Vô Tận Thần Công

Chương 266: Cao thủ Địa Sát đã đến

Trong không gian Thập Phương Ca Sa, phân thân Thần Long cảm nhận được áp lực lớn lao.

Lại nói tiếp, phân thân này của nó là nguy hiểm nhất.

Bị giam trong không gian Thập Phương Ca Sa, chỉ cần một ý niệm trong đầu Dương Thạc cũng bị tan thành mây khói, thậm chí toàn bộ thần hồn đều bị đánh tan, hoàn toàn vẫn lạc. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng ở phương diện nào đó, nơi này là an toàn nhất!

Nếu phân thân Thần Long đều tiến vào trong không gian Thập Phương Ca Sa này, chỉ cần Dương Thạc không giết nó thì sẽ không ai có thể gây thương tổn cho nó!

Dù sao phân thân khác không tiến đến, Dương Thạc thật sự muốn giết nó, nó cũng không thể may mắn thoát khỏi được. Trong tình huống này, trong không gian Thập Phương Ca Sa hoàn toàn là nơi tránh thân an toàn nhất của phân thân Thần Long.

- Đáng tiếc, tiểu gia hắn đang tu luyện thần hồn. Chờ hắn tu luyện xong, ta sẽ nói với hắn một chút, thu hết phân thân của ta vào!

Trong lòng phân thân Thần Long thầm nghĩ.

Hiện tại Dương Thạc đang ngồi xếp bằng tu luyện.

Dương Địch cầm Đại Phạm Âm Chung trong tay, nhìn chằm chằm Thần Long này, tránh cho nó còn muốn tự bạo.

Dương Địch nắm giữ hai đại bí pháp Đại Phạm Âm Chưởng, Đại Thiên Âm Chưởng, phân thân Thần Long này chỉ cần có hành động khác lạ thì sẽ oanh kích hai chưởng qua.

- Sao tiểu gia còn chưa tu luyện xong?

Hai mắt châu to nhìn chằm chằm Dương Thạc, phân thân Thần Long này đều sốt ruột vì Dương Thạc.

Ông…

Đúng lúc này, trong thân thể Dương Thạc chợt hiện ra một đạo quang mang màu xanh nhạt!

Trên đỉnh đầu Dương Thạc hiện ra một hư ảnh nam tử thanh niên mờ ảo, đúng là Dương Thạc.

Thần hồn xuất khiếu!

Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật này cũng không dễ dàng tu luyện, phải ba ngày mới có thể xuất khiếu.

- Phân!

Thần hồn xuất khiếu, Dương Thạc lập tức cảm giác được thần hồn của hắn suy yếu một hồi, gần như sắp sụp đổ tan vỡ ra. Rời khỏi thân thể, thần hồn của hắn nhiều nhất chỉ giữ được một lát. Không dám chần chờ, tâm niệm vừa động, Dương Thạc thi triển bí pháp, thần hồn bỗng nhiên phân ra rồi biến thành hai hư ảnh thần hồn!

Hai hư ảnh thần hồn đều là dáng vẻ của Dương Thạc, chỉ có điều sắc thái hơi ảm đạm.

- Quy khiếu!

Một cái trong đó nhanh chóng nhoáng lên rồi chui vào trong thân thể.

Sau một khắc, thần hồn này mang theo Cửu Dương Chân Thân rời khỏi thân thể Dương Thạc. Lúc Cửu Dương Chân Thân thoát ra, một thần hồn khác cũng nhanh chóng về thân thể.

Thông suốt được, thân thể cũng bỗng nhiên mở hai mắt ra.

- Biến thành hai cái rồi à?

Âm thanh giống nhau đồng thời truyền ra từ trong miệng thân thể và chân thân Dương Thạc.

Giờ phút này, thần hồn Dương Thạc đã hoàn toàn một chia làm hai, biến thành hai cái phân biệt điều khiển nhục thể, chân thân của hán.

Nhưng tuy thần hồn đã tách ra, trong tối tăm vẫn có một loại liên hệ, Dương Thạc vẫn còn là một người. Giống như là Dương Thạc nhiều hơn hai cái mắt, hai cái miệng, nhiều hon hai đôi chân tay vậy. Thân thể, chân thân, hắn cũng đều có thể khống chế đồng thời.

Vừa mới bắt đầu, Dương Thạc còn có chút không quen.

Nhưng sau một lát, Dương Thạc đã gần như thích ứng được. Đơn giản điều khiển được hai thân thể mà thôi, ý niệm vẫn là cùng một người. Thật giống như một người có hai cánh tay, có thể dễ dàng khống chế hai cánh tay làm ra động tác khác nhau. Hiện tại Dương Thạc đã tương đương có hai thân thể, có thể điều khiển hai thân thể làm những chuyện khác nhau.

Thân thể và chân thân liếc nhìn nhau, không khỏi cười cười, Dương Thạc cảm giác hơi cổ quái.

- Phân Thần Hóa Niệm, tu luyện thành công rồi!

- Hiện tại cũng nên vào trong động đá vôi tìm kiếm bí bảo!

Dương Thạc thầm nghĩ.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Đúng lúc này, Dương Thạc chợt cảm giác được bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa, khí kình phát động, một trận bạo vang truyền đến.

Hình như có hai võ giả cường đại đang ở bên cạnh chém giết.

- Hả? Chẳng qua chỉ là mấy ngày, dưới động đá vôi này rõ ràng đã có nhiều võ giả như vậy, lại cũng bắt đầu xung đột lẫn nhau?

Dương Thạc nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.

Bên ngoài Thập Phương Ca Sa, các luồng khí rung chuyển ầm ầm.

Thần niệm của Dương Thạc xuyên qua Thập Phương Ca Sa, có thể thấy rõ ràng bên ngoài Thập Phương Ca Sa, trong hang động đá vôi này, có hai gã cao thủ Võ Tôn đang đánh nhau. Hai người này đều là Võ Tôn hậu kỳ, khoảng ba bốn mươi tuổi, không biết vì cái gì mà đánh nhau.

- Vương Luân, để lại ba thanh đạo hoàng kiếm này thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Một người trong đó, hình dáng hơi gầy, vẻ mặt ác độc, ra tay toàn những chiêu tàn nhẫn.

Dưới sự tấn công của hắn, một cao thủ khác tên là Vương Luân không thể ngăn cản, đang không ngừng lui lại.

- Lưu Tông, nếu có bản lĩnh thì ngươi tới mà lấy ba thanh đạo hoàng kiếm này đi.

Tuy Vương Luân không phải đối thủ của Lưu Tông, nhưng cũng cố gắng chịu đau ngăn cản.

- Vậy đừng trách ta không khách khí.

Người đàn ông nhỏ gầy tên Lưu Tông nhếch miệng, dữ tợn cười.

- Tuyệt Hộ Thủ.

Đột nhiên, chiêu thức của Lưu Tông càng tàn nhẫn hơn, đánh thẳng vào hạ bộ Vương Luân, tung ra mấy trảo, muốn bóp nát hạ thân Vương Luân.

Xoẹt!

Vương Luân vội vàng tránh né, nhưng vẫn không kịp, tuy không bị đánh trúng hạ thân nhưng vẫn bị móng vuốt của Lưu Tông xoẹt qua phần eo, khiến quần áo rách tươm.

Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!

Ba thanh kiếm nhỏ màu trắng dài khoảng hai thước từ trong chỗ quần áo bị rách của Vương Luân bay ra ngoài. Đây chính là ba thanh đạo hoàng kiếm.

- Của ta.

- Là của ta.

Khi ba thanh đạo hoàng kiếm bay ra, hai cao thủ Võ Tôn này liền nhìn chằm chằm chúng, không thèm tấn công đối phương, mà lao nhanh về phía ba thanh kiếm này. Tốc độ của người đàn ông nhỏ gầy tên Lưu Tông nhanh hơn một chút, nháy mắt đã đến chỗ ba thanh tiểu kiếm, vươn tay, chuẩn bị chộp ba thanh kiếm này.

- Ha ha, là của ta.

Bàn tay của Lưu Tông chỉ còn cách ba thanh kiếm một vài cm.

Xoẹt!

Đúng lúc này, một thanh âm nhỏ vang lên trước mặt Lưu Tông.

Hư không bị xé rách.

Một bóng người được bao trùm trong bộ áo giáp màu đen, mặc trên người áo cà sa, sau lưng có hai cái cánh lớn, bước ra từ trong hư không nơi này, tay hơi nhấc lên, tốc độ còn nhanh hơn Lưu Tông mấy lần, trực tiếp nắm ba thanh đạo hoàng kiếm trong tay.

- Dám tranh giành đạo hoàng kiếm trước mặt ta à. Ta sẽ lấy ba thanh đạo hoàng kiếm này. Cộng thêm ba thanh này thì tổng cộng đã có chín mươi thanh đạo hoàng kiếm rồi. Còn các ngươi, mau cút đi.

Người đó xuất hiện, lấy đi ba thanh đạo hoàng kiếm, ánh sáng trắng loé lên, ba thanh đạo hoàng kiếm đã được thu vào trong một pháp khí không gian. Đối mặt với sự tấn công của Lưu Tông, người này giơ tay lên, bỗng nhiên vang lên những tiếng ầm ầm, thoáng cái đã bao phủ Lưu Tông, chụp mạnh một cái, Lưu Tông bị đánh bay ngược ra xa.

- Đây là … Đại Bằng Kim Sí Vương ư?

Khi vừa bay ra xa, Lưu Tông lập tức mở to hai mắt nhìn.

- Trốn thôi.

Không chút chậm chạp, sau khi Lưu Tông rơi xuống đất liền nhanh chóng chạy thục mạng.

Lúc này, tên Vương Luân cũng rất sợ hãi, không dám tấn công bóng người kia, cũng vội vàng chạy đi. Chỉ trong chớp mắt, hai người này đã chạy được trăm trượng, sắp biến mất khỏi động đá vôi này.

Bóng người này đúng là Dương Thạc.

Nói đúng ra chính là biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai của Dương Thạc, Cửu Dương Chân Thân.

Trạng thái Cửu Dương Chân Thân này cực kỳ giống với Đại Bằng Kim Sí Vương. Mà danh tiếng của Đại Bằng Kfim Sí Vương như sấm bên tai, có không ít cao thủ đã nghe nói qua, thậm chí là tận mắt nhìn thấy trạng thái nửa người nửa yêu của Đại Bằng Kim Sí Vương. Bởi vậy, khi Dương Thạc xuất hiện với trạng thái Cửu Dương Chân Thân thì những cao thủ này liền bị doạ chạy.

Dương Thạc vô tình chiếm được ba thanh đạo hoàng kiếm này cũng rất tốt.

Chỉ có điều…

Dương Thạc không ngờ rằng, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà đã có rất nhiều cao thủ tới động đá vôi này rồi, thậm chí có một số cao thủ vì tranh đoạt bảo vật mà phát sinh mâu thuẫn.

- Haiz…

Thở dài một tiếng.

- Xem ra phải nhanh chóng tìm kiếm bảo vật thôi. Các cao thủ vào trong hang động đá vôi này ngày càng nhiều, thì cơ hội đoạt được bảo vật sẽ ngày càng thấp.

Chậm mất ba ngày quan trọng này, Dương Thạc đã không còn bao nhiêu tiên cơ rồi.

- Cũng may, mình đã tu luyện được bí pháp phân thần hoá niệm, nên thân thể cùng chân thân có thể chia nhau hành động, như vậy, cơ hội đoạt được bảo vật cũng sẽ tăng thêm mấy phần rồi.

Dương Thạc thầm nghĩ, thân thể mình ở trong Thập Phương Ca Sa cũng có thể ra ngoài, cùng Cửu Dương Chân Thân tìm bảo vật trong hang động đá vôi này.

Chẳng qua, không đợi thân thể Dương Thạc ra ngoài, phân thân Thần Long trong không gian Thập Phương Ca Sa kia liền chợt kêu lên.

- Ta…, đã có không ít võ giả nhân loại tiến vào hang động đá vôi này, những cái phân thân kia của ta, tối đa chỉ là cảnh giới Đại Tông Sư, nếu gặp phải cao thủ Đại Tông Sư hay hai ba tên Võ Tôn thì còn có thể chạy trốn được, thỉnh thoảng vận may không tốt bị những tên này bắt được. Việc này… ta, chúng ta thương lượng xem có thể để cho những phân thân kia của ta tiến vào trong không gian Thập Phương Ca Sa này của ngài để trốn, trốn một chút không?

Vừa rồi, khi Dương Thạc tu luyện xong phân thần hoá niệm, phân thân Thần Long đã muốn nói chuyện này với Dương Thạc.

Chẳng qua, ngay sau đó, bên ngoài có người đánh nhau, nên Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc ra bên ngoài đoạt đạo hoàng kiếm rồi. Thần Long không dám quấy rầy Dương Thạc nên chưa nói.

Bây giờ, hắn đã đoạt được đạo hoàng kiếm, mà thân thể của Dương Thạc cũng sắp phải rời khỏi không gian Thập Phương Ca Sa, nên phân thân Thần Long thừa dịp khi thân thể của Dương Thạc chưa đi, vội vàng nói ra yêu cầu này.

- Cho những phân thân kia của ngươi vào đây ư?

Dương Thạc vừa nghe, đã hiểu ý của Thần Long.

Đơn giản là coi Thập Phương Ca Sa thành nơi tránh nạn mà thôi.

Để cho các phân thân của Thần Long đi vào cũng không phải việc gì lớn. Chẳng qua, phân thân của Thần Long có đến ngàn vạn cái mà bây giờ chưa thể ngưng tụ được, nếu để chúng trong không gian Thập Phương Ca Sa thì hơi lộn xộn.

- Hoá thân ngàn vạn sao… A, đúng rồi!

Nghĩ đến vô số phân thân Thần Long, hai mắt Dương Thạc chợt sáng ngời.

- Thần Long, ngươi có tới ngàn vạn phân thân, rải rác ở trong hang động đá vôi này. Nếu chúng đồng thời hành động thì nhất định có thể nhanh chóng tìm được các bảo vật trong hang động đá vôi này phải không?

Dương Thạc nhìn chằm chằm phân thân Thần Long, nói.

Phân thân Thần Long này ngẩn người.

- Tiểu gia, ngài muốn tôi giúp ngài đi tìm bảo vật sao?

Sau một khắc, vẻ mặt Thần Long đau khổ.

Vốn nó muốn các phân thân của mình chạy đến trong không gian Thập Phương Ca Sa để trốn, nhưng không ngờ Dương Thạc lại có ý đồ với ngàn vạn phân thân của mình.

Phân thân Thần Long này cảm giác như mình ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo vậy.

Rốt cuộc, phân thân Thần Long này đã cực kỳ sợ hãi Dương Thạc, không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ, gật đầu, nói:

- Tiểu gia, các phân thân của tôi có thể giúp ngài tìm bảo vật. Nhưng ngày càng nhiều cao thủ đến chỗ này, những phân thân của tôi chạy trốn thì còn dễ, chứ khi tìm bảo vật mà gặp phải mấy tên Đại Tông Sư thì nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.

- Như vậy đi, đa số phân thân của ngươi sẽ trốn trong không gian Thập Phương Ca Sa, còn một nghìn phân thân khác thì giúp ta tìm bảo vật.

Dương Thạc suy nghĩ một chút rồi nói.

Phân thân của Thần Long này khoảng ngàn vạn, số lượng cụ thể chắc là hơn chín nghìn. Số đã bị Dương Thạc cùng Đại Bằng Kim Sí Vương bắt đi chỉ như chín trâu mất sợ lông mà thôi.

Dương Thạc để tám nghìn phân thân của nó trốn trong không gian Thập Phương Ca Sa, đảm bảo an toàn cho tám nghìn cái phân thân này, còn một nghìn phân thân giúp hắn tìm bảo vật. Đây đã coi như hết lòng giúp đỡ Thần Long này rồi. Dù một nghìn cái phân thân này chết hết thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến thực lực của Thần Long.

Còn nếu Dương Thạc không giúp Thần Long này thì… Bây giờ, có ít cao thủ đến chỗ này thì Thần Long không có nguy hiểm gì, nhưng sau này nhiều cao thủ đến hơn, muốn bắt phân thân của Thần Long thì chỉ sợ, tám chín nghìn phân thân Thần Long này sẽ nhanh chóng bị đuổi giết hơn một nửa thôi.

- Lưu lại một nghìn phân thân giúp ngài tìm bảo vật sao?

Nghe được lời nói của Dương Thạc, hai mắt Thần Long sáng ngời.

Đây coi như là kết quả tốt nhất đối với nó rồi.

Tuy còn một nghìn phân thân ở bên ngoài, nhưng chưa chắc một nghìn phân thân này sẽ chết hết, tối đa thì chỉ mất mấy trăm mà thôi, đây còn chưa tính là gì.

- Tiểu gia, tôi nghe lời ngài.

Gần như không chút do dự, Thần Long đã lập tức đồng ý với Dương Thạc.

- Được. Vậy gọi chúng nó tới đây đi.

Dương Thạc gật đầu nói.

Lưu lại một nghìn phân thân cũng không phải là ít đâu.

Dù sao bây giờ, số lượng cao thủ trong hang động đá vôi này cũng chỉ khoảng trăm người thôi.

Dương Thạc dùng một nghìn phân thân Thần Long để tìm bảo vật, so với các cao thủ khác một mình tìm bảo vật trong hang động này thì hiệu quả gấp mười lần. Dựa theo xác suất này thì có 90% là bảo vật sẽ rơi vào tay Dương Thạc.

Tất nhiên, Dương Thạc cũng biết chuyện không đơn giản như vậy.

Những bảo vật trong hang động đá vôi này đều do các cao thủ thượng cổ để lại. Mà mỗi một vật đều không đơn giản. Dù ngươi có thể tìm được chúng nhưng chưa chắc có thể lấy được.

Huống chi, dù phân thân Thần Long tìm được tất cả bảo vật thì cũng phải do Dương Thạc đi lấy từng thứ một.

Một số bảo vật có thể tồn tại ở nơi nguy hiểm, muốn lấy được chúng thì rất tốn công.

Cho nên, có thể lấy được hai ba bảo vật ở đây đã coi như may mắn lắm rồi.

- Có thể lấy được một thứ cũng đáng giá.

Dương Thạc thầm nghĩ.

Vèo…o…o! Vèo…o…o!

Trong hang động đá vôi, có không ít các phân thân Thần Long đang bay nhanh về chỗ Dương Thạc.

- Đi tìm tiểu gia.

- Trốn vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, bảo tồn lực lượng.

Các phân thân Thần Long trốn trong các góc vắng vẻ của hang động đều chui ra ngoài.

Một góc trong hang động đá vôi, có một Đại Tông Sư trung niên áo đen đang đi tìm bảo vật. Tên Đại Tông Sư này chính là một trong số tám anh em Địa Sát.