Vô Tận Thần Công

Chương 56: Sợ đến cực điểm!

Ban đềm mua hè hơi oi bức.

Chưa đến nửa đêm mà kinh sư của Đại Chu triều, trong Ngọc Mạt Lâu đã ồn ào náo động.

Ngọc Mạt Lâu là nơi phong nhã thứ nhất kinh sư Đại Chu triều, hơn xa kỹ viện, thanh lâu bình thường. Dù quy luật Đại Chu triều đã định ra là quan viên không thể vào tghanh lâu, nhưng bình thường Ngọc Mạt Lâu đưa rước toàn là quan to quý nhân.

Dĩ nhiên đám quan to quý nhân đến Ngọc Mạt Lâu không phải vì tầm hoan, đa số là cùng thanh quan trò chuyện về thơ văn, nghe há, âu cũng là việc phong nhã.

Hậu viện Ngọc Mạt Lâu, trong một căn phòng.

Một nữ hài tử khoảng mười ba, bốn tuổi đang ngồi trước đàn cổ bình tâm đàn, dường như tiếng ồn ào bên ngoài không thể ảnh hưởng đến nàng. Dù tuổi của nàng còn nhỏ nhưng dung nhan cực kỳ thanh tú, non nớt búng ra sữa. Hoàn toàn khác với nữ nhân thanh lâu bình thường quyến rũ, bàn về diện mạo, khí chất thì toàn Ngọc Mạt Lâu dù là thanh quan mười sáu, mười bảy đã trưởng thành cực kỳ được ưa thích cũng không thể sánh bằng nữ hài tử này.

Khúc nhạc nữ hài tử đàn cũng thanh thoát như không cốc u lan, nhưng dù nàng đánh đàn thì chân mày thỉnh thoảng nhíu lại, dường như có tâm sự.

"Ngày mai là sinh nhật của thiếu gia."

"Không biết những ngày này thiếu gia sống sao rồi. Lúc trước ngày sinh nhật thiếu gia luôn đi Yến sơn đánh bắt dã thú, mỗi lần bắt được con thỏ, ta không nỡ giết chúng nó thì thiếu gia sẽ cho ta nuôi."

"Dù thiên phú của thiếu gia kém nhưng rất cố gắng, tuy nhiên tại Trấn Quốc Công phủ chắc chắn sẽ bị khi dễ. Ta phải cố gắng chút, nếu lần này được chọn thì tương lai sẽ có thành tựu cao trên võ đạo, khi đó ta có thể bảo hộ thiếu gia, không cho thiếu gia bị người khi dễ!" Nữ hài tử cắn môi thầm nghĩ.

Keng!

Khi nữ hài tử suy nghĩ những điều này, sức ngón tay hơi mạnh chút, một tiếng vang, dây đàn đứt đoạn.

- A!

Dây đàn đứt rạch bị thương ngón tay nữ hài tử, nàng khẽ run lên, vội bỏ tay vào miệng mút.

- Tiểu Địch, ngươi có tâm sự quá nặng, dưới loại tình huống này nếu tu luyện nội công của bổn môn sẽ có kết quả rất kém, uổng công thôi.

Không biết từ khi nào trong phòng xuất hiện một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp nhưng lạnh tựa băng giá. Nữ nhân liếc nữ hài tử, lắc đầu thở dài.

Nữ hài tử trợn tròn mắt liếc nữ nhân, vội cúi đầu, tội nghiệp thỏ thẻ:

- Sư tỷ, Tiểu Địch sẽ không như vậy nữa.

….. …. …. …. …..

Thời gian một đêm qua nhanh.

Sáng sớm, Dương Thạc ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tu dưỡng chợt mở mắt ra.

Dương Thạc mở mắt, nheo mắt nói:

- Phù!

Ngực bụng của Dương Thạc bị nội thương nay dường như tốt lên nhiều, lúc trước bị Dương Tử Hi đánh thương, nội tạng của hắn hơi đau, bây giờ không đau đớn chút nào, ngược lại ngứa ngứa tê tê, dường như gan bị thương đang nhanh chóng hồi phục.

Dương Thạc cảm nhận thân thể biến đổi, thầm cảm thán rằng:

- Lục Dương Huyền Ưng chân khí cộng thêm Huyết Tinh Thạch Nhũ, quả nhiên hiệu quả hồi phục không tầm thường.

Ngày hôm qua Dương Thạc đi về tiểu viện được toàn nhờ lục ca Dương Thành giúp đỡ.

Qua hai, ba canh giờ hồi phục, Dương Thạc có thể dùng tay trái áp đảo hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục, đến bây giờ một buổi tối đi qua, tuy rằng thương thế chưa hoàn toàn lành hẳn nhưng Dương Thạc cảm giác đã co thể cử động bình thường, chẳng qua cánh tay phải không thể cử động quá mạnh.

- Hôm nay chuẩn bị chút đồ cúng, qua chính ngọ phải đi tế bái mẫu thân!

Trong lòng nghĩ thầm, Dương Thạc lắc người nhảy xuống giường, duỗi tay phải ra, chỗ xương gãy hơi đau nhưng không quá lớn.

Két!

Dương Thạc đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc nhìn.

Chỗ cửa phòng có hai nữ hài tử quỳ gối, đúng là hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục.

Dù Lục Thúy đang quỳ nhưng bởi vì mệt mỏi, nửa người tựa vào cửa khung phòng Dương Thạc, nghẹo đầu, đã ngủ.

Hồng Phi thì cố chống quỳ thẳng, nàng là nữ hài tử, quỳ cả đêm đã rất mệt mỏi. Hồng Phi cúi đầu, hốc mắt đỏ ửng, cố nén trước mới không rơi lệ, cái mũi nhỏ đỏ ửng thỉnh thoảng sụt sịt phát ra thanh âm nho nhỏ, trông ngoan ngoãn đáng yêu.

Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục thật sự làm theo lời Dương Thạc, quỳ ngoài cửa một đêm?

Dù Hồng Phi, Lục Thúy là thị nữ bên cạnh Trấn Quốc Công phủ nhưng ở trong Trấn Quốc Công phủ rất có địa vị, Trình phu nhân chưa từng khiến các nàng chịu khổ bao nhiêu. Tối hôm qua Dương Thạc kêu các nàng đi bên ngoài quỳ xuống, không ngờ các nàng thật sự làm, đây là điều hắn không tưởng đượng.

"Xem ra Trình phu nhân dặn các nàng ở bên cạnh giám sát hành động của ta, dù có chịu uất ức cũng không dám trở về... "

Dương Thạc nghĩ sơ liền hiểu ngọn ngành.

Hai tiểu thị nữ dù hơi kiêu ngạo nhưng chưa từng ăn hiếp Dương Thạc, hắn không quá bài xích các nàng. Dù ngày hôm qua hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục ra tay với Dương Thạc nhưng sự thật là tại vì hắn ăn nói lỗ mãng trước, bảo các nàng thị tẩm ấm giường mới đưa đến loại tình huống này. Hiện tại làm cho các nàng quỳ suốt một đêm, trừng phạt như vậy đã đủ rồi.

Dương Thạc liếc hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục, trầm giọng nói:

- Hồng Phi, Lục Thúy, các ngươi đều đứng lên đi, nếu đã là thị nữ của ta thì nên có bộ dáng của thị nữ, không thể quá đáng, có biết chưa? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dương Thạc vừa lên tiếng, người Lục Thúy run lên, giật mình tỉnh dậy:

- A?

Rõ ràng là ngày hôm qua Dương Thạc biểu hiện ra mạnh mẽ làm nha đầu này sợ hắn đến cực điểm, nghe giọng của hắn liền sợ hãi tỉnh dậy ngay.

Hồng Phi xoe tròn mắt nhìn Dương Thạc, ngoan ngoãn nói:

- Cảm ơn thiếu gia.

Hồng Phi kéo lên Lục Thúy còn đang mơ hồ. Hai nữ hài tử muốn đứng dậy nhưng quỳ một đêm, dù có thực lực đỉnh tôi thể khó tránh khỏi đôi chân tê rần, mới đứng dậy đã lảo đảo.

Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục sợ hãi kêu lên:

- A!

Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục suýt té.

Chính là lúc này, một cánh tay vươn ra đỡ hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục.

Dương Thạc thấy hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục đi đứng không vững, nhíu mày nói:

- Thôi, vốn muốn các ngươi đi phòng bếp một chuyến, lấy chút cơm canh, thuận tiện nói cho phòng bếp chuẩn bị mấy thứ đồ ăn để buổi chiều ta đi tế bái mẫu thân. Hiện tại xem ra ta phải tự mình đi phòng bếp.