến người sống bị đông cứng nhanh chóng ập vào thân thể Hạ Nhất Minh.

Viên Lễ Huân vô cùng hoảng sợ. Mặc dù, nàng đã nhận ra sự khác lạ trong người, cũng biết sau khi đột phá tiên thiên thì nội kình chuyển thành chân khí. Nhưng mức độ chân khí nhiều thế này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng.

Cho dù cố gắng thu hồi lại chân khí nhưng nó như một đứa trẻ không biết nghe lời, chẳng thèm để ý tới mệnh lệnh của nàng. Một khi thả lỏng cho chúng nó, mặc dù không bị phản lại nhưng muốn khống chế lại không thể được.

Cảm nhận được chân khí đang tràn tới, ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng phải run run.

Vừa mừng, vừa lo, hắn đã đoán được chân khí của Viên Lễ Huân rất mạnh từ trước. Thậm chí, hắn còn khẳng định Viên Lễ Huân đã là một tiên thiên cường giả mạnh hơn cả cao thủ Bách tán thiên.

Điều làm cho Hạ Nhất Minh giật mình đó là Viên Lễ Huân sở hữu một nguồn năng lượng băng hệ mạnh mẽ còn hơn cả hắn. Hắn cũng hiểu được điều này: đó là do hàn khí trong cơ thể hắn được không khí bên ngoài cái chai sinh ra còn Viên Lễ Huân lại hấp thụ trực tiếp giọt chất lỏng.

Nên so riêng về hàn khí thì hắn còn kém nàng một bậc, chuyện đó cũng là đương nhiên.

Cũng may, Hạ Nhất Minh là cường giả Nhất đường thiên. Hơn nữa, đan điền của hắn giống như một cái lò luyện, bất kì loại chân khí nào tiến vào đều biến thành một khối hỗn độn. Cho nên, hắn cũng chỉ rùng mình một cái rồi trở lại bình thường.

Lượng chân khí từ lòng bàn tay Viên Lễ Huân truyền tới vẫn chưa đáng cho hắn để ý.

Viên Lễ Huân hết sức cố gắng mới thu liễm được chân khí về trong cơ thể. Ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười của Hạ Nhất Minh, nàng đỏ lừ cả mặt.

Hạ Nhất Minh cười to, nói:

- Lễ Huân! Ngươi thành công rồi.

Mặc dù, Viên Lễ Huân đã đoán trước được, nhưng vẫn quá sung sướng, nói:

- Thiếu gia! Ta trở thành tiên thiên đại sư rồi ư?

Hạ Nhất Minh gật đầu. Nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn che mặt của nàng xuống. Trên khuôn mặt xinh xắn, vết sẹo đã hoàn toàn biến mất. Hai gò má trắng bóc đã biến thành màu đỏ, mịn màng như da của đứa bé. Cái mũi cao cùng với đôi mắt trong veo như thủy tinh khiến cho người khác phải ngẩn ngơ. Nếu trước kia, Viên Lễ Huân chỉ như một đóa hoa mới nở thì bây giờ, thân thể nàng lại có một mị lực khó tả nhưng khiến cho kẻ khác không dám xâm phạm.

Mặc dù, tiên thiên cảnh giới không thể thay đổi diện mạo con người, nhưng khí chất thì lại có sự thay đổi rất lớn.

Nếu lúc này, Viên Lễ Huân mà gặp Bộ Hãnh Thông thì chỉ sợ hắn không dám giơ roi lên mà đánh nàng.

Sau khi thất thần một chút, Hạ Nhất Minh cười nói:

- Lễ Huân! Vết thương của ngươi khỏi rồi.

Viên Lễ Huân đưa tay tới gần khuôn mặt liền dừng lại một chút. Sau một phút ngập ngừng, mới đủ can đảm xoa nhẹ lên mặt.

Quả nhiên, vết sẹo đã hoàn toàn biến mất, không hề để lại dấu vết.

Ánh mắt của nàng vô cùng vui sướng. Đôi mắt sâu thăm thẳm ngân ngấn nước. Nàng tiến lại gần Hạ Nhất Minh, nhẹ nhàng nói:

- Thiếu gia! Cám ơn...

Đối với nàng, bước vào tiên thiên là chuyện vui nhưng vết sẹo trên mặt biến mất mới làm cho nàng sung sướng.

Hạ Nhất Minh lắc đầu, cười. Chuyện con gái quá quan trọng dung mạo đúng là không thể hiểu được. Có điều, Viên Lễ Huân vui là được rồi.

Quay đầu, thấy Bách Linh Bát đứng bên, Hạ Nhất Minh mới nhớ ra, buông Viên Lễ Huân xuống. Hắn lấy viên đá màu trắng nhỏ ra, nói:

- Bách huynh! Đây là đá sinh lực. Xin ngươi nhận lấy.

Bách Linh Bát chẳng hề khách khí cầm lấy hòn đá, sau đó mở miệng cho vào.

Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân há miệng nhìn hắn. Mặc dù biết hắn không giống với con người. Nhưng ăn đá thì đúng là khó mà tin được.

Sau nửa ngày, thân thể Bách Linh Bát phát ra ánh sáng bảy màu. Luồng ánh sáng lóe lên theo một quy luật nào đó. Đặc biệt đôi mắt giống như bảo châu lại càng phát ra ánh sáng mạnh mẽ.

Hai người Hạ Nhất Minh nhìn nhau, lùi lại vài bước. Khi thấy tới tận lối vào mới đứng lại.

- Thiếu gia...

- Đừng gọi ta là thiếu gia! - Hạ Nhất Minh vừa chăm chú nhìn Bách Linh Bát, vừa nói:

- Ngươi cũng là tiên thiên cường giả, phải có khí thế của tiên thiên cường giả. Xưng hô như vậy sẽ khiến người khác cười ta.

Viên Lễ Huân cúi đầu, nghĩ một lúc, nói:

- Nhất... Nhất Minh.

- Thế mới được! Có chuyện gì nào?

Viên Lễ Huân thở ra một hơi. Trước khi cất tiếng gọi, nàng vẫn cảm thấy không yên tâm. Nhưng khi gọi xong, được Hạ Nhất Minh trả lời, nàng đỡ ngại hơn:

- Nhất Minh! Bách tiên sinh đang làm gì thế?

Hạ Nhất Minh lắc đầu. Đột nhiên, hắn nhớ tới lúc nói chuyện với Bách Linh Bát, biến sắc, nói:

- Có lẽ, hắn cũng đang ... tiến hóa như ngươi.

Viên Lễ Huân không nhịn được kêu lên một tiếng kinh ngạc.

- Hắn... là tiên thiên cường giả?

- Đúng thế! - Hạ Nhất Minh cũng chẳng thể xác định được rõ, nói:

- Ít nhất...cũng tương đương với Nhất đường thiên.

Hạ Nhất Minh cùng hắn giao thủ mấy chiêu, nhưng cũng đủ để phán đoán được thực lực của đối phương.

- Hắn đã là cường giả Nhất đường thiên thì còn tiến hóa gì nữa? - Viên Lễ Huân ngơ ngác hỏi.

Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:

- Hắn khác với chúng ta.

Viên Lễ Huân gật đầu. Nàng hiểu được câu trả lời của Hạ Nhất Minh.

Một lúc sau, ánh sáng trên người Bách Linh Bát từ từ biến mất. Sau khi hắn trở lại bình thường, Hạ Nhất Minh có cảm giác trên người hắn có cái gì đó thay đổi. Có điều Hạ Nhất Minh không thể nhận ra được.

Ánh mắt Bách Linh Bát trở lại bình thường. Hắn bước lên vài bước, đi tới cái rương. Nhấc nó lên, đem tới trước mặt Hạ Nhất Minh, hắn nói:

- Người nói trao đổi...

Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt. Thầm nghĩ, mặc dù người này không phải con người nhưng hành vi của hắn còn sảng khoái hơn con người rất nhiều.

Cầm chiếc giới chỉ trong tay, Hạ Nhất Minh bắt đầu quán nhập chân khí vào trong đó.

Khi Viên Lễ Huân chưa bước vào tiên thiên cảnh giới, Hạ Nhất Minh không muốn cho nàng biết bí mật này. Nhưng lúc này, Viên Lễ Huân đã trở thành tiên thiên cường giả, hắn cũng chẳng cần phải che giấu.

Thoáng cái, trước mặt Hạ Nhất Minh đã xuất hiện một không gian kỳ lạ.

Viên Lễ Huân trợn mắt nhìn. Nàng ở bên Hạ Nhất Minh lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy thứ này.

Hạ Nhất Minh quay đầu lại, cười, nói:

- Lễ Huân! Sau khi đuổi giết Tư Mã Âm ta mới đoạt được vật này. Có điều, chỉ có tiên thiên cường giả mới sử dụng được.

Viên Lễ Huân gật đầu nói:

- Vâng! Ta hiểu rồi.

Hạ Nhất Minh xoay người. Bàn tay hắn đưa vào trong không gian. Lúc sau, hắn đã lấy ra hơn sáu viên đá nhỏ màu trắng.

Cầm mấy viên đá trên tay, Hạ Nhất Minh nói:

- Trao đổi.

Bách Linh Bát đưa rương tới trước mặt Hạ Nhất Minh rồi lấy năm viên đá. Sau đó, hắn ngơ ngác nhìn viên đá còn lại. Hạ Nhất Minh có thể hiểu hắn muốn có viên đá đó như thế nào.

Cho cái rương vào trong không gian giới chỉ xong, Hạ Nhất Minh thu lại toàn bộ chân khí.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Bách huynh! Ngươi còn có thứ gì để trao đổi lấy đá sinh lực hay không?

Bách Linh Bát suy nghĩ một lúc, nói:

- Không có.

Hạ Nhất Minh hoài nghi, nói:

- Không có thật? - Hắn nhìn qua căn phòng. Chỉ cần xét đến hơi lạnh nơi đây, giá trị của nó trong lòng hắn đã hơn hẳn hòn đá trắng.

Dù sao, trong hạp cốc, còn có một tảng đá trắng rất to. Mấy hòn đá nhỏ thế này cũng chẳng đáng gì. Mà căn phòng này có thể kiến tạo thành nơi nghỉ ngơi của cha mẹ cùng với đám trưởng bối Hạ gia trong mùa hè nóng bức.

Suy nghĩ một lúc, Bách Linh Bát nói:

- Ở đây còn có một vũ khí siêu cấp. Nhưng không thể đưa nó cho ngươi. Nếu không ta sẽ vi phạm công ước vũ trụ, bị đưa về lò tiêu hủy.

Mặc dù, Hạ Nhất Minh vẫn chưa hiểu hắn lo ngại chuyện gì. Nhưng vẫn đoán được hắn không có gì để trao đổi. Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:

- Bách huynh! Ngươi từng nói nếu ta cung cấp đá trắng thì ngươi sẽ làm người bảo vệ cho ta đúng không?

- Đúng! Nhưng ngươi từ chối.

- Ta đổi ý rồi. - Hạ Nhất Minh thản nhiên nói:

- Ta muốn có sự phục vụ của ngươi. Ngươi có thể ra giá.

Lúc đầu, Hạ Nhất Minh chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này. Nhưng đến bây giờ, khi Viên Lễ Huân đã trở thành tiên thiên cao thủ thì Hạ Nhất Minh lại có cảm tình với hắn. Nghĩ tới thực lực của hắn có thể so với cường giả Nhất đường thiên, hắn cảm thấy động tâm.

Nếu bên cạnh có một cao thủ thần bí như vậy thì có phải gặp lại Tư Mã Âm một lần nữa hắn cũng có gì phải sợ. Hai mắt Bách Linh Bát sáng lên, nói:

- Ngươi muốn thuê ta?

- Đúng! - Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút nói:

- Nhưng nếu ngươi đồng ý thì không được nhắc tới lai lịch trước mặt người khác. Không được để lộ thân phận của ngươi. Chẳng hạn... - Chỉ vào hai mắt của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh nói:

- Ánh mắt của ngươi không được tỏa sáng thế kia. Nếu không, người khác chỉ cần nhìn cũng thấy ngươi khác người.

- Việc này rất đơn giản.

Ánh mắt của Bách Linh Bát hoàn toàn thu liễm vào trong. Đôi mắt linh hoạt hẳn lên. Hạ Nhất Minh kinh ngạc. Nếu ngay từ đâu, mắt của hắn như thế thì mình cũng chẳng nghĩ người này là một thứ binh khí hình người.

- Ngươi đã hài lòng chưa?

- Hài lòng. Hài lòng rồi. - Hạ Nhất Minh vội nói.

- Theo tính toán, một viên đá sinh lực ở quốc gia của ta có thể đổi lấy... - Nói một hồi, thấy Hạ Nhất Minh vẫn không hiểu, Bách Linh Bát nói:

- Một viên đá có thể thuê người khác một năm.

Hạ Nhất Minh thầm nghĩ: có trời mới biết hắn nói cái gì. Nhưng một viên đá nhỏ mà có thể thuê được hắn một năm thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề tiếc.

- Bách huynh! Ta lấy đá sinh lực thuê ngươi làm việc cho ta, ngươi có đồng ý hay không?

- Đồng ý.

Hạ Nhất Minh cầm viên đá sinh lực trong tay. Thứ này mặc dù quý nhưng hắn có rất nhiều nên cũng chẳng chú ý lắm.

Bách Linh Bát cầm đá sinh lực. Nhưng hắn cũng không dùng tiếp. Hắn nắm tay lại. Khi xòe tay ra, bàn tay hắn đã không còn vật gì hết.

Hai người Hạ Nhất Minh cảm thấy rất thú vị. Trong lòng thầm hỏi không biết trong người hắn có không gian giới chỉ không nữa. Chỉ có điều, chẳng hề thấy hắn sử dụng phương pháp nào nên không biết tại sao sáu viên đá lại biến mất.

Bách Linh Bát nhận lấy đá sinh lực rồi hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Hạ Nhất Minh! Còn đây là thê tử của ta - Viên Lễ Huân.

Bách Linh Bát gật đầu, nói tiếp:

- Theo quy tắc của lính đánh thuê vũ trụ, trạng thái tiến hóa số một trăm lẻ tám chấp nhận làm lính đanh thuê cho Hạ Nhất Minh. Trong một năm, trạng thái tiến hóa một trăm lẻ tám sẽ bảo vệ vợ chồng Hạ Nhất Minh được an toàn. Do những gì mà họ cung cấp không dính dáng đến điều cấm của liên bang nên hợp đồng được ký kết ngày......., chấm dứt vào ngày......

Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt. Hắn nghe mà chẳng hiểu một cái gì hết.

Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh đã tin hắn hơn được một chút. Nhưng muốn hoàn toàn tin tưởng thì còn cần phải nhìn hành động sau này của hắn.

Bách Linh Bát nói xong liền im lặng. Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh đi tới đâu, hắn vẫn bám sát theo sau, không rời một bước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân cũng không rời khỏi đây ngay. Bọn họ vẫn ở tại động phủ.

Suốt ba tháng, mỗi ngày, Viên Lễ Huân vẫn cố gắng luyện tập. Chưa thể không chế được chân khí, bọn họ không dám rời khỏi đây.

Dù sao, đối mặt với hàn khí lạnh như thế, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng khó mà chịu được chứ chẳng nói gì đến người khác. Nếu một người thân nào đó tiếp xúc với Viên Lễ Huân mà nàng chưa không chế tốt chân khí thì...

Nghĩ tới hậu quả cũng đủ làm cho người khác tái mặt.

Vì thế, trước khi khống chế được chân khí, bọn họ đành phải dừng ở đây, không dám rời đi.

Tất nhiên, trong khoảng thời gian này, nói chuyện với Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được một ít chuyện.

Khi Bách Linh Bát tới đây, gặp chủ nhân đầu tiên của nơi này, người đó có lẽ đã đạt tới cao thủ thần cấp. Có điều, sau nửa năm, vị cao thủ đó liền đi khỏi, không hề trở lại.

Đến khi Lữ Tân Văn xuất hiện, hắn mới gặp được người thứ hai. Có điều, thực lực của Lữ Tân Văn quá yếu, trong tay lại không có năng lượng thạch nên không thể giao dịch với hắn.

Hạ Nhất Minh là người thứ ba tới đây. Nếu hắn không có thực lực mạnh mẽ, lại không có vật phẩm Bách Linh Bát cần thì bọn họ có hợp tác thành công cũng khó.

Ngay từ đầu, Bách Linh Bát ra tay đoạt vòng cổ của Hạ Nhất Minh cũng bởi hắn không coi Hạ Nhất Minh là đối tượng hợp tác. Nhưng khi Hạ Nhất Minh thể hiện thực lực mạnh không kém thì hắn mới chùn bước mà thôi.

Hình nhân binh khí mặc dù không có cảm tình, nhưng cũng là thứ biết suy nghĩ.