Hắn giương mắt nhìn xuống thiếu nữ mặc áo hồng đẹp như tranh không biết tên phía dưới, không biết tại sao nàng lại chạy tới cái chỗ băng động kỳ quái giao nhau chằng chịt này làm gì.

Nhìn một hồi, sự kỳ quái của hắn càng lúc càng tăng lên. Chỉ thấy thiếu nữ sau khi tới băng động thì nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy vệt nước mà đàn kiến để lại thì cặp mắt sáng lên bước theo đến trước tổ kiến.

Cẩn thận hít một hơi rồi thiếu nữ lộ vẻ mừng rỡ lấy ra một cây hương kỳ lạ dài ba tấc toàn thân màu trắng như bạch ngọc, trên mũi nhọn có màu hồng. Nàng khẽ động ngón tay nghe "xoẹt" một cái rồi một ngọn lửa bùng lên, đốt xong cây hương kỳ lạ kia, thiếu nữ lập tức lùi lại ba bước đưa tay bịt mũi.

Thấy thế, trong lòng Diệp Bạch rùng mình, mặc dù không biết cây hương thân trắng đầu hồng này làm bằng gì nhưng thấy bộ dạng của thiếu nữ như vậy cũng lập tức ngừng hô hấp chỉ tuần hoàn trong cơ thể.

Làm vậy mặc dù có chút khó chịu nhưng vì mạng sống thì chút khó chịu nhỏ này thực không đáng nhắc tới.

Thứ mà Diệp Bạch tu luyện chính là Huyền quyết trung cấp, vốn Huyền quyết sơ cấp, trung cấp và cao cấp huyền quyết hợp lại kì thực chỉ có một tên gọi là Đại đạo huyền khí quyết.

Sở dĩ người sau phân ra vậy là căn cứ vào cảnh giới khác nhau, vào thời thượng cổ đây là môn công pháp chính thống để đặt nền móng cho cơ thể.

Mặc dù bàn về uy lực có lẽ không bằng một số Huyền quyết thuộc tính cường đại nhưng về bản chất lại cực kỳ thuần khiết, tiếp cận gần nhất đến sự huyền bí của thiên địa. Cho nên vượt xa phương pháp nội tức của người bình thường, ngay như hiện giờ hắn tuy mới chỉ là huyền sĩ cao cấp nhưng đối với thuật nội tức đã mạnh hơn rất nhiều so với thiếu nữ áo hồng kia.

Còn nói về cảnh giới Huyền khí của hắn đủ để xếp hạng trong mười vị trí đầu của ngoại tông, về kĩ năng giao đấu cũng vậy.

Vì thế hắn nhìn thấy thiếu nữ đạt đến huyền sĩ cao cấp mặc dù cũng hơi kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi, chỉ là luôn cẩn thận ẩn thân mà thôi.

Cho dù đánh không lại phải rút lui thì có Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ, Diệp Bạch cũng có năm thành nắm chắc.

Cũng không biết thiếu nữ mặc áo hồng này tu luyện các loại huyền kỹ uy lực như thế nào, tuy nhiên chắc sẽ không quá kém. Có thể đạt đến vị trí trong mười người đứng đầu của nội tông, cấp bậc của công pháp này chắc chắn hết sức cao, hiện giờ Diệp Bạch không thể so sánh, thứ duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến là huyền kĩ thân pháp.

Cây hương kỳ quái mà thiếu nữ mặc áo hồng kia không biết làm bằng chất liệu gì nhưng chỉ sau khi cắm vào tổ kiến kia một khắc thì cả đàn quái kiến nọ dường như cảm thấy cực kỳ hưng phấn, đều bò ngược cả ra.

Chỉ không thấy con Kim mục lý mà bọn chúng vừa kéo vào tổ, không biết là đã bị ăn sạch hay vẫn còn để trong đó.

Cả đám quái kiến sau khi bò ra thì cùng lao tới dưới cây hương, một lát sau đã không còn con kiến nào bò ra từ dưới tổ còn dưới cây hương lại dày đặc cả trăm con kiến.

Thiếu nữ mặc áo hồng kia thấy thế thì bay nhanh tới móc ra một vật gì đó rồi vẽ lên mặt băng một vòng tròn. Diệp Bạch nhìn kỹ lại thì thấy đó là một viên đá màu vàng, khi vẽ lên mặt băng thì để lại dấu vết hết sức bắt mắt, đám kiến đều bị vây trong vòng tròn đó, thiếu nữ mặc áo hồng kia lúc này mới khẽ quệt mồ hôi trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đám kiến trong vòng tròn sau khi hít phải hương thơm thì thân thể bỗng nhiên phình lên sau đó nổ tung ra, chết bất đắc kì tử.

Diệp Bạch chứng kiến toàn bộ thì hít sâu một hơi khí lạnh, cảm thấy cực kỳ kiêng kị với cây hương thân trắng đầu đỏ kia, không biết nó là thứ gì mà đáng sợ và độc ác như vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn chưa từng thấy một cây hương nào đồng thời lại có hiệu quả mê thần, dẫn hồn lẫn kịch độc như vậy, còn có cả viên đá màu vàng kia nữa, vòng tròn mà nó vẽ lên trên mặt băng khiến cả đàn kiến như ở trong tuyệt địa không thể chui ra.

Vì thế nên Diệp Bạch càng thêm cẩn thận giấu kỹ hô hấp đến mức gần như dừng lại, nếu không ngẩng đầu lên thì căn bản không cảm giác được bên trên có người.

Hắn tiếp tục nhìn xuống phía dưới xem thiếu nữ mặc áo hồng kia không biết chạy tới nơi hẻo lánh này đối phó với đám kiến kỳ quái như vậy không biết có mục đích là gì.

Nhưng cho dù là gì thì hắn chắc chắn sẽ cũng sẽ biết được rất nhanh chóng.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, thiếu nữ kia thấy cả đàn quái kiến đã chết hết thì lộ vẻ mừng rỡ đem cây hương màu trắng đã cháy hết một phần ba cất vào trong một cái hộp ngọc, viên đá màu vàng kia cũng được cẩn thận giấu đi, tựa hồ nó là vật rất quý trọng.

Đồng thời nàng lấy từ sau lưng ra một cái cuốc nhỏ màu xanh biếc đào xuống cái tổ kiến kia. Cái cuốc này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trên mặt có hoa văn cổ xưa, chỉ đào một lát trên mặt băng cứng rắn đã được một cái hố sâu chừng năm trượng.

Dưới hố sâu toàn là bùn đất màu xám đen, vì ở dưới đất nên không bị đông kết, bên trong không ít ấu trùng kiến sống ký sinh, ở một góc có một đóa hoa hình ngọn lửa, phát ra từng luồng hương thơm.

Trên mặt đất, có hình hoa văn giống như hình một con Chu Tước đang giương cánh bay, còn đóa kỳ hoa này mọc đúng ở giữa hoa văn đó.

Chỉ thấy đóa hoa hình ngọn lửa, mở ra ba cánh, phả ra linh khí Hỏa hệ dày đặc, cho dù là Diệp Bạch ở cao như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngay lập tức, trống ngực hắn đập thình thịch:"Chu Tước hỏa! linh thảo bậc ba cao cấp, không ngờ trong tổ kiến này có vật trân quý như thế!"

Linh thảo từ bậc một đến bậc tám, mỗi bậc như vậy lại phân ra bốn cấp giống như công pháp bao gồm hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp, sau bậc ba thì sự khác biệt giữa các cấp lại càng kinh người.

Như Diệp Bạch từ trước giờ mới chỉ từng thấy qua linh thảo bậc ba hạ cấp hoặc bậc ba trung cấp, chưa từng gặp được một gốc linh thảo bậc ba cao cấp trở lên, linh thảo bậc này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, quý hiếm đến không thể tưởng tượng được.

Một gốc linh thảo bậc ba cao cấp Chu Tước hỏa này đủ để lấy một trăm gốc Cực Diễm tinh quang thảo hạ cấp, năm mươi gốc Phượng Nhãn liên như trong túi của Diệp Bạch, điều này nói lên sự trân quý của nó. Thường thường lưu thông trên thị trường đều là linh thảo bậc ba hạ cấp, còn bậc ba trung cấp cũng đã hết sức quý hiếm, Diệp Bạch cũng mới chỉ thấy qua vài lần.

Đáng tiếc, hắn tự biết không phải đối thủ của thiếu nữ áo hồng kia, hơn nữa nếu nàng không đào tổ kiến kia lên thì Diệp Bạch cũng không thể biết dưới đó có gốc linh thảo này.

Thiếu nữ khi vừa nhìn thấy gốc Chu Tước hỏa trong tổ kiến thì dường như còn kích động hơn cả Diệp Bạch, nàng nhảy xuống nhanh chóng đem gốc Chu Tước hỏa bỏ vào một chiếc hộp ngọc, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó nghe nàng khẽ thì thầm:"Nghe đồn trong tổ của Hồng hoa thực hồn nghĩ sẽ có linh hoa Hỏa hệ mọc lên, quả nhiên đúng như dự đoán. Ta tìm lâu như vậy mới biết được băng động này, nghĩ rằng sẽ có Hoa hồng thực hồn nghĩ tồn tại trong đó nên mới theo bản đồ đi tới, còn hao tổn mất bao tâm cơ mới có được Bạch nhật dẫn hồn hương và Lưu hoàng thạch, không ngờ đã có được một gốc Chu tước hoa bậc ba cao cấp, thực không phí một phen công phu."

"Ta tu luyện Chu Tước hỏa hình khí đã đến đỉnh cao, chỉ còn một bước là đến cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp nhưng mãi không đột phá được, rất cần một gốc linh thảo Hỏa hệ bậc ba cao cấp. Giờ đã có gốc Chu Tước hỏa này, Chu Tước hỏa hình khí của ta cuối cùng đã có thể đột phá, đồng thời có thể đột phá bình cảnh cảnh giới huyền sĩ, trở thành bảy đại đệ tử hạch tâm của nội môn, là đệ tử thứ tư tiến vào cảnh giới huyền sĩ đỉnh cấp rồi."

"Hồng hoa thực hồn nghĩ chí độc chí âm, cho dù là ta nếu gặp phải mười con trở lên cũng chỉ biết né tránh mà thôi, nếu không có cây Bạch nhật dẫn hồn hương này thì đúng là không thể thành công."

Nói tới đây, nàng như chợt nhớ tới điều gì đó, liền nói sang chuyện khác: "Hừ, giao đấu nhỏ cuối năm nay của tông môn nhất định sẽ có "Họa mi điểu" Chu Họa Mi ta, trừ ra công tử Yến Bạch Bào luôn xếp hạng nhất nghe nói đã tiến lên cảnh giới Huyền sư, chuẩn bị sang cuối năm sẽ tỉ thí ở Tiên Thiên đài, thiếu cốc chủ Túc Khô Tâm đã tiến giai huyền sĩ đỉnh cấp nhiều năm không biết cảnh giới bây giờ là gì và cường giả Hoàng bảng ba lần "Lam y tả đạo" Lăng Tam Nhân, ba người còn lại cho dù là Xích kiếm Trương Liệt, Vô không thủ Mẫn Nhu Nhiên hay người mới gia nhập "U lan" Cốc Tâm Hoa đều không đáng để nói tới.