CHƯƠNG 5

By Kì

Không ngờ Thiên Hoàng đột nhiên lại nói như vậy, Vong Xuyên sửng sốt một hồi, mới mỉm cười nhường một bước: “Lên đi.”

Thiên Hoàng nhìn y một cái rồi vén vạt áo bước lên thuyền, ngồi xuống thấy Vong Xuyên vẫn còn đứng ở đằng kia, mới nhịn không được xẹt qua một trận xấu hổ, bèn cười cười. Đang chần chừ định mở miệng, Vong Xuyên đã tự nhiên ngồi xuống ngay đối diện, Thiên Hoàng âm thầm thở phào một hơi, nỗi tuyệt vọng vừa rồi vẫn phảng phất quấn quanh ngực dường như cũng chậm rãi tan đi.

Vong Xuyên chỉ chờ y nói chuyện, vừa không lo lắng, càng không mở miệng thúc giục, ngược lại làm cho Thiên Hoàng có điểm không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhìn nhau không nói gì một hồi, Vong Xuyên lại ngượng ngùng cười: “Ta… đã quên tên của ngươi…”

Thiên Hoàng đầu tiên ngẩn người, sau đó liền tuôn ra một tràng cười trong trẻo, sự khẩn trương trong lòng cũng trở thành hư không: “Thiên Hoàng, vạn thiên huy hoàng, biết chứ? Ta là thượng tiên trên thiên đình, Thiên Hoàng Đế Quân.”

Vong Xuyên không hề kinh ngạc, chẳng qua là trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, hồi sau mới hỏi: “Người kia thì sao?”

Nét cười vụt tắt, Thiên Hoàng nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Y… vốn cũng đứng vào hàng thượng tiên, là Thất Tinh cung Khai Dương Tinh Quân, cũng chính là Vũ Khúc Tinh Quân.”

Vong Xuyên chỉ thành thật gật đầu, không nói gì. Thiên Hoàng nhìn vẻ ôn hòa trong đôi mắt y, bất giác cúi mắt mỉm cười, nói tiếp: “Trước khi gặp y, ta là thiên đình sủng quý, có vài phần tài hoa thắng được người khác một bậc, lại ỷ vào là ruột thịt của Vương Mẫu, chỉ toàn tùy ý bừa bãi, người khác nịnh hót cũng cho là đương nhiên, không hề suy nghĩ bên trong có mấy phần thật giả.”

“Ngươi bừa bãi có khả năng, đây không tính là chuyện xấu.” Vong Xuyên thuận miệng đáp một câu.

Thiên Hoàng lắc đầu nở nụ cười: “Sau đó Vương Mẫu thiết yến bàn đào, ta ở trên bữa tiệc khẩu thuật đấu kì với Thái Bạch, thắng được một quân rưỡi, chúng tiên ca tụng ta là đệ nhất thiên đình, ta liền dương dương tự đắc, nhận ngợi khen của Vương Mẫu, lại thấy có người tránh ở bàn tiệc đối diện mà lắc đầu cười.”

Thiên Hoàng Đế Quân là ai? Là họ hàng của Vương Mẫu, phong hoa tuyệt đại, tướng mạo thuộc vào hàng đệ nhất thiên đình, tiên thuật đạo pháp đệ nhất thiên đình, tài hoa cũng vẫn là đệ nhất thiên đình. Cho tới bây giờ chỉ có người khác khen ngợi nịnh hót, khi nào bị phủ nhận như vậy?

Vườn trung ương đã có tiên nhân khác lên đùa giỡn tỷ thí, Thiên Hoàng quay về chỗ ngồi, nhưng vẻ tươi cười đã không còn, định nhãn nhìn qua người nọ, trên mặt cũng ít nhiều mang theo ấm ức.

Cả thiên đình đều biết Thái Bạch Kim Tinh giỏi kì nghệ, ai có thể thắng được nửa quân một quân trong tay ông? Hiện tại mình thắng được một quân rưỡi, chẳng lẽ còn không đáng được ngợi khen tán thưởng?

Nhìn kỹ lại, dung nhan của người đối diện kia không hề xuất chúng, hai mắt lại như minh tinh giữa trời đêm, hết sức áp đảo người khác, hàm chứa vẻ ôn hòa tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lướt qua làm cho lòng người ta dãn ra. Y lúc này đã tự cầm một chén tiên nhưỡng lên uống, nụ cười nhàn nhạt bên môi kia giống như nhận được thỏa mãn lớn nhất thế gian rồi, không còn gì tiếc nuối nữa, khiến người ta nhịn không được phải mỉm cười theo.

Phải mất một lúc, Thiên Hoàng mới ý thức được mình vừa thất thần, nhất thời mân miệng không cam tâm.

Trừng mắt nhìn rất lâu mà người đối diện kia lại chưa hề liếc qua, dường như hoàn toàn không phát hiện bên này có người nhìn mình, tự nhìn tự uống thật tiêu dao, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu liếc nhìn tỷ thí ở trung ương một cái, hoặc híp mắt cười, hoặc lắc đầu, nhưng ánh mắt chưa từng ở lâu, giống như hết thảy đều không lọt được vào mắt y, chỉ có chén rượu trong tay, trân tu trên bàn mới là quan trọng.

Trong nhất thời, Thiên Hoàng cảm thấy phần đông khen ngợi kia không hề trọng yếu, chỉ có một cái lắc đầu của người trước mắt này là hết sức quan trọng, giống như một khúc xương trong cổ họng, rút không ra mà nuốt cũng chẳng xuống cho, khiến người ta phải khó chịu. Ngàn vạn năm qua cũng chỉ có duy nhất lần này, cả một bữa tiệc bàn đào mặc dù có thể tận hứng nhưng y không bao giờ bỏ được khúc xương này xuống.

Nhưng tiệc bàn đào còn chưa tan, tình cờ bị người kéo đi cười đùa, lúc trở về vờ như vô tình nhìn qua đối diện mà người nọ đã mất dạng.

Hảo hữu Dao Quang Tinh Quân thấy y ngồi ngẩn người tại chỗ bèn tươi cười rót cho một bình tiên nhưỡng, những chuyện nói sau đó đã không còn nhớ rõ.

Nửa tháng sau, Dao Quang sai tiên đồng đến, nói là ngọc bội tùy thân của Thiên Hoàng đeo lầm trên người mình đã bị mang về Thất Tinh cung, bảo y phải đem mĩ tửu đến Thất Tinh cung, Thiên Hoàng bấy giờ mới phát hiện mình mất đồ.

Dao Quang với y tuổi tác, tính cách đều tương đồng, hai người luôn vô cùng hồ nháo, lúc này nghe tiên đồng nói xong, cũng không chần chừ, bảo tiên đồng trở về báo trước, một mặt sai người chuẩn bị tiên nhưỡng ngon, sửa sang y quan thẳng bước đến Thất Tinh cung.

Từ hoàng cung của Thiên Hoàng đến Thất Tinh cung Phá Quân điện chỗ Dao Quang ở phải vượt qua Tử Đào lâm phía tây bắc Giao Trì, đào tiên ở đây trăm năm nở hoa, thêm trăm năm nữa mới kết quả, tuy nhân gian khó cầu nhưng trên trời cũng không tính là quý hiếm, lúc đến bên ngoài rừng đào, ngửi được bên trong ẩn ẩn có hương đào bay ra, Thiên Hoàng cũng nhịn không được hơi động tâm.

Đã có mĩ tửu, sao không mang mấy quả đào tiên đến để nhắm rượu?

Nghĩ vậy, Thiên Hoàng một mặt lách vào rừng đào rậm rạp, vẻ tươi cười vì trò đùa quái đản bên môi còn chưa kịp tan đi, đã bị một tiếng hét lớn dọa cho dừng lại.

“Đúng là gỗ mục vạn năm, không thể chạm khắc!” Thanh âm trong trẻo, rõ ràng là những từ ngữ tức giận, nhưng khi quát ra lại có kèm theo chút ý cười.

Thiên Hoàng tò mò trong lòng, không khỏi ẩn thân, cẩn thận nghe tiếp.

Chỉ nghe thanh âm kia vẫn nói bằng giọng điệu như thế: “Phàm phu tục tử chốn nhân gian còn có Nguyệt Lão mỗi ngày thu xếp cho bọn họ, sao thiên đình đến cả một chút *** cũng không thể có? Tình yêu vốn là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc sống, nếu ban đầu không có tình căn thì thôi, nhưng đã có tình căn, miễn cưỡng nói nó không tồn tại, không phải là trái với đạo pháp sao?”

Thiên Hoàng lần đầu tiên nghe được thiên đình có người công nhiên nói như vậy, nhất thời ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ đứng ngây ngốc bất động tại chỗ.

Lại nghe thanh âm kia còn chưa chịu bỏ qua mà nói tiếp: “Cho nên nói thanh quy thiên đình thật sự quá lố! Nhưng tiên tử à, quy củ chính là quy củ, vẫn luôn phải tuân thủ.”

Thiên Hoàng nghiêng tai lắng nghe, dường như có người đáp lại vài câu rất nhỏ, lại nghe thanh âm kia ha hả cười rộ lên: “Ngươi đi gặp tình lang, bị phát hiện tự nhiên là phá hủy quy củ, nhưng chuyện không bị phát hiện không phải là chưa từng phát sinh sao?”

Thiên Hoàng nhất thời choáng váng, ở đâu có ngụy biện như vậy? Nhưng nghĩ lại, chuyện chưa từng bị phát hiện, đối với người khác, cùng với chuyện chưa từng phát sinh lại có gì khác nhau đâu?

Càng nghĩ càng cảm thấy những lời thanh âm kia nói không có chỗ nào để phản bác, Thiên Hoàng đứng yên tại chỗ, nhịn không được mỉm cười ngây ngô một mình.

Rõ ràng biết là ngụy biện, nhưng lại không thể phản bác.

Thanh âm bên kia đã không còn, Thiên Hoàng đứng yên một lúc mới phục hồi tinh thần, rón rén bước lên vài bước, muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào dám nói ra như vậy, nhưng rừng đào mênh mông, khắp chốn là phấn hồng, mà người đâu còn?

“Kết quả, người nói chuyện chính là Vũ Khúc Tinh Quân?” Nghe Thiên Hoàng nói đến đây, Vong Xuyên rốt cuộc mở miệng hỏi.

Trong mắt Thiên Hoàng phủ lên một tia mông lung, giống như còn đang chìm đắm trong đoạn chuyện xưa, bên môi giấu không được ý cười, nghe câu hỏi của Vong Xuyên liền lắc đầu: “Khi đó ta còn không biết y là ai. Chỉ phảng phất nhìn thấy một cái bóng, nhưng giống như là người lắc đầu cười trong bữa tiệc bàn đào nọ.”

Bởi vì lúc đó không cam lòng, cho nên khắc sâu nhớ kỹ, kinh hồng thoáng nhìn, liền cảm thấy giống nhau. Nhưng ôn hòa thanh thản khi mới gặp, cùng tùy tiện ngụy biện khi tái kiến, rõ ràng không phải cùng một loại.

Nhất định là vì khác biệt kia, mới có thể ghi tạc trong lòng, để rồi cuối cùng không có đường trốn.