Người này chính là kẻ vừa rời đội thuyền phương Tây tiến về Lưu Ly Đảo, Lô Khắc.
Sau khi lão tới Lưu Ly Đảo gặp đám người Mã Dự trở về lập tức phát ra một đạo ý niệm. Đồng thời lão cũng cố tình để lại dấu vết dẫn dụ Mã Dự tới đây.
Trong hư không khẽ khom lưng, Lô Khắc vẻ mặt ôn hòa nói:
- Mã tiên sinh. Lúc này ta tới muốn gặp ngài hỏi một vấn đề.
Mã Dự mặc dù không có hảo cảm với Lô Khắc nhưng vẫn chưa tỏ thái độ, lão trầm ngâm một lát, nói:
- Lô Khắc nghị trưởng. Ngươi cứ hỏi. Bất quá chưa chắc ta đã biết.
Lão cũng không nói có trả lời hay không. Bởi vậy có thể thấy thái độ cảnh giác với Lô Khắc.
Thái độ Lô Khắc không có bất cứ điểm bất mãn nào, ngược lại tỏ vẻ nghiêm nghị nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề. Vì sao Thần long các hạ cói trọng Hạ Nhất Minh như vậy? Thậm chí không tiếc vì hắn ra tay đả thương sứ giả Thần đảo.
Mã Dự sắc mặt khẽ biến, nói:
- Người kia thật sự tới từ Thần đảo?
Lô Khắc cười ha ha, nói:
- Mã tiên sinh. Các người từng bàn bạc hồi lâu, chẳng lẽ không nhìn ra điểm này?
Mã Dự hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người này trên Thần đảo có địa vì gì? Trên Thần đảo còn có ai?
Lô Khắc xua tay nói:
- Mã tiên sinh tôn kính. Vấn đề ngài hỏi ta không thể trả lời, bởi ngay cả ta cũng không biết.
Khóe miệng Mã Dự lộ ra vẻ trào phúng, nói:
- Lô Khắc nghị trưởng. Thần đảo là nơi Chân thần cảnh cường giả phương Tây Quang Ám Thánh Tử kiến tạo lên. Nếu đại biểu Thần điện đã liên hệ được, chẳng lẽ Hắc ám hội nghị các người không động lòng?
Lô Khắc nghiêm nghị nói:
- Mã tiên sinh có điều chưa biết. Tại Tây phương chúng ta, Thần điện cùng Nghị viện chỉ có Thần đạo cường giả mới biết bí mật truyền thừa.
Lão dừng một chút, thấp giọng nói:
- Điều thứ nhất, Thần điện cùng Nghị viện có thể đấu tranh nhưng không thể đuổi tận giết tuyệt. Mà thứ hai chính là...
Âm thanh lão dường như tăng thêm chút áp lực, âm trầm khiến kẻ khác phát lạnh:
- Nếu Thần điện hoặc Nghị viện rơi vào tuyệt cảnh có thể phái sứ giả tới Ngoại hải Thần đảo cầu xin trợ giúp.
Mã Dự là người thông tuệ, lập tức hiểu ý của Lô Khắc.
Lúc trước Hạ Nhất Minh tới Thần điện Tây phương, ngay tại đó chém chết Phất Lan Khắc Lâm. Điều này đối với Thần điện là chuyện không thể tưởng tượng. Thậm chí khiến uy vọng cùng sự thống trị của Thần điện tại Tây phương nghiêng ngả.
Khi đó Thần điện tuyệt đối đã rơi vào đường cùng. Bởi thế có thể tiến ra Ngoại hải Thần đảo cầu viện. Nhưng Hắc ám nghị viện mặc dù mất đi một vị Nghị trưởng bất quá chết tại Nam Cương, so sánh với Thần điện, Hắc ám nghị viện có thể nói chưa ảnh hưởng tới tồn vong.
Nghĩ không ra mấy năm sau cũng vì nguyên nhân này Thần điện có được kỳ ngộ, thậm chí ngay cả Thần thánh Long kỵ sĩ cũng xuất hiện. So ra Hắc ám nghị viện thua kém hơn rất nhiều.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Mã Dự nói:
- Ngươi chuyện gì cũng không biết vậy xin thứ ta không có nhiều tin tức tiết lộ cho ngươi.
Lô Khắc khẽ cười, đối với sự cự tuyệt này không chút ảo não, ngược lại nói:
- Mã tiên sinh. Ngài còn nhớ khi tiến giai Ngụy thần cảnh tại Tử vong chi địa chứ?
Sắc mặt Mã Dự nhất thời thay đổi.
Lô Khắc căn bản như chưa nhìn thấy, nói:
- Lúc ấy ngài đang trong thời khắc quan trọng tiến giai Ngụy thần cảnh, nhưng bị ba đầu quái vật vàng kim công kích. Khi đó ngài chưa kết chí hữu với Nguyên Quyên nữ sĩ củng Bạch Hổ tiên sinh bởi thế tình huống vô cùng nguy cấp.
Lão cười nhẹ, nói tiếp:
- Không biết ngài còn nhớ ai là người hấp dẫn sự chú ý của ba đầu quái vật vàng kim, hơn nữa kiên trì tới khi ngài tiến giai thành công?
Mã Dự yên lặng nhìn lão, sau hồi lâu thở dài một tiếng nói:
- Hạ Nhất Minh tại Tử vong chi địa từng giúp Thần long huynh việc quan trọng. Có lẽ bởi giao tình này, Thần long huynh mới ra tay giúp đỡ Hạ Nhất Minh.
Lô Khắc sắc mặt nghiêm nghị, vội vàng nói:
- Hạ Nhất Minh trợ giúp Thần long các hạ. Ngài nói là chuyện trước đợt công kích cuối cùng, bọn họ hỏa thiêu sào huyệt quái vật?
Mã Dự khẽ gật đầu, nói:
- Hạ Nhất Minh lúc ấy dùng Cửu Long Lô luyện hóa sào huyệt quái vật, sau đó lấy nội hạch giao cho Thần long huynh.
- Nội hạch sào huyệt quái vật?
Lô Khắc trầm ngâm hồi lâu, ngơ ngác hỏi:
- Thứ này có tác dụng gì?
Mã Dự tức giận nói:
- Ta không phải Thần long huynh. Ngươi có hứng thú, không ngại cứ hỏi thử.
Lô Khắc cười khổ một tiếng. Thần long kia ngay cả sứ giả Thần đảo cũng có thể đả thương, lẽ nào lão có cản đảm tới hỏi.
Nhìn Mã Dự hành lễ thật sâu, Lô Khắc thành khẩn nói:
- Mã tiên sinh. Đa tạ ngài. Sau này nếu rảnh rỗi xin mời ngài tới Tây phương Hắc ám nghị viện. Ta chắc chắn sẽ tiếp đón ngài chu đáo nhất.
Mã Dự vung tay lên, nói:
- Miễn đi.
Lô Khắc vẫn như chưa từng thấy, mỉm cười rời đi.
Phía sao lão, Mã Dự thở dài một tiếng. Bất quá trong lòng không chút hối ý. Có trời mới biết nội hạch kia có tác dụng gì? Với tin tức này đổi lại ân tình lúc trước, lão xem như chiếm phần hơn.
*****
Ngao Mẫn Hành cùng Ngao Bác Duệ mang theo Kỳ Liên Song Ma phi hành trên không trung. Tâm tư của họ lúc này không khác gì Bảo Nham Trúc, muốn nhanh chóng chạy về Vạn Thụ Cốc để Kỳ Liên Song Ma có thể củng cố cảm ngộ sau khi quan khán Thần đạo chi chiến. Những biến hóa trong đó đối với Kỳ Liên Song Ma không khác gì những bảo tàng, chuyến đi này thậm chí thu hoạch hơn cả những lời chỉ bảo của Ngao Mẫn Hành.
Bất quá đang phi hành Ngao Mẫn Hành đột nhiên ngưng lại. Lão quay đầu ra sau, đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Bọn họ đuổi theo làm gì?
Ngao Bác Duệ nhìn lại phía sau, ánh mắt cũng đồng dạng ánh lên vẻ không hiểu. Kỳ Liên Song Ma liếc mắt nhìn nhau, nhưng im lặng không nói. Sau một lát, mất đạo quang hoa lóe lên, đúng là đám người Hạ Nhất Minh đã đuổi tới.
Chứng kiến đám người Ngao Mẫn Hành dừng lại phía trước, Hạ Nhất Minh vội vàng cao giọng nói:
- Ngao huynh. Ngao Tông chủ. Song Ma huynh đệ. Làm phiền xin chớ trách.
Ngao Mẫn Hành khẽ cười, nói:
- Hạ huynh vội vàng như thế không biết có chuyện quan trọng gì?
Hạ Nhất Minh cười khổ giât lát, thành khẩn nói:
- Hạ mỗ đuổi theo muốn nhờ Ngao huynh chỉ vài đối sách.
Ngao Mẫn Hành hứng thú nói:
- Chuyện gì gấp như vậy?
Hạ Nhất Minh ánh mắt vô cùng ngưng trọng, nói:
- Ngao huynh cũng biết. Người đeo mặt nạ kia sau khi xuất hiện một mực muốn dồn ta vào chỗ chết. Cảnh giới người này cường đại như vậy, Hạ mỗ thật sự không phải đối thủ. Bởi vậy Hạ mỗ muốn xin Ngao huynh chỉ điểm.
Ngao Mẫn Hành kinh ngạc nói:
- Hạ huynh. Thần long huynh không phải đã nói qua. Hắn đã đả thương người này, không cần lo lắng.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, nói:
- Thần long đại nhân mặc dù đánh hắn trọng thương nhưng trời biết người này khi nào bình phục. Nếu mười năm, tám năm thì tốt. Nhưng nếu hai tháng đã khôi phục hoàn toàn, Hạ mỗ khóc không ra nước mắt.
Ngao Mẫn Hành khẽ gật đầu, nói:
- Điều Hạ huynh băn khoăn cũng đúng. Ý của ngươi lúc này ra sao?
Hạ Nhất Minh vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ta muốn xin Ngao huynh chỉ nơi ở của Thần long đại nhân.
- Ngươi muốn tìm Thần long huyn hra mặt dùm?
- Đúng.
Hạ Nhất Minh khẳng định nói:
- Bảo trư dùng ý niệm trao đổi với ta là ý Thần long đại nhân. Nếu đã chọc tới phiền phức này, đương nhiên tìm lão nhân gia ngài che chở.
Ngao Mẫn Hành cùng Mưu Tử Long ngẩn ra, theo sau sắc mặt có chút cổ quái.
Sau một lát Ngao Mẫn Hành cười khổ, nói:
- Hạ huynh. Không phải Ngao mỗ cố ý che giấu mà hành tung Thần long huynh bất định. Lão phu thật sự bất lực.
Khuôn mặt Hạ Nhất Minh đầy vẻ thất vọng.
Ngao Mẫn Hành suy nghĩ một lát, nói:
- Hạ huynh thay mặt phương Đông xuất chiến mới chọc phải cường địch như vậy, Ngao mỗ quả thật đánh trách. Bởi thế Ngao mỗ cùng mấy người có đề nghị thế này. Hạ huynh không ngại nghe một chút chứ?
- Ngao huynh cứ nói.
Tinh thần Hạ Nhất Minh không khỏi phấn chấn hẳn.
- Cảnh giới võ đạo của người đeo mặt nạ mặc dù rất cao nhưng hắn có nhược điểm trí mạng. Chính là tu vi của hắn chỉ là Hư thần cảnh.
Ngao Mẫn Hành nghiêm mặt nói:
- Nếu giao chiến cùng Hư thần cảnh đương nhiên không gặp bất lợi. Nhưng nếu gặp Ngụy thần cảnh cường giả, hắn muốn thắng lợi không dễ.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
- Ý Ngao huynh là...?
- Ngươi có thể ở lại Động Thiên Phúc Địa chúng ta lâu dài, hoặc tại Thiên Trì chủ phong. Chỉ cần bên cạnh có Ngụy thần cảnh cường giả, hơn nữa vài vị Hư thần cảnh hỗ trợ, cho dù người đeo mặt nạ muốn tổn thương ngươi cũng không thể.
Hạ Nhất Minh hai mắt chậm rãi phát sáng.
Ngao Mẫn Hành nói không sai. Cảnh giới người đeo mặt nạ rất cao, nhưng tu vi võ đạo không dủ. Có Ngụy thần cảnh cường giả áp trận, hoàn toàn nắm chắc chế trụ hắn.
Trên bàn cờ số quân cờ tương đương, kỳ lực của người chơi hùng mạnh hiển nhiên có thể càn quét bốn phương, uy không thể đỡ.
Nhưng nếu số lượng quân cờ chênh lệch, cho dù kỳ lực cao siêu cũng khó xoay chuyển.
- Hạ huynh. Động Thiên Phúc Địa chúng ta là nơi tu luyện tốt. Ngươi nguyện ý tới Vạn Thụ Cốc ở tạm chứ?
Ngao Mẫn Hành nghiêm túc đề nghị.
Hạ Nhất Minh nghe lão nói chân thần như vậy, trong lòng có chút cảm kích. Hành lễ thật trọng, Hạ Nhất Minh nói:
- Đạ tạ Ngao huynh coi trọng. Bất quá Hạ mỗ muốn trở lại Tây Bắc.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNgao Mẫn Hành than nhẹ một tiếng, nói câu bảo trọng, theo sau mang theo Ngao Bác Duệ cùng Kỳ Liên Song Ma rời đi.
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, theo sau Hạ Nhất Minh xoay người nói:
- Mưu huynh. Nhờ ngươi trở về Hạ gia trang một chuyến. Chuyển lời cho gia phụ, để bọn họ cho Hạ gia môn nhân âm thầm rời đi. Hạ gia trang lưu lại cái xác không hồn là được.
Mưu sắc mặt khẽ biến, nói:
- Ta quay lại Hạ gia trang còn ngươi?
- Ta muốn đi đây đó tìm kiếm cơ hội tiến giai Ngụy thần cảnh.
Hạ Nhất Minh xoay người, nhìn một phương, chậm rãi nói từng chữ:
- Không tiến giai Ngụy thần cảnh, Hạ mỗ thề không trở lại Hạ gia.
Mưu Tử Long thở dài một tiếng, lão biết Hạ Nhất Minh sở dĩ có quyết định này bởi hắn không muốn rước tai họa cho Tây Bắc. Chỉ cần một ngày hắn không trở về Hạ gia trang, không trở về Thiên Trì chủ phong, người đeo mặt nạ kia cũng không thể giết tới. .
Bất quá Mưu Tử Long không chú ý, khi Hạ Nhất Minh nói những lời này, bảo trư cùng Lôi điện cùng Bách Linh Bát đồng thời nhìn theo ánh mắt Hạ Nhất Minh. Nơi đó giống như vầng mặt trời phương Đông.