Vong Linh Thư

Chương 17: Tin nhắn không tên

“Đại ca, giờ làm sao? Thằng mập không lên kịp rồi!” Tàu sắp đầy khách, không thấy nổi cảnh ngoài cửa sổ nữa, A Đức hối hả chen đến bên cạnh Tịch Viễn.

“Còn làm sao nữa? Nó đâu phải con nít, để nó chờ chuyến tiếp theo, lỡ chuyến này chẳng lẽ lỡ luôn chuyến kế?” Tịch Viễn không mấy để tâm. Bình thường ba người đi chung vẫn hay lạc nhau, mà người bị lạc luôn là Phì Lũ phản ứng chậm.

“Chúng ta về nói với thằng chuột nhắt Trần Gia Minh là Phì Lũ mất tích coi nó hoảng cỡ nào.” A Đức hưng phấn bừng bừng, Tịch Viễn nghe xong chỉ run run khóe môi, không tiếp lời.

Hôm nay ngày gì mà người đông thế nhỉ? Tịch Viễn cao nên có thể ngóc đầu lên thở không khí thoáng nhưng vẫn khó chịu.

Tiếng quạt thông khí chạy vù vù trên đầu, tiếng lẩm nhẩm học từ đơn của học sinh kế bên, tiếng loa ngoài điện thoại… những âm thanh hỗn tạp khiến người ta bực dọc vô cùng.

Ngón tay bỗng đau nhói! Tịch Viễn xoa ngón út tay phải theo thói quen, trên tay cậu là một chiếc nhẫn bạc. Tịch Viễn tình cờ nhặt được nó, hôm sau thức dậy không hiểu sao nó được đeo lên tay mình, tháo kiểu gì cũng không được.

Mới đầu còn thấy phiền, sau đó cũng quen dần, mỗi khi khó chịu, Tịch Viễn cứ xoay chiếc nhẫn, dường như làm vậy có thể giúp tâm trạng tốt hơn.

Bỗng nhiên…

“Anh, ngồi đây nè.” Tịch Viễn bĩu môi, dạo này thầy cô dạy trẻ thành công quá, mới nhỏ đã biết nhường ghế cho người già và phụ nữ có thai, toa tàu chen chúc như vậy mà đứa trẻ vẫn có ghế ngồi, tức là nó vẫn còn rất nhỏ.

Tịch Viễn nghĩ lung, nhất thời không để tâm, ống quần bị giật mấy cái, Tịch Viễn cúi đầu, thấy một thằng bé ngước nhìn mình.

“Anh, ngồi không?” Thằng bé chỉ chỗ mình ngồi.

“Không cần.” Con mắt nào của mày thấy tao giống người già yếu bệnh tật hả? Tịch Viễn nhăn mặt, nhưng thấy thằng bé chỉ tầm tiểu học nên không chửi bậy.

“Đại ca cứ ngồi đi!” A Đức không nhịn được đẩy Tịch Viễn xuống ghế, cậu thì đứng trước mặt Tịch Viễn, “Phù! Cuối cùng cũng đỡ khổ hơn chút, cảm ơn em giai nhé!”

Thằng bé cười ngượng ngùng rồi trèo lên đùi một người phụ nữ, gọi mẹ. Thấy có người lớn đi cùng nó, Tịch Viễn yên tâm ngồi xuống, mẹ thằng bé cũng nghĩ việc nó nhường ghế cho người lớn hơn là kỳ cục, thằng bé nói nhỏ gì đó, người phụ nữ liếc nhìn bên cạnh Tịch Viễn rồi quay mặt đi ngay.

Tàu dừng, khách xuống bớt, Tịch Viễn định đánh một giấc ngắn nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Thằng bé bên cạnh quá phiền hà, nó cứ nhìn Tịch Viễn đau đáu, còn nhoẻn miệng cười mãi. Lát sau thằng bé giơ tay bịt mắt mẹ mình, người phụ nữ nổi đóa, “Đừng nghịch, ngồi yên cho mẹ!” Bấy giờ thằng bé mới chịu ngồi đàng hoàng, người phụ nữ quay sang cười xin lỗi Tịch Viễn.

Tịch Viễn gật đầu, xoay mặt đi, cuộc trò chuyện giữa thằng bé và mẹ lọt vào tai cậu.

“Mẹ kỳ quá, bịt mắt xíu cũng hổng cho.”

“Bịt mắt thì làm sao mẹ thấy đường, đương nhiên phải giận thôi.”

“Có đâu mà, có người dù bịt mắt cũng thấy đường mà, mẹ coi…”

“Im cho mẹ!” Người phụ nữ gằn giọng mắng, cuối cùng thằng bé cũng ngậm miệng.

Tịch Viễn nhắm mắt! Người phụ nữ kia đáng lẽ phải dạy con mình cách giữ im lặng ở nơi công cộng từ sớm đi chứ…

Qua hai ga, khách xung quanh Tịch Viễn vơi gần hết, lát sau mở mắt, người phụ nữ đứng dậy chuẩn bị dắt con xuống tàu.

“Tạm biệt! Tạm biệt!” Ngoài cửa sổ, thằng bé vẫy tay với Tịch Viễn.

Tịch Viễn nhíu mày, tàu di chuyển, thằng bé và mẹ nó dần khuất bóng.

“Dậy đi đại ca! Sắp đến ga mình rồi…” Di động đột nhiên rung lên, A Đức ngủ gà ngủ gật giật mình mở mắt. Trên tàu gần như không còn ai, màn hình hiển thị tên ga cuối cùng, cũng là ga mà họ muốn xuống.

Tịch Viễn nhíu mày, vẫn nhắm mắt nhưng ngủ không yên.

“Thôi kệ, lát rồi gọi nó…” A Đức ngẫm nghĩ, chợt nhớ đến cú rung vừa rồi, bèn lấy điện thoại trong túi quần.

“Có tin nhắn mới!” A Đức mở điện thoại, số lượng tin nhắn đến đúng là khổng lồ, người gửi là…

“Rốt cuộc thằng mập kia làm cái trò gì…” A Đức vừa rủa vừa kiểm tra từng tin một.

[Hai người xuống tàu ngay đi!]

[Mau lên!]

[Xuống đây!]

Đống tin nhắn không đầu không đuôi của Phì Lũ gửi đầy hộp thư.

“Thằng mập muốn nói gì nhỉ?” A Đức vừa lẩm bẩm vừa xóa tin, trong lúc xóa thì điện thoại vẫn rung liên hồi, có tin nhắn mới.

“Rốt cuộc nó gửi bao nhiêu tin vậy trời!” Ngón tay liên tục bấm chọn rồi xóa, A Đức phát chán.

Chợt ngó thấy một tin nhắn gây chú ý…

[Trò chơi chưa kết thúc, còn một người…]

A Đức nhíu mày, nhìn lại số gửi đến, đúng là số của Phì Lũ, nhưng nội dung tin nhắn quá khó hiểu.

Trò chơi… trò gì? Còn một người là ý gì? A Đức nôn nóng, cậu bấm gọi cho Phì Lũ, đường dây vừa kết nối đã mắng, “Thằng ngu kia! Gửi đống tin cụt lủn đó làm gì? Trêu ngươi tao à!”

Đầu dây bên kia im lặng.

A Đức nhìn màn hình, không gọi nhầm số, đúng là số của Phì Lũ mà, “Ê! Thằng mập chết bầm, mày bắt máy sao không nói chuyện? Alo?!”

“Hì hì.” Đầu dây bên kia chợt phát ra âm thanh nghe như tiếng cười của trẻ con.

“?” A Đức chẳng hiểu ra sao.

Sóng điện từ khiến đường truyền bị nhiễu, hình như đầu dây bên kia có người đang nói nhưng chỉ nghe rè rè.

Cạch!

A Đức ném di động.

“Mày làm gì đấy?” Tịch Viễn bên cạnh ngáp một cái, vươn vai bẻ cổ nhìn A Đức, theo thói quen nhìn lên bảng hiển thị.

“Giề! Ga cuối rồi, sao mày không kêu tao. Thôi bỏ đi, xuống tàu mau lên.”

Tịch Viễn vừa nói, cửa tàu cũng mở, A Đức ngơ ngác nhìn điện thoại dưới sàn tàu, chần chừ một lát cũng nhặt điện thoại lên, xuống tàu theo Tịch Viễn.

“Đại ca, anh có…” A Đức nhìn điện thoại, cậu định hỏi Tịch Viễn “có tin trên đời có ma hay không”, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt xuống. Cậu luôn tự hào mình gan dạ, hỏi câu đó thì khác nào cho thấy cậu cũng nhát gan như Trần Gia Minh?

“Sao?” Tịch Viễn cau mày, ngáp một cái, dụi mắt. Không biết bị gì mà hôm nay mắt giật liên hồi, chắc do chơi game quá độ…

“Không! Không có gì…” A Đức xua tay song mắt liếc qua liếc lại. Di động trong tay như quả bom hẹn giờ, nội dung tin nhắn kia cứ lởn vởn trong đầu.

Rốt cuộc là sao? Ai đã bắt điện thoại của Phì Lũ… A Đức bỗng nhớ lại lúc tàu khởi hành, hình như cậu có thấy Phì Lũ hốt hoảng đuổi theo tàu.

Thằng ngốc ấy bám vào cửa sổ, mặt mũi trắng bệch, muốn nói với cậu điều gì…

Nói gì nhỉ? Cách nhau lớp kính, lại thêm người đông, dĩ nhiên không nghe được.

Cảnh ấy tái hiện ngày càng rõ ràng, A Đức có cảm giác điều Phì Lũ muốn nói cực kỳ quan trọng.

“Mày nghĩ sao? Chuyện thằng mập ấy? Nó là người bản địa, rành đường, chắc chỉ trễ hơn chúng ta vài phút thôi, có lẽ nó đã lên chuyến cuối.”

Người nói là Tịch Viễn, cậu là thủ lĩnh trong nhóm, giọng điệu tuy thô lỗ nhưng luôn khiến người ta tin tưởng, hành động cũng nghĩa khí. Dù Phì Lũ chậm chạp vụng về, thường xuyên gặp chuyện xui xẻo nhưng Tịch Viễn không hề bắt bẻ gì.

Tịch Viễn là người thế đấy, bạn bè trong trường đều sợ cậu, nhưng A Đức và Phì Lũ rất thích cậu. Chỉ cần là ý kiến của Tịch Viễn thì A Đức sẽ nghe, song lần này A Đức vô cùng hoang mang, dù là vậy, A Đức vẫn gật đầu.

Thật ra, ngoại trừ gật đầu, A Đức không biết phải làm gì khác.

Nơi chờ chuyến tàu cuối vắng tanh vắng ngắt, chỉ có vài kẻ lang thang đến nhặt rác bị nhân viên đuổi đi.

Bóng người thưa thớt.

Có cơn gió vụt qua, hai người ngẩng đầu, tàu đến rồi.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt dán vào các vị khách xuống tàu. Ánh đèn trắng khiến mặt ai cũng hốc hác như hồn ma, chẳng có bao nhiêu khách, chờ thật lâu vẫn không thấy bóng Phì Lũ.

Tịch Viễn nhíu mày, cả ngày nay hai đầu lông mày cậu như dính luôn vào nhau.

“Thằng ngốc đó không lên tàu sao?”

Tịch Viễn định lấy di động gọi cho Phì Lũ, A Đức ngăn lại.

“Đại… đại ca, mới nãy em gọi rồi, nó tắt máy!” Không biết tại sao, A Đức không muốn để Tịch Viễn xem điện thoại, trực giác báo với cậu nội dung trong điện thoại sẽ làm tâm trạng vừa bình tĩnh ít lâu bấn loạn trở lại.

“Tắt máy?” Tịch Viễn cau mày, “Hay là nó chuồn về nhà? Má! Kệ đi, mình về thôi, trễ rồi, bị phát hiện là toi, chúng ta về trước còn nghĩ cách che giấu cho thằng mập!”

Thế là họ bắt taxi ở ga tàu về Tề Lan.

Có rất nhiều xe có thể gọi ở cổng ga, chỉ phải đề phòng xe lậu chặt chém tiền, hai người vừa lên xe, A Đức nghe Tịch Viễn hô lên.

“Sao thế đại ca?”

“Mày thấy cái xe kia không? Là Phì Lũ! Người ngồi trên chiếc xe đó là Phì Lũ!” Tịch Viễn bắt lấy A Đức rống lên, lập tức bảo tài xế rượt theo chiếc xe đằng trước.

A Đức đánh thót trong lòng, nhìn theo hướng Tịch Viễn chỉ, chỉ thấy được đuôi xe.

“Đuổi theo! Chạy theo xe phía trước nhanh lên!” Tịch Viễn quát.

“Đại ca… anh… anh có nhìn lầm không? Là Phì Lũ thật à?”

“Nói nhảm! Bố mày sao nhìn lầm được chứ? Thằng mặc đồng phục rộng thùng thình kia không phải Phì Lũ thì là ai?” Tịch Viễn nóng ruột, chẳng màng giữ mồm giữ miệng.

Trong ánh mắt Tịch Viễn bỗng lóe lên điều gì, cậu hạ giọng nói với A Đức, “Cơ mà… tao thấy có gì đó không đúng… Phì Lũ đang ngủ, xe đó cũng không phải xe nhà nó.”

Nhà Phì Lũ chỉ có một chiếc xe, là loại xe tải nhỏ thiết kế thành quán mì di động, thân xe sơn mấy chữ “Mì thịt bò Tào Ký” to đùng, ba của Phì Lũ từng chở ba đứa bằng chiếc xe đó một lần, từ đó về sau có đánh chết ba người cũng không ngồi lên chiếc xe đó lần nào nữa.

“Anh… thấy ai lái xe không?” A Đức nuốt nước bọt, cố không để giọng mình run.

“Không, trong xe tối quá, vừa rồi đèn xe lóa lên tao mới thấy Phì Lũ, làm gì có thời gian nhìn tài xế? Nhưng…” Tịch Viễn do dự.

“Nhưng gì?”

“Tao thấy có người ngồi kế Phì Lũ, hình như là con gái, tóc cô ta rất dài.”

A Đức ngây người, cậu nhớ lại tiếng cười phát ra từ di động của Phì Lũ.

“Hì hì.”

Giống giọng con nít, cũng có thể là giọng phụ nữ…

“Tài xế, làm ơn nhanh lên!”

“Ây dà! Điên hay sao mà phóng nhanh! Có phải đi đầu thai đâu!”

“Xin chú đó! Bạn của cháu ở trong xe phía trước! Tụi cháu cùng trốn học nên phải về cùng nhau!”

“Khà khà! Trốn học còn khoe… Rồi rồi, chú đuổi kịp là được chứ gì, đừng có hối!”

Tịch Viễn không để ý A Đức vẫn luôn im lặng, giục tài xế xong, cậu nhìn A Đức mãi ngây người, nhỏ giọng nói.

“Đừng tiết lộ đấy! Tao nghi thằng Phì Lũ gặp rắc rối!”

“Anh bảo nó gặp ma à?!” A Đức lập tức liên tưởng đến chuyện mình đang nghĩ nên dựng lông.

“Hâm à! Ý tao là bắt cóc! Trông thằng Phì Lũ không giống đang ngủ mà như bị chụp thuốc! Mày cũng nói có người khác bắt điện thoại của nó còn gì?” Giả thiết của Tịch Viễn quá sức tưởng tượng, A Đức không dám tin.

“Trên đời làm gì có ma! Chuyện nhảm nhí vậy mà mày cũng tin à?” Tịch Viễn khinh thường hừ một tiếng.

Cậu là người theo chủ nghĩa vô thần, hồi bé sức khỏe cậu không tốt, bà nội cho cậu uống mấy thứ thuốc bùa buồn nôn, từ đó Tịch Viễn rất ghét những người mở miệng là bảo có ma quỷ.

“Nhưng… chuyện này…” A Đức nói lí nhí, trước giờ cậu luôn là đồng minh của Tịch Viễn, tin rằng không có ma tồn tại, nhưng bây giờ…

Nghĩ đến điện thoại trong túi, tim A Đức đập như trống.

Nếu đúng là bắt cóc thì dễ chấp nhận hơn…

Đường tối mịt chỉ có ánh đèn xe, không có đèn đường, im ắng.

“Sắp kịp rồi!” Tài xế nói, A Đức thu lại suy nghĩ.

Cuộc rượt đuổi giữa hai xe sắp kết thúc, tài xế taxi bám sát đuôi chiếc xe màu đen đằng trước…

“Cậu nhóc! Mau gọi bạn của cậu đi!” Tài xế hô.

Nghe thế, Tịch Viễn ngồi bên trái đẩy A Đức một cái, A Đức hạ kính xe, thò đầu ra.

Đúng là Phì Lũ.

Phì Lũ ngồi ở cửa bên phải, tuy trời tối nhưng A Đức vẫn nhận ra, Phì Lũ nhắm mắt, chẳng hiểu vì đèn xe hay vì nguyên do gì mà mặt Phì Lũ tái nhợt lạ thường.

“Còn đờ ra làm gì?! Đập cửa xe nhanh lên!” Giọng Tịch Viễn lọt vào tai A Đức, A Đức bèn giơ tay gõ mạnh lên kính xe đối phương.

Phì Lũ vẫn nhắm mắt, không có phản ứng.

Vì động tác này nên A Đức áp sát chiếc xe kia, vô cùng nguy hiểm. Lúc nhận ra tình thế, A Đức định rụt về thì đột nhiên… cậu thấy một người khác ngồi ở ghế sau!

Một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc đen dài rũ xuống tận đầu gối!

Người phụ nữ kia nhúc nhích, xoay người… cô ta đã nhìn thấy cậu!

A Đức rùng mình, gió lùa qua lạnh thấu xương.

Người phụ nữ xoa tay, tim A Đức đập thình thịch, người phụ nữ cầm lấy một thứ giơ lên trước mặt cậu…

Điện thoại di động! Là di động của Phì Lũ!

Cô ta mở điện thoại, màn hình hiện dòng chữ “Đang gửi”.

A Đức trừng to mắt!

Chiếc xe đột ngột rẽ trái, hất tung bụi đất, đâm thẳng vào rừng!

Màn hình điện thoại biến mất, A Đức chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị ai kéo vào trong xe, có nhánh cây sượt qua xe!

“Nguy hiểm quá! Mày suýt bị cây quất đấy.” Tịch Viễn thở hồng hộc.

A Đức đờ ra, không phải vì suýt bị cây tạt bay đầu mà vì di động trong túi vừa rung.

Là tin nhắn… A Đức ngây người.

“Sao thế?” Tịch Viễn cau mày.

“Không, không có gì, có tin nhắn…” A Đức vội lấy điện thoại ra mở xem.

[Còn 30 phút để bắt tớ.]

Tin cụt lủn, chỉ có một dòng như vậy.

“Có gì lạ à?” Thấy A Đức tái mặt ném điện thoại, Tịch Viễn khó hiểu, nhặt di động lên xem, “Ý gì đây? Mày hứa hẹn cái gì với người ta?”

A Đức trả lời, mặt như tro tàn.

Theo bản năng, Tịch Viễn có gì đó không bình thường, bèn xem cả những tin trước đó.

Những tin nhắn trước đã bị xóa, chỉ còn một tin.

[Trò chơi chưa kết thúc, còn một người…]

Tịch Viễn nhíu tít mày, nhìn dãy số người gửi.

“Số của Phì Lũ…” Tịch Viễn bỗng nhớ ra điều gì, bèn lấy điện thoại của mình, bấy giờ mới phát hiện cậu quên bật nguồn. Tịch Viễn khởi động máy, tin báo có tin nhắn mới đổ về tới tấp.

Không tính tin nhắn sau đó thì nội dung những tin trước mà Tịch Viễn và A Đức nhận được giống như đúc.

Ngay cả thời gian được gửi cũng trùng khớp.

Bây giờ là 2 giờ 45 phút sáng.

“Vầy là sao…” Màn hình điện thoại tắt phụt, “Hết pin rồi.” Tịch Viễn nhăn mặt, điện thoại vốn cũng sắp hết pin nên cậu mới tắt nguồn, bây giờ tắt ngóm cũng là bình thường.

Taxi chở họ dừng lại, tài xế xuống mở cửa cho Tịch Viễn.

“Hai cậu xuống xe giùm cái!” Ông chú nhỏ thó nổi giận.

“Chú sao vậy? Đang nhờ xe chú đuổi theo bạn tụi cháu mà!”

“Mẹ nó! Tôi không chạy nữa! Cái xe kia có vấn đề! Đừng có lừa tôi!” Tài xế mở bật cửa, mặt hầm hầm.

“Chú cũng cho là thế mà!” Tịch Viễn vẫn ung dung, song đây chỉ là thói quen, cậu nhìn chằm chặp hướng chiếc xe kia biến mất.

Nếu không nhìn lầm thì đó là khu rừng phía sau Tề Lan.

Đã không xa trường thì chẳng cần ngồi xe nữa, Tịch Viễn móc tiền ra trả, trong túi chỉ có mấy tờ tiền giá trị lớn.

Tịch Viễn bảo khỏi thối, định vào rừng thì bị tài xế kéo lại.

“Quý khách à, tối rồi, đừng có giỡn với tôi kiểu này!”

“Hả? Chú nói gì?” Tịch Viễn nhíu mày.

“Cậu nhìn lại xem, cậu đưa tôi tiền âm phủ.”

“?!”

A Đức tái mặt.

Tịch Viễn cũng trợn mắt, định nói gì đó thì nhận ra tài xế nhìn mình bằng vẻ mặt khủng hoảng…

“Ma, có ma!” Tài xế hét lên, mặc kệ tiền xe mà phóng lên xe chạy biến.

Thấy mặt A Đức héo hắt, Tịch Viễn ho một tiếng, đạp mấy tờ tiền âm phủ dưới đất, “Sợ cái gì? Đừng để bị ổng lừa, tao nghe nói dạo này hay có tài xế lợi dụng trời tối để gạt khách, lúc nhận tiền thì tráo thành tiền giả rồi la lên là khách dùng tiền giả để đòi đổi tiền, vậy là lời gấp đôi, thằng cha này dám dùng cả tiền âm phủ… Tởm!”

Có thật là vậy không? A Đức ép bản thân tin lời giải thích hợp tình hợp lý của Tịch Viễn, điện thoại trong túi lại rung lên khiến chân A Đức bủn rủn.

[Còn 25 phút.]

Dòng chữ ngắn gọn từ màn hình đập vào mắt, A Đức căng thẳng trở lại. Tịch Viễn thấy thế, liền giật điện thoại của A Đức.

“Mày sợ gì? Phì Lũ gặp rắc rối chắc rồi! Bảo đảm là người bên cạnh nó gửi bằng điện thoại của nó! Còn ì ra làm gì? Không mau đi cứu nó?” Tịch Viễn nói rồi chạy vào rừng.