Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 12: 12 Mẹ Chồng Vặn Hỏi

Đám tiểu bối không ai có ý kiến gì, bọn họ chỉ ngồi ở đây cho có mặt, hai con dâu chi thứ hai và chi thứ ba của ông Sầm cũng chỉ muốn xem cuộc vui.

Chỉ có bà Nhung trong lòng hoàn toàn không đồng tình với cuộc hôn nhân này.

Thế nhưng trước lời nói của cha chồng lại không dám cãi.

“Ái Vân, đây là mẹ chồng cùng các thím của cháu, đến chào hỏi một tiếng đi.” Chỉnh đốn xong chuyện nhà ông mới bắt đầu giới thiệu từng người để Dương Ái Vân chào hỏi.

Ông chỉ còn con dâu, con trai thì người bị tai nạn người bị bệnh nên lần lượt ra đi, không còn ai, cũng may còn mấy đứa cháu trai nên cũng không đến nỗi nào.

Cô ngồi nãy giờ cũng đã nóng mông liền đứng thẳng dậy, đầu tiên hướng bà Nhung lễ phép nói: “Con dâu chào mẹ, mong được mẹ chỉ bảo thêm.”

“Hừm, không dám.” Bà Nhung quay ngoắt mặt đi, lại tình cờ chạm mắt với ông Sầm, bà ta đành phải nói lại: “Làm dâu nhà họ Sầm không dễ, tôi nhất định sẽ chỉ bảo cô tử tế, hy vọng cô tiếp thu tốt.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.” Dương Ái Vân vẫn điềm đạm trả lời.

Tiếp theo nhìn hai người phụ còn lại cũng chào hỏi một tiếng: “Cháu dâu chào thím hai, thím ba.”

“Ừm, con bé vừa ngoan vừa lễ phép, thế mà người nào đó lại chê, ngoại hình nào có quan trọng như thế, nếu có con dâu như cháu thím mừng còn không kịp.” Bà Lê che miệng nói, giọng điệu cố ý nhấn nhá, ánh mặt vô tình liếc về phía bên cạnh.

Bà Nhung tức nhưng không thể nói lại, hai hàm răng nghiến ken két, mặt cũng đỏ lên.

Trước lời nói khách sáo đầy giả tạo của bà Lệ, Dương Ái Vân cũng trả lời khách sáo: “Cảm ơn thím đã khen, ngoại hình của cháu có chút khó coi mong mọi người thông cảm.”

“Ây da, có gì đâu, ai thấy khó coi chứ thím thấy bình thường thôi.” Bà Lê nói.

Dương Ái Vân chào hỏi xong thì đến lượt đám em trai và em họ của Sầm Cảnh Đình chào hỏi cô.

Ở đây cũng chỉ có Sầm Cảnh Đông và Sầm Hạo Nhiên, còn Sầm Tuệ Nhi thì đã đi công tác, Sầm Cảnh Minh lại cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật chưa kịp về, bọn họ vừa mới kết hôn trước Sầm Cảnh Đình một tuần.

Mà hôn lễ của anh diễn ra đột ngột, ông Sầm cũng không muốn làm đôi vợ chồng son mất vui nên đã báo không cần về.

Căn biệt thự phía đông, sau khi Sầm Cảnh Đình trở về lại chỉ ở một mình trong phòng, tâm tình của anh không khác nào ngày đầu tiên khi biết mình bị mù, rối loạn, điên cuồng, không thể tìm ra lối đi cho mình.

Anh đi đến bên cửa sổ, mở tung cửa ra để gió lạnh thổi vào mặt mình.

Cảm nhận được cái lạnh của gió anh mới cảm thấy mình còn tồn tại, nếu không chỉ có một màn đêm u tối anh nghĩ mình đang trong địa ngục.

Bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng kêu rối rít, đối với người mù mà nói nghe tiếng côn trùng cũng khiến bản thân mình an yên một chút, còn hơn là những lời giả dối của con người.

Từ ngày bị mù anh không thể nhìn chỉ có thể nghe, lại chỉ nghe thấy những lời đàm tiếu xung quanh mình.

Từ trên cao ngã xuống đúng là rất đau, nó không phải đau một lúc rồi thôi, mà là đau râm ran không cách nào loại bỏ, càng lúc càng ăn sâu vào trái tim và thần trí.

Đôi lông mi dài của Sầm Cảnh Đình khẽ rủ xuống, tóc mái hôm qua được vuốt keo gọn gàng hôm nay trở nên rũ rượi, tối tăm.

Anh đặt tay lên trái tim cảm nhận được sức sống của mình, rõ ràng nó còn đập tại sao anh lại cảm thấy khó thở như là sắp chết?

“Két.” Lúc này tiếng cửa đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt.

Sầm Cảnh Đình ngưng thần trong chốc lát, lạnh lùng hỏi: “Ai.”

“Anh hai, là em.” Một giọng nói nhỏ nhẹ, yết ớt cất lên, trong không gian tĩnh lặng Sầm Cảnh Đình nghe vô cùng rõ ràng, anh biết ai đến nhưng lại không quan tâm.

“Đến đây làm gì? Đừng có tới gần.” Giọng nói của Sầm Cảnh Đình lạnh nhạt.

Nghe vậy thiếu niên đứng ngoài cửa không dám tiến thêm bước nào nữa, nhưng chưa rời đi mà hỏi: “Anh hai, anh thế nào rồi? Đã ăn gì hay chưa? Em kêu người mang đồ cho anh nhé.”

“Không cần.” Anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cho dù người tới là em trai của anh, có ý quan tâm đến anh.

Thiếu niên mím môi, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng gắng gượng nói thêm một câu: “Em gặp vợ anh rồi nhưng không phải Dương Ái Linh, anh…”

“Tôi nói cút đi, không nghe thấy sao?” Không để em trai mình nói hết câu Sầm Cảnh Đình đã nổi cáu, tức giận, giờ phút này anh không muốn nghe cái tên kia nữa, mỗi lần nghe lại khiến lòng anh đau nhói.

Một lần nữa bị quát thiếu niên đành câm nín, chỉ biết đóng cửa quay đi, tâm tình cũng trùng xuống, đã rất lâu rồi anh hai vẫn chưa một lần nhìn nhận cậu.

……..

Buổi giới thiệu kết thúc, ông Sầm gọi riêng Dương Ái Vân lại.

Lúc này căn phòng khách chỉ còn hai người, ông Sầm có chút trầm lặng, sau đó mới nói: “Mẹ chồng cháu có chút nóng nảy, cháu liệu mà cư xử cho phải phép, không cần gây xích mích.

Còn những người khác tùy bối phận mà chung sống, biết chưa?”

“Vâng, cháu sẽ làm tốt bổn phận của mình, ông yên tâm.” Dương Ái Vân cũng biết làm dâu nhà gia tộc lớn không dễ, chứng kiến một màn vừa nãy cô đã chuẩn bị tinh thần.

“Ừm, cháu chỉ cần chăm sóc tốt cho Cảnh Đình là được, những chuyện khác không cần quan tâm.” Ông Sầm dặn dò thêm, ông chỉ muốn kiếm một đứa cháu dâu có thể làm hài lòng cháu trai mình là được, ngoài ra những khía cạnh khác ông sẽ xem xét sau.

“Cháu đã hiểu.” Dương Ái Vân chỉ muốn làm tốt vai trò của mình, gia tộc nhà họ Sầm có sao cô cũng không quan tâm.

Kết thúc cuộc trò chuyện Dương Ái Vân lại được quản gia Từ đưa đến biệt thự phía đông.

Nơi này cũng không kém cạnh so với nhà chính.

Phải nói đúng nghĩa là một căn biệt thự xa hoa, tráng lệ gồm ba tầng.

Có điều bên trong lại thiết kế theo kiểu phương tây.

Cô vừa vào trong lại gặp bà Nhung thêm một lần nữa, dường như bà đang chờ cô, ông Phùng lên tiếng chào hỏi trước: “Đại phu nhân, tôi đưa đại thiếu phu nhân tới.”

“Ừm, ông quay về trước đi.” Bà Nhung không lạnh không nhạt nói.

Ông Từ nhìn Dương Ái Vân một cái như muốn nói cái gì đấy lại lủi thủi đi ra.

Trong phòng chỉ còn hai người Dương Ái Vân vẫn đứng giữa bà Nhung chưa lên tiếng cô cũng chưa dám ngồi, không khí giữa hai người vô cùng gượng ép.

“Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại trở thành vợ của Cảnh Đình? Dương Ái Linh đâu?” Bà Nhung cuối cùng lên tiếng hỏi, sắc mặt âm lãnh, ban nãy bị hai người em dâu hùa vào nói bà vẫn còn chưa hết tức giận.

Dương Ái Vân bị vặn hỏi, điềm nhiên trả lời: “Con là Ái Vân, chị gái của Ái Linh.”

“Điều này tôi biết, cái tôi muốn hỏi là vì sao không phải Ái Linh mà là cô gả cho con trai tôi, lẽ nào cô thay em gái mình gả tới đây?” Đây mới là vấn đề bà muốn biết, cũng dấy lên trong lòng bà bao nhiêu nghi hoặc.

Đám cưới hôm qua được tổ chức vô cùng kỳ lạ, cô dâu không nhìn thấy mặt đã khiến bà nghi ngờ nhưng lúc đó cũng không quan tâm được nhiều.

Hôm nay con dâu vào nhà lại biến thành người khác, ai mà chấp nhận được.

Dương Ái Vân biết trước sau gì cũng phải đối mặt với chuyện này nên cô cũng snagr khoái nói: “Phải, chuyện đúng như mẹ đã nghĩ.”

“Cô nói gì cơ? Chuyện như tôi nghĩ là thế nào?” Bà Nhung nhăn mặt, âm lượng có chút cao, bà chỉ nói bừa thôi không ngờ lại là thật, bà tuyệt đối không để chuyện này xảy ra..