Sáng vẫn như ngày hôm qua,Tạ Yên Ninh vẫn không thể tập được thối ngủ nướng của nhà giàu cho nên đã quyết định đi làm bữa sáng,hôm nay cô biết điều nên làm luôn một phần cho Trịnh Khương Nghị.

Trịnh Khương Nghị đã chuẩn bị xong và đi ra ngoài,một cõi hương thơm thức ăn ngất ngay khiến cho anh cảm thấy rất đói mặc dù lúc trước không bao giờ anh có thối quen ăn sáng sớm cả.Tạ Yên Ninh thấy anh đi ra thì hỏi anh:

"Anh dậy rồi,hôm nay muốn dùng bữa sáng không?"Tuy làm rồi nhưng vẫn phải hỏi,lỡ như anh không ăn thì người nhục là ai,là ai,là cô chứ ai.Cô ngốc nhưng không ngu nha.

Trịnh Khương Nghị gật đầu tỏ ra đồng ý xong kéo ghế ngồi xuống nhưng không động đũa,Tạ Yên Ninh hiểu nên đi đến ngồi xuống cùng anh dùng bữa sáng.Từ chuyện ngày hôm qua cô đã bớt rụt rè hơn và có chút cởi mở lạ thường,anh cảm thấy thế nhưng cũng không nói gì.

Không khí vẫn như tối hôm qua,mỗi người im lặng dùng bữa sáng của mình.Có thể nói,từ hai năm rồi đây là lần đầu à không lần hai hai người bọn họ hoà thuận cùng nhau ngồi cùng bàn dùng bữa mà chẳng một tiếng cãi cọ nào cũng như là chuyện bất ổn nào sảy ra.Bầu không khí hoà nhã,ấm áp đến kì lạ khác hẳn với ngày thường làm tâm tình của Trịnh Khương Nghị phi thường lạ lùng.

Tim cảm giác thấy thật thích với cái thứ gọi là ấm áp này,không khí chan hoà bình thường trên cả bình thường.Lúc trước anh cũng không phải là một con người khó khăn gì,cũng không lạnh lùng như bây giờ.Anh thích làm những việc mà con tim mình mách bảo,anh là người thuộc chủ nghĩa tự do không thích trối buộc bởi bất cứ thứ gì.Nhưng...từ khi ba anh bắt ép anh cưới Tạ Yên Ninh người mà anh luôn xem như một người em gái kia,anh đã không thể nào chấp nhận được.Anh biết Yên Ninh có tình cảm với mình,cũng biết tính cách của cô một khi đã yêu là sẽ bất chấp tất cả dù cho có sảy ra chuyện gì đi chăng nữa.

Nhưng anh không yêu cô,anh chỉ xem cô như một đứa em gái đối đãi mà thôi.Anh đã từ chối bao nhiêu lần mỗi khi ba hỏi,đối với anh mà nói nếu đã không yêu thì vẫn là không yêu.Anh không muốn làm tổn thương Yên Ninh,dù gì hai người cũng xem như thanh mai trúc mã với nhau khi còn nhỏ.Nhưng dù từ chối thì sao?Ba vẫn là quyết ép anh cho bằng được còn dùng cái chết để ép buộc anh,ông biết dù cho có chuyện gì thì anh vẫn luôn xem trọng mình cho nên bắt ép đến cùng.

Sau 1 tháng sau cãi cọ,Tạ Yên Ninh nài nỉ nói muốn cưới anh cho bằng được thì ba đã không nói nhiều nữa mà làm luôn hôn lễ trong 5 ngày sau,cho dù anh có thần thánh đi chăng nữa thì vẫn không đỡ kiệp.Đành phải cưới Tạ Yên Ninh và như thế mà cuộc hôn nhân không tình yêu này đã sảy ra.

Bây giờ nghĩ lại,hai năm hôn nhân qua hai người đã sảy ra biết bao nhiêu chuyện không đáng có.Kết hôn không tình yêu,Tạ Yên Ninh đây thực sự là những gì mà cô muốn sao?

Trịnh Khương Nghị trầm tư giải quyết bữa ăn từ từ chầm chậm khiến cho Tạ Yên Ninh thắc mắc len lén nhìn.Anh bị sao vậy nhỉ?

"Hôm nay không hợp khẩu vị sao?"

Trịnh Khương Nghị bị tiếng nói của cô làm cho hoàn hồn,thấy cô hồn nhiên nhìn mình đâm ra có chút nghĩ ngợi tiếp.Tạ Yên Ninh nếu như lúc trước cũng giống như bây giờ,thì có lẽ anh cũng sẽ không như bây giờ,lạnh nhạt với cô.

Trịnh Khương Nghị bị suy nghĩ của chính mình làm cho hết hồn,hơi hít sâu bình tĩnh lại tâm tình rồi ngước đầu lên trả lời cô:

"Không,rất vừa miệng"

"reng reng"Đang kết câu thì tiếng chuông điên thoại của anh vang lên phá bỏ bầu không khí ấm áp.Trịnh Khương Nghị để chén xuống cầm điện thoại lên nghe.

"..."

"Con biết rồi,một chút nữa sẽ về...vâng...tạm biệt ba"

Tạ Yên Ninh bản tính nhiều chuyện trỗi dậy,mở to mắt lấp lánh nhìn anh chầm chầm như đang tìm hiểu xem anh nói chuyện với ai trong rất đáng yêu.Trịnh Khương Nghị ho khan một tiếng xong nói.

"Ba nói chúng ta một chút nữa về nhà chính thăm ông cùng mẹ,còn nói mẹ rất nhớ cô muốn gặp cô"

Ba và mẹ của Trịnh Khương Nghị?!

"Oh tôi biết rồi"

"Vậy ăn mau đi,rồi chuẩn bị chúng ta trở về"

"Um"

.....

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi"

"Đi thôi"Trịnh Khương Nghị mở cửa xe ngồi vào ghế lái,Tạ Yên Ninh cũng không nói gì vòng qua ngồi vào ghế phụ.Cô mặt có hơi bồn chồn,aaa vì sao được ngồi vào tiểu hắc hắc đáng yêu mà sao lại không vui nỗi thế này.Huhu hôm nay về nhà chính đó,làm sao cô đỡ nỗi đây!

Nhà chính là một căn biệt thự thời thượng được sây trên một ngọn đèo ngần biển.Một khu đất rộng đến mấy ngàn hét ta trãi dài bao bộc luôn cả một vùng biển,gia tộc nhà họ Trịnh rất giàu có,nên từ khu đất đó bao gồm luôn cả vùng biển phía nam này đều là của nhà họ Trịnh,gia truyền họ Trịnh từ đời này sang đời khác đều do con trai trưởng nắm quyền khi đựơc trao chức vị vì thế có thể tránh được việc tranh chấp tài sản cho sau này,đó chính là gia uy của nhà họ Trịnh từ mấy đời nay.Đến đời của Trịnh Khắc ông đã đưa họ Trịnh đến đĩnh vinh quan sáng lạng và nay con ông Trịnh Khương Nghị cũng nối tiếp ba mình làm cho Trịnh thị ngày càng lỡn mạnh,Trịnh Khắc ngoài Trịnh Khương Nghị là con trai trưởng ra thì còn có hai đứa con sinh đôi nữa là Trịnh Ngọc và Trịnh Nhạc,hai đứa chỉ mới 10 tuổi đều đang đi học.

Họ Trịnh có tổng 10 người.Năm người nhà Trịnh Khắc,ba người nữa là gia đình em trai của Trịnh Khắc cùng hai ngừơi có địa vị lớn nhất Trịnh gia là ông nội và bà nội của Trịnh Khương Nghị đã định cư ở Úc.Nói chung Trịnh gia gia phả cũng không phải là quá phức tạp,nhưng phức tạp ở chổ là gia uy rất nghiêm khắc đến đáng sợ.

Đến nơi,xe dừng trước cổng lớn.Người hầu xếp hàng dài cung kính cuối đầu:

"Đại thiếu gia,Đại thiếu thu nhân trở về"

Tạ Yên Ninh bị căn biệt thự làm cho kinh ngạc,bây giờ còn bị một tràng chào hỏi long trọng trước mắt làm cho kinh ngạc gấp bội phần.Mắt mở lớn,mặt đỏ lên ngượng ngùng đi ra khỏi xe.

Trời ơi,từ hồi cha sanh mẹ đẽ đến giờ đây là lần đầu tiên cô được người ta chào hỏi một cách linh đình như thế này!Ngại chết cô rồi.Mắt đưa qua cầu cứu Trịnh Khương Nghị,Trịnh Khương Nghị thấy cô cầu cứu mình thì quay sang gật đầu nhận,mọi người hầu nhận được lệnh ngay ngắn ngước đầu trở lại đứng im.

"Chào Thiếu gia,thiếu phu nhân trở về"Quản gia của nhà họ Trịnh.Bác Triệu là một người nghiêm khắc trong mội công việc,ông rất khó bắc chuyện vì thế đựơc mọi ngừơi gắn cái mắc là "Quỷ khó khăn".Ông đã làm quản gia cho nhà họ Trịnh hơn 60 năm và cho đến nay vẫn như vậy.

"Bác Triệu,khoẻ"Trịnh Khương Nghị không nóng không lạnh nói.

"Không dám"Ông từ tốn trả lời,đầu quay sang nhìn Tạ Yên Ninh cuối chào.

Tạ Yên Ninh thấy ông nghiêm nghị chào mình đâm ra có chút hơi sợ nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào lại.

"Ôi Yên Ninh con gái yêu quý của mẹ,cuối cùng con cũng về thăm mẹ rồi.Mẹ thật nhớ con nha"Một giọng nói ngọt ngào quý phái vang lên.Khiến cho Tạ Yên Ninh lòng nhộn nhịp.

Cô nghe có người kêu mình thì quay đầu lại xem,mắt ngạc nhiên nhìn người trước có giọng nói yêu kiều kia.