Hoàng Hân Nguyệt nhìn vẻ mặt người vừa nói, nghe được trong lời nói của bà ấy đụng chạm đến Lâm Vĩnh Mặc, tức giận nói không ra lời, cả người phát run, kéo Lâm Vĩnh Mặc qua, duy trì tư thái mười phần, căm tức mở miệng nói châm chọc: "Vương phu nhân, anh ấy là bạn trai con, con không dẫn bạn trai về nhà, chẳng lẽ dẫn người muốn bán con về ở chung một chỗ." Hoàng Hân Nguyệt tức giận ngay cả dì cũng không gọi, trực tiếp gọi là phu nhân, có thể thấy được rất bất mãn đối với bà ấy.

Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, anh phát hiện lúc này Hoàng Hân Nguyệt xa lạ như thế, lại đáng yêu như thế, giống như một con gà chọi. Nhưng mà, anh thích.

Này, Lâm Vĩnh Mặc anh so sánh Hoàng Hân Nguyệt thành con gà chọi, ba mẹ cô ấy nghĩ sao?

Nơi này một người được người khác gọi là phu nhân ít nhất cũng phải có kiến thức, có tài sản. Tình huống gia đình nhà Vương Tiếu Vân nơi này ai ai cũng biết. Bà Hà đột nhiên được gọi là phu nhân, có bao nhiêu châm chọc, có bao nhiêu tức giận.

Anh mắt tất cả mọi người vốn là đang nhìn về phía Lâm Vĩnh Mặc có chút không tốt, nhất thời bởi vì lời nói của Hoàng Hân Nguyệt, nhìn về phía mẹ của Vương Tiếu Vân, gì mà phu nhân chứ.

"Hân Nguyệt con nói cái gì đó, đây không phải là dì quan tâm con sao? Còn có, con nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà bán bạn bè, Tiếu Vân nhà chúng ta đã làm cái gì?"

"Vậy thì phải đi hỏi con gái nhà dì rồi."

Bình thường Hoàng Hân Nguyệt nói chuyện đều lời nói nhỏ nhẹ, hiện tại một bộ dáng la to, đã phá vỡ suy nghĩ của cha mẹ Hoàng, ngay cả hàng xóm cũng sợ choáng váng, đây là Hoàng Hân Nguyệt bọn họ biết sao? Đây là cô gái ngoan ngoãn Hoàng Hân Nguyệt sao?

Bình thường mẹ Vương cũng bởi vì con gái được mọi người khen ngợi, trước kia Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy bà đều là thân mật kêu bà là dì, có lúc trong tay có lễ vật gì, cũng sẽ đưa cho bà, thấy bà cũng là một bộ dáng rất tôn kính.

Hôm nay chợt bị con bé châm chọc như vậy, hơn nữa bà cảm thấy con gái tốt của mình bị̀ Hoàng Hân Nguyệt vũ nhục ngay trước mặt hàng xóm, lửa giận trong lòng bốc lên.

Nhất thời đầu óc mơ hồ, bắt đầu la mắng: "Hoàng Hân Nguyệt cô chính là một người không có mắt, nếu không có Tiếu Vân nhà chúng ta chăm sóc cô…cô cho rằng cô có thể đi thi, nếu không phải Tiếu Vân nhà chúng ta chiếu cố cô, cô đã sớm bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi, nếu không có Tiếu Vân nhà chúng ta, bây giờ cô cũng không biết chết là thế nào đâu."

"Tôi cũng không biết Hân Nguyệt nhà chúng tôi là chết thế nào, nhưng chúng tôi biết con trai, con gái của chúng tôi, thậm chí có vật gì tốt con gái nhà chúng tôi cũng sẽ chia cho nhà các người một phần. Nói con gái của chúng tôi sao, còn chưa nói sách vở bài tập, mấy năm nay, đồ vật trong phòng con gái nhà mấy người, mỗi một món không phải là con gái của tôi đưa sao."

Dừng một chút mẹ Hoàng tức giận run người, lại tiếp tục nói: "Lần trước con trai của tôi về nước mua những thứ châu báu kia, một món ít nhất cũng phải mấy vạn cũng đã đưa cho cô ta, cũng có ngoại tệ, là nhà ai hào phóng như vậy, vô thân tứ cố, đưa các ngươi từng món một như quà tặng, ngược lại ngươi lại nói chúng ta."

Nhìn con gái nhà mình trước mặt đã bị khi dễ như vậy, vậy sau lưng sẽ bị khi dễ thành bộ dạng gì. Nhất thời trong lòng bà cảm thấy đau, đau từng trận. Bà cho là.........bà cho là con gái của bà ít nhất sẽ được chăm sóc, nhưng cũng sẽ không bị bắt bạt, nhưng mà bà sai rồi, con gái không những không được chăm sóc, hơn nữa còn bị bắt nạt.

Mẹ Hoàng nói xong, hàng xóm xung quanh thở ra từng ngụm khí. Bọn họ đã nói mà, tại sao mấy năm này cuộc sống nhà bà Vương càng ngày càng tốt, thì ra là muốn cho Vương Tiếu Vân chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt thật tốt mà đưa đồ, thật không nghĩ tới mà.

"Rốt cuộc là ai nuôi ai, công đạo trong lòng người, nhưng mọi việc Vương Tiếu Vân làm với tôi và Hân Nguyệt, tôi sẽ truy cứu luật pháp. Phiền các người nói lại với Vương Tiếu Vân một tiếng, đừng tưởng rằng không có chứng cứ, tôi sẽ không làm gì được cô ta, hừ!" Lâm Vĩnh Mặc nói xong quay người, nói với cha mẹ Hoàng: "Chú, dì. Chúng ta vào nhà nói chuyện thôi."

Khuôn mặt Hà phu nhân nhất thời đỏ bừng, không biết là do tức giận, hay là do cảm thấy mất thể diện.

Ba Hoàng đứng ở cửa, nhìn hết tất cả mọi thứ rõ ràng. Mặc dù ông tức giận, nhưng là lý trí vẫn còn, thấy Hân Nguyệt xông lên, sợ có chuyện gì, nhưng là người con trai này lại ngăn ở vị trí phía trước, có thể để cho Hân Nguyệt trực tiếp đối mặt, cũng có thể đảm bảo con gái không bị thương. Nơn nữa lúc bà xã mình đẩy Hân Nguyệt lên thì cậu ta cũng đứng ở bên cạnh. Có thể thấy được người này cũng không tệ lắm, trong lòng ba Hoàng lập tức cho anh mấy phần thiện cảm.

"Vào đi." Ba Hoàng là người cuối cùng đi vào nhà, ông đứng ở cửa nói với hàng xóm: "Mấy ngày nữa nhà chúng tôi sẽ dọn đi, cám ơn mọi người mấy năm nay đã chiếu cố." Nói xong cửa "rắc rắc" một tiếng, đóng chặt.

Mẹ Hoàng nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đang ở đây đang rất tốt, tại sao phải dọn nhà?"

Ba Hoàng đi tới ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống, tức giận nói: "Vừa mới nháo thành như vậy, bà nói chúng ta còn có thể ở đây được nữa sao? Huống chi con trai cũng mua nhà lâu lắm rồi, chúng ta còn chưa từng đi lần nào."

Thật ra thì buổi sáng con trai đã gọi điện thoại cho ông, ông cảm thấy đây cũng là lúc dọn nhà, tương lai bọn họ còn phải giúp chăm sóc cháu nội, cháu ngoại một tay, cũng không thể ở chỗ này cả đời được.

Bởi vì lời nói buổi sáng của Hoàng Hân Nguyệt, ông bà Hoàng quyết định dọn nhà.