Nghĩ vậy, Diệp Bạch muốn lặng lẽ bỏ đi, nhưng đúng lúc này, thanh âm của thủ hộ trưởng lão vừa nhắm mắt kia lần nữa vang lên, phảng phất như trực tiếp vang lên trong đầu Diệp Bạch:
- Nghe trộm lâu như vậy, ngươi cũng nên ra gặp mặt đi chứ.
Thân thể Diệp Bạch bỗng nhiên cứng đờ, lập tức cười khổ, từ sau thạch bích đi ra, cung kính hướng bốn người hành lễ, nói:
- Nội tông đệ tử Diệp Bạch, tham kiến bốn vị trưởng lão.
Trên bãi đá, ngoại trừ người vừa mở miệng nói chuyện, ba người kia nghe vậy cũng không khỏi nhìn Diệp Bạch một cái. Diệp Bạch cảm thấy ánh mắt bọn họ phảng phất như điện quang, đảo một vòng quanh người mình, sau đó lần nữa nhắm mắt lại. Chỉ có thủ hộ trưởng lão vừa mở miệng là đánh giá Diệp Bạch, có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi đã đạt tới cảnh giới Huyền sĩ?
Diệp Bạch biết trước mặt cường giả như bọn họ thì không che giấu được, huống chi cũng không cần phải giấu, chỉ thấp giọng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, trưởng lão!
Thủ hộ trưởng lão kia tựa cười mà như không cười, nhìn Diệp Bạch thật lâu. Diệp Bạch đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, mặc dù biết tên trưởng lão này không thể gây bất lợi với mình, nhưng bị một kẻ mạnh như thế nhìn chằm chằm, hắn vẫn cảm thấy áp lực. May là trưởng lão kia sau khi nhìn một hồi lâu, rốt cục thu ánh mắt lại, lẩm bẩm một mình, lại giống như cố ý cho Diệp Bạch nghe được:
- Một người tuổi trẻ tiến vào cảnh giới Huyền sĩ, không kiêu ngạo, không sợ hãi, chỉ về phần nhẫn nại thì thường nhân khó gặp. Ngươi không tệ!
Diệp Bạch lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Chỉ vừa mới tiến giai, còn chưa nói cho người khác, trưởng lão quá khen rồi.
Tên trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra sao, ngươi tiến vào Huyền sĩ ít nhất cũng mấy tháng, Huyền khí đã được củng cỗ, vậy mà còn nói là vừa tiến giai, hay là ngươi muốn gạt ta.
Diệp Bạch im lặng, sau khi hắn tiến giai vẫn bế quan tu luyện Huyền kỹ, cho nên không ai biết, xem ra đã bị tên trưởng lão này hiểu lầm. Bất quá hắn cũng không dám cãi lại, mặc cho tên trưởng lão này hiểu lầm, thầm nghĩ cách rời đi thật sớm.
Tên trưởng lão kia tựa hồ cũng đoán được ý định của hắn, trầm ngâm một chút rồi phất tay nói:
- Ngươi đi đi, cố gắng tu luyện, tương lai nếu có thể tiến vào Huyền sư thì cũng không uổng gia tộc đã bồi dưỡng ngươi. Mới vừa rồi ta nói đến nhiệm vụ thám thính Thiên Báo Cốc, ngươi cũng nên đi cho biết. Chúng ta muốn bế quan, ngươi đi đi!
Sau khi vung tay lên, thủ hộ trưởng lão kia không nói lời nào nữa, trực tiếp nhắm hai mắt lại. Diệp Bạch nghe vậy, như được đại xá, vội rời đi, nhưng không chú ý đến bốn gã trưởng lão trên bãi đá, sau khi hắn đi, khóe miệng mỗi người đều mỉm cười.
Một lúc lâu, bạch phát trưởng lão địa vị cao nhất ngồi ở cuối cùng, mở mắt thì thào nói:
- Diệp gia tam bối chúng ta lại xuất hiện thêm một tên Huyền sĩ, hơn nữa cũng không phải hạch tâm đệ tử, tuổi lại còn trẻ, không tệ!
Sau khi nói xong lời này, hắn lần nữa nhắm mắt lại bế quan.
Ba người khác cũng vậy, hai mắt nhắm lại, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì bọn họ sẽ không mở mắt.
Không biết đi loạn xạ bao lâu, cũng không biết bản thân tới nơi nào, chỉ có thể xác định đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của bốn trưởng lão phía sau. Diệp Bạch lúc này mới dừng lại, thầm thở dài một hơi, cảm thấy buồn bực.
Hắn tưởng rằng ở xa, lại dùng Liễm Khí Tức thì bốn trưởng lão không biết, nhưng hóa ra không phải, bọn họ đã sớm phát hiện ra mình, chỉ là không mở miệng vạch trần, thẳng cho đến khi Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi đi rồi, mới gọi mình ra.
Nguyên bổn mình còn đang do dự muốn tham gia nhiệm vụ thám thính Thiên Báo Cốc hay không, nhưng hiện tại nếu ngay cả tứ đại thủ hộ trưởng lão cũng mở lời thì mình còn có thể không đi sao. Cười khổ một chút, may mắn đây cũng là ý của hắn, sau khi thấy Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi rời đi, hắn liền quyết định tham gia nhiệm vụ lần này. Cái khác không nói, hiện tại thực lực của hắn đã đạt tới bình cảnh, cần đi du lịch một chút.
Hơn nữa ngoại tông còn có chuyện hắn muốn giải quyết, vừa lúc có nhiệm vụ lần này thì giải quyết luôn.
Hơn nữa Đạm Thai Tử Nguyệt kia không biết thực lực hiện tại đã đến mức nào, mình có thể cùng nàng đánh một trận không?
Thiên Báo Cốc mà Diệp Khuyết nói đến rốt cuộc ra sao mà lại được bốn đại gia tộc chú ý như thế, hơn nữa còn dính dáng đến họa diệt tộc?
Cả đống vấn đề xuất hiện trong đầu Diệp Bạch, qua một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, tiếp tục tìm lối ra. Thạch động này quả nhiên trăm ngàn kỳ quái, không biết thông tới nơi nào, thế nhưng những người kia lại biết đường đi, chắc phải có quy luật gì đó.
Nghĩ vậy, Diệp Bạch cẩn thận quan sát một chút, dần dần hắn phát hiện ra một quy luật. Trong thạch độg, cứ mỗi vài bước lại có một ký hiệu nhỏ, càng vào trong thì ký hiệu càng lớn, nhưng càng ra ngoài thì ký hiệu càng nhỏ. Đây hẳn là vì đề phòng lạc đường, khó trách người khác dễ dàng đi lại như thế.
Sau khi thông suốt, Diệp Bạch trực tiếp đi theo con số giảm, rốt cục một hồi lâu sau, ánh mặt trời lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đã ra khỏi thạch động, lần nữa trở về thủy đàm trước kia, trước mặt vẫn như trước không một bóng người. Mà thân ảnh Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi đã sớm biến mất không thấy, hiển nhiên đã đi ra ngoài.
Diệp Bạch cũng chẳng muốn ở nơi này ngây ngốc nữa, trực tiếp đẩy cửa đá đi ra ngoài, trở lại nơi mình ở.
Suy nghĩ một chút, không biết bọn họ lựa chọn nội tông đệ tử như thế nào, phỏng chừng đều là gia chủ trực tiếp chọn lựa. Mà hiện tại danh tiếng mình chưa nổi, chỉ sợ chưa chắc được chọn. Nếu vậy thì nên như thế nào?
Được rồi, tới Chấp Sự Đường đăng ký thân phận của mình, như vậy gia chủ sẽ không hồ đồ. Trong hàng ngũ tam đại đệ tử gia tộc thì chỉ có mình và Diệp Khổ là hai Huyền sĩ, nghĩ rằng mình sẽ được chọn. Hơn nữa sau khi trở thành Huyền sĩ, cũng phải đi lấy một số thứ thuộc về mình.
Mấy thứ kia đối với cảnh giới Huyền sĩ có tác dụng rất lớn, vừa lúc lần này xuất môn, nói không chừng sẽ gặp phải một chút nguy hiểm, cho nên mấy thứ kia nhất định phải lấy.
Nghĩ vậy, tất cả đều đã rõ ràng, lập tức Diệp Bạch nói cho Băng Nhi một tiếng, liền xuất môn đi tới Chấp Sự Đường. Hắn đã tới mấy lần nên sớm quen thuộc, lúc này đây tiếp đãi hắn vẫn là tên tiểu chấp sự trước kia.
Nhưng khi Diệp Bạch nói cho hắn biết là đến để đăng ký thân phận Huyền sĩ, tên tiểu chấp sự ngây ra, miệng lắp bắp nói:
- Ngươi....ngươi....ngươi....ngươi nói rằng ngươi đã tiến giai Huyền sĩ?
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Đúng thế.
Tên chấp sự kia sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, đột nhiên chạy ra ngoài, chạy được nửa đường mới quay lại, chỉ về phía Diệp Bạch nói:
- Đại nhân, ngài chờ ta một lát, ta đi tìm trưởng lão.
Diệp Bạch gật đầu, biết rằng việc này hắn không thể làm chủ được, liền ở tại chỗ chờ. Chỉ lát sau, tên tiểu chấp sự kia lần nữa quay về, người đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Mà phía sau hắn là một thanh y trưởng lão, khí độ thong dong, còn chưa tới mà đã cười ha ha:
- Là ai mà tiến giai Huyền sĩ nhanh như vậy, Diệp Khuyết hay là Thiên Nhi?
Hưng khi hắn bước vào nhà, thấy Diệp Bạch đứng đó liền thoáng cái ngây người.
Diệp Bạch nhìn hắn, không khỏi kêu lên:
- Diệp Chuẩn trưởng lão!
Không thể trùng hợp thế chứ, thanh y lão giả này chính là một trong hai vị trưởng lão đến truyền công pháp cho bọn hắn ở Huyền Vũ Các trước kia, chấp sự tình trưởng lão Diệp Chuẩn.
- Là ngươi!
Diệp Chuẩn tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút giật mình nói. Hắn dường như có chút ấn tượng mơ hồ với Diệp Bạch, bởi vậy không khỏi hỏi.
Diệp Bạch gật đầu:
- Đúng thế, Diệp Chuẩn trưởng lão, là ta. Vừa mới tiến vào Huyền sĩ cho nên đến để đăng ký.
- Oh, oh, oh, tốt, tốt tốt.
Liên tiếp nói ba chữ "oh", sau đó lại nói thêm ba chữ "tốt", hiển nhiên Diệp Chuẩn vẫn chưa thích nghi được, kỳ thật Diệp Bạch cũng có chút ngoài ý muốn, hắn tưởng rằng tên tiểu chấp sự tình kia chỉ đi mời một tên nhân viên cấp cao hơn, nghĩ không ra lại trực tiếp mời chấp sự tình trưởng lão Diệp Chuẩn đến.
Chỉ là hắn tựa hồ không ý thức được, trở thành Huyền sĩ, trong Diệp gia, địa vị đã xảy ra biến hóa cực lớn. Mỗi một Huyền sĩ đều do chấp sự tình trưởng lão tự mình khảo nghiệm, sau khi thông qua mới có thể đăng kí, lấy nhiều lợi ích. Nửa điểm cũng không thể giả, đồng thời đây cũng là biểu lộ sự tôn trọng. Hơn nữa bởi vì tiến giai Huyền sĩ khó khăn, đến mức này, tất cả đệ tử Diệp gia tiến giai Huyền sĩ đều phải nhận được phần thưởng cực kỳ phong phú.
Một hồi lâu, Diệp Chuẩn rốt cục phản ứng lại, hắn từ trong người lấy ra một khối tử sắc ngọc thạch, đưa cho Diệp Bạch nói:
- Ngươi đem hết toàn lực, sau đó rót Huyền khí của ngươi vào trong, nếu như là Huyền khí thì tử thạch này sẽ không đổi màu. Còn nếu như là Huyền lực thì tử thạch sẽ tỏa ra quang mang, đây là cách duy nhất để chứng minh thân phận Huyền sĩ. Đến đây, ngươi thử xem!
Diệp Bạch biết đây là khảo nghiệm đối với mỗi nội tông đệ tử khi tiến giai Huyền sĩ, lập tức có chút kỳ quái nhìn ngọc thạch, rồi tiến đến cầm lấy, không do dự trực tiếp thúc dục Huyền khí trong cơ thể tuôn về phía ngọc thạch. Lúc bắt đầu không có gì lạ, nhưng chỉ một lát, cả ngọc thạch bắt đầu phát ra quang mang, hơn nữa màu sắc dần chuyển thành màu trắng sữa, cho đến khi quang mang dày lên một thước mới bắt đầu dừng lại. Diệp Bạch chỉ cảm thấy Huyền khí trong cơ thể bị hút hết, mới vội dừng tay, lại nhìn qua tử sắc ngọc thạch, quang mang chậm rãi tiêu tán, màu trắng sữa lần nữa trở về màu tím giống như lúc đầu.
- Thành công rồi!
Trong lòng hắn thầm nghĩ, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
- Thành công!
Tên tiểu chấp sự và Diệp Chuẩn không khỏi cùng thở dài một hơi, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bạch, hai mắt lộ vẻ khó tin.
Diệp gia ngoại tông gần ngàn đệ tử, Diệp gia nội tông mặc dù ít hơn một chút, nhưng cũng gần trăm người. Hạch tâm đệ tử có ba người, nhưng trở thành Huyền sĩ chỉ có mỗi Diệp Khổ, hai hạch tâm đệ tử kia là Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi không trở thành Huyền sĩ.
Mà hiện tại lại có một người tiến vào cảnh giới Huyền sĩ, không phải như bọn hắn nghĩ là Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, mà là một gã đệ tử vô danh, một gã vừa mới gia nhập nội tông không tới hai năm, khó trách bọn hắn không thể không khiếp sợ. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng nếu đã thành Huyền sĩ thì cũng đã đổi khác, ánh mắt hai người nhìn về phía Diệp Bạch không còn giống như nhìn đệ tử bình thường nữa, mà là có một loại tôn trọng.
Với tuổi như thế mà đã trở thành một gã thấp giai Huyền sĩ, ngày sau tiền đồ vô lượng. Trong gia tộc, trở thành Huyền sĩ thì không còn là đệ tử nữa, hơn phân nửa đều trở thành một thành viên chưởng sự tình. Ít nhất cũng là chức vụ tương đương, địa vị cũng cao không còn như bình thường.
Diệp Bạch lần nữa trả tử sắc ngọc thạch trở lại, Diệp Chuẩn nhận lấy, lập tức tươi cười nói:
- Trước tiên chúc mừng ngươi nhanh như vậy đã tiến giai Huyền sĩ, gia tộc chúng ta lại có thêm một nhân tài. Ta cũng nên đăng ký cho ngươi, hơn nữa chỗ ở của ngươi, minh tạp đều phải thay đổi. Mặt khác gia tộc sẽ chuẩn bị cho ngươi một cấp bậc tu luyện xứng đáng, không còn là nhất giai cấp thấp đan dược mà là nhất giai trung cấp đan dược, hiệu quả lớn hơn nhiều. Đồng thời gia tộc cho phép ngươi tiến vào Huyền Binh Lâu một lần, miễn phí lựa chọn một thanh nhất giai trung cấp Huyền binh. Đây là phúc lợi khi ngươi trở thành Huyền sĩ. Chờ sau khi ngươi lên tới trung giai Huyền sĩ, gia tộc còn có thể tặng miễn phí một quyển hoàng bậc trung cấp công pháp. Cho nên ngươi hãy cố gắng.
Diệp Bạch gật đầu, cũng không khỏi có chút líu lưỡi, hóa ra trở thành Huyền sĩ lại có nhiều chỗ tốt như vậy, mặc dù đã sớm đoán trước nhưng vẫn ngoài dự liệu của hắn.
- Được rồi, tiếp theo nếu thân phận của ngươi đã được xác định, thì đợi ta đăng ký xong, sẽ đem phần thưởng phát cho ngươi. Về phần Huyền binh, ngươi cầm lấy lệnh bài của ta đến Huyền Binh Lâu lấy là được. Chỉ cần ngươi thấy được, nhất giai trung cấp Huyền binh hoặc dưới cũng có thể lấy, bất quá số lượng có hạn. Ngươi chỉ cần suy nghĩ là được. Đi theo ta!
- Vâng, cám ơn Diệp Chuẩn trưởng lão!
Diệp Bạch cung kính nói.
Lập tức, Diệp Chuẩn đưa hắn đến một nơi rộng hơn. Sau khi ghi chép thân phận Diệp Bạch, Diệp Chuẩn đưa minh tạp mới cho hắn, bề ngoài vẫn giống nhau, bất quá chiếc lá phong màu bạc bên trong đã biến thành màu vàng, điều này đại biểu cho thân phận Huyền sĩ của hắn. Sau đó Diệp Bạch được lựa chọn đan dược, nhất giai trung cấp đan dược. Một lần ba bình, ba tháng một lần.
Mặc dù số lượng so với trước kia ít hơn, nhưng giá trị lại hoàn toàn không thể so sánh, bởi vì nhất giai trung cấp đan dược, cho dù đại gia tộc như Diệp gia cũng cực kỳ quý, số lượng có hạn.
Diệp Bạch nghĩ đến lần này đi Thiên Báo Cốc có thể có nguy hiểm, hắn không có lựa chọn nào khác là chọn ra ba bình nhất giai trung cấp đan dược có thể sử dụng trong chiến đấu. Một bình Hồi Nguyên Đan, một bình gồm hai mươi viên trung cấp Khí Huyết Tán, đây là cực phẩm thánh dược điều trị ngoại thương, rất hiếm gặp, ngay cả hất giai cấp thấp Kim Sang Dược cũng không thể so sánh. Lọ cuối cùng Diệp Bạch suy nghĩ thật lâu, mới chọn được, chính là một bình Bách Độc Linh.
Đây là một loại thánh dược giải độc, nó có bốn công hiệu khác nhau, hiển nhiên cũng giống như Giải Độc Tán mà Diệp Bạch mua tại dược điếm trước kia, sau đó tới Bách Đôc Linh, Thiên Độc Linh, Vạn Độc Linh. Bất quá Vạn Độc Linh chỉ nghe nói qua chứ Hỏa Vân Thành không có loại đan dược cấp bậc này, cao nhất cũng chỉ là nhị bậc cấp thấp đan dược Thiên Độc Linh. Bất quá chỉ có cấp bậc trưởng lão hoặc gia chủ mới có thể mua được, đệ tử bình thường tuyệt đối không thể chạm tới.
Lựa chọn xong ba bình đan dược, Diệp Chuẩn kỳ quái nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu, bất quá lại không hỏi gì, chuẩn bị dẫn Diệp Bạch đi chọn lại nơi ở. Sau khi trở thành Huyền sĩ, quyền lựa chọn nơi ở lại tăng lên một tầng, hiển nhiên phải chọn một chỗ tốt hơn.
Bất quá Diệp Bạch lại từ chối nói:
- Không cần, chỗ kia ta ở rất thoải mái, không cần đổi nữa.
Diệp Chuẩn thấy thế có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói:
- Đây là chuyện nhỏ, ngươi đã không muốn đổi thì tùy ngươi, ngày sau nếu muốn thì cứ nói ta một tiếng là được, quy định này vẫn có hiệu lực.
Diệp Bạch tạ ơn một tiếng, nói:
- Vậy nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước.
Diệp Chuẩn gật đầu nói:
- Đi đi, cầm lệnh bài này của ta, người của Huyền Binh Lâu khi thấy sẽ hiểu.
Nói xong, hắn đưa một tử sắc lệnh bài cho Diệp Bạch, phía trên lệnh bài có chữ "Chấp", đại biểu là lệnh bài Chấp Sự Tình trong Chấp Sự Đường, có quyền uy lớn trong Diệp gia.
Diệp Bạch nhận lấy lệnh bài, cung kính nói:
- Đa tạ trưởng lão, tại hạ cáo lui!
Diệp Chuẩn phất tay, Diệp Bạch lập tức rời khỏi Chấp Sự Đường gia tộc, suy nghĩ một chút. Mình vẫn chưa có kiếm tốt, lần này trở thành Huyền sĩ, liền được thưởng một thanh nhất giai trung cấp huyền binh, thật sự ngoài ý muốn. Nếu đã như thế thì trước tiên đi xem một chút, có thêm một thanh nhất giai trung cấp Huyền binh thì hành động thám thính Thiên Báo Cốc cũng dễ dàng hơn một chút.
Nghĩ vậy, Diệp Bạch quay người lại đi về phía Huyền Binh Lâu. Lại nói tiếp, tiến vào nội tông lâu như vậy, hắn vẫn chưa tới Huyền Binh Lâu lần nào. Nhưng thật ra Kỳ Dược Hiên thì hắn có đi một lần, còn hai nơi khác là Bảo Khí Phường và Luyện Vật Các thì Diệp Bạch cũng chưa đi qua. Không biết Huyền Binh Lâu này có bộ dáng ra sao.
Trên đường tìm một người hỏi đường, rất dễ dàng liền tìm được chỗ của Huyền Binh Lâu, chỉ một lát, một tòa nhà cao ba tầng, kiến trúc cổ xưa xuất hiện trước mặt Diệp Bạch. Phía trước treo tấm biển, trên biển đề ba chữ Huyền Binh Lâu rất to.
Diệp Bạch đưa lệnh bài ra, lập tức có người dẫn hắn vào, trực tiếp đi lên lầu hai. Lầu một đều là nhất giai cấp thấp Huyền binh, trên tầng hai là nhất giai trung cấp Huyền binh và nhất giai cao cấp Huyền binh. Một thanh y lão giả tự mình lại tiếp đón, đúng là quản lý nơi này. Thấy Diệp Bạch tuổi trẻ như thế thì không khỏi sửng sốt một chút, lập tức tươi cười, cuống quýt chấp tay với Diệp Bạch:
- Tuổi còn trẻ mà có thể có được Chấp Sự Tình lệnh bài đến lựa chọn Huyền binh, Diệp đại nhân thật sự là thiếu niên anh tài, hiếm có, hiếm có!
Diệp Bạch không quen loại khách sáo này, nói thẳng:
- Chưởng quỹ quá khách khí, Diệp Bạch trưởng lão nói ta đến lựa chọn một thanh nhất giai trung cấp Huyền binh, không biết chưởng quỹ có gợi ý gì không?
- Có, có, có!
Chưởng quỹ nghe Diệp Bạch nói thế, lập tức mừng rỡ nói:
- Diệp đại nhân xin mời đi theo ta, hiện tại những thứ ngươi thấy cũng chỉ là một số mặt hàng bình thường, thứ đắt tiền xa hoa thì ở bên cạnh. Xin mời đi theo ta.
Diệp Bạch nghe vậy, cũng đi theo. Mấy món đồ kia hắn bỏ qua. Hắn biết người này sẽ không gạt hắn, cho dù cùng là nhất giai trung cấp Huyền binh thì cũng có chênh lệch lớn, có nhất giai trung cấp Huyền binh ngay cả cấp thấp cũng không bằng. Nhưng có loại lại có thuộc tính của cao cấp Huyền binh, cho nên hắn hiển nhiên không nói nhiều. Nếu được miễn phí lựa chọn, thì hắn muốn chọn thứ tốt nhất, còn không thì thà không chọn còn hơn.
Chưởng quỹ nọ vẻ mặt tươi cười dẫn Diệp Bạch đến một góc quầy, nơi này có nhiều thứ tinh sảo, bên cạnh thậm chí còn có thứ dùng vàng bạc khảm vào, vô cùng tôn quý, có bảy tám thứ đều là nhất giai trung cấp Huyền binh.
Tên chưởng quỹ rõ ràng muốn lấy lòng Diệp Bạch, trực tiếp dẫn hắn tới chỗ cực phẩm trong số nhất giai trung cấp Huyền binh, nói:
- Những thứ này đều thiên tài kỳ bảo trong số nhất giai trung cấp Huyền binh. Diệp đại nhân cứ tùy ý chọn, nhìn trúng thứ nào cứ nói cho ta biết, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.
Diệp Bạch gật đầu nhìn qua, lập tức không khỏi kinh hãi, đồ vật trong quầy mặc dù không nhiều lắm, nhưng thứ nào cũng tinh sảo, vô cùng quý hiếm. Thứ đầu tiên là một lưỡi dao nhọn, trắng như tuyết dài hai tấc, hàn ý kinh người, phảng phất như nanh sói. Thứ hai là một cây sáo, thứ này mà cũng là Huyền binh, Diệp Bạch thật sự cảm thấy kinh ngạc, nhìn thoáng qua giới thiệu bên cạnh, trong cây sáo này có bốn mươi chín thanh phi kiếm nhỏ, một khi thổi ra có thể phát ra tiếng xé gió nhiếp hồn đoạt phách, chưa nói đến tiểu phi kiếm lại càng khó lòng phòng bị. Thứ ba là một thanh lục sắc đoản đao, Diệp Bạch đối với đao không có gì hứng thú, trực tiếp lướt qua. Thứ tư là một thanh binh khí như chiếc khuyên màu đỏ, tên gọi là Lưỡng Nghi Hoàn.
Thẳng cho đến loại thứ năm, rốt cục xuất hiện một thanh kiếm, tên là Huyền Kim Trảm Hà Kiếm, nghe nói một kiếm chém ra, tốc độ nhanh đến mức độ nhất định sẽ có ngũ thải hà quang xuất hiện, cực kỳ quý giá, được chế tạo từ một loại huyền kim vô cùng hiếm có tạo thành. Diệp Bạch vừa nhìn liền thích, bất quá hắn cũng chưa vội, mà là tiếp tục nhìn xuống.
Thứ sáu là một kiện Kỳ Môn binh khí, tên là Liên Hoa Câu, là một cặp hắc kỳ câu hình dạng liên hoa, Diệp Bạch vừa nhìn đã chán, trực tiếp bỏ qua. Thứ bảy lại là một thanh kiếm, thanh kiếm này tên là Trọng Cẩm Tiên Hoa Kiếm, thân kiếm có vô số tiên hoa khắc lên, nghe nói một kiếm chém ra, phảng phất có thể nghe được tiếng trăm hoa đua nở, nếu cảnh giới đủ thì thậm chí có thể chém ra huyễn cảnh, khiến người ta như ở trong biển hoa, là một thanh kiếm thích hợp cho nữ tử sử dụng. Diệp Bạch bỏ qua, ánh mắt hắn rơi vào thanh huyền binh thứ tám, cũng là Huyền binh cuối cùng trong quầy này.
Thanh Huyền binh thứ tám này vẫn như trước là một thanh kiếm, bất quá ngoại tạo hình cổ quái thì bốn phía thoạt nhìn không giống kiếm, giống như là một thanh trùy, đen như mực, phía trên tựa hồ cũng có chút đồ vân kỳ quái, phảng phất như sông núi, điểu thú, tinh thần, nhật nguyệt. Bất quá bởi vì quá nhỏ nên không thể nhìn rõ.
Thanh kiếm này có tên là Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, kiếm là quân tử, quân tử tứ phương. Kiếm này xuất hiện lúc đầu cũng không phải để giết người, mà giống như một loại thân phận, một loại lễ khí cúng tế trời đất. Thanh kiếm này chính là một thanh kiếm được truyền từ xưa, không phải Huyền binh bình thường.
Diệp Bạch nhất thời khó quyết, Huyền Kim Trảm Hà Kiếm và Tứ Phương Vô Thượng Kiếm đều là thứ hắn muốn, vừa vặn có thể dùng làm chủ kiếm trận khi bày ra, uy lực kiếm trận nhất định tăng lên nhiều, nhưng lựa chọn thanh nào thì lại do dự. Nếu nói về giá trị, khẳng định Trảm Hà Kiếm quý hơn một chút, chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Nhưng không biết vì sao, Diệp Bạch đối với thanh Tứ Phương Vô Thượng Kiếm này lại có cảm giác rất lạ, kiếm là quân tử, bốn phương tám hướng, thanh kiếm này nói về giá trị có lẽ kém Trảm Hà Kiếm, nhưng chắc là có tác dụng đặc thù.
Cuối cùng, Diệp Bạch cắn răng một cái, chọn lấy Tứ Phương Vô Thượng Kiếm,, nhất giai trung cấp Huyền binh đối với hắn mặc dù quý, nhưng về sau có thể có được, hoàn hảo như Trảm Hà Kiếm cũng không phải là không thể. Nhưng thanh Tứ Phương Vô Thượng Kiếm này lại nhìn không thấu, cho nên Diệp Bạch chọn nó, nếu đã chọn thì sẽ không hối hận.
- Chính là thanh này, lấy nó ra đi!
Diệp Bạch chỉ thanh kiếm nói.
Tên chưởng quỹ kia vẻ mặt kỳ quái, hắn cũng nhận ra Diệp Bạch rất có hứng thú với kiếm, nhưng những thứ khác rất tốt, sao hắn lại chọn thanh quái kiếm này?
Bất quá nếu Diệp Bạch đã chọn thì hắn cũng không quan tâm, chỉ cười nói:
- Vâng, đại nhân chờ chút, ta đi lấy chìa khóa rồi trở lại!
Diệp Bạch giờ mới biết để mở quầy này còn có chìa khóa chuyên dụng, bất quá hắn cũng không vội, lập tức đi qua một bên ngồi xuống. Một lát sau, tên thanh y chưởng quỹ kia cầm một xâu chìa khóa tới, cẩn thận mở quầy ra, đem thanh kiếm cẩn thận đưa cho Diệp Bạch.
- Diệp đại nhân, mời ngài nhận kiếm!
Diệp Bạch nhận lấy thanh kiếm, chỉ cảm thấy cánh tay trầm xuống, hóa ra thanh kiếm này nặng vô cùng, thanh kiếm này còn mang đến cho hắn một loại cảm giác không nên lời, phảng phất như thiên địa chính khí, hạo nhiên, chính trực, giống như khí tức trùng thiên, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm linh con người.
Diệp Bạch có cảm giác người và kiếm tương thông, mà mới vừa rồi, vì cách quầy khá xa nên không thể cảm nhận. Nhất thời trong lòng vui vẻ, có lẽ mình không chọn sai, thanh kiếm này rất không tầm thường, chỉ là không biết vì sao lại bị đặt vào nơi này.
Đây là một thanh kỳ kiếm.
Diệp Bạch thầm nói, ngón tay nhẹ vuốt ve thanh trường kiếm, Diệp Bạch cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy tĩnh lặng, dần dần cảm thấy có dũng khí.
Chính trực cho nên mới có dũng khí. Diệp Bạch mừng rỡ, rốt cục mình cũng có một thanh kiếm làm chủ kiếm trận. Thanh kiếm này rất thích hợp, có nó, uy lực kiếm trận của mình ít nhất sẽ tăng lên ba phần.
Cầm kiếm lên, Diệp Bạch đứng dậy nói:
- Đa tạ chưởng quỹ, đã như thế, Diệp Bạch cáo từ!
- Đi thong thả, Diệp đại nhân có rảnh thì cứ ghé thăm.
- Ưh.
Nói xong, Diệp Bạch cầm kiếm đi ra Huyền Binh Lâu, trở lại nơi ở, lúc này mới thở ra một hơi.