Khu C không có người khác ngoại trừ nhóm của bọn họ, vì thế bọn cậu liền chiếm ngay chỗ cửa, vừa ăn vừa ngắm trăng.

Một nồi nước dùng, đun nhiều loại rau dại khác nhau, còn có cải bẹ, có loại sủi cảo rất mới mẻ – Sủi cảo nhân thịt ốc đồng… Bữa cơm này là bữa ăn phong phú nhất từ khi tận thế bùng nổ. Thậm chí Tiểu Thiệu gọi bữa cơm này là “Mãn Hán toàn tịch.”

Địch Hạo Tuấn bưng chén canh nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Từ sau khi Zombie bạo phát, các nhà máy đều đình công, bầu trời bây giờ cũng quang đãng hơn trước rất nhiều. Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Địch Hạo Tuấn nghĩ đến quê hương mình, anh đột nhiên quay đầu lại nói với mọi người: “Ở Ca-dắc-xtan của tôi, ngày lễ náo nhiệt hơn người Hán của các cậu.”

“Tiểu Thiệu cười nói: “Chỗ của anh toàn là dân du mục, rất ít người đến đó.”

Có thể nghe được ý này, trên mặt Địch Hạo Tuấn chợt tràn trề ý cười, anh lôi kéo tay của Mạc Phỉ: “Đến đây, để tôi kể cho cậu biết bọn tôi đã trải qua những dịp lễ hội như thế nào.”

Mạc Phỉ đột nhiên bị Địch Hạo Tuấn kéo tay, món ăn suýt nữa nghẹn ngay khí quản.

Các cô gái liên tục vỗ vỗ vai cho cậu, Tiểu Thiệu ở một bên đỏ mặt quát: “Ôm một cái, ôm một cái!”

“Đừng động thủ, có chuyện thì cứ từ từ nói!”- Mạc Phỉ căng thẳng, cậu muốn giãy khỏi tay của Địch Hạo Tuấn. Nhưng lại không ngờ rằng đối phương lại dùng tay phủ lên vai của cậu.

Âm thanh rõ to của anh vang lên, trong phòng tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.

Địch Hạo Tuấn xướng lên một bài ca, anh phảng phất như đã trở lại thảo nguyên. Nơi đó có tộc nhân cùng với dê bò. Khi tổ chức buổi lễ nào đó, bọn họ sẽ quay chung quanh một đống lửa lớn, vừa múa vừa hát, có lúc sẽ tụ tập cùng nhau, lấy ra những vò rượu tốt nhất. Cha nuôi của anh là người cưỡi ngựa giỏi nhất trên cao nguyên. Khi còn bé, anh thường thi cưỡi ngựa với ông, mãi đến năm anh hai mươi tuổi cũng chưa từng thắng qua ông một lần.

Mạc Phỉ không hiểu Địch Hạo Tuấn đang hát bài gì, nhưng cậu và mọi người ở trong phòng đều giống nhau, hoàn toàn bị tiếng ca cảm hóa, tâm trí chạy theo từng nhịp điệu của bài hát.

Cố Lam là người đầu tiên đứng lên, cô đứng bên cạnh Địch Hạo Tuấn. Những người ở đây cũng không ai quan tâm đến thức ăn nữa, tất cả đều đứng thành một vòng nhỏ, đứng sát bên nhau. Mọi người đều dùng cánh tay mình phủ lên người bên cạnh, học theo dáng vẻ của Địch Hạo Tuấn.

Trên mặt Địch Hạo Tuấn tràn ngập hưng phấn, vóc người cao to đứng ở trung tâm, anh đứng làm mẫu vũ điệu của dân tộc mình cho mọi người xem.

Mạc Phỉ ngốc ngốc phá hư vũ điệu, mấy người còn lại đứng một bên cười vang. Mặt Cố Lam cũng đỏ lừ lừ, cô đem những đĩa sủi cảo mang đi, nói với Tiểu Thiệu: “Tôi đi đưa những thứ này cho mấy người thủ vệ ngoài cửa, mấy người cứ tiếp tục vui chơi đi.”

“Được.”- Tiểu Thiệu buông lỏng tay ra. Phụ cận ở sân bay còn những người lính may mắn sống sót đóng quân ở đấy. Những người khác trong quá trình tiêu diệt Zombie đã mất hơn phân nửa. Còn phần còn lại cũng rất nhanh mà bỏ chạy thoát thân, thành phố C liền biến thành một nơi không người.

Đến gần nơi của bọn họ, Cố Lam liền nghe được đối thoại của bọn họ:

“Những người kia còn ở lại sân thể dục không chịu đi sao? Quả thực điên rồi!”

“Cậu cho rằng bọn họ còn có chỗ nào để đi à? Bọn họ đều là phạm nhân, nếu như đi theo chúng ta lên máy bay, đợi đến khu vực an toàn cũng phải nhốt lại.”

“Cậu nói cũng đúng. Toàn bộ thành phố C trừ phụ cận sân bay ra, nơi nào cũng có Zombie đi đầy đường. Không có ăn, bọn họ muốn kiên trì bao lâu?”

“Nghe nói bọn họ tự xây một pháo đài kiên cố…Khặc khục… Thơm quá, mùi gì vậy?”

Cố Lam bưng sủi cảo đứng trước mặt mấy người họ, cô nói: “Hai vị đại ca cực khổ rồi, ăn một chút đi, vẫn còn nóng.”

Một trong hai người nuốt nước miếng, một người khác cũng không lo lắng gì, hắn ta liền bóc lấy ăn thử một cái, ăn xong lại bóc đến cái thứ hai: “Ăn ngon thật, cậu không đến nếm thử à? Đã lâu rồi chưa được ăn thịt ngon như vậy, từ trước đến nay cũng chưa từng ăn thịt ốc đồng, cũng không ngờ nó ngon đến như vậy.”

“Thằng đó đang đói bụng đấy. Cảm ơn hảo ý của cô em, mấy người chúng tôi còn phải trực, không thể ăn đồ ăn khác được.”

“Dẹp đi, tối ngày hôm qua đi bắt ốc, chả lẽ cậu không đi?”

“Đệt! Cậu đừng có lôi tôi xuống nước được không? Nếu như Lý thượng úy nhìn thấy, chúng ta sẽ gặp xui xẻo đấy. Cậu đừng có ăn nữa.”

“….Một cái cuối cùng nữa thôi.”

“Hai người các cậu! Làm gì đó!”- Một tiếng gào bất thình lình vang lên.

Hai người lính canh bị dọa thẳng đứng, một lúc sau, trong bóng tối truyền tới tiếng cười.

Cố Lam nhìn một người ăn mặc trang phục quân đội, hai người lính nhìn thấy người kia, tâm tình mới bình tĩnh lại. Một người đang cầm trong tay một nửa còn lại của sủi cảo: ” Nhị Đạo Trường, nửa đêm nửa hôm, đừng có đi dọa người như vậy chứ.”

“Mấy cậu cho rằng tôi là ai? Lý thượng úy sao? Lá gan của cậu cũng đủ lớn ha, đang trực mà còn tùy tiện nhận đồ ăn. Đây là món gì? Ở đâu đưa tới vậy?”

“Đây là sủi cảo được cô em này cho, cậu nếm thử không?”

Người được gọi là “Nhị Đạo Trường” bây giờ mới chú ý đến Cố Lam đứng ở một bên, ngượng ngùng hướng về cô cười cười:” Cảm ơn cô.”

“Cảm ơn gì chứ, nguyên liệu đều do bộ đội các anh cho, nhân bánh đều là mấy người ở đây đi bắt.”

Nhị Đạo Trường vừa nghe xong liền há hốc mồm, sủi cảo vừa cầm lên liền ném lại trong bát: “Cái này…Đây là ốc đồng mà tối qua được mọi người đi bắt? Mấy người đừng ăn. Cơm tối tôi mới ăn một chút nhưng bây giờ vẫn còn bị tiêu chảy đây này.”

‘Không phải chứ? Vậy tôi cũng sẽ bị sao? A ui, nghe cậu nói vậy, bụng tôi đột nhiên thấy không thoải mái lắm. Không được, tôi phải đi đây.”

Dựa vào ánh sáng mờ nhạt, Cố Lam nhìn sắc mặt của Nhị Đạo Trường, cô bị sắc mặt của hắn làm kinh ngạc.

Trên mặt và cổ của Nhị Đạo Trường xuất hiện từng mảng màu nâu lấm tấm, mà cổ của hắn tựa hồ cũng không được thoải mái, đang dùng tay để xoa xoa cổ.

Cố Lam nhìn thấy tay của hắn còn bình thường, nhưng trong khe móng tay đều là màu xanh biếc. Thân thể của hắn, mơ hồ có mùi hôi thối.

Cố Lam lui về phía sau, cô nhìn thấy cổ của binh sĩ khác đã xuất hiện một mảng lớn thối rửa, xương trắng lộ ra bên ngoài, máu tươi ồ ồ chảy ra. Mà binh lính không ăn sủi cảo trên bàn tay cũng dần xuất hiện vết tím xanh.

Cố Lam gần như va vào cửa, mọi người trong đại sảnh giật nảy. Cô giống như điên loạn mà giật lấy sủi cảo trong tay Tiểu Vũ, sau đó đóng cửa lại, gài khóa cẩn thận.

Mọi người trong phòng đều một mặt mờ mịt, Cố Lam quát lên: ” Đừng đụng vào sủi cảo, ốc đồng có độc!”

“Rầm!”- Binh lính ngoài cửa rất nhanh đã ngã xuống đất, Cố Lam biết được những binh lính kia đều đã chết.

Tiểu Vũ ôm lấy Tiểu Thiệu, mặt Tiểu Thiệu trắng bệch: “Tôi đã ăn…”

“Còn có ai đụng vào nữa, đứng ra.”- Cố Lam đứng cách xa bọn họ, cũng không muốn đến gần Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ đảo mắt một lượt nhìn qua những khuôn mặt quen thuộc kia, thái dương cậu nhảy lên “thình thịch”. Làm sao có thể? Sao mình có thể không cẩn thận như vậy? Nhưng từ khi Zombie bạo phát ở Nhật Bản, cũng không nghe đến những động vật hay thực vật bị cảm hóa.

Cậu không thể tin được, hỏi lại Cố Lam: “Cô xác định sao?”

Địch Hạo Tuấn đã rút cây đao nhỏ bên người mình ra, anh nói với mọi người: “Ai đã ăn ốc đồng, đứng một bên đi.”

Tiểu Vũ “Oa” một tiếng khóc lên, hai cô gái khác sốt ruột lên: “Tôi không có, cô ấy cũng không có, các anh đừng làm như vậy được không? Chúng ta cùng nhau chạy nạn mà, các người cũng đã từng cứu chúng tôi mà.”

“Đùng đùng đùng.”- Binh lính bị chết ở ngoài cửa đã “Sống lại”, thân thể bọn họ còn chưa quen thuộc, vung cánh tay không biết mệt mỏi vào cánh cửa lớn.

“Đồ của chúng ta đều ở trong xe. Chúng ta mau tìm một trung đội, chỉ đơn độc ở tòa nhà C thật không an toàn. Từ tầng hai đi xuống, bãi đậu xe cũng không quá xa.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Mạc Phỉ gật đầu, cậu hiểu ý tứ khác trong câu nói của anh, trong bọn họ đều có người đã ăn ốc đồng, vạn nhất bọn họ đều bị cảm hóa thành Zombie. Bọn họ cần vũ khí trong xe.

Cố Lam cùng Tiểu Thiệu liếc mắt nhìn nhau, rất tự giác rời đi, Địch Hạo Tuấn cùng theo phía sau, trong tay cầm theo đao.

Tầng hai cùng tầng một kết cấu như nhau, sâu nhất trong hành lang có cửa sổ. Lúc trước Địch Hạo Tuấn đã sớm quan sát, anh để Mạc Phỉ đi đầu.

Khi Mạc Phỉ sắp xuống lầu, Địch Hạo Tuấn kéo cậu qua một bên, nhỏ giọng nói: “Cố Lam cùng Tiểu Thiệu có lẽ sẽ bị cảm hóa, tôi chỉ nhìn thấy cậu không chạm qua thứ sủi cảo kia, còn những người khác tôi không rõ.”

“Tôi biết tính của anh, không nên vội động thủ. Cố Lam chỉ là suy đoán, lỡ như không phải vậy…”- Mạc Phỉ nói.

“Vạn nhất thì thế nào?”- Địch Hạo Tuấn nắm chặt tay của Mạc Phỉ, nắm cậu đến đau đớn. “Nghe đây, tôi biết các cô ấy là đồng bọn của chúng ta, giả như có ai trong bọn họ biến thành thứ đó, cậu hãy dùng cây đao này đâm vào đầu của họ, tuyệt đối không nên nương tay.”

Mạc Phỉ do dự tiếp nhận đao.

“Mạc Phỉ, trừ cậu ra, tôi không thể tin ai được. Bảo vệ tốt mình, biết không?”

“Biết. Anh cũng vậy.”- Mạc Phỉ hít sâu một hơi, thân thể của cậu rất nhanh biến mất ở cửa sổ, sau đó bò ra ngoài.

“Mọi người đi trước đi, Cố Lam cùng Tiểu Thiệu đi phía sau cùng tôi.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Tận mắt nhìn thấy bộ dáng của những binh lính kia, Cố Lam làm sao không thể lo lắng. Cô quan sát kỹ mình cùng Tiểu Thiệu, cũng không biết tại sao, mãi đến bây giờ hai người bọn họ còn chưa xuất hiện dị thường gì.

Sau khi tất cả mọi người đã đi xuống lầu, mới đến phiên ba người họ đi, Cố Lam đè Tiểu Thiệu lại: “Tôi sẽ đi trước, Địch Hạo Tuấn, anh yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.”

Ngay khi Cố Lam xuống lầu, dưới lầu đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ của Zombie. Sau đó liền nghe thấy một tiếng thét thất thanh của nữ nhân.

“Nguy rồi.”- Địch Hạo Tuấn cúi đầu nhìn xuống.

Trong đêm tối, anh không cách nào nhìn thấy rõ tình hình bên dưới, chỉ nhìn thấy một đám người lao vào đánh nhau, mà Tiểu Vũ thì đang đứng ở bệ cửa sổ khóc lóc.

“Để tôi đi trước.”- Địch Hạo Tuấn nhảy lên bệ cửa sổ.

Vừa lúc đó, Tiểu Thiệu đột nhiên ôm lấy eo của Địch Hạo Tuấn.