Tuy nhiên bọn họ cho dù biết rằng cho dù bọn họ không đoán ra thì thời khắc mấu chốt Phương trưởng lão tuyệt đối cũng sẽ nói.

Ánh mắt của Phương trưởng lão nhìn quanh bốn phía sau đó dừng lại ở những người Diệp Bạch, Diệp Khổ, Tử Y thanh niên, Lam y thanh niên, Ma y thanh niên năm người huyền sĩ trung cấp rồi từ từ nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Đương nhiên là sẽ không đơn giản như vậy, việc này há chỉ có thể dựa vào nghị lực vượt nghìn dặm là thành công. Khảo nghiệm của Tử Cảnh Cốc chúng ta chính là khảo nghiệm cả trí tuệ, thiên phú, dũng khí, thực lực, đảm phách…

Nói đến đây lão chỉ ngón tay về phía hai hạp cốc nho nhỏ kia mà nói:

- Hai hạp cốc Âm Nguyệt cùng với Huyết Sắc kia không giống như là Băng Vụ Đại Hạp cốc. Ở Tử Cảnh Cốc chúng ta, Băng Vụ Đại Hạp cốc mới chân chính gọi là hạp cốc nguy hiểm, có vô số mãnh thú trong đó, nguy hiểm vô cùng, chiều dài chừng mười vạn dặm, tận cùng bên trong ngay cả huyền sư đỉnh cấp cũng không dám tiến vào.

Tất cả mọi người đều gật đầu, giờ bọn họ mới hiểu được ở trong Tử Cảnh Cốc tại sao vô số năm trôi qua mà mới chỉ thăm dò được ba vạn dặm, chỉ là ba vạn dặm này cũng không phải là an toàn tuyệt đối, không ít địa phương có mãnh thú tứ giai, thậm chí là mãnh thú ngũ giai.

Phương trưởng lão tiếp tục nói:

- Các đệ tử, trưởng lão chấp sự muốn săn bắt mãnh thú lấy linh thảo linh hoa luyện chế đan dược thì phải tiến vào hạp cốc này. Chờ cho đến khi các ngươi trở thành đệ tử Tử Cảnh Cốc, mua bản đồ xong các ngươi sẽ hiểu rõ.

Hai tiểu hạp cốc này bởi vì không có quá nhiều nguy hiểm cho nên Tử Cảnh Cốc chúng ta đã sớm thăm dò hết, trước kia không ít đệ tử ngoại môn không có đảm lược tiến vào trong băng Vụ Hạp cốc đã đi vào hai hạp cốc này. Tuy nhiên thời gian trôi qua, nghìn năm trôi qua những mãnh thú cao cấp đều bị săn bắt hết, chỉ còn lại một số mãnh thú nhất giai đê cấp đến nhất giai cao cấp, không có giá trị. Đông thời linh thảo linh dược cũng chẳng còn lại gì, tất cả đều là cấp thấp, không có gì trân quý.

Tất cả mọi người lúc này mới hiểm được tại sao Phương trưởng lão nói hai hạp cốc này không có mãnh thú cao giai, hóa ra là chúng đã bị săn bắn hết sạch rồi. Ngẫm lại cũng kỳ lạ, hai hạp cốc này lớn như vậy mà không có mãnh thú cao giai này, tuy nhiên nghìn năm trôi qua, mãnh thú sinh trưởng có hạn mà số người tiến vảo thì lại không ngừng, hai địa phương này đã bị săn bắt hết không còn gì, chỉ còn lại một số mãnh thú nhất giai đê cấp đến nhất giai cao cấp, chỉ sợ là đệ tử ngoại tông cũng không muốn săn bắn chúng, bởi vì giá trị chúng thật không đáng.

Phương trưởng lão tiếp tục nói:

- Về sau hai hạp cốc này bỏ đi cũng là lãng phí cho nên các cốc chủ trưởng lão liền mang linh khí thiết hạ cấm chế, trở thành Dược Viên, Linh Thú Viên, cuối cùng dứt khoát đem hai hạp cốc này trở thành nơi thí luyện cho đệ tử bên ngoài nhập cốc. Đối với những đệ tử ngoại tông nội tông mà nói nó không có giá trị nhưng đối với việc thí luyện mà nói thì đây là nơi rất tốt.

Nói đến đây, Phương trưởng lão liền cười hắc hắc, rồi tiếp tục:

- Hai tiểu hạp cốc này tuy mãnh thú cao giai và linh thảo cao giai đã bị lấy hết nhưng vẫn còn những thứ có giá trị tương đối thấp. Nội dung thí luyện lần này là ai đi vào trong cốc, lấy được nhiều nhất mà dành chiến thắng. Các ngươi có tất cả là một trăm hai mươi sáu người, nói cách khác hai mươi lăm người có được nhiều điểm cống hiến nhất là có thể trở thành đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc. Còn những người bị loại thì phải quay trở về nhà tu luyện, nói không chừng lần sau có cơ hội vượt qua thí luyện mà trở thành đệ tử Tử Cảnh cốc cũng không chừng.

Các đệ tử đều ồn ào, hóa ra là như vậy, đi bộ năm nghìn dặm còn phải ngắt lấy linh tharo linh dược trong này. Tuy những linh thảo cao giai, linh dược cao giai đã toàn bộ lấy đi mất nhưng dù sao cũng còn một chút. Tử Cảnh Cốc cũng không phải là bắt mỗi người đi lấy nhiều hay ít điểm cống hiến mà trong này cũng có tranh đấu. Sau khi phát hiện ra linh thảo, linh hoa các đệ tử khó tránh khỏi việc xung đột chém giết, tranh đấu. Bỏi vậy bọn họ không chỉ phải đối mặt với mãnh thú mà còn phải đối mặt với những người tham gia thí luyện của mình. Ai có trí tuệ hơn người, thiên phú hơn người sẽ trở thành người chiến thắng.

Cái này cũng là thử cơ trí, dũng khí đảm lược, tất cả tập hợp lại cũng mỗi người.

Đồng thời một trăm hai mươi sáu người này sẽ chọn ra hai mươi lăm người còn một trăm hai mươi lăm người sẽ bị loại.

Bốn phần năm người ở đây sẽ bị loại, khiến cho tất cả tình lại, bọn họ biết rằng hiện tại bọn họ chỉ là một đệ tử thí luyện, chưa phải là đệ tử chân chính của Tử Cảnh Cốc thì thần sắc trở nghên ngưng trọng. Trong bọn họ có một khí tức áp bức dâng tràn.

Diệp Bạch, Diệp Khổ mỉm cười, trong lòng bọn họ cũng không tán dương ý tưởng của Tử Cảnh Cốc này. So đấu nghị lực, lại bắt dùng với thân phận của người bình thường đi tranh đoạt linh dược linh hoa, cái này thật là phải đối diện với nhiều sinh tử.

Vì thắng lợi mà ngay cả người bên cạnh mình cũng không thể tin tưởng. Ai có thể biết được rằng đối phương sau khi lấy được linh hoa xong sẽ hạ độc thủ với mình hay không.

Muốn thắng lợi thì phải có thực ực, hơn nữa tất cả mọi người chỉ có tu vi tầng thứ bảy, khảo nghiệm vì thế mà càng nhiều, cần phải vận dụng trí tuệ và các tố chất khác nữa.

Một số đệ tử không cam lòng thầm nói:

- Đây không phải hoàn toàn dựa vào may mắn.

Nhất thời câu nói này trở thành tiếng nói của rất nhiều người. Bọn họ biết rằng nếu như băng qua Âm Nguyệt Hạp cốc thành công thì đại bộ phận những người ở đây đều làm được. Tuy nhiên muốn kiếm nhiều điểm cống hiến thì không thể không liều mạng, thậm chí còn phải đề phòng người khác xuất thủ cướp đi của mình. Trong cốc nguy cơ trùng trùng, nếu như không đề phòng bị mãnh thú nhất giai đê cấp đến cao cấp ám hại thì cũng rất nguy hiểm.

Tuy nhiên hắn thật không ngờ rằng thực lực không đủ thì cho dù may mắn tốt cũng có thể bảo vệ. Đó cũng là một phần bản lĩnh, đây mới chính là tinh túy của thí luyện.