Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu chết!

Năm Kiến Nguyên thứ tám, ngày mười tháng năm, chết tại Lâm Sơn ở kinh thành.

Tin tức kia trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã truyền đi khắp đại giang nam bắc. Có người không thể ra tay báo thù mà thở dài, có kẻ thấy cừu nhân đã chết mà vui mừng, càng có nhiều kẻ chờ mong Tiêu Diêu Lâu cùng triều đình Lục Phiến Môn đấu đá. Có tin tức nói, Tiêu Diêu Lâu đối môn chủ Lục Phiến Môn hạ lệnh đuổi giết, hai đại cao thủ Xuy Sầu cùng Lãnh Tình đồng thời truy sát, cũng có người đánh cá xem giữa hai môn phái bên nào sẽ thắng bại.

Từ trong cung cũng truyền tin ra, nói là đương triều thiên tử vào ngày hôm sau Vong Ưu chết, không hiểu sao long nhan  giận dữ, sai người trách phạt một gã nam tử thân phận phi thường đặc thù thần bí, cơ hồ suýt mất mạng. Có người nói hắn vốn là quận mã lại dám kháng chỉ cự hôn, có người nói hắn tự thả đi khâm phạm triều đình, cụ thể như thế nào cũng không ai biết rõ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã ba năm, Tiêu Diêu Lâu cùng Lục Phiến Môn như trước tồn tại trên giang hồ, vẫn luôn đối đầu. Con người vốn dễ quên, lại chỉ quan tâm đến người mới, vật mới, tin tức mới.

Vong Ưu chết, đã dần dần bị người quên lãng. Cho nên, khi ‘Hận’ thay thế ‘Vong Ưu’ lên vị trí ngũ đại thủ tịch sát thủ, tin tức này so với tin Vong Ưu chết năm đó lại càng chấn động vài phần. Mỗi người lại suy đoán xem ‘Hận’ là ai?

Đoán chỉ là đoán, ‘Hận’ cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, cho nên thân phận của y vẫn là một điều bí ẩn.

Lục Phiến Môn là nơi nhận được tin sớm nhất. Phong Thiên Tiêu lúc ấy đang ở phủ đệ của Tô Hàm uống trà, khi nhận được bái thiếp của ‘Hận’ Tiêu Diêu Lâu đưa tới, hắn chỉ sững người một chút lại cười rộ lên. Trong bái thiếp ngoại trừ một chiếc khăn lụa trắng bao bọc đóa hoa đinh hương đã héo tàn ra còn một trang giấy nho nhỏ, chữ viết thật nhỏ, từ chỗ Tô Hàm không nhìn thấy. Lại nói tiếp, hai người kia vốn giao tình không sâu, lại sau lần đó trở thành bằng hữu, tương giao thậm hảo.

“Ngươi hình như rất vui vẻ”, Tô Hàm lấy một khối điểm tâm tỏa hương bốn phía đưa vào miệng, cười nói.

“……”, Phong Thiên Tiêu đem hắn liếc mắt một cái, rồi ánh mắt chuyển qua món điểm tâm trên bàn, nhíu nhíu mày, “Đem thứ điểm tâm ngọt này ra xa một chút.”

“Thế nào? Hâm mộ ta sao.”

“……”, Phong Thiên Tiêu trầm mặc một chút, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mùa hạ vừa qua, mang theo dư vận nóng bức, “Y nhất định sẽ đến.”

“Lại nói đến năm đó thả y đi, Nhâm Đình thiếu chút nữa đem ngươi đánh chết, ta nhìn ngươi thật ra rất thích ý.”

“……”

“Ngươi không phải đến bây giờ còn hận ta nhiều chuyện khiến cho hắn trượng hạ lưu nhân?”

“….”

“….”

“Y sẽ không chết, vách núi Lâm Sơn ta đi qua rất nhiều lần, dưới vực mười thước có một gốc cây cổ thụ thân rời núi nhai, ta từng đi xuống dùng khóa đem nó cố định, hơn nữa……”

“Hơn nữa ngươi còn tại sơn động dưới vực an bài cao thủ……”

“Biết còn hỏi.”

“Sách, ngươi thật dụng tâm lương khổ, chính là không biết Tiểu Bạch của ngươi có hiểu được phân tình của ngươi không. Bị ngươi bội tình bạc nghĩa không nói, còn buộc y khiêu nhai, sách sách. Huống hồ mắt y không thể thấy, trên người có thương tích, phỏng chừng là dữ nhiều lành ít……”

“Sẽ không. Với khinh công của y, đương kim võ lâm ít người có thể sánh, đừng nói đến một gốc cây cổ thụ, e là một cây cỏ nhỏ cũng có thể cứu mạng y.”, Phong Thiên Tiêu nhếch miệng cười khẽ, “Y sẽ không cam tâm. Cho nên y sẽ trở về báo thù.”

“Xem bộ dáng ngươi rất là trông đợi a, bên Tiêu Diêu Lâu nói gì?”

“……”, Phong Thiên Tiêu chỉ là cười cười cầm đinh hương trong tay dùng khăn lụa thật cẩn thận bao lấy rồi cẩn thận thu vào trong lồng ngực, cái gì cũng không nói. Trên đó chỉ có vài chữ ít ỏi, sắc bén mà giản khiết—‘Cừu này không báo, thề không làm người.’

*

Nhoáng một cái đã là năm năm.

Quan hệ giữa Tiêu Diêu Lâu cùng triều đình vẫn luôn ái muội không rõ. Nghe Tô Hàm nói thiên tử đương triều từng đối với một gã đại phu bình thường của Tiêu Diêu Lâu niệm niệm không quên, thậm chí không cần giang sơn không quản mỹ nhân, đáng tiếc chính là người kia sớm có người trong tim nên căn bản không lĩnh tình của hắn, cho nên đối với loại người muốn gió được gió muốn mưa được mưa mà nói, là một chuyện không chấp nhận được. Cho nên tâm tình muốn đem Tiêu Diêu Lâu đạp bằng tự nhiên có thể lý giải……

Nhưng mà năm năm này, Tiêu Diêu Lâu tựa hồ bất động thanh sắc tránh đi tất cả chuyện tình có thể gây xung đột với Lục Phiến Môn hay nói chính xác hơn là triều đình, hơn nữa không hề vì chuyện Vong Ưu mà báo thù.

Rồi sau đó không bao lâu, cử quốc đại hạn, ba trăm vạn lương triều đình hạ lệnh phát ra vô cớ mất tích. Lục Phiến Môn môn chủ cùng đương triều hợp lực điều tra án này. Bởi vì vụ án phân phồn phức tạp, số quan viên liên quan cực kỳ khổng lồ, nhưng hai người chỉ dùng thời gian hai tháng đem chủ mưu cùng bọn người liên quan một lưới bắt hết, truy hồi hơn tám phần lương khoản giúp nạn thiên tai. Sau bởi vì chủ mưu cùng hoàng thất có quan hệ thâm sâu, cho nên sau khi truy hồi lương khoản, việc này không thể làm rõ.

Nhưng Tô Hàm cũng không cam tâm, ba phiên hai lần tấu báo triều đình, lại liên hợp với Lục Phiến Môn đem tội chứng nhiều năm qua tuyên đọc, nhất thời khiến cho dân oán sôi trào. Hoàng đế Nhâm Đình không thể không chiêu cáo thiên hạ đem biếm kẻ kia làm thứ dân, mà trong tội chứng lần thứ hai này đề cập đến án Văn gia hối lộ mua quan bán chức……

Bởi vì đại đương gia Văn gia Văn Thản Nhiên nhiều năm trước trốn đi mất tích, Văn gia do huynh trưởng Văn Đình Nhiên kế thừa gia nghiệp. Người này lòng quá trọng danh lợi, nhiều lần khuynh tẫn gia sản lấy lòng quyền quý, Văn gia lão Nhị, lão Tam được quan chức lại ăn chơi đàng điếm, ngư nhục hương dân, cuối cùng rơi vào kết cuộc trảm đầu toàn gia.

“Đây là kết cuộc ngươi muốn nhìn thấy sao? Ngươi cần gì hại Văn gia hắn diệt môn mới cam tâm?!”

Tô Hàm lạnh lùng cười, cầm tửu chén trong tay đưa cho nữ tử tiếu lệ hầu hạ bên cạnh, “Chuyện giữa ta và hắn, không phiền ngươi lo lắng.“

“Nói thật dễ dàng.”

“Là hắn phụ ta trước. Dù công hay tư, đều là trừng phạt đúng tội Văn gia hắn!”, trên khuôn mặt tao nhã của Tô Hàm đột nhiên khơi mào một mạt lạnh lẽo ý cười, con mắt tế dài hơi hơi liếc nhìn hướng nam tử đứng ở dưới trời chiều cách đó không xa, cố ý vô tình cao giọng, “Huống chi người tiểu đệ hắn muốn gặp nhất nhận được tin tức này, làm sao lại không xuất hiện? Ta như thế vì hai người các ngươi suy nghĩ, sao lại không cảm tạ ta?”

Thân ảnh thon dài dưới tàng cây tĩnh mặc một hồi lâu, không nói một lời xoay người hướng đi ra ngoài.

“Ngươi so với ta cũng không kém đa tình.”, Phong Thiên Tiêu biết hắn nói lời không thật lòng, nhưng cũng không thèm nói thêm.

“Không nên nói đến mấy chuyện không vui này. Trước đó vài ngày có thám tử hồi báo, y xuống núi.”

“Úc.”

“Mười năm ngươi cùng triều đình ước định đã mãn, có tính toán gì không?”

“Cùng y thoái ẩn giang hồ.”

“Vậy hảo, ngươi cũng mau dẫn y đi được càng xa càng tốt!”

“Điều kiện tiên quyết là ta còn sống, hơn nữa bắt được y.”

“Ta sẽ trợ ngươi một chút lực, nhìn ngươi suy sút nhiều năm như vậy, y lại không hay biết ta thấy thật không đáng.”

Phong Thiên Tiêu chỉ cười, “Không nói đến ta, ngươi tra tấn Tứ ca của y như vậy, y nếu biết nhất định sẽ không buông tha ngươi. Ngươi cũng tự lo thân đi.”

“Ta nếu chết, cũng phải theo tâm nguyện của hắn.”, Tô Hàm ngồi dựa trên lan can chậm rãi cười, phất phất tay, “Sắc trời đã tối như vậy, còn tính toán muốn ta lưu ngươi dùng bữa tối sao?”

Phong Thiên Tiêu biết hắn tâm tình không tốt, chính mình cũng tâm thần không yên, cho nên cũng không nhiều lời mà xoay người hướng đi ra ngoài viện……

Mới vừa không đi được hai bước, thình lình nghe từ lương đình trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh cực nhỏ, hắn nhướng mày. ”Ai?!”

Quay đầu lại xem, Tô Hàm đã bị người nọ bắt được, ngón tay thon dài ách trụ chỗ trí mạng của hắn, chỉ cần dùng một chút lực, trên trần thế sẽ không còn thấy người tên Tô Hàm này, mà nữ tử cùng ngồi với Tô Hàm đã sớm ngã chết một bên. Hắn không khỏi trong lòng rùng mình, thân pháp thật nhanh!

“Các hạ là ai?!”

Phong Thiên Tiêu lạnh lùng mở miệng, tay đã cầm chuôi kiếm nhưng cũng không dám có chút động tác.

Lúc này sắc trời đã ám, chính trực mùa thu khí sảng trời cao, cho nên mặc dù mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn nhìn ra dáng người. Người nọ thân hình tuy không thể nói trước khôi ngô nhưng cũng cao ngất thon dài, khăn đen trên mặt che qua vết thương từ giữa lông mày kéo trên toàn bộ má phải, con ngươi thanh diệu lãnh ngưng không lộ cảm xúc nào. Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung biểu tình của người này thì đó là một từ ‘lạnh’.

Đúng vậy, liền chỉ một từ ‘lạnh’.

Không có cừu hận, chỉ có đạm mạc. Vô tình, sát khí, ngoan lệ…… Những cụm từ để hình dung ra một tên sát thủ đều tụ lại trên người y.

“Các hạ có ý gì?”

“Văn Thản Nhiên ở nơi nào?”, người nọ lạnh lùng mở miệng, rất là cao ngạo.

“Chết.”, Tô Hàm đột nhiên cảm thấy được sự tình có chút không đúng, trước khi Phong Thiên Tiêu mở miệng liền nói, “Khi hắn trên đường đi hành hình, đã chết.”

“Hảo. Thật hảo.”, người nọ đột nhiên cười rộ lên, “Hắn đã chết, lưu ngươi cũng vô dụng.”

Đang nói chuyện, bàn tay y liền biến trảo thành chưởng hướng ngực Tô Hàm chụp tới, Phong Thiên Tiêu nhìn ra liều rút kiếm tiến lên ngăn cản chưởng thế của y, kéo dài thời gian, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tô Hàm đang phát ra sát khí ngày càng dày đứng cạnh bên, quát, “Đi, chờ chết sao?”

“Bắt sống! Ta phải hỏi y rốt cuộc tìm Văn Thản Nhiên có ý đồ gì!”

“Nói thật dễ dàng.”, Phong Thiên Tiêu một chút cũng khôn dám chậm lại tiếp được một chưởng, mới vừa chuẩn bị bảo Tô Hàm mau chóng rời đi, đột nhiên cảm thấy được chiêu thức cùng thân pháp người trước mặt thật quen thuộc, trong đầu linh quang chợt lóe, không chỉ tay chậm đi vài phần mà còn thốt lên, “Tiểu Bạch?!”

Người tới lại chỉ lạnh lùng đem hắn liếc mắt một cái, thừa dịp khoảng thời gian hắn ngây người, một chưởng bổ trúng ngực Phong Thiên Tiêu, đưa hắn đẩy lùi hơn ba bước……

“Ách, Tiểu Bạch, là ngươi đúng hay không.”, Phong Thiên Tiêu tuy là khí tụ nơi bụng, khí huyết cuồn cuộn nơi yếu hầu, nhưng con ngươi nóng rực cũng không chớp một lần, nhìn chằm chằm nam tử đứng ở cách đó không xa, “Ta sẽ không nhận lầm ngươi.”

“……”, người nọ chỉ là đem ánh mắt tạm dừng ở trên mặt Phong Thiên Tiêu, liền bay nhanh tránh đi. Tuy chỉ tiếp xúc trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, vẻ trào phúng trong mắt y lại được Phong Thiên Tiêu nhìn thấy rõ ràng, trong lòng đột nhiên cứng lại.

Từng tưởng tượng qua vô số trạng huống cùng y gặp mặt, đã nghĩ tới y sẽ cừu hận, sẽ cười nhạo, sẽ vô tình, cũng không nghĩ hôm nay nhìn thấy vẫn thấy tim như bị đao cắt……

“Tiểu Bạch!”, thấy y lại cất bước hướng đi đến chỗ Tô Hàm, Phong Thiên Tiêu vội vàng nâng thân dậy, lại bởi vì chịu nội thương mà há mồm sặc ra huyết. Nam tử cũng không quay đầu, đi đến đứng trước mặt Tô Hàm, “Tô đại nhân, ngươi muốn Văn phủ toàn gia xử trảm cùng ta không quan hệ, nhưng không nghĩ đến ngươi ngay cả Thản Nhiên cũng không buông tha! Hai người các ngươi, quả nhiên là đủ ngoan……”

Tô Hàm nhíu nhíu mày, tuy là tánh mạng bị đe dọa nhưng không chút nào cảm thấy sợ hãi, ngược lại quay đầu hướng trên cây không xa liếc mắt một cái, nhếch môi cười, “Quả nhiên là Văn Kình, hôm nay đến, rốt cuộc là giết ta? Tìm Văn Thản Nhiên? Hay là giết Phong Thiên Tiêu?”

“Toàn bộ.”

“Ha ha ha ha…… Chuyện đó đâu tùy ngươi quyết định.”, Tô Hàm vỗ vỗ tay, một đám người từ ngoài viện tiến vào, đem cái hậu hoa viên nhỏ nhỏ vây chặt như nêm cối!

“Tô Hàm!”, Phong Thiên Tiêu tựa vào cột chậm rãi đứng dậy, “Có ý tứ gì.”

“Văn gia dư nghiệt còn hai người, sao có thể không trừ tận gốc!”

“Ngươi!…… Khụ……”

Văn Kình nhìn quanh bốn phía lại chỉ nhếch môi ảm đạm cười, “Thế nào, Tô đại nhân nghĩ những người này có thể vây được ta sao?”

“Ta đương nhiên tin tưởng bản lãnh ‘Hận’ của Tiêu Diêu Lâu, cho nên tự nhiên sẽ không chuẩn bị mà đến.”, Tô Hàm cười vẩy tay, đám người di động lộ ra một khoảng ở giữa, Văn Thản Nhiên bị hai người áp tải đến trước mặt Văn Kình, “Thế nào, hoặc là bây giờ ngươi đi lưu lại Tứ ca cua ngươi, hoặc là liền thúc thủ chịu trói.”

Văn Kình lạnh lùng cười, rốt cục quay đầu nhìn về phía Phong Thiên Tiêu, “Quả nhiên không hổ là tác phong của ngươi!”

“……”, Phong Thiên Tiêu đứng lên, chỉ lẳng lặng ngưng nhìn Văn Kình, dưới chân lảo đảo được Tô Hàm một phen đỡ lấy, “Người đâu, Phong huynh mới vừa rồi chịu vết thương nhẹ, mau đưa hắn hưu dưỡng, thỉnh hảo đại phu đến.”

“Ân.”

Phong Thiên Tiêu nhíu mày muốn tránh thoát lại phát hiện Tô Hàm liếc hắn một cái, biết Tô Hàm sẽ không thương tổn Văn Kình, yên tâm rất nhiều, định định nhìn bóng dáng Văn Kình thật lâu, một ngữ không nói xoay người rời đi.

Văn Kình nghe được cước bộ hắn dần dần đi xa, thân hình cứng đờ, tay trường kiếm cầm trong ba một tiếng ném trên mặt đất, cũng không hề nhìn Tô Hàm mà quay đầu nhìn Văn Thản Nhiên một thân dáng vẻ hào sảng, nâng tay cởi đi mảnh hắc sa che mặt, nhợt nhạt cười, “Thản Nhiên ca, nhiều năm không gặp, hoàn hảo không?”

Văn Thản Nhiên có lẽ là bị vết sẹo trên mặt y dọa hoảng sợ, lại chỉ trong chốc lát từ khiếp sợ đau lòng chuyển thành ôn nhu quen thuộc, “Ta rất nhớ ngươi.”

“Ân. Ta cũng vậy.”

“Ngươi đi đi.”

“Nói điều ngu ngốc gì đó.”, Văn Kình đột nhiên bật cười, “Muốn đi cũng phải dẫn ngươi……”

Văn Kình nhìn thấy thần sắc Văn Thản Nhiên càng ngày càng thống khổ đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, cảm thấy thật kỳ quái, cúi đầu hoảng sợ phát hiện trong trường bào rộng mở của Văn Thản Nhiên có những vệt đỏ trên bạch y, trong lòng hoảng hốt, “Thản Nhiên ca!!”

Tô Hàm nghe được thanh âm Văn Kình không ổn, bước nhanh tiến lên phía trước, nhất thời ngây ngốc, “Thản Nhiên……”

“Không phiền ngươi lo lắng tróc nã hai người bọn ta, ngươi cũng không cần trăm phương ngàn kế để mua mạng ta.”

“Ngươi nói cái gì!!”

“Ta nói cái gì ngươi tự nhiên hiểu được. Muốn ta chết, chỉ cần nói một câu, Tô đại nhân cần gì phí sức lo lắng. Văn Kình mười hai năm trước đã không còn là người của Văn gia, nếu như ngươi còn nhớ rõ giao tình, thả y đi đi……”

“Thản Nhiên!!!! Đại phu!! Mau đi thỉnh đại phu!”, thấy thanh âm hắn dần dần nhỏ đi, Tô Hàm đột nhiên tay chân hoảng loạn, quỳ xuống một tay ôm lấy Văn Thản Nhiên, cũng không nghĩ lại bị Văn Kình giơ tay đánh hắn ngất đi, đem Văn Thản Nhiên đang hôn mê ôm lên, “Qủa nhiên là cùng một hạng người!”

*

Văn Kình mang theo Văn Thản Nhiên biến mất. Tô Hàm tựa như phát cuồng ở kinh thành quật ba thước tìm kiếm lại như trước không tìm được hai người kia, như dã thú vọt tới Phong phủ. Phong Thiên Tiêu cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như băng, nửa ngày cũng không nói gì.

“Y đi đâu?”

“Ta làm sao biết?!”

“Văn Kình đến giết ngươi, ngươi sao lại không biết y ở nơi nào?!”

“Nói không biết là không biết!”, Phong Thiên Tiêu lạnh lùng mở miệng. Nội thương vốn là chưa khỏi hẳn, hơn nữa vất vả cả ngày khiến hắn nhanh chóng trở nên tiều tụy. Tô Hàm cũng vậy, nguyên bản phong lưu phóng khoáng cũng không hảo hơn hắn vài phần, khí chất tuấn nhã tư văn đã sớm tiêu mất chín phần, nếu không phải không có võ công, sợ là đã sớm cùng Phong Thiên Tiêu bính cái ngươi chết ta sống……

Nửa tháng sau–

Phong Thiên Tiêu từ quan, sau cho lập môn chủ khác. Một phong mật hàm lại gửi đến Phong phủ, không viết gì nhiều lời mà chỉ có hai chữ, Lâm Sơn, đã khiến cho Phong Thiên Tiêu vẫn mang khuôn mặt tuấn tú mỏi mệt tiều tụy một trận mừng rỡ như điên.

Một khoảng thời gian sau, Phong Thiên Tiêu trắng đêm canh giữ ở Lâm Sơn, gia phó đưa cơm đến thường để lại thức ăn liền bị hắn lệnh trở về, cho đến đêm thứ tám…..

Ngày đó đêm lạnh như nước, trên bầu trời tối đen lộ ra mảnh trẳng khuyết lãnh bạc, không có gió. Bóng đêm như nước, nhìn không ra màu sắc, chỉ cảm thấy nó không vội không chậm lan ra, Văn Kình liền như vậy một thân tố y xuất hiện ở trước mặt Phong Thiên Tiêu.

“Tiểu Bạch.”,  Phong Thiên Tiêu sắc mặt vui vẻ vội vàng xoay người ngồi dậy. Con ngươi quyến cuồng trực trực nhìn chằm chằm thân ảnh thon dài của Văn Kình, làm như phải bù lại tương tư nhiều năm, một lần xem đủ.

“Đương lang”, có cái gì rơi trước mặt Phong Thiên Tiêu, hắn cúi đầu, là kiếm!

“Tiểu Bạch?”

“Nhặt lên. Ra chiêu đi.”

“Ngươi biết rõ ta sẽ không đối với ngươi động thủ.”, Phong Thiên Tiêu cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, so với tám năm trước đã bỏ đi tính cách hài tử trúc trắc mà trở nên đạm bạc không kềm chế được. Nếu nói trước kia Văn Kình là nước, sinh động mà linh khí bức người, Văn Kình hiện tại chính là băng, ngưng trác mà đạm định tự nhược.

Dáng người thon dài cao ngất, so với bảy tám năm trước đã cao lớn không ít, tố y trên người, suối tóc dài đến thắt lưng được buộc lại sau đầu. Trong con ngươi trừng triệt không có một tia ấm áp, lại thêm vẻ lạnh lùng xa cách. Vết sẹo thật dài trên má phải kéo dài đến sau tai, phá hư gương mặt thanh tú, làn da trắng bệch dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ ghê người.

“Thu hồi tự trách cùng xin lỗi dối trá của ngươi, động thủ đi.”, Văn Kình lạnh lùng mở miệng, “Tiểu Bạch năm đó đã chết, hiện tại đứng ở trước mặt ngươi chính là Văn Kình thay hắn đòi công đạo mà thôi.”

“Hảo.”, Phong Thiên Tiêu mỉm cười. Văn Kình tựa hồ thấy được một Phong Thiên Tiêu cuồng phóng không kềm chế được, cười túng giang hồ nhiều năm trước, tựa hồ thấy được nam tử đi theo phía sau mình khi thì diễn ngôn phúng ngữ, khi thì cuồng vọng tự phụ. Nhìn thấy tình tố sâu trong mắt hắn, nhưng y chỉ lạnh lùng cười, xuất kiếm chiêu, chiêu chiêu sát ý.

Phong Thiên Tiêu tự nhiên không dám chậm chạp.

Trong gió đêm, kiếm vũ tuyền phi, âm thanh đao kiếm giao nhau đinh đương, mũi kiếm  quyết tuyệt, triền miên không có, ôn nhu không còn, dưới kiếm vô tình chính là sinh tử thành bại.

Kiếm hạ hơn bốn mươi chiêu, nơi khóe môi Văn Kình ý cười càng tăng, hoành phách một kiếm, kiếm thế Phong Thiên Tiêu không kịp che chở, phía bên phải đã bạo ra một mảnh không môn. Dưới chân lui ra phía sau nửa bước nghiêng người nâng tay lên, y xoát một tiếng hạ tiếp một đường kiếm trên cánh tay phải của hắn, sâu có thể thấy được cốt!

Đang một tiếng ngân kiếm rơi xuống đất, Phong Thiên Tiêu che miệng vết thương, lui người ra sau hai bước, giương giọng cười nói, “Ta thua.”

Văn Kình nhíu nhíu mày, nhìn kẻ nhận thua kia vẫn trương ra vẻ mặt tự phụ, lửa giận trong lòng không khỏi càng tăng, tay phải vươn ra, liền nghe thấy âm gian kiếm thế, xoát một kiếm đâm vào ngực Phong Thiên Tiêu, cười lạnh nói, “Một kiếm này, là ngươi lúc trước ở đại mạc……”

“Ta biết.”, Phong Thiên Tiêu như trước cười một chút. Mi gian không thấy chút thống khổ, huyết từ miệng vết thương sâu trong thịt trào ra, nhanh chóng thấm ướt lam bào tử.

Văn Kình sắc mặt hơi đổi, giống như có chút không đành lòng rồi lại rất nhanh liễm đi trên gương mặt đạm định hờ hững. Cổ tay run lên, rút ra kiếm vứt trên mặt đất, nhíu mày dùng khăn lụa lau đi máu lưu lại trên tay, thản nhiên mở miệng, “Phong Thiên Tiêu, không cần một sương tình nguyện nghĩ ngươi chết ta sẽ vui vẻ. Đồng tình đối ta mà nói là thứ quá xa xỉ, ta gánh không nổi.”

“Ta hiểu được.”

Văn Kình nhìn thấy hắn hơi hơi nhắm mắt, chậm rãi theo gió đêm hướng vách núi đi đến. Phong Thiên Tiêu chỉ là nghỉ ngơi đôi chút, cũng không nói gì, trầm mặc đi theo phía sau y.

Đến bên vực, Văn Kình dừng lại. Tay áo tố sắc của y tung bay trong gió đêm, thanh âm bình thản vô ba theo bóng đêm nhập vào trong tai Phong Thiên Tiêu, “Sáu thước dưới vực có cây cổ thụ, bị người dùng khóa cố định lại.”

“Ta biết.”, Phong Thiên Tiêu vẫn đang cười như trước nhưng thanh âm trả lời rõ ràng đã suy yếu đi rất nhiều.

“Năm năm trước ta sai người bỏ đi.”

“……”

“Bằng không, trở ngại người khác muốn chết, rất không nên.”

Muốn chết?! Phong Thiên Tiêu chấn động, ngẩng đầu lên, tận nơi sâu thẫm trong tim nhói lên, trên mặt như trước cười đến không kềm chế được. ”Ân. Nhưng ta lại cảm thấy thực cảm kích.”

Văn Kình ở bên kia cười một tiếng, bởi vì đưa lưng về phía hắn, khiến cho hắn nhìn không thấy ý cười thủy bàn trong suốt nhiều năm trước kia, “Phong Thiên Tiêu, từ đầu đến cuối, ngươi đều không có nói qua một tiếng thực xin lỗi.”

“Không cần thiết.”

Văn Kình rốt cuộc xoay mặt lại, suối tóc theo động tác quay đầu của y phi tán ở mi mắt khóe môi, nâng tay vén những sợi tóc đi, y định định nhìn Phong Thiên Tiêu một hồi lâu. Đột nhiên y bật cười, như cơn gió xuân ôn nhu ấm áp, “Như vậy ngươi cũng nhảy xuống đi thôi.”

“Hảo.”

Phong Thiên Tiêu lên tiếng, từng bước từng bước đi đến rồi dừng lại bên người Văn Kình, bàn tay tràn đầy huyết ô nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt của nam tử tuấn lãng trước mặt, cúi xuống hôn lên trán y, “Ước định nhiều năm trước, còn tính không?”

“Tính.”

“Ta còn có yêu cầu cuối cùng.”

“Ta cự tuyệt.”, lời nói của Văn Kình cũng thật lạnh như băng. Phong Thiên Tiêu sửng sốt một chút, lại nghe y mở miệng, “Ta có thể buông tha ngươi. Nhưng từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ta. Chúng ta không ai nợ ai.”

Phong Thiên Tiêu trầm mặc nhìn y thật lâu, cuối cùng vẫn là từng bước lui về bờ vực, nét tươi cười mệt mỏi của hắn lại ít nhiều mang theo một phần thoải mái.

Có lẽ Văn Kình như vậy mới thật là Tiểu Bạch trong trí nhớ. Không biết từ khi nào thiếu niên quật cường, ngạo khí  bắt đầu mang theo biểu tình đạm mạc trầm tĩnh, im lặng mà thuần phục, trầm mặc thậm chí càng lúc càng dung túng cho ta lợi dụng.

Đã bao nhiêu lần y dùng ánh mắt trông đợi nhìn ta mà ta lại không thể đáp lại.

Mà hiện giờ, ta rốt cuộc buông bỏ tất cả trách nhiệm, không hề quan tâm cả an nguy Lục Phiến Môn, ngươi lại vĩnh viễn đóng lại tâm của ngươi.

Ngươi ngày xưa kiệt ngạo bất tuân mà nay lại mang vết sẹo đau thương như vậy, muốn ta làm sao có thể quên đi?

Khẽ lui một bước, những viên đá tốc lộc rơi xuống vực phát ra thanh âm phong bàn gào thét. Phong Thiên Tiêu trầm mặc  nhìn thân ảnh đưa lưng về phía mình, cuối cùng cười, không chút do dự  xoay người–

Thời điểm Văn Kình quay đầu lại, bên vách núi đã không có một bóng người, đột nhiên bật cười, “Phong Thiên Tiêu, bị người chí yêu thương tổn, ngươi giờ có thể cảm nhận được?”

Đêm lẳng lặng, chỉ nghe thấy thanh âm của gió, ánh trăng lưu động như sương tuyết cuối thu, sơ lạc một mảnh ngân bạch……

*

Thời điểm xuống núi, y gặp Tô Hàm cùng Triều Khánh dẫn theo mấy người xông lên núi. Lúc Triều Khánh điên cuồng níu lấy Văn Kình hỏi tung tích Phong Thiên Tiêu, y mới dần dần nhớ tới người này là lão nhân một đầu tóc bạc nhiều năm trước từng gặp qua ở Phong phủ, năm tháng thật không hề buông tha con người……

“Thản Nhiên đâu?”

“Chủ nhân đâu!!”

“Chết.”

“Cái gì! Ai chết?!”, hai người hai miệng đồng thanh, trong thanh âm lại dẫn theo tuyệt đại sợ hãi.

“Đều—chết–.”, Văn Kình cười, linh lãnh huy khai cổ tay bị ách trụ, “Thản Nhiên trọng thương không điều trị, ba ngày liền tạ thế, ta giúp hắn phong quan nhập liễm. Phong Thiên Tiêu……”

Tô Hàm chỉ nghe thấy Thản Nhiên chết, vẻ mặt khiếp sợ mờ mịt lui lại một bước, thì thào, “Không thể nào……”

Văn Kình nhếch miệng cười lạnh, “Mộ phần Thản Nhiên ta táng ở dưới chân núi Lâm Sơn, ngươi nếu còn nhớ rõ tình xưa, ta không để ý ngươi đi tế điện……”

“Chủ nhân đâu!!! Hắn ở đâu?!”

“Phong Thiên Tiêu nhảy vực tự tẫn, hiện tại đi tìm thi thể hắn, có lẽ vẫn là một cái toàn thi……”

Nghe được lời tuyên bố hai người chết không có chút cảm tình của y, tất cả người có mặt ở đó đều chấn động, càng không lòng dạ nào đi ngăn cản, trơ mắt nhìn y xoay người rời đi.

*

“Hồng diệp hoàng hoa thu ý vãn, thiên lý niệm hành khách. Phi vân quá tẫn, quy hồng vô tín, hà xử kí thư đắc? Lệ đạn bất tẫn lâm song tích, tựu nghiễn toàn nghiên mặc, tiệm tả đáo biệt lai, thử tình thâm xứ, hồng tiên vi vô sắc.”(*),  khép lại sách, tựa má lên tấm đệm nhìn ra ngoài cửa sổ về phía nam tử dưới bầu trời sắc đỏ, y nhếch môi cười. Đứng dậy lấy trường kiếm đặt lên bàn rồi đi ra ngoài, “Thản Nhiên ca, ngươi hiện tại e đúng là mang tâm tình ‘hồng tiên vi vô sắc’ a.”

Nam tử lãng lãng xoay người, rõ ràng chính là Văn Thản Nhiên bị cho là đã chết, thấy Văn Kình cười đến quỷ dị, nhướn mày, “Tiểu Kình, gần đây ngươi càng lúc càng làm càn.”

“Nga.”, y đưa hắn trường kiếm trong tay, tùy tay nhặt lên một nhánh cây khô, cười nói, “Có hứng thú cùng ta khoa tay múa chân một chút?”

“Ta cùng ngươi khoa tay múa chân còn ít sao? Hắn hôm nay lại đợi một ngày, ngươi thật không đi gặp hắn?”

“Gặp hắn làm gì. Chúng ta không thiếu nợ gì nhau, về sau tự nhiên cũng là những kẻ xa lạ.”

“……”

Văn Kình nheo mắt quan sát hắn một hồi lâu, đột nhiên mở miệng, “Thế nào, ngươi mấy ngày gần đây mất hồn mất vía, thật sự kỳ quái. Tô Hàm mới bệnh mấy ngày mà đã bắt đầu đau lòng?”

“Không có.”

“Không có thì không có, ngươi đỏ mặt làm gì.”

“ Tiểu Kình!”, Văn Thản Nhiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rút kiếm đánh tới, lại bị Văn Kình thoải mái đỡ được, cười nói, “Cùng ngươi đánh mấy chiêu cũng không sao.”

Lại nguyên lai, từ sau ngày ấy Văn Kình rời đi, Tô Hàm bi cực công tâm đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Danh y tìm đến lại chỉ nói là tâm bệnh nan y. Mà Tô Hàm kia mỗi ngày đều đi đến chân núi Lâm Sơn, tại mộ phần vô chủ tĩnh tọa thật lâu, Văn Kình nhìn thấy trong lòng kêu to thống khoái, Văn Thản Nhiên lại một ngày so với một ngày càng trở nên trầm mặc……

Mà Phong Thiên Tiêu, cũng ở mấy canh giờ sau được người từ vách núi cứu trở về, mọi người đều nói hắn vận khí hảo, có trời phù hộ. Chỉ có Phong Thiên Tiêu biết, không hơn mười trượng dưới vực, khoan trường vân ti thiên võng, mềm mại cứng cỏi. Người bố võng lại sợ hắn gặp gì thương tổn mà liên tiếp bày mười đạo, đạo đạo thiên võng như mạng nhện bày lớp lớp…

Sau khi tỉnh lại, hắn âm thầm phân phó người hầu dựng mái nhà tranh tại dưới chân núi Lâm Sơn mà Văn Kình trú lại, ngày ngày không gián đoạn gõ cửa thăm hỏi, mưa gió cũng không ngăn trở được. Văn Kình vờ như không thấy, có khi mưa lớn, gió lạnh thấu xương, Văn Thản Nhiên có chút nhìn không đành, y lại dương dương tự đắc ngâm, “Hữu ước bất lai quá dạ bán, nhàn xao kì tử lạc đăng hoa” (**), tiêu diêu thật sự.

Phong Thiên Tiêu này lại không chút nổi giận, ngày ngày đúng giờ lại đến, địch thanh nguyên bản trong trẻo nhưng lạnh lùng bị hắn thổi thành thê thê thảm thảm, người nghe lòng chua xót mà muốn rơi lệ, Văn Kình lại vui vẻ ra mặt, mỗi ngày diễm vũ sanh ca thậm chí còn đến Túy Nguyệt lâu cùng cô nương vui vẻ uống rượu……

Mùa đông đến, đại tuyết bay tán loạn đầy trời.

Có một ngày, người không thấy đến, địch thanh cũng biến mất. Văn Kình cũng trở nên im lặng, bưng chén trà ngồi ở trước cửa sổ tĩnh mặc.

“Ngươi sao lại khổ như vậy? Vốn đã tha thứ, vì sao không muốn gặp lại?”

Văn Kình lạnh lùng đem Văn Thản Nhiên liếc mắt một cái, “Gặp hắn làm gì.”

“Ta cuối cùng lại cảm thấy người là đang giận lẩy, lớn như vậy lại vẫn giống như tiểu hài tử.”

“Giận lẩy?”, Văn Kình tức giận đến thiếu chút nữa ném chén trà cầm trong tay ra ngoài, “Ngươi cư nhiên nói ta giận lẩy hắn! Khụ khụ……”

Thấy y đột nhiên ho khan, Văn Thản Nhiên tay chân hoảng hốt, vội vàng phân phó hạ nhân đi ngao dược thang thuận khí nhuận phế, “Tiểu Kình, ta……”

“Ta muốn một mình thanh tĩnh.”

“Nga.”, Văn Thản Nhiên hướng ngoài cửa đi hai bước, dừng một chút, “Mới vừa rồi ta phái người hầu đi hỏi thăm, trở về nói đêm qua trong cung phái người triệu hắn vào cung, sáng sớm nay hắn đã ra ngoài.”

Thấy Văn Kình như trước không nói nhưng cũng không có ý bài xích, hắn đem vật trong tay đưa cho Văn Kình, “Hắn bảo người nhắn cho ngươi, hắn nhất định sẽ trở về.”

Văn Kình liếc nhìn phong thư trên bàn, lạc khoản trên bức thư cuồng thảo vẫn là cuồng phóng không kềm chế được. Trong lòng giận dữ, ống tay áo khinh huy đem nó phất đến than bồn cách đó không xa, chỉ một chút liền cháy sạch sẽ.

Văn Kình cũng không thèm liếc nhìn một cái mà nói, “Thản Nhiên, ta ngày mai liền trở về Tiêu Diêu Lâu, ngươi cùng ta đi không?”

“Tiêu Diêu Lâu?! Ngươi không đợi……”

“Nếu ngươi luyến tiếc Tô Hàm, chúng ta chia tay ở đây.”

Văn Thản Nhiên trầm mặc thật lâu sau lại ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn, “Ta đi theo ngươi.”

“Hảo.”

*

Trên đường về Tiêu Diêu Lâu, liên tiếp mấy ngày nghe được đều là chuyện triều đình đại phá Thiên Ưng trại. Nghe người ta nói đã có người bị thương, Văn Thản Nhiên cùng Văn Kình trong lòng đều là căng thẳng, nghiêng tai lắng nghe.

“…… Ngài nghe nói không? Triều đình không biết mời ở đâu ra một cao thủ, tướng mạo thật không tồi, bất quá tựa hồ có chút mong muốn nhanh chóng lập công, Thiên Ưng Trại lại không phải tầm thường, hắn cư nhiên dám một mình phá Long Môn trận……”

“Thật sao? Người này nghe nói là tiền nhiệm môn chủ Lục Phiến Môn, võ công không cần nói, người ta có bản lãnh đương nhiên dám độc phá Thiên Ưng trại.”

“Độc phá cái rắm a. Nếu không phải Tô giám quân tự mình mang binh đem hắn cứu trở về, e là hắn sớm bị bắn thành cái tổ ong.”

“Nói vậy là sao.”

“U, ngài vẫn chưa nghe sao. Việc này người ta đã sớm lan truyền ồn ào huyên náo. Người nọ vốn không tồi, trầm tĩnh dụng binh, ngày trước không biết sao nhận được một phong thư thì thần sắc đại biến, không để ý giám quân khuyên can một mình đi Thiên Ưng trại. Nếu không phải bị người ép phải trở về, sợ không phải đơn giản chỉ trúng mấy mũi tên như vậy. Bất quá người này cũng thật lợi hại, cư nhiên Thiên Ưng trại liền như vậy cho hắn phá……”

“Xem ngài nói, cứ như chính mắt nhìn thấy vậy, quá khoa trương đi.”

“Kìa, không tin thì thôi. Biểu đệ của nương tử nhà ta cũng phục vụ trong triều đình. Nói máu rất nhiều a, cứ một chậu lại một chậu mang ra ngoài. Nhìn mà thấy kinh hãi.”

“Cũng thật kì quái. Thiên Ưng trại kia triều đình gần một năm đều không hạ được, lần này một người lại bình định được, cũng thật kì quái. Hoặc là Thiên Ưng trại chỉ có hư danh, hoặc chính là triều đình quá vô năng….”

Văn Thản Nhiên nghiêng đầu đem Văn Kình liếc mắt một cái, thấy mày y nhăn lại, cúi đầu chỉ lo uống rượu mà không biết chén rượu kia sớm đã trống trơn, không khỏi thở dài, “Thiên Ưng trại cách nơi này không xa, chúng ta có thể đi qua……”

“Không đi.”, Văn Kình lạnh lùng mở miệng, lấy ra bạc từ trong lồng ngực đặt lên bàn, “Hắn chết hay sống không quan hệ đến ta.”, nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.

Văn Thản Nhiên làm như thật sâu thở dài, trảo quá trường kiếm trên bàn đuổi theo, vừa ra cửa liền thấy Văn Kình đứng ở dưới tàng cây không xa nhìn mình, thấy mình đến gần lại thanh thiển cười, “Thản Nhiên, ta biết ngươi luyến tiếc hắn. Ngươi cũng đi đi thôi, ta lưu ngươi cũng lưu không được, cáo từ.”

“Tiểu Kình!”

Văn Thản Nhiên đuổi theo vài bước, thấy thân hình y nhoáng mấy cái liền biến mất ở xa xa, biết nếu bằng công lực của mình đuổi theo cũng đuổi không kịp y, đành phải đứng ở ven đường sững người nhìn nơi mà thân ảnh y biến mất.

Chính lúc ngây người thì trong tầm mắt dần dần xuất hiện một đội nhân mã, càng đi càng gần, người cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn tựa hồ có chút quen mắt. Văn Thản Nhiên nheo mắt, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, muốn chạy cũng đã không kịp liền quay đầu đi trở vào trong điếm, tìm góc hẻo lánh ngồi, đưa lưng về hướng đường lớn, nâng chén trà trên bàn lên.

Tiểu nhị chỉ thấy bàn tay cầm chén trà của hắn có chút run rẩy, nghĩ là hắn tránh mặt người nào cho nên cũng không hỏi nhiều, biết điều đem ấm trà mới qua, cũng không dừng lại lâu.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, một đám người dáng vẻ thương nhân xuất hiện ở ngoài khách điếm. Dẫn đầu quả nhiên là Tô Hàm, sắc mặt tuy có tiều tụy nhưng vẫn mang khí thế bức người, sau khi an bài tiểu nhị ngao dược, lúc này mới ngồi gần chỗ Văn Thản Nhiên nâng bình rượu châm một ly tràn đầy mà uống.

Có lẽ động tác của Văn Thản Nhiên quá mức cứng ngắc làm cho hắn có chút tò mò liếc mắt một cái. Một cái liếc mắt liền khiến sắc mặt khẩn trương, ba một tiếng buông chén rượu trong tay vài bước đi đến. Tay còn chưa chạm đến bả vai Văn Thản Nhiên, thanh kiếm của Văn Thản Nhiên đã kề trên cổ hắn. Phó dịch xung quanh lập tức toàn bộ đứng lên, vây quanh hai người, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Văn Thản Nhiên nhìn quanh bốn phía, nhếch miệng cười, “Tô đại nhân biệt lai vô dạng?”

Tô Hàm nhíu mày gắt gao giữ lấy Văn Thản Nhiên, phất tay ý bảo người xung quanh lui xuống, tay cũng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Văn Thản Nhiên, “Ngươi, không có chết?……”

Văn Thản Nhiên trong lòng nghĩ đến Văn Kình, một phen đẩy tay hắn ra, thu kiếm vào vỏ, thối lui vài bước, cũng không nhiều lời liền xoay người hướng ra ngoài cửa.

“Đứng lại!”, Tô Hàm hiển nhiên là bị chọc giận, vài bước đi tới giữ lấy cánh tay Văn Thản Nhiên, ”Ngươi còn muốn đi?!”

Văn Thản Nhiên cười, ‘đang’ một tiếng vứt bỏ trường kiếm trong tay trước vẻ mặt lo lắng của Tô Hàm, “Tô Hàm, lần trước ngươi sai người không lấy được mạng ta liền không cam lòng sao?! Vậy ngươi trực tiếp lấy đi, không cần như vậy làm phiền người khác!”

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì! Ta nghe không hiểu!”

”Nghe không hiểu thì thôi.”, Văn Thản Nhiên cũng không muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới Văn Kình lại mở miệng, “Tên Phong Thiên Tiêu kia còn chưa chết?”

Tô Hàm tựa hồ cũng nhớ tới, liền kéo tay Văn Thản Nhiên trực trực hướng lên lầu hai. Bàn tay Tô Hàm vô cùng lớn, Văn Thản Nhiên vùng vẩy nửa ngày cũng không rút ra được, đành mặc hắn nắm lấy.

Vừa mới vào cửa, tình cảnh bên trong thật sự khiến Văn Thản Nhiên hoảng sợ, nhìn là biết Phong Thiên Tiêu thật chịu thương không nhẹ: bên ngoài tuy trời giá rét nhưng cũng không cần đến mấy hỏa bồn sưởi ấm như vậy, mùi thuốc trong phòng khiến người cảm thấy buồn nôn, bên giường còn có bốn kính trang nam tử, thấy Văn Thản Nhiên tiến vào tựa hồ rất là cảnh giác, theo cách ăn mặc cùng khí thế của bọn hắn phỏng chừng không phải người triều đình, mà là nhân sĩ giang hồ.

Tô Hàm ý bảo bốn người kia đi ra ngoài, nhưng bọn hắn không chịu rời đi. Tô Hàm cũng không miễn cưỡng, lại kéo Văn Thản Nhiên đi thẳng đến trước giường, “Mang người đến cho ngươi, không nhìn sao?”

Phong Thiên Tiêu sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vẫn không bớt đi chút nào sắc bén trước đây, nhìn thấy Văn Thản Nhiên đột nhiên ngồi bật dậy, phỏng chừng lại khiên động miệng vết thương trên người, đau đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, “Ách…… Y đâu?? Có cùng ngươi đến không?!”

“Đi rồi.“

“Đi đâu?!”

“Về Tiêu Diêu Lâu.“

“Y không biết hắn bị thương?”, Tô Hàm nhíu nhíu mày mở miệng hỏi, hắn không tin, Văn Thản Nhiên nếu biết chuyện Phong Thiên Tiêu bị thương, Văn Kình tuyệt đối sẽ không thể không biết.

“Biết.“, Văn Thản Nhiên liếc nét mặt trầm mặc của Phong Thiên Tiêu, đột nhiên cảm giác được mình dị thường ác độc, nhưng oán khí năm đó rốt cục có cơ hội thật tốt sơ giải, sao lại bỏ qua cơ hội này. ”Y nói ngươi chết hay sống cùng y không quan hệ.“

“Ta gửi thư cho y……”

“Đốt. Y một chút cũng không xem liền đem nhập hỏa bồn.”

“Nga.”, Phong Thiên Tiêu làm như mệt chết đi, thản nhiên cười một chút.

Theo áo ngủ bằng gấm, Văn Thản Nhiên tựa hồ phát hiện điều gì. Bốn người kia không kịp ngăn cản, hắn sốc chăn lên, sắc mặt đột biến–

Không có cánh tay trái!

Nơi cánh tay trái, tựa như bị người chém đứt, bao đầy sa bố.

Tô Hàm cười lạnh một chút, hoàn toàn không để ý biểu tình âm lãnh của Phong Thiên Tiêu, đem một khối khăn lụa cơ hồ bị nhiễm thành sắc hồng cạnh người hắn cầm lên, “Chỉ vì thứ đồ vật này, thế nhưng tự bạo không môn!! Mất một cánh tay xem như là hắn may mắn.“

Đây là cái gì?

Văn Thản Nhiên đưa tay định lấy, cũng không nghĩ Phong Thiên Tiêu đột nhiên bật dậy vươn ra tay phải đem nó từ trong tay Tô Hàm đoạt trở về, lạnh lùng mở miệng, ”Lần sau lại chạm vào nó! Đừng trách ta không khách khí!”

“Hừ. Ngươi cũng phải có mệnh còn sống mới được.”

Tô Hàm đem Phong Thiên Tiêu liếc mắt một cái, ánh mắt giết người chiếu vào vết thương của hắn, “Vì một Văn Kình, vi kháng quân lệnh, dù không chết thì khi trở về Nhâm Đình cũng sẽ không buông tha ngươi!”

“Che giấu khâm phạm triều đình, ngươi so với ta cũng không kém.”

“Hừ…… “, Tô Hàm liếc Văn Thản Nhiên một cái, hừ lạnh một tiếng kéo hắn đi ra khỏi phòng.

“Buông tay.“

“Mẹ nó, câm miệng cho ta!”.

“Ngươi cư nhiên miệng phun uế ngôn! Ngươi tốt xấu gì cũng đã đọc…… Ách……”, nghe thanh âm biến mất ở ngoài cửa, Phong Thiên Tiêu cười một chút, phân phó thủ hạ lui ra. Bốn người lẫn nhau liếc mắt một cái, tuy là có chút không muốn nhưng cũng nghe lời lui ra.

Y quả nhiên không muốn nhìn thấy ta. Như vậy cũng tốt, Văn Kình như vậy, so với nhiều năm trước đã kiên cường lên rất nhiều, tốt lắm, tốt lắm.

*

Đêm đó.

Phong Thiên Tiêu mông lung cảm thấy được có chút lạnh, tĩnh nhãn mơ hồ cảm thấy được có người ngồi bên cửa sổ. Trong hỏa bồn có chút đỏ, mặt đón gió dĩ nhiên chính vượng.

“Tiểu Bạch.”, Phong Thiên Tiêu mở miệng kêu, “Ta biết ngươi sẽ đến.”

“Ngươi thật thông minh.”

Văn Kình quay đầu nhìn hắn, phòng rất tối khiến cho Phong Thiên Tiêu nhìn không rõ biểu tình của y, đưa tay sang bên cạnh cũng không nghĩ thứ đồ vật nguyên bản vốn ở nơi đó đã không còn, không khỏi trong lòng cả kinh. Mới vừa ngồi dậy thân thể lại ngã sấp xuống giường, đau đến mức kêu lên một tiếng đau đớn. Chưa đợi đau đớn qua đi liền nghe thấy Văn Kình linh lãnh mở miệng, “Ngươi tìm thứ này?”

Lắc lắc đồ vật nọ trong tay, y lại mở miệng, “Ngươi và ta đã không còn quan hệ thì lưu nó làm gì.”

Phong Thiên Tiêu trầm mặc không nói, tựa vào bên giường. Nhìn thấy y mở ra mảnh khăn lụa lấy từ trong túi kia ra, thấy đóa đinh hương đã nhận không ra hình dạng, năm ngón tay hắn liền nắm chặt……

Phong Thiên Tiêu cũng không lên tiếng, nhìn thấy y đón gió đem hoa đinh hương thổi tán, sau đó đem mãnh khăn lụa nhiễm huyết kia đem nhập hỏa bồn. Lửa một chút liền đốt lên, mang theo chút ánh sáng lan ra trong phòng. Phong Thiên Tiêu qua ánh lửa nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Văn Kình một hồi lâu, tựa như yên lòng, cười nói, “Như vậy ta chết cũng không còn gì vướng bận.”

Văn Kình nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên đi đến nâng chân giẫm lên ngực Phong Thiên Tiêu, dưới chân hơi hơi dùng sức, “Muốn chết?”

Phong Thiên Tiêu không có lên tiếng, thậm chí thần sắc cũng không thay đổi, mà Văn Kình lại cảm thấy ngực thật đau, hừ lạnh một tiếng, “Ngươi muốn chết, cũng phải chết trong tay ta.”

Phong Thiên Tiêu ngẩng đầu nhìn y, bóng ảnh vẫn phủ qua nên cố thế nào cũng thấy không rõ, cơn đau trên thân thể lan tràn đến đại não, ngay cả muốn thanh tỉnh cũng thật khó khăn, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, “Hảo.”

Người canh gác bên ngoài có lẽ đã nghe được thanh âm, gõ cửa hỏi thăm, ngữ khí rất là vội vàng, Phong Thiên Tiêu đem Văn Kình liếc mắt một cái, cũng không nói chuyện mà hướng y phất tay.

“Ngươi……”

Phong Thiên Tiêu sợ y bị hộ vệ phát hiện, tuy là đau đến mức sắp mất đi thần chí, vẫn là lắc lắc đầu, “Mau đi……”

Nghe hắn nói như vậy, Văn Kình thu hồi thần sắc phức tạp nhìn Phong Thiên Tiêu hồi lâu, từ trong người lấy ra cái gì để lại trên giường, rốt cuộc xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ……

“Ách”, thấy thân ảnh kia biến mất trong màn đêm, tinh nị trong miệng sớm không thể ép xuống cuối cùng cũng trào ra.

“Chủ nhân!!!”

Đến khi Tô Hàm cùng Văn Thản Nhiên nghe được động tĩnh, người ở bên trong đã tụ tập, mang nước thượng dược thay trang phục, thật hối hả. Để ở một bên tiết y màu trắng vết máu ban ban, người khác nhìn thấy thì tám phần đã nghĩ Phong Thiên Tiêu đã muốn giá hạc tây quy. Mà người nằm ở trên giường nọ lại đang cười thật sự là đắc ý, người không hiểu chuyện nhìn qua, còn cho hắn hồi quang phản chiếu, tỏ vẻ thương xót.

Trong lòng Tô Hàm cùng Văn Thản Nhiên lại hiểu rõ ràng, trong tiểu bình mà Phong Thiên Tiêu nắm trong tay chính là Thiến Ngọc Cao giang hồ khó gặp, hiệu quả chữa thương không cần phải nói. Nhưng Thiến Ngọc Cao này ngoại trừ đại phu Thượng Quan Vu của Tiêu Diêu Lâu ra, không người có thể làm ra được. Có thể tưởng tượng ra thuốc trị thương này đến từ nơi nào……

“Nột, ngay cả tiểu đệ của ngươi cũng đã tha thứ cho tên đồ đệ vô sỉ này, ngươi còn không tha thứ cho ta?”, Tô Hàm áp vào bên tai Văn Thản Nhiên hắc hắc cười.

Văn Thản Nhiên hừ một tiếng, cũng không nói nhiều lời.

Mấy tháng sau.

Phong Thiên Tiêu thương thế còn chưa hảo, đã vội vã tiến lên Tiêu Diêu Lâu trên Tiệt Vân Lĩnh tìm Văn Kình. Văn Thản Nhiên làm như biết gì nhưng cũng không nói với bọn hắn, nụ cười lại lạnh như băng khiến cho hai người kia nhìn thấy mà đáy lòng sinh ra hàn khí.

“Ngươi không theo lên cùng ta sao?”

“Ách, từ từ ta sẽ đi.”, Tô Hàm lấy lòng tới gần Văn Thản Nhiên lại bị hắn dùng ánh mắt xua trở về, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

“Văn Thản Nhiên, ngươi không muốn gặp Tiểu Bạch sao?”

“Không.”

“……”

“Sợ chết thì cứ thành thành thật thật mà ở lại Phong phủ của ngài, cật hương hát lạt, không có chuyện gì làm thì đi kĩ viện không phải dễ chịu hơn sao.”, Văn Thản Nhiên thấy hắn không nói lại lên tiếng châm chọc.

Phong Thiên Tiêu tức giận đến mức mắt thiếu chút nữa bính ra huyết. Tô Hàm vừa thấy đại sự không ổn liền chạy nhanh chắn ở trước mặt Văn Thản Nhiên, “Vậy đi Phong huynh, chúng ta ở dưới chân núi chờ ngươi, ngươi phải thật cẩn trọng a.“

“Gì?……”

Phong Thiên Tiêu còn không kịp lấy lại tinh thần, Tô Hàm đã kéo Văn Thản Nhiên biến mất vô tung vô tích……

Ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ thê lãnh, trong lòng hắn lại loạn lên. Người đi thông báo đã đi hai canh giờ vẫn chưa có tin tức, Văn Thản Nhiên cùng Tô Hàm rõ ràng là đang xem trò hay…..

Chính vào thời điểm không biết xử lý như thế nào, ở phía xa trên đường nhỏ đột nhiên xuất hiện hai bóng người–

“Tiểu Bạch!”, hắn không chút nghĩ ngợi mà thốt lên, tập trung nhìn vào hai người xa lạ. Một người là một thanh niên, gương mặt ôn nhuận, khí thế cũng không thể khinh thường. Người còn lại một thân thâm lam bố y, nội liễm trầm ổn, tuy nhiên khuôn mặt lại ngạnh lãng tuấn mỹ, tóc xám trắng như của lão nhân.

“Các hạ là?”

“ Xuy Sầu“, Nhạc Thu Hàn cũng không chút nào tránh húy, thản nhiên báo xuất danh hiệu. “Tiểu Kình không muốn gặp ngươi, y muốn ta cho ngươi biết, có bản lãnh dẫn theo quan phủ đạp bằng Tiêu Diêu Lâu.“

Vốn Phong Thiên Tiêu trong lòng tràn đầy vui mừng nay đột nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt, ”Y thật vẫn còn oán ta?”

“Ngươi nói xem?”

“…… Hảo…… Ta hiểu rõ.“

Nhạc Thu Hàn nhướn nhướn mày, lại nhìn thấy Phong Thiên Tiêu từ bên hông rút ra kiếm, ”Ngươi muốn như thế nào?”

“Lên núi.“

“Bằng sức ngươi?”, Nhạc Thu Hàn vung lên ngọc tiêu, xoát một tiếng rút ra một thanh đoản kiếm bảy tấc, ”Ta cũng thật muốn biết một chút bản lãnh môn chủ Lục Phiến môn trong truyền thuyết. “

Phong Thiên Tiêu không có lên tiếng, chỉ là cười một tiếng.

“Đắc tội “

Kiếm quang hiện lên, thân hình đã muốn áp đến trước mặt. Nhạc Thu Hàn một chút cũng không dám chậm, chỉ nhẹ nhàng một đòn chắn lại, lại đột nhiên cảm thấy được có chút không đúng. Căn cứ theo tin tức thu được, Phong Thiên Tiêu nội công thượng thừa, chiêu thức công thủ nhiều mặt, tính cách người này phi thường lãnh khốc cường thế, trương thỉ hữu độ, mà thế nào hôm nay lại vội vàng như vậy, chỉ công không thủ, liên tiếp tự bạo không môn?!

Phong Thiên Tiêu mặc dù công phu không kém, nhưng vốn không phải là đối thủ của Nhạc Thu Hàn, lại thêm nguyên khí tổn thương nặng nề, mất đi cánh tay trái, chưa đến mười chiêu đã bị Nhạc Thu Hàn một kiếm đâm trúng bụng dưới bên phải……

Lui ra phía sau hai bước đứng lại, liếc Phong Thiên Tiêu vẻ mặt tỏ vẻ không sao, ”Ngươi muốn chết?”

“Không muốn.”, Phong Thiên Tiêu tùy tiện điểm huyệt đạo cầm máu lại lượng ra chiêu thức. Gió thổi qua, phất phơ cánh tay áo trống không bên người, khiến cho Nhạc Thu Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, thu kiếm vào vỏ, “Sớm biết hôm nay sao khi trước còn làm.”

“Việc đã làm, hối hận có ích gì.”

Nhạc Thu Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, ung dung cười, “Hảo, ta thành toàn ngươi.”

Y đem ngọc tiêu kia chậm rãi kề gần bên miệng. Phong Thiên Tiêu vài năm trước đã biết Xuy Sầu kia là Thiên Sơn phái Tuyết Y Kiếm, càng biết rõ lợi hại của Tác Hồn Ma Âm, biết là mình sau cũng không còn mạng để sống liền có chút không cam lòng, lãng lãng mở miệng, “Giúp ta nói cho Tiểu Bạch, nếu y nguyện ý, những gì thiếu y, kiếp sau cùng nhau hoàn thành……”

Nhạc Thu Hàn sững người một chút, đột nhiên bật cười. Mới vừa đem tiêu tiến đến môi, y liền thấy bên người một bóng trắng chợt lóe lên, ba một tiếng người đối diện đã bị tát một cái, “Ai nguyện ý! Thứ ngươi trả ta cũng không thiếu!”

“Tiểu Bạch…… “

Ba! Lại là một bạt tai. ”Ngươi ngu ngốc.“

“Ta…… “

“Không cho phép bĩu môi!”

“Nga…… “.

“Không cho phép lên tiếng…… “

Nhìn thấy tình cảnh này, Nhạc Thu Hàn mỉm cười, buông ngọc tiêu xuống, đi đến bên hắc y nam tử, “Táp, chúng ta cũng xuống núi đi một chút không?”

“Hảo.”, nam tử giải hạ đại cừu vì y che đi hàn ý của gió thu, thuận tiện che khuất tầm mắt y nhìn về phía hai người đang cùng một chỗ kia, kéo y xuống núi……

Thu ý chính nồng.

Hoàn

Ghi chú:

(*) một bài thơ Đường dùng để tả vẻ đẹp mỹ nhân thì phải. 

(**) 2 câu trong bài “Hữu ước” của Tư Mã Quang:

“Hoàng mai thời tiết gia gia vũ

Thanh thảo trì đường xử xử oa

Hữu ước bất lai quá dạ bán

Nhàn xao kỳ tử lạc đăng hoa”

Dịch nghĩa:

“Giữa mùa mơ chín vàng nhà nhà đều mưa

Đầm ao cỏ xanh mướt, nơi nơi ếch kêu rền

Có hẹn nhưng đã quá nửa đêm không đến

Con cờ khua nhảm làm rụng hoa đèn.”