Đang ẩn nấp phía sau một khối băng lớn, hồn thể đứa trẻ đột nhiên cảm giác có thứ gì đó ở phía sau lưng. Nó hơi kinh hãi quay lại thì thấy một con thỏ trắng đang đứng ở đó gặm lấy một thứ quả hình thù rất quái dị. Nó hai mắt mở to khi biết thứ mà con thỏ đang ăn chính là U Minh quả, loại quả này vốn dĩ chỉ có thể mộc ở trên tầng thứ chín. Trên đó có những thứ tồn tại rất đáng sợ, làm sao con thỏ trắng này lên trên lại muốn trở về.
Con thỏ trắng ánh mắt từ trong suốt bắt đầu chuyển sang màu đỏ nhàn nhạt. Hồn thể đứa trẻ run lên lẩy bẩy mà chạy đi ra. A Khờ còn đang tính toán nên phải chơi đùa thế nào với nó nay đột nhiên thấy nó từ bên trong chỗ ẩn nấp mà chạy đến, miệng còn không ngừng kêu lớn:
- Cứu mạng! Cứu mạng a! Có quỷ, mau cứu mạng a!
Nghe nó kêu lên như vậy, tất cả mọi người đều rất làm quái lạ. Đặc biệt là A Khờ mở miệng ra còn nói to:
- Ở chỗ này chỉ có một con tiểu quỷ là ngươi, ngươi làm sao lại còn sợ quỷ?
Hồn thể đứa nhỏ lúc này đã gấp đến độ kêu loạn, bất chấp lời nói chọc tức của A Khờ:
- Quy Lão Tiên Sinh, Mẫu Dạ Xoa! Hai người mau tới đây cứu ta, ta thật sự là vừa thấy quỷ a!
Quy Lão Tiên Sinh và Mẫu Dạ Xoa đây là lần đầu thấy Lục Tiểu Linh Đồng sợ hãi như vậy. Nhưng hai người bọn họ còn chưa có lệnh của chủ nhân, nào dám ra mặt mà đứng nói chuyện. Con thỏ trắng nhảy ra khỏi chỗ tảng băng, một khối U Minh quả cuối cùng đã bị nó nuốt xuống bụng. Con ngươi màu đỏ của nó cũng chuyển thành trong suốt trở lại như lúc bình thường. A Khờ nhìn thấy nó thì kinh ngạc hô lên thành tiếng:
- Ồ, là con thỏ trắng! Ngươi làm sao lại chui vào được trong này?
Con thỏ trắng vốn dĩ không hiểu mấy lời hắn nói, nó chỉ cảm thấy người này khí tức rất là quen thuộc. Một cỗ tinh thần thân thiết làm nó vui mừng mà nhảy thẳng lên ngực của hắn. Lục Tiểu Linh Đồng lúc này đã bị dọa sợ đến kêu lên lắp bắp:
- Nó... nó...
Thấy nó cả buổi cũng không nói ra thành lời, A Khờ tinh ý phát hiện hóa ra là tên tiểu quỷ này rất sợ thỏ. Mọi người cũng đều nhìn Lục Tiểu Linh Đồng với ánh mắt rất hiểu kỳ.
- Ai da, làm sao một tên tiểu quỷ như ngươi lại đi sợ thỏ, thật là quá mất mặt đi a!
Mẫu Dạ Xoa và Quy Lão Tiên Sinh ánh mắt nhìn nhau. Trong đầu bọn họ đều có chung một cái ý nghĩ nghi ngờ:
- Con thỏ trắng này từ đâu mà đến?
A Khờ đưa tay vuốt nhẹ lên đầu thỏ trắng, lại kéo nó đưa tới trước mặt Lục Tiểu Linh Đồng:
- Ngươi làm sao lại sợ nó?
Lục Tiểu Linh Đồng bị hành động của hắn dọa cho chết khiếp, vội nhảy lùi lại nấp phía sau lung Mẫu Dạ Xoa:
- Dạ Xoa tỷ, các ngươi phải tin ta! Con thỏ đó quả thật rất đáng sợ!
Con thỏ dường như không có quan tâm đến thái độ của Lục Tiểu Linh Đồng, nó hai tai nhếch lên nhếch xuống mấy lần rồi lại cuộn tròn nằm ngủ trong ngực của A Khờ. Tố Tố dù sao cũng là xà yêu, lại là một nữ nhân, nàng cảm cảm thấy con thỏ này có cái gì đó không đúng. Nàng muốn tiến lại gần để thử kiểm tra nó. Bỗng nhiên tầng tháp thứ bảy lúc này lại lay động lên rất dữ dội. Mấy cái bóng đen từ phía không trung mà hạ đáp xuống, khí thế của bọn chúng đủ để nghiền nát mấy dặm băng phong thành một mảnh đất đá lỏm chỏm. Một người nam tử đầu đội mũ quan, một tay cầm bút, một tay cầm một quyển sách. Tướng mạo người này tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng đường đường chính chính lẫm nhiên. Khác hẳn với mấy tên quỷ sai đứng ở phía sau, mặt mày tên nào tên nấy như là hung thần ác sát. Giọng nói uy nghiêm của nam tử đầu đội mũ quan làm chấn động toàn bộ không gian xung quanh:
- Là kẻ nào vừa mới lấy trộm U Minh quả chín vạn chín ngàn chín trăm năm của Tần Quảng Vương điện hạ? Mau mau giao nộp kẻ đó ra cho bổn quan, bổn quan sẽ tha mạng cho các ngươi!
Khí thế người này áp xuống đừng nói là đám người A Khờ, cho dù là linh hỏa ở tầng này cũng không dám dao động. Mà mấy hồn nô của A Khờ đều sợ hãi run lên. Còn hồn thể của Lục Tiểu Linh Đồng thì trực tiếp quỳ xuống mặt đất hô lên:
- Thảo dân tham kiến Phán Quan đại nhân!
Hai từ "Phán Quan" vừa rời khỏi miệng của nó làm cho đám người A Khờ đều phải kinh ngạc nhìn nhau. Cái danh tự này lúc còn là phàm nhân A Khờ đã từng nghe qua rất nhiều lần. Còn trong sách cổ chúng nữ cũng từng thấy được, danh tự này là dùng để chỉ những người có chức quan bên trong U Minh giới. Giới này đến từ một cái khe nứt của thiên địa, kết nối với rất nhiều giới diện khác nhau. Người ở giới này đa phần đều là hồn tu tu sĩ. Người đó có thể là một cái linh hồn trong lúc vô tình mà luyện ra hồn thể, rồi từ hồn thể thông qua cắn nuốt linh hồn của ma thú, tu sĩ mà tiến giai lên cấp cao hơn. Hoặc giả là một tu sĩ bình thường, thông qua phương pháp luyện hồn đặc thù, mà hấp thu linh hồn của vạn vật tu luyện ra các loại thuật pháp thần thông. Mà người có chức vụ ở trong U Minh giới đều có thực lực vô cùng thông thiên, khí thế vừa rồi ít nhất cũng là đế cấp hồn tu. Mà mấy tên quỷ sai đi ở bên cạnh vị Phán Quan này thực lực thấp nhất cũng phải đạt đến thánh cấp đại viên mãn, còn lại đều là thần cấp từ năm sao trở xuống. Một đám hồn tu tu sĩ thực lực cường đại đột nhiên xuất hiện, lại muốn truy tìm một kẻ nào đó ăn trộm U Minh quả. A Khờ còn chưa tìm ra lời lẽ để nói, hồn thể Lục Tiểu Linh Đồng đã vội chỉ tay vào con thỏ trước ngực A Khờ mà kêu lên:
- Phán Quan đại nhân! Là tiểu nhân lúc nãy trông thấy con vật này ăn U Minh quả, lời của tiểu nhân nói ra tuyệt đối không có nửa điều dối trá! Xin đại nhân hãy bắt lấy thủ phạm!
Con thỏ trắng bị kẻ khác mách tội, nó cũng không có lấy làm kỳ quái, mà vẫn bình thản nằm ở trong ngực A Khờ. A Khờ lúc này hai mắt thật đã mở to. Hắn đang rất muốn đạp cho tên Lục Tiểu Linh Đồng này mấy chục cái, nó làm sao không chỉ đông chỉ tây, lại chỉ về phía con thỏ trong ngực của mình làm gì? Hắn còn chưa kịp mở miệng, Phán Quan đã quát lên một tiếng:
- Người đâu, đem bọn chúng giải về gặp Tần Quảng Vương điện hạ, để cho ngài tự mình xét xử!
Lệnh của Phán Quan vừa ra, hơn hai mươi tên quỷ sai lao nhanh mà đi vây đám người A Khờ ở bên trong. A Khờ biết lúc này mà phản kháng ắt hắn sẽ bị bọn họ đánh thành tro bụi. Hắn ra hiệu cho chúng nữ tùy ý để cho bọn quỷ sai giải đi, ánh mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Lục Tiểu Linh Đồng.
- Hừ, ta sẽ còn trở lại để tìm ngươi tính sổ!
Nhìn ánh mắt hung ác của hắn nhìn mình lúc rời đi, Lục Tiểu Linh Đồng có chút khinh thường mà nhếch mũi lên cười:
- Hì hì, ngươi đi lên đó còn muốn trở về hay sao? Thật là nhảm nhí!
Đột nhiên lúc này giọng nói lạnh băng của Phán Quan lần nữa vang bên tai của nó:
- Ngươi cũng theo ta trở về gặp Tần Quảng Vương điện hạ luôn đi!
Lời của Phán Quan nói ra, Lục Tiểu Linh Đồng còn chưa kịp phản ứng đã bị trực tiếp cuốn đi. Khi một lần nữa xuất hiện, bọn họ đã thấy mình đứng ở trên một cái công đường. Xung quanh công đường có rất nhiều quỷ sai. Phía trên công đường là một cái bàn quan án, ngồi ngay ngắn ở đó là một vị trung niên nam nhân mặt mày uy nghiêm. Người này trên thân mặc một bộ quan phục màu đỏ, đầu đội một cái vương mão có đính hạt ngọc. Đây không phải là Tần Quảng Vương, người chưởng quản tòa ngục tháp thứ chín này thì còn là ai. Đứng hai bên cạnh của Tần Quảng Vương còn có hai cái quỷ hồn, một mặc đồ trắng, một mặc đồ đen. Hai cái quỷ hồn này tương ứng mỗi người tay đều cầm thước gỗ một đen, một trắng rất là tà dị.
Phán Quan vừa đi vào cửa người đã khom xuống vái chào:
- Thuộc hạ tồng mệnh đại vương đã bắt giải về đám người trộm quả! Xin đại vương tự mình định đoạt trácb phạt!
Tần Quảng Vương râu dài khẽ vuốt, đột nhiên ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía người A Khờ. Tần Quảng Vương lúc này giọng nói khẽ có chút run lên:
- Lão thần cung nghênh cung chủ tiền bối giá lâm!
Biến cố đột ngột này làm cho tất cả mọi người đứng trong cung điện đều ngơ ngẩn không hiểu chuyện. Mà A Khờ thì có chút không biết phải nói làm sao? Hắn là cái gì cung chú chứ? Chẳng phải lão Tần Quảng Vương này cải quản cái chỗ này lâu đến nỗi đầu óc cũng hư luôn rồi hay sao? Sự nghi ngờ của mọi người còn chưa tiêu tán, một giọng nói của nữ tử lười biếng nói ra:
- Quảng Vương điện hạ, đây chỉ là một cái phân thân của bổn tọa! Năm xưa vì muốn thực hiện lời hứa của mình nên mới ủy thác vào nơi này! Ta lúc nãy vì muốn khôi phục lại hồn lực nên đã ăn mất của ngươi một trái U Minh quả. Sau này bổn tọa trở về gặp lại chân thân, bổn tọa sẽ đem đồ đến gửi lại cho ngươi!
Giọng nói này vậy mà phát ra từ trong miệng của con thỏ trắng đang nằm trong ngực của A Khờ. Tần Quảng Vương dường như chẳng có một chút nghi ngờ hay tức giận gì, thậm chí còn rất cung kính vái một vái thật sâu, miệng thì cười khà khà lấy lòng:
- Tiểu nhân được cung chủ để mắt đến đã là một điều vạn hạnh, nào dám vì một trái U Minh quả mà đòi công lao. Không biết bộ phân thân này của cung chủ tiền bối dự định ghé thăm chỗ này bao lâu?
Một câu cuối cùng này của Tần Quảng Vương nói ra hết sức thận trọng. Mà lòng tôn kính của lão đối với con thỏ trắng này làm cho mọi người đều hết sức giật mình. Nói đùa gì chứ, với thực lực của lão hiện tại, nếu đem ra ngoài thì cả Âu Lạc giới đều không có kẻ thứ hai dám lớn tiếng ở trước mặt lão. Vậy mà lão lại đi sợ lấy một con thỏ. Cuối cùng thì con thỏ này có cái lai lịch ra sao? Liệu mục đích của nó xuất hiện ở nơi này là vì cái gì?
Mời các bạn đọc giả tiếp tục theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện! Chương tới tác sẽ gỡ vip, tặng miễn phí cho nhưng bạn đã ủng hộ tác một thời gian qua! Hãy theo dõi và ủng hộ tác trong thời gian tiếp theo!
Thân ái!