“ yên tâm, hàng tiếp tế rất nhanh sẽ từ Đảo Cá Voi vận chuyển tới, trước khi chạy tới ta đã dự tính tới tình huống này rồi!”: Lâm nghe có người nói về lương thực thì hắn trả lời.
Quả thực trước khi chạy tới, khi Lâm nói chuyện với Fiona đã dự đoán trước chuyện này, vì thế hắn cũng dặn dò Fiona ổn định tình hình trên đảo xong, thì lập tức phái đội vận chuyển vận chuyển đầy đủ thức ăn cùng nước uống tới đây.
Vị kia nghe Lâm nói thế thở phào một hơi, lần này tổ chức của bọn họ tổn thất lớn rồi, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, nếu lại làm cho người dân của hòn đảo này ăn không đủ no nữa thì quả thực mất hết mặt mũi a.
“ được rồi, trước tiên cứ như thế đi, a đúng, để Phòng Vệ Quân hợp tác với người dân nhanh chóng dựng lên một ít nơi ở tạm thời, không thể để bọn họ ngủ ngoài trời được!”: thấy không ai còn có gì thắc mắc, thì Lâm ra mệnh lệnh cuối cùng.
Rất nhanh có mấy thành viên còn hoạt động bình thường chia nhau ra thực hiện nhiệm vụ, người thì đi liên hệ đội tàu trốn ngoài xa, người thì đi tìm Phòng Vệ Quân thông báo mệnh lệnh của Lâm.
Còn Lâm thì đứng tại chỗ, hắn đang suy nghĩ nên làm gì với hai mươi bạn người này đây, Lâm nhớ một chút về vị trí của những hòn đảo có người sống quanh phiến hải vực này một chút.
Lâm dự định từ những hòn đảo này lựa chọn một nơi gần giống với Nineta đảo, sau đó đưa hai mươi vạn người này gia nhập nơi đó, Lâm dù thay đổi kế hoạch một chút, nhưng sẽ không dừng lại.
Hủy một hòn đảo thì hắn chọn một hòn đảo khác, dù khó khăn sẽ không thể ngăn lại bước chân của hắn, quyết tâm càng ngày càng kiên cố dâng lên trong lòng Lâm.
Rất nhanh thì Lâm có một lựa chọn khá phù hợp, vị trí của hòn đảo mà Lâm lựa chọn cách Đảo Cá Voi lộ trình so với Nineta đảo xa gần gấp đôi, nhưng tình huống của hòn đảo này so sánh với Nineta đảo còn tốt hơn một chút.
Trước Lâm chọn Nineta đảo thay vì hòn đảo này, cũng vì Nineta đảo cách Đảo Cá Voi gần quá nhiều, bây giờ Nineta đảo đã bị hủy diệt, như vậy chọn hòn đảo kia làm nơi kế tiếp là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
“ xem ra Farou đảo vẫn là có duyên với ta hơn Nineta đảo a!”: nghĩ tới hòn đảo được chọn, Lâm nhớ tới tên của nó.
Thực chất trước khi lựa chọn Nineta đảo, Lâm ưng ý nhất vẫn là Farou đảo, hòn đảo này diện tích không chỉ so với Nineta đảo lớn hơn nhiều.
Hơn nữa địa hình của nó càng thích hợp dùng để trồng trọt, đồng bằng của hòn đảo này rất nhiều, núi khá ít, rừng rậm mặc dù chiếm diện tích không nhỏ, nhưng có thể thao tác vẫn rất nhiều.
Đối với kế hoạch của Lâm thì Farou so với Nineta đảo càng thích hợp, nhưng cuối cùng Lâm lựa chọn Nineta đảo thay vì Farou cũng vì khoảng cách giữa Farou đảo cùng Đảo Cá Voi quá xa.
Hiện tại Nineta đảo đã bị hủy, cuối cùng lựa chọn vẫn trở về Farou đảo này, hòn đảo này dân số có 25 vạn dân, trước kia hòn đảo này tổng dân số là hơn 30 vạn.
Nhưng từ khi Đảo Cá Voi rộng mở nhận người tới hiện tại, hòn đảo này trôi đi hơn năm vạn dân, hiện tại tổng dân số chỉ còn hơn 25 vạn.
Bao nhiêu đây dân số so sánh với diện tích to lớn của hòn đảo này, thì có chút không đủ, có điều hiện tại Nineta đảo dư ra 20 vạn người dân đâu, vừa lúc 20 vạn người gia nhập Farou đảo cực kỳ thích hợp rồi.
Kế hoạch từ trong đầu Lâm thành lập, rất nhanh thì Lâm có quyết đoán, hiện tại chỉ cần chờ hạm đội tiếp viện chạy tới, thì lúc đó có thuyền vận chuyển nhân khẩu rồi.
Lâm thoáng thông qua Haki quan sát quét một quét, lúc này người dân đã theo chỉ hướng dẫn của Phòng Vệ Quân bắt đầu xây dựng nơi ở tạm thời.
Lúc này mỗi người đều hết sức lo lắng bất an, quê hương của bọn họ đã hoàn toàn bị hủy hoại, đau thương là không tránh khỏi, có điều vì chứng kiến uy lực hủy thiên diệt địa vừa rồi.
Bọn họ không có một người nào có tâm phản kháng, mỗi người đều thành thật làm theo yêu cầu của Phòng Vệ Quân, nhiều người lực lớn, chỉ chưa tới nửa ngày, vô số đơn sơ nhà gỗ được dựng lên.
Vì thời gian gấp gáp, nên từng tòa nhà gỗ đều khá thấp bé, dù vậy một ngôi nhà gỗ bên trong cũng có hai ba chiếc giường gỗ, chứa chấp ba bốn người cùng ngủ vẫn có thể.
Chờ tới gần tối, thì nơi ở tạm thời cho hơn 20 vạn người trên đảo đã được xây dựng xong, toàn đảo thoáng tổ chức bữa tối một cái rồi mỗi người đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, rất nhiều người dân đều cực kỳ mệt mỏi, bọn họ không chỉ bị kinh hãi, mà còn phải làm việc mệt nhọc, vừa ngã xuống đã ngủ say như chết.
Thậm chí có rất nhiều người già thoáng như muốn bị bệnh, còn may Phòng Vệ Quân kịp thời phái người chữa trị, mới không làm cho cảm mạo lan rộng.
Trong khi Lâm đang bận rộn giải quyết hậu quả của Nineta đảo, và chuận bị cho kế hoạch tiếp theo, thì lúc này Akainu cùng Kizaru đã trở về căn cứ Hải Quân kia.
Khi hai người bước chân vào tòa căn cứ Hải Quân này, thì nơi này gây nên một cơn đại chấn động, từng tốp từng tốp y bác sĩ cùng y tá hốt hoảng chạy tới.
Trên Quân Hạm mặc dù có vài y bác sĩ làm phòng hờ, nhưng dù sao cũng không đầy đủ điều kiện, nhất là các loại thuốc cùng trang thiết bị, so sánh với trong căn cứ Hải Quân kém quá nhiều.
Sau đó là một trận bận rộn, cả Akainu cùng Kizaru đều ngay lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu, bọn họ cần lập tức thử nối hai cánh tay bị chặt đứt kia lại.
Có điều trải qua hơn nửa ngày cố gắng, tất cả y bác sĩ đều bó tay hết cách, không phải là thực lực của những bác sĩ này không đủ, hay là trang thiết bị kém.
Mà bởi vì hai cánh tay kia đã cơ bản hoại tử khá nhiều, nhất là các dây thần kinh đều đã nát thấu, hoạt tính cũng hoàn toàn biến mất, trải qua hơn nửa ngày cố gắng cũng không thể cứu vãn.
Lúc này Kizaru cùng Akainu đều trầm mặc ngồi trên giường bệnh, mắt nhìn về phía cánh tay bị chặt kia có chút trầm mặc, ngồi như thế hồi lâu, vẫn là Kizaru chủ động liên hệ tổng bộ Hải Quân.
Lúc này Nguyên Soái Sengoku còn đang chờ đợi tin tức của hai người đâu, trước đó Kizaru từng ra lệnh không có sự cho phép của hắn không thể báo tin tức của hai người cho tổng bộ.
Một là Kizaru còn có chút hi vọng, hai là hắn muốn đích thân báo cáo cho Nguyên Soái, rất nhanh điện thoại trùng của Kizaru được kết nối thẳng tới nơi làm việc của Sengoku.
Lúc này Sengoku đang phê duyệt tư liệu đâu, mặc dù lúc này Sengoku đang rất sốt ruột chờ đợi tin tức từ Kizaru cùng Akainu, nhưng công việc hằng ngày vẫn phải làm a.
Lúc này bên cạnh Sengoku chiếc điện thoại trùng đặc biệt vang lên, đang cầm bút viết viết vẽ vẽ thì Sengoku ngay lập tức ngừng lại, ánh mắt lóe lên một cái, Sengoku cũng không chần chờ lập tức kết nối.
“ Kizaru a?, tình hình thế nào rồi, nhiệm vụ hoàn thành chứ?!”: Sengoku vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
“ ừm … Nguyên Soái, nhiệm vụ cơ bản thành công …!”: giọng nói của Kizaru vang lên, lúc này giọng nói của Kizaru không còn lười biếng như ngày xưa nữa.
Sengoku có chút nhíu này, nhiệm vụ cơ bản hoàn thành, nhưng hắn từ trong giọng nói của Kizaru thoáng nghe được chút không đúng.
“ xảy ra chuyện gì sao?, có phải là Hắc Kiếm Sĩ kịp chạy tới?!”: Sengoku như nghĩ tới điều gì chợt hỏi.
“ ngài đoán được a, đúng Hắc Kiếm Sĩ chạy tới!”: Kizaru có chút bất ngờ khi Nguyên Soái đoán được nhanh như vậy, hắn cũng không dấu diếm trả lời.
“ sau đó thì thế nào?!”: Sengoku dồn dập hỏi tiếp.
“ Nineta đảo đã hoàn toàn bị đánh hủy, có điều, trong trận chiến giữa Hắc Kiếm Sĩ cùng hai người bọn ta, hai người bọn ta bất cẩn bị Hắc Kiếm Sĩ chặt một tay, chúng ta thử nối lại nhưng không thành công!”: Kizaru thở dài một tiếng nói kết quả cùng tổn thất cho Nguyên Soái nghe.
“ không thể nào, các ngươi …. Hắn ….!”: nghe Kizaru nói kết quả hai người bọn họ bị chặt rớt một cánh tay Sengoku kinh ngạc há to mồm, câu nói cũng lắp bắp không rõ.
Thanh âm gầm gừ to rõ vang lên toàn bộ văn phòng, thậm chí những Hải Quân canh gác bên ngoài cũng bị âm thanh kêu gào của Sengoku chấn hai màng nhĩ vù vù rung động.
Quả thực tin tức mà Kizaru nói làm Sengoku quá mức rung động rồi, hai người bị chặt tay, đây là chuyện Sengoku chưa bao giờ nghĩ tới, phải biết Aokiji cùng Hắc Kiếm Sĩ đánh cũng có vài lần rồi a.
Nhưng Aokiji chưa từng chịu thương tích quá nặng, nhiều lắm chỉ bị vết thương nhẹ thôi, vậy mà Akainu cùng Kizaru lần đầu tiên đối mặt Hắc Kiếm Sĩ lại bị chém cụt tay, phải biết Akainu cùng Kizaru hợp lực so sánh với Aokiji mạnh hơn nhiều a.
Lượng tin tức có chút lớn, có chút chấn động, đầu óc của Sengoku bị chết máy trong nháy mắt, thậm chí Sengoku còn lóe lên suy nghĩ Kizaru tên này đùa nghịch mình đâu