Trong lúc Diệp Bạch quyết định đi chiếm trung cấp linh hoa Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu thì khoảng cách địa điểm Huyết Tinh Ô Lan không xa, bên trong khe núi, có một huyệt động bí mật, tên áo tang thanh niên, nhẹ nhàng xem xét bốn phía chung quanh, hắn xem có mãnh thú ở đây có hay lui tới hay không rồi mới đặt mông ngồi xuống. Trên cánh tay trái của hắn lúc này xuất hiện một lỗ máu rất lớn, làm cho người ta nhìn thấy mà phải giật mình. Toàn thân khắp nơi đều là vết máu, sắc mặt của hắn lúc này tái nhợt, trên trán từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống ròng ròng, rơi xuống mặt đá.
Bên cạnh hắn là một cái bao bố từ trong lòng hắn lăn ra, bên trong nó tản ra, từng đạo quang mang màu đỏ, phóng lên cao đỏ rực cả huyệt động, cơ hồ cả huyệt động là một mảnh huyết sắc.
Khí tức máu tanh tỏa ra như vậy, có thể bất cứ mãnh thú nào sau khi ngửi thấy cũng mò đến.
Nhìn từ chỗ bao bố tản ra, có thể rõ ràng nhìn thấy một gốc cây kỳ lạ, giống như nửa mảnh vân cô năm màu, vừa lại giống như tiên nhân chưởng, có năm người nổi lên, trong suốt sáng long lanh, giống như hồng ngọc kỳ lạ vô cùng, cho dù ở bên trong bao bố, vẫn có vô số hào quang huyết sắc, xuyên qua không ngừng tỏa ra bên ngoài.
Tên thanh niên áo tang lúc này căn bản không thể xem xét nó, chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó ngồi xuống, lập tức lấy từ trong người ra một cái bình bạch ngọc nhỏ, mở ra là một hạt Bạch Sắc đan dược, sau đó nuốt xuống, lập tức nhắm mắt tỉnh tọa. Lúc này tại quanh người hắn có một vòng hư ảnh thoát ẩn thoát hiện, không biết là hắn tu luyện một môn kỳ công gì, sau đó mồ hôi dần bốc hơi tứ tán, hình thành sương trắng nồng đậm, bao vây cả thân người hắn ở bên trong, trong nháy mắt không nhìn thấu thân ảnh của hắn đâu nữa.
Nhưng chỗ cánh tay trái bị thương của hắn lúc này có một lỗ máu lớn như vậy cũng dần dần khép lại, công pháp của hắn, tựa hồ như có một loại ma lực khó tin, có thể trị liệu thương thế. Nhưng do thương thế của hắn quá nặng, mặc dù có công pháp đặc thù như vậy, cũng chỉ miễn cưỡng không cho chảy máu mà thôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Sau ba ngày, hắn cũng không có cách nào cử động chứ đừng nói vận dụng huyền khí.
Một lúc lâu, dược lực phát huy đã hết, sương trắng quanh thân bắt đầu khởi động, sau đó áo tang thanh niên há mồm nuốt vào trong miệng. Lúc này, hắn mới mở mắt ra, nhưng sắc thái vẫn tràn đầy uể oải.
Ánh mắt của hắn nhìn vào bao bố màu xám, sau khi nhìn thấy gốc cây trong suốt sáng long lanh, hình dáng kỳ quái, giống như tiên nhân chưởng. Hắn lúc này không khỏi cười khổ, khẽ cầm lên, sau khi ngửi thấy máu tanh nồng đậm, thì thào nói:
- Vốn thừa dịp người khác cướp đoạt Tử Bối Vạn Niên Thanh, chạy vội đến nơi này đoạt Huyết Tinh Ô Lan, tưởng rằng không ai tranh đoạt, ta có thể dễ dàng lấy được. Thật không ngờ, Huyết Tinh Ô Lan này tản ra máu tanh nồng đậm đến như vậy, lại có thể hấp dẫn mãnh thú cường đại đến. Nếu như không phải mình còn có át chủ bài bảo vệ tánh mạng thì nói không chừng đã bị đầu Liệt Diễm thú này chụp thành thịt vụn rồi. Mình là trung cấp Huyền sĩ, nếu như là trước kia, một đầu nhất giai cao cấp Liệt Diễm thú dễ dàng một chưởng có thể đánh chết, nhưng bây giờ lại khiến cho chính mình chật vật như vậy, lại làm cho mình bị trọng thương nữa.
Nhưng sau một hồi chật vật như vậy, dù sao cũng quá hoàn hảo, cuối cùng, ta cũng chiếm được.
Thầm thở dài một tiếng, hắn đem Huyết Tinh Ô Lan một lần nữa bao bọc lại cho thật tốt, sau đó nhét vào trong lòng, nhắm mắt lại vận chuyển huyền khí để khôi phục thương thế.
- Nơi này không thể ở lâu, ta tựa hồ cảm giác được phía sau có hai người đuổi theo, nếu để cho bọn họ phát hiện ra ta ở chỗ này, lấy thương thế của ta như vậy thì thực là nguy hiểm. Lúc này cần rất nhanh chóng khôi phục lại một điểm lực lượng, rồi rời khỏi nơi này thôi.
Nghĩ tới đây, trên mặt của hắn càng thấy vội vàng, đồng thời quanh thân hắn lần nữa toát ra rất nhiều Bạch Sắc sương khói, phảng phất bốc ra hơi nước, không ngừng quay cuồng, sôi trào. Cuối cùng, bị hắn hút trong miệng, giống như cá nuốt khí, thương thế trên người của hắn lại một lần nữa bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Nửa canh giờ sau, trên mặt tên thanh niên áo tang rốt cục một lần nữa khôi phục một tia huyết sắc, hắn không dám chậm trễ, trực tiếp từ bên trong động rời đi, chuẩn bị trốn thật xa. Ngay lúc hắn rời đi không lâu, có một tên tử y thanh niên thí luyện đệ tử, có thanh lôi kiếm đeo sau lưng, mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào bên trong sơn động.
- Xem ra, ta đã tới chậm rồi.
Hắn thì thào nói, sắc mặt không thể thay đổi, lập tức rời đi, hướng theo khí tức của thanh niên áo tang đuổi theo. Những tình huống sảy ra phía sau như vậy, Diệp Bạch cũng không hay biết gì, lúc này hắn cách gốc linh thảo thứ ba, nhị giai trung cấp linh hoa Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu càng ngày càng gần rồi.
Giữa trưa ngày thứ năm, Diệp Bạch rốt cục lần nữa phát hiện ra một gốc cây linh thảo, nhất giai cấp thấp Quỷ Ảnh Ô. Đây là một loại thực vật kỳ lạ, hình dáng như ô dù, nó giống như hoa nhưng không phải là hoa. Loại thực vật này luyện chế một loại đơn dược tên là "Âm hồn đan", giá trị ba điểm cống hiến.
Diệp Bạch xem qua một chút, sau đó hái lên. Từ khi tiến vào trong cốc, hắn cũng kiếm được mấy cây linh thảo, cộng một gốc cây Quỷ Ảnh Ô này nữa tổng cộng hắn cũng được khoảng 12 đến 13 điểm cống hiến mà thôi, phần thu hoạch này, ít thê thảm đến đáng thương.
Phải biết rằng, đây đã ngày thứ năm rồi, trừ ngày đầu tiên và ngày thứ hai may mắn phát hiện ra mấy cây linh thảo, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Diệp Bạch cũng đi vài trăm dặm lộ trình, một cây cũng không có. Không thể không làm cho người ta cảm thán, nơi này thí luyện các đệ tử, mà lại rút đi sạch sẽ không chút nào thừa lại.
Để có tư cách tiến vào Tử Cảnh Cốc, Diệp Bạch cùng Diệp Khổ tại đấu giá, nhìn thấy người khác hô giá đều là một vạn, hai vạn, ba vạn, bốn vạn. Bây hắn mới biết được kiếm lấy vài điểm cống hiến là khó khăn như thế nào. Như vậy nếu như tình huống bình thường, chỉ sợ sau khi đi ra, thật sự kiếm không đủ 45, 50 điểm, trừ phi có thể cướp đoạt một trong mười gốc linh thảo, hoặc là vận *** chó phát hiện ra một gốc cây linh thảo tương đối trân quý. Nhưng các cây linh thảo có giá trị trân quý hơn hẳn Tuyết Đàn, Quỷ Ảnh Ô nhưng đáng tiếc, đó chỉ gặp mà không thể cầu, nào vận số có tốt lắm mới có thể tìm được. Chứ còn như những gốc Tuyết Đàn, Quỷ Ảnh Ô này dù có kiếm được hơn mười gốc, hơn trăm gốc thì giá trị của nó cũng chẳng đáng là bao nhiêu đây.
Nhưng mặc dù biết kiếm lấy điểm cống hiến rất là gian nan, Diệp Bạch càng thêm cấp bách muốn đứng thứ nhất để được thưởng một quyển trung cấp bí kíp, giá trị là năm nghìn điểm cống hiến.
Tương đối trân quý, giá trị lại càng cao.
Tại ngoại tông Tử Cảnh Cốc cũng không có mấy người đệ tử mua được, chỉ có xuất thân đại thế gia, hoặc là nội tông đệ tử mới có khả năng mua được trung cấp bí kíp. Nếu như dựa vào thực lực của Diệp Bạch kiếm lấy năm nghìn điểm cống hiến thì không biết đến năm nào tháng nào mới kiếm đủ đây. Cho nên, lúc này top 1 là tình thế bắt buộc, hắn tuyệt đối không buông tha.
Ngẫm lại chính mình đã vào cốc được năm ngày, lúc này mới kiếm được 12,13 điểm cống hiến, đây là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây. Diệp Bạch lúc này càng thêm kiên định phấn đấu xếp vị trí thứ nhất. Vì thế, dù có phải bỏ ra một hai hạt Hỏa Lôi tử cũng là đáng giá.
Chờ thực lực của chính mình đề cao rồi, thì tổn thất vài hạt Hỏa Lôi tử cũng không đáng là bao, ngoại vật dù sao cũng là ngoại vật, mặc dù cường đại sắc bén, nhưng chung quy chỉ có thể dùng cho nhất thời, dù sao cũng không phải là thực lực chân chính của mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch càng thêm đẩy nhanh cước bộ của mình, tín niệm một khi đã kiên định như vậy thì không có gì có thể ngăn trở đường đi của mình rồi.
Chập tối ngày thứ năm, Diệp Bạch rốt cục cũng gặp đầu mãnh thú thứ hai, nhất giai trung cấp mãnh thú Huyết Lang.
Nhưng lúc này Diệp Bạch vừa mới nghỉ ngơi xong, vừa lúc chỉ dùng một chút huyền khí, nhân tiện gặp đầu Huyết Lang, cho nên hắn cũng không có sử dụng Hỏa Lôi tử, trực tiếp sử dụng Tiểu Tam kiếm trận biến đầu Huyết Lang thành vô số mảnh nhỏ, huyết nhục, chung quanh bay tán loạn. Thân hình Diệp Bạch cũng không thể dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước. Trưa ngày thứ sáu, Diệp Bạch rốt cục cũng chạy được tám trăm dặm lộ trình.
Mở bản đồ ra, cái viên điểm kia vẫn chợt lóe chợt lóe hào quang, chỉ cho Diệp Bạch phương hướng. Cũng không lâu sau, Diệp Bạch cũng đi được hơn mười dặm đường nữa, sau đó hắn gặp phải một ngọn núi cao vút, núi non chập chùng, ở trên bản đồ gọi nơi đây là Vân lĩnh.
Từng áng mây trôi, vờn quanh sườn núi, rừng rậm vây quanh, chim quý thú lạ, diễn ra vô số kể. Cảnh sắc âm u hiểm trở, thỉnh thoảng có thể nghe được một hai tiếng kêu gầm rú của mãnh thú. Nhưng lúc này Diệp Bạch tự nhiên không có khả năng lùi bước, thân hình của hắn vừa động, cũng bò lên Vân lĩnh. Không lâu sau, có một cây tử đằng xuất hiện ở trước mặt hắn, tỏa ra khí tức xa xưa, không biết là đã trải qua bao nhiêu năm tháng mưa gió.
Ánh mắt Diệp Bạch sáng ngời, tại dưới nơi gốc cây tử đằng cổ thụ, có một gốc linh thảo ba mầu tím, vàng, lam tam sắc, phảng phất giống như tam sắc kỳ đằng, xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch. Đóa hoa này đón ánh ban mai buổi sáng, hình như ở trong gió đang run lên run lên.
Trung cấp linh hoa, Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu, giá trị 41 điểm cống hiến.
Chưa người nào đến nơi, quả nhiên, chính mình là người chạy tới trước. Diệp Bạch đi lên nhẹ nhàng đem nó hái xuống cẩn thận thu vào trong lòng bao bố. Đúng lúc này, trong rừng truyền đến một tiếng thú rống nặng nề giống như tiếng sấm rền, mặt đất run rẩy dữ dội.