Vũ Thần

Chương 136: Phá bại huyện thành

Trong đêm tối không có lấy một vì sao, màn đêm giống như một đám ma quỷ với những khuôn mặt hết sức dữ tợn. Cả ngôi thành hoàn toàn im ắng, không gian hết sức tĩnh mịch.

Đột nhiên, có tiếng vó ngựa từ xa vang lên. Đây hẳn là một con khoái mã. Chỉ vừa nghe thấy thanh âm mơ hồ vang lên chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn nghe rõ.

Mặc dù đang là đêm tối, nhưng người kỵ sĩ vẫn có thể thấy được rõ ràng đại môn của ngôi thành hoàn toàn bị phá hủy. Cái cửa lớn bằng sắt giống như bị một vật gì đó đập nát.

Hai cánh cổng thành hoàn toàn bị phá hủy, mở ra một con đường nối thẳng vào đại lộ tối thui phía trước.

Hạ Nhất Minh trái tim như lửa đốt, nhưng khi thấy cảnh cổng thành như vậy trong lòng hoàn toàn giá lạnh. Hắn cắn răng một cái, hai chân kẹp nhẹ, Hồng Lăng mã giống như cùng với hắn tâm ý tương thông nhanh chóng tăng tốc.

Tiến vào thành không hề gặp chút trở ngại nào. Trong thành, chỉ có tiếng vó ngựa đạp lên mặt đường. Thanh âm của nó vang vọng giống như tiếng trống, hoàn toàn phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm tối.

Trong huyện thành, dấu vết giao tranh có ở khắp nơi, chỗ nào cũng có thể thấy được. Có những vũng máu lớn đã đọng lại đen kịt. Trong mắt hắn còn thấy hơn mười cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Từ quần áo trên người bọn họ có thể thấy rõ đó chính là những cư dân trong thành. Có lẽ, lúc thành bị phá không kịp đào tẩu cho nên mới bị bọn mã tặc đột nhập trong thành giết chết.

Lỗ tai của hắn khẽ động đậy một chút. Ngồi trên lưng ngưa, nhưng Hạ Nhất Minh còn có thể nghe thấy từ gần đó truyền đến một âm thanh rất nhỏ.

Mặc dù hắn không biết âm thanh đó là của mã tặc lưu lại hay dân chúng còn sống sót, nhưng dù sao thì cũng không làm cho hắn cảm thấy có hứng thú.

Hồng Lăng mã tốc độ cực nhanh. Thậm chí so với phản ứng của con người có phần còn nhanh hơn. Cho đến khi có người vội vàng mặc quần áo, cầm binh khí chạy tới thì đã không còn thấy tung tích Hạ Nhất Minh đâu nữa.

Trên đường khi đi qua cái trang viện lớn ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi dừng lại ở đó một chút.

Nơi này đối với hắn cũng chẳng có gì xa lạ. Hắn đã từng nhiều lần tiến vào nơi đây.

Ngày mừng thọ Trình lão gia tử, phát hiện gian tế của Từ gia lấy được liệt hỏa công pháp. Trên nghênh thân lôi đài đại chiến với Lâm Đào Lật, học trộm được hai thủ ấn kỳ dị. Tất cả mọi chuyện nháy mắt hiện ra trong óc hắn.

Chỉ có điều, một thời huy hoàng, thanh danh hiển hách của Trình phủ bây giờ đã bị cháy trụi. Chỉ còn sót lại trong trí nhớ mà thôi.

Mũi của hắn hơi giật giật, trong không khí vẫn còn có mùi khét, hiển nhiên ngôi phủ đệ này cũng bị thiêu hủy chưa lâu.

Ngựa không dừng vó, Hạ Nhất Minh băng đi trên đại lộ, hướng về phía Hạ gia ở bên trong huyện thành mà chạy đi.

Trong huyện thành, cho dù là Trình gia thanh thế to lớn hay là những dân chúng vô tội, thì trong lòng hắn lo lắng nhất cũng chỉ có phụ mẫu mà thôi.

Phụ mẫu hắn vì Hạ gia, hơn mười năm nay lúc nào cũng ở trong huyện thành cai quản mấy cửa hàng. Mặc dù những cửa hàng đó chỉ dùng để che đậy tai mắt, mục đích chính vẫn là buôn lậu, nhưng tất cả mọi việc đều do phụ thân hắn âm thầm phụ trách.

Lúc huyện thành bị chiếm giữ, phụ mẫu hắn có thể thoát đi được hay không, mới là điều mà hắn lo nhất.

Điều sợ hãi nhất trong lòng hắn lúc này chính là về tới sân nhà Hạ gia lại chứng kiến thi thể phụ mẫu.

Nếu mà như thế, cho dù hắn có đem toàn bộ mã tặc giết hết thì cũng không giải được mối hận trong lòng.

Mắt thấy được gia trang Hạ gia, nhưng bên trong hoàn toàn tối thui, ngay cả một tia sáng cũng không hề có.

Hạ Nhất Minh thoáng động, không chờ Hồng Lăng mã dừng lại, thân hình hắn nhanh chóng vọt tới trước. Trong nháy mắt đã vượt qua tường, nhanh chóng hạ xuống sân.

Trước khi hắn tới đây, còn đang lo lắng nơi này cũng trở nên giống như Trịnh gia, hoàn toàn bị lửa thiêu trụi. Tuy lúc này tòa nhà vẫn còn, nhưng trong lòng hắn lại không hề có chút buông lỏng.

Sau khi tiến vào trong trang, hắn sợ nhất chính là chứng kiến được thân thể cha mẹ nằm đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên đường đi, trong huyện thành mặc dù không có thi thể rải khắp nơi, nhưng ít nhất cũng phải có hơn mười cái thi thể. Đó là những gì hắn nhìn thấy trên đường phố.

Chưa kể đến số lượng chết ở trong phòng. Nếu tỉnh cả như vậy, trong thành cũng không biết được có bao nhiêu người đã chết trong trường kiếp nạn này.

Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới nhận thức hết được sự hung hãn của bọn mã tặc.

Ánh mắt xoay chuyển, thân hình hắn như điện dạo qua tất cả các phòng, sau đó mới thở dài một hơi.Trong Hạ gai không hề có một thi thể. Sự bày trí trong trang viên cũng vẫn còn nguyên. Có thể đoán được, khi mã tặc đến, phụ mẫu đã biết được tin tức nên mới có thể bình tĩnh rút lui như vậy.

Hắn vừa định rời đi thì trong lòng có chút lay động. Đầu hắn nghiêng sang một bên, yên lặng nghe ngóng.

Sắc mặt hơi đổi, Hạ Nhất Minh bước ra thật nhanh. Chỉ vài bước đã đi tới một hòn non bộ trong sân.

Hắn duỗi tay ra, bình tĩnh hướng về tới hòn giả sơn. Chân khí trong cơ thể vận chuyển, một cỗ lực lượng không lồ giống như bài sơn đảo hài tuôn ra ào ạt.

Hòn non bộ lay động một cái, đột nhiên bay hẳn lên, hiển nhiên đã bị một chưởng của hắn đánh bay.

Tro bụi văng khắp nơi, dưới hòn giả sơn lộ ra một cái động lớn. Dưới đó có một cái hầm ngầm khoảng chừng mười thước.

Lúc này, trong hầm ngầm, có một người đang ôm ngực, cứng lưỡi ngẩng đầu nhìn quanh. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh hoàn toàn kinh hãi, giống như nhìn thấy một siêu cấp ma đầu, cả người hắn đang run rẩy kịch liệt.

Đôi mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, quát lớn:

- Hạ Thần! Tại sao ngươi lại ở đây?

Hạ Thần là một nô bộc trong Hạ gia trong, nhưng được phụ thân hắn Hạ Thuyên Danh hết sức coi trọng. Hắn là một cô nhi được nhận vào trong trang nuôi dưỡng. Nhờ tay chân linh hoạt, mồm miệng lanh lợi cho nên mới trội hẳn lên so với đám nô bộc trong trang. Phụ thân nhìn trúng hắn liền đưa vào trong thành, giúp đỡ quản lý cửa hàng. Trong Hạ gia đều biết đến người này như một vị quản sự.

Hôm nay, trong huyện thành, mọi người nhà Hạ gia chẳng biết trốn đi đâu, nhưng Hạ Thần lại một mình trốn ở đây khiến cho Hạ Nhất Minh rất ngạc nhiên.

Nếu như không phải hắn đã bước vào tiên thiên cảnh giới, nhĩ lực hết sức nhạy cảm thì cũng chưa chắc đã có thể phát hiện được bí mật dưới ngọn núi.

Đầu tiên Hạ Thần ngẩn ra, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm Hạ Nhất Minh, hai mắt liền tỏa sáng, thân hình không ngừng run lên.

- Lục thiếu gia! Ngài là lục thiếu gia phải không?

- Không sai.

- Ngài quả nhiên là lục thiếu gai. - Hạ Thần lập tức từ dưới động nhảy lên. Mặc dù mặt hắn dính đầy bụi đất nhưng nét vui mừng trên đó lại không hề giảm chút nào.

Hạ Nhất Minh thấy được thần sắc hắn, sắc mặt cũng giảm xuống, hỏi:

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Phụ mẫu ta đâu?

- Lục thiếu gia! Lão gia cùng phu nhân đã để cho ta ở lại đây. - Hạ Thần cười khổ không thôi, nói:

- Gian mật thất này sau khi lão gia tiếp quản tòa nhà đã bí mật kiến tạo. Một ít châu báu cùng vàng bạc quan trọng cũng được cất ở đây. Trước khi lão gia cùng phu nhân rời đi đã phân phó tiểu nhân lưu lại. Nhưng ....

Hạ Thần nhìn hòn giả sơn vỡ nát đằng xa, khổ sở nói:

- Bí mật này bây giờ cũng không còn nữa.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc há to miệng. Dù sao thì hắn cũng không thể ngờ tới chuyện này.

Nhưng lúc này, cho dù vàng bạc châu báu có nhiều tới đâu cũng khó có thể so được với cha mẹ.

- Hạ Thần! Trong huyện thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Thưa lục thiếu gia! Khi đó, chúng ta đang tiếp tục kinh doang, Trình gia đột nhiên phái người tới thông báo nói là có rất nhiều mã tặc Thái A muốn đánh đến đây, nói chúng ta nhanh chóng thu thập rồi rời khỏi thành. - Hạ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão gia nghe xong, lập tức hạ lệnh đóng tất cả các cửa hàng, đem tất cả các châu báu đáng giá thu được trong mật thất. Ngài lại lệnh cho tiểu nhân mang theo lương thực trốn vào trong mật thất trong coi, cho dù thế nào cũng không được đi ra. Trừ khi hết lương thực hoặc là có người của Hạ giá đến mới thôi.

Hạ Nhất Minh trong lòng hết sức chán nản. Nhìn tình hình này, Hạ Thần cũng không biết gì hơn, hắn thuận miệng hỏi:

- Hạ Thần! Như vậy ngươi biết cha mẹ ta đi đến đâu không?

Hạ Thần hơi khom người, nói:

- Lục thiếu gia! Trước khi tiểu nhân vào trong mật thất có nghe lão gia đề cập qua là muốn đến Trình gia.

Hạ Nhất Minh nghĩ tới thảm trạng của Trình gia, trong đầu nhất thời cảm thấy ong ong. Máu trên người dồn lên đầu, khiến cho đầu hắn muốn nổ tung.

Hạ Thần kinh ngạc giơ tay đỡ, nói:

- Lục thiếu gia! Ngài làm sao...ối...

Tay hắn vừa chạm tới người Hạ Nhất Minh nhất thời bị chấn bay. Còn may là Hạ Nhất Minh đang trong tâm trạng như vậy vẫn có thể phân biệt được địch ta nên cũng không có sử dụng chân khí, nếu không chỉ sợ sẽ không hề đơn giản như vậy.

Thấy Hạ Thần rên rỉ nằm trên tuyế, Hạ Nhất Minh lúc này mới tỉnh táo một chút. Hắn bước một cái tới bên người Hạ Thần. Phất nhẹ tay một cái, một luồng mộc hệ chân khí dạo một vòng trong cơ thể hắn, lập tức làm cho những vết thương trên người hắn hoàn toàn biến mất.

- Hạ Thần! Ngươi cứ theo những gì lão gia nói mà làm.

Dứt lời, Hạ Nhất Minh giống như bay mà rời đi.

Hạ Thần lên tiếng đáp ứng. Nhưng khi hắn quay đầu lại liền thấy hai mắt hoa lên.

Lúc này, hòn giả sơn đã bị đánh bay để lại một cái lỗ ở đấy. Chỉ sợ rằng bất kỳ kẻ nào đến đây cũng đến có ý muốn xuống đó tìm kiếm. Làm thế nào hắn có thể bảo vệ cái bí mất này đây....

Hạ Nhất Minh lăng không hướng phía ngoài mà là ra. Bởi vì, hắn đã nghe thấy tiếng hí của Hồng Lăng mã từ cửa truyền tới. Ngoài ra, còn có hỗn loạn những tiếng la hét.

- Ngựa tốt, thật sự là ngựa tốt. Nhanh nhanh bắt nó lại....

- Ối. Chạy sang bên kia. Nhanh lên. Ngăn nó lại...

- Chạy tới đây nào con ngựa hư.....

Giờ phút này còn có tâm trí đi bắt ngựa, ngoại trừ bọn mã tặc thì làm gì còn có người nào khác.

Thân thể Hạ Nhất Minh vô thanh, vô tức nhảy ra khỏi tường, cứ như vậy đứng ở góc tường. Hồng Lăng mã lập tức phát hiện, liền xoay người một cái trong nháy mắt đã chạy tới.

Phía sau nó, có mười hán tử diện mạo dữ tợn. Tuy nhiên những người này có thể nói là những người yêu ngựa, cho dù bị nó đá bay cũng không hề lấy binh khí mà chém.

Khi Hồng Lăng mã dừng bước, lúc đó bọn họ mới thấy được Hạ Nhất Minh.

Một người trong số đó không nói lời nào, đại đao trong tay giơ lên, nhằm đầu hắn chém tới. Nhìn mắt kẻ đó lóe ra hung quang có thể thấy mấy ngày này đã nhiễm sát khí quá nặng, không thể kiềm chế được tay chân.

Hạ Nhất Minh trừng ắt, thân người không hề động đậy phóng ra một cước.

Một cước này nhanh như tia chớp, so với đao của người kia còn nhanh hơn rất nhiều.

Người nọ mặc dù nhìn thấy cước của Hạ Nhất Minh đá tới, nhưng phản ứng của hắn lại không thể theo kịp. Trong lòng vừa mới có ý niệm lui lại thì đã trúng một cước vào ngực.

Mặc dù nhìn mũi chân chỉ điểm nhẹ một cái, nhưng người nọ giống như bị quả tạ ngàn cân giáng trúng, bay ra ngoài.

Ngươi đang giữa không trung, đại đao trong tay đã rơi xuống. Bay được khoảng mười thước, tên mã tặc mới rơi xuống đất.

Tất cả những tên mã tặc khác đều hoảng sợ biến sắc, người cầm đầu vung tay một cái, trong nháy mắt một đạo tiễn lệnh xé không bay lên, phát ra một tiếng huýt bén nhọn.

Hạ Nhất Minh cười lạnh. Hắn đang lo không biết làm cách nào có thể tập trung tất cả bọn mã tặc trong thành lại, tự nhiên lại có người làm thay hắn.

Người cầm đầu kia không hề biết những suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh. Hắn cố gắng trì hoàn thời gian, chắp tay nói:

- Tại hạ là Hồng Cân đạo Tông Khuê. Các hạ là người phương nào, vì sao lại muốn giết huynh đệ ta?

Hạ Nhất Minh trong lòng thừa biết người này đang trì hoãn thời gian để cùng hội họp với đồng bọn. Chỉ có điều tâm tư hai người hoàn toàn giống nhau, Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi không cần phải biết ta là ai. Ta tò mò không biết tại sao Hồng Cân Đạo ở huyện Thái A lại phải công chiếm Thái Thương huyện thành?

Tông Khuê hai hàng lông mày nhíu lại, nói:

- Hồng Cân Đạo chúng ta có Tam đương gia cùng với Tứ đương gia Liêu đại ca đều chết trong tay hai nhà Trình gia cùng Hạ gia ở Thái Thương huyện. Cho nên chúng ta được Đại đương gia dẫn đến, vì huynh đệ mà báo thù.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh lạnh như băng, nói:

- Vì huynh đệ báo thù. Hắc hắc! Các ngươi có thể giết người, người ta giết các ngươi thì các ngươi lại muốn báo thù. Thật đúng là mã tặc.

Tông Khuê lãnh đạm nói:

- Không sai! Chúng ta có thể giết người, nhưng người lại không thể phạm ta.

Hạ Nhất Minh cúi đầu, đột nhiên hỏi:

- Chuyện Quan Vị thì ta biết. Nhưng còn Liêu đại ca? Các ngươi làm thế nào xác định là do Hạ gia gây nên?

Hai tròng mắt Tông Khuê hướng về phía xa liếc mắt một cái. Có thể thấy được mơ hồ có mấy cây đuốc đang nhanh chóng tới gần. Trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng trên miệng vẫn thao thao bất tuyệt, nói:

- Mấy cái tên Hạ gia đần độn còn tưởng rằng bọn họ ở đây lại không có ai biết. Trên ngựa bọn họ cưỡi đều có dấu hiệu của Hạ gia. Mấy huynh đệ của chúng ta chạy trốn nhưng vẫn có thể nhận ra mấy cái dấu hiệu đó. Hắc hắc, vốn Đại đương gia còn do đự không muốn vượt qua mấy trăm dặm huyết tẩy Thái Thương thành. Nhưng sau khi nhận được tin Liêu đại ca cũng bỏ mình liền liên hệ với Lam Hải đạo hai vị đương gia, cho nên mới có bốn đạo mã tặc cùng thực hiền hành động này.

Tông Khuê càng nói càng chậm, nét vui sướng trong ánh mắt càng lúc càng đậm. Lúc này, tiếng người từ các phương hướng chạy tới phải có hơn trăm người.

Một người cao giọng nói:

- Tông Khuê! Xảy ra chuyện gì? Vì sao phải phát tiễn lệnh?

Tông Khuê vội vàng cung tay, nói:

- Lý đương gia! Chỗ này có một người đang cố chống cự, nhưng hắn lại có một con bảo mã.

Hai mắt Lý đương gia nhất thời tỏa sáng. Hai trong mắt nhìn chằm chằm Hồng Lăng mã không hề chớp lấy một cái. Là một thành viên lâu năm của mã tặc, hắn hiển nhiên có thể nhận ra chỗ quý của con ngựa

Hắn quay đầu lại nhìn, bên cạnh con ngựa có một thanh niên. Trong lưng thanh niên này có một cái bao vải dài nhìn rất chướng mắt. Tuy nhiên, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có hồng sắc bảo mã làm gì còn có sức quan tâm đến lý lịch kẻ đó nữa.

- Không sai! Địch thị là bảo mã. Con ngựa này ta muốn. Các con, đem làm thịt người này đi.

Chúng mã tặc lên tiếng. Có mấy tên nhanh chóng bạt đao lao đến.

Đột nhiên, ngay lúc đó người thanh niên liền ngẩng đầu lên.

Lúc này, hai con ngươi của hắn lấp lánh tinh quang.

Chúng mã tặc đều ngẩn ra. Không biết tại sao nhưng nhìn vào đôi mắt này, trong lòng bọn họ lại cảm thấy hết sức lạnh lẽo.

Khóe miệng Hạ Nhất Minh hết sức tươi cười. Tuy vậy trong đầu hắn lại đang hết sức hối hận và không cam lòng.

Hắn chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói:

- Đại bá! Là con sai rồi. Nguyên lai trừ ác phải trừ tận gốc là một chân lý luôn luôn đúng.

Lời của hắn nghe không lớn, nhưng tất cả trăm người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tất cả bọn mã tặc nhìn nhau, không biết có phải người này sợ quá hóa ngu không, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn cảm thấy hết sức lạnh giá.

Đột nhiên, hoa một cái, thân ảnh thanh niên đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

- A.........

Một tiếng kêu thảm thiết phá tan bầu trời đêm. Mọi người cảm thấy hoa mắt, giống như có một người nào đó bay thẳng vào màn đêm không hề để lại tung tích. Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết giống như có hiệu ứng dây chuyền, liên tục vang lên.

Cả đám mã tặc cuống quít gầm lên, muốn đêm người nọ vậy lại. Nhưng bọn chúng rất nhanh nhận thấy không thể theo kịp tiết tấu người này. Chỉ sau một chút hơn trăm người đã gục xuống hơn nửa. Tất cả những tên còn lại thấy tình thế không ổn, nhất thời chạy trốn.

Lý đương gia hoảng hốt, đang định rời xa, nhưng cảm giác thân thể đột nhiên hết sức nặng nề, hai chân như không có lực quỳ xuống.

Hạ Nhất Minh đặt một tay lên trên bờ vai hắn, thanh âm lạnh lẽ giống như cục băng ngàn năm:

- Sau khi các ngươi phá thành, người Trình gia ở đâu?

Trái tim Lý đương gia như muốn nứt ra, vô thức nói:

- Đại nhân tha mạng! Sau khi chúng ta phá thành, những người nhà Trình gia cùng Hạ gia đã trốn về Từ gia bảo.

- Từ gia bảo? Mọi người Hạ gia cũng ở đó?

- Đúng thế! Đại đương gia đã truyền tin tức, tất cả những đệ tử trung tâm của ba đại thế gia ở Thái Thương huyện tành đã tụ tập lại một chỗ, tử thủ tại Từ gia bảo.

Trong đầu Hạ Nhất Minh nhất thời hiện ra Từ gia bảo được tường thành cao lớn vây quanh, trong lòng cũng cảm thấy an tâm đôi chút.

- Bốn đạo mã tặc các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?

Lý đương gia hơi chần chừ một chút liền cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ đầu vai tràn vào, khiến cho hắn cảm thấy đau tới tận xương tủy. Hơn nữa, khí thế mạnh mẽ của đối phương trong nháy mắt đã phá tan ý chí chống cự của hắn.

Trước mặt tiên thiên cường giả, lại bị tinh thần cường đại áp bức không phải ai cũng có khả năng chịu được.

- Tổng cộng phải hơn năm nghìn.

- Thực lực thế nào?

- Năm người đạt tới thập tầng, tám cao thủ cửu tầng, hơn mười ....

Trong lòng Hạ Nhất Minh càng lúc càng lạnh. Mã tặc đột nhiên gia tăng thực lực mạnh mẽ thế này quả thực khó tin. Hiển nhiên so với một thế gia truyền thừa ngàn năm còn mạnh hơn.

- Tình huống Từ gia bảo thế nào?

- Đại đương gia đã thông báo, vây thành năm ngày đã phá ra được mấy cái lỗ hổng. Sáng ngày mai phát động tổng tấn công nhất định đánh hạ...

- Hắc hắc! Nhất định đánh hạ? - Hạ Nhất Minh đột nhiên cười to, trong thanh âm tràn ngập sát khí.

Lý đương gia trong lòng biết không ổn, ôm một tia hy vọng cuối cùng kêu lên:

- Đại nhân tha mạng. Tiểu nhân cũng không dám làm mã tặc nữa.

Hạ Nhất Minh sẵng giọng nói:

- Ta đã bỏ qua một lần, tuyệt đối không có phạm sai lầm lần nữa.

Thân hình hắn bắn vọt lên cao, ngay cả Hồng Lăng mã cũng không thèm cưỡi, cứ như vậy giữa như một đám mây mù hướng về Từ gia bảo nhanh như điện chớp phóng đi.

Phía sau hắn, thân thể Lý đương gia từ từ hạ xuống, cuối cùng mềm nhũn giống hết như vô số người đã bị hắn giết.