Đến khi tỉnh lại, Hàn Tùng Bá nhận ra mình đang ở trong một vùng bóng tối mịt mù
Chợt nghe có tiếng nói :
- Tiểu tử tỉnh lại rồi!
Hàn Tùng Bá đoạn ngồi lên, khi có một bàn tay đè chàng nằm xuống :
- Tiểu tử hãy nằm tĩnh dưỡng một lúc, thương thế của người mới vừa lạnh.
Hàn Tùng Bá nằm yên đưa mắt nhìn trông thấy người vừa nói chính là lão Chưởng môn nhân Võ Đang, ngồi bên y.
Thì ra là hai vị này đã dùng linh đan cứu tỉnh Hàn Tùng Bá, bởi chàng nghe trong miệng có chất thuốc thơm tho.
Nhưng hiện giờ chàng và hai vị Chưởng môn nhân đang ơi nơi đây sao lại đặc dày bóng tối.
Nằm yên một lúc cảm nghe trong cơ thể đã điều hòa, Hàn Tùng Bá nhỏm dậy, chắp tay :
- Sư bá, đây là chốn nào?
Lão Môn chủ Võ Đưong ngạc nhiên :
- Tiểu tử! Ngươi là ai đây? Sao lại gọi bần đạo bẳng Sư bá?
Hàn Tùng Bá cung kính :
- Thưa sư bá, tiểu diệt là Hàn Tùng Bá, coi trai của thân phụ Hàn Cầm.
Lão Môn chủ Võ Đương kêu lên :
- Ổ! Thế ra là Hàn hiện diệt đây sao? Ta cứ tưởng ngươi đã chết trên ngọn Thổ Hành sơn từ thuở bé rồi. Nhưng sao người lại biết ta là bằng hữu của Hàn Cầm?
- Lúc trận giao tranh diễn ra tiểu diệt ẩn nấp trên cây cổ thụ đã nghe sư bá nói qua, nen mới hay bá bá là bạn cố tri của phụ thân tiểu diệt
- Ổ! Ra như thế, hàn hiền diệt, câu chuyện năm xưa xảy ra như thế nào hãy kể lại cho ta nghe
Hàn Tùng Bá thuật lại chuyện biến cố trong ngôi nhà nhỏ trên ngọn núi, được vị sư thúc Tống Phùng Châu cứu sống đưa về gia trang nuôi dưỡng cho tới lúc trưởng thành, nói rõ lai lịch của chàng và bảo chàng ra chốn giang hồ tìm thân phụ và tung tích của mẫu thân Vương Hậu Chi Hoa. Trước sau chàng kể lại không sót một điều nào.
Lão Môn chủ Võ Đừong buông tiếng thờ dài :
- THất là thảm khố cho Hàn hiền diệt, chẳng may gặp lão Địa Ma Vương nên mới rơi vào cảnh ngộ quá thương tâm. Thực sự, trong nhiều năm qua ta cũng muốn báo thù cho hiền đệ, nhưng công lực lão ta cao thâm vô lưong, chưa thể hành động được, rồi đêm qua lọt vào tuyệt ngục này.
Hàn Tùng Bá sửng sốt :
- Sư bá! Thế chúng ta đang ở trong tuyệt ngục của Địa Ma Vương à?
- Đúng vạy Hàn hiền diệt. Tất cả đều bị nhốt vào tuyệt ngục này chờ giờ bị Địa Ma Vương hành quyết. Bọn ta nay đã già là chuyện đã đành, chỉ tiếc cho hiền diệt tuổi hãy cón quá trẻ thiệt đi một đóa kỳ hoa.
Láo Môn chủ Thiếu Lâm chen vào :
- Hiền hữu, bần đạo vừa nghĩ ra một phương cách rồi. Tiểu tử này vốn là một đóa kỳ hoa, tương lai rực rỡ của hàng ngũ Bạch đạo võ lâm không thể nào chết trong tuyệt ngục này được.
Lão Môn chủ Võ Đương ngạc nhiên :
- Minh chủ đã có ý định gì rồi phải chăng?
Lão Môn chủ Thiếu Lâm điềm nhiên :
- Đúng vậy. Bần đạo đã có ý định rồi. Chúng ta sẽ bàn bạc lại sau, bây giờ hãy để cho tiểu tử hồi phục lại như xưa, rồi sẽ tính tới chuyện đó.
Hàn Tùng Bá toan đứng lên bái lễ lão Môn chủ Thiếu Lâm. Lão Môn chủ Võ Đương nắm tay chàng kéo cho ngồi trở xuống :
- Đây là ngục thất hiền diệt không nên lễ lạc làm gì, giờ hay lo vận chân khí điều hòa lại các huyệt đạo trong người thông suốt là điều quan trọng hơn
- Xin bái mạng!
Hàn Tùng Bá ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt lại vận chân khí trong khi hai vị Chưởng môn đi lại gõ ngục bàn chuyện có vẻ rất quan trọng.