Đột nhiên phía trước vang ra từng thanh âm nước ào ạt, mấy người này liền chấn động tâm thần, bọn họ nhanh chóng di chuyển cước bộ tới đó. Lúc này một dòng thác nước vô cùng lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, từ trên đỉnh núi mà chảy xuống, ở dưới chân thác hình thành nên một cái hồ sâu bích lục, xung quanh có một tòa tiểu mộc đình, mái hiên giương cao, có tên là Bát Giác Tùng Tuyền đình.

Mẫn Nhu Nhiên nhìn về phía tám người rồi nói:

- Được rồi, mọi người đi xem đi, đây chính là Vong Trầm đầm, nơi mà dành cho đệ tử Tử Cảnh cốc nghỉ ngơi, nó đã được thành lập hơn hai trăm năm rồi, chính là tám cảnh đẹp nhất ở trong Tử Cảnh Cốc.

Mọi người liền hoan hô một tiếng, hướng về phía đó mà đi tới, những dòng nước chảy xuống nổ ra tung tóe, vô cùng trong mát.

Đám người Diệp Bạch và Diệp Khổ đi về phía dòng suối, lúc này đã là cuối mùa thu, tuy nhiên nước suối không hề lạnh mà lại có một cảm giác ấm áp, hiển nhiên đây cũng là một dòng suối ấm hiếm thấy.

Sau khi đợi mọi người rửa mặt xong, Mẫn Nhu Nhiên liền tiến tới cười nói:

- Đây chính là một dòng suối ấm, đông ấm hè mát, chúng ta tiếp tục đi thôi, còn nửa đường nữa sẽ tới.

Mọi người liền gật gật đầu, sau đó bọn họ tiếp tục đi, con đường càng ngày càng gồ ghề, tuy nhiên đối với những huyền sĩ như bọn họ mà nói thì không đáng là gì, hơn nữa con đường còn được trải đá xanh cho nên càng không khó khăn. Tiền nhân trước kia lúc khai sơn, đi đến tòa núi này tạo ra con đường cho người sau mới đúng là giỏi.

Đi được một lát thì phía trước cuối cùng cũng xuất hiện ra một số vết chân, một thanh niên áo anh, trước ngực thêu một ngôi sao màu tím. Hắn nhìn thấy Mãn Nhu Nhiên thì vội vàng hành lễ:

- Mẫn sư huynh!

Mẫn Nhu Nhiên liền gật nhẹ đầu, tên đệ tử kia sau đó lập tức rời khỏi, chỉ là sau đó hắn liền hiếu kỳ nhìn đám người Diệp Bạch Diệp Khổ.

Khí tức người này cho thấy hắn cũng đã đạt tới huyền sĩ trung cấp, chắc hẳn là một đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh Cốc. Hắn nhìn thấy Đạm Thai Tử Nguyệt thì hơi kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng phát hiện ra nàng đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cáp, mà nhìn vào ba người Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, La Long Hạc hắn cũng hiện ra một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không rõ tại sao ba huyền giả này cũng được đi vào trong Tử Cảnh Sơn.

Mẫn Nhu Nhiên nói:

- Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục tiến lên nào!

Mấy người Diệp Bạch liền gật nhẹ đầu, nhanh chóng đi đến Tử Cảnh cốc. Dọc đường đệ tử ngoại tông xuất hiện ngày càng nhiều, tất cả mọi người nhìn thấy Mẫn Nhu Nhiên đều chào hỏi, mà Mẫn Nhu Nhiên chỉ thoáng gật đầu, hiển nhiên với danh vị đệ tử hạch tâm, Mẫn Nhu Nhiên ở trong Tử Cảnh cốc rất được tôn kính. Mà bọn người kia nhìn thấy thực lực của đám người Diệp Bạch thì chỉ kỳ quái nhìn thoáng qua, hiển nhiên bọn họ đều hiểu rõ, những người này chính là những người được Mẫn Nhu Nhiên đón về tha gia cuộc thí luyện khảo hạch Tử Cảnh cốc.

Trong những người mà bọn họ gặp phải, không có người nào có tu vi thấp hơn huyền sĩ đê cấp, đại bộ phận đều là huyền sĩ trung cấp. Đột nhiên con đường nhỏ phía trước biến mất, trước mạt họ lúc này lộ ra một thềm đá vô cùng lớn, ở bên cạnh có vô số bạch ngọc bảo hộ. Ở bốn phía là những bức tượng sư tử, điêu phượng bằng đá, tinh xảo vô cùng.

Mọi người đi đến đó, rốt cục cảm thấy xem ra mình đã đến nơi, phía trước chính là cửa chính của Tử Cảnh cốc.

Mọi người thấy vậy liền bước nhanh hơn, tổng cộng là một trăm linh tám cái thềm đá, cuối cùng mọi người cũng tiến vào trong cửa Tử Cảnh cốc.

Chỉ thấy hai khối đá xanh vô cùng lớn đưng ở hai bên, tựa hồ như là hai cự thạch nhân, trên tảng đá có những dòng chữ to, tràn đầy khí thế vô tận.

Mẫn Nhu Nhiên chỉ vào ba chữ Tử Cảnh cốc to lớn kia mà nói:

- Được rồi, đây chính là cửa chính của Tử Cảnh cốc, chúng ta đi vào thôi.

Hắn nói xong liền cất bước, đi qua hai cự thạch nhân đó. Ở ven đường không ngừng xuất hiện đệ tử ngoại tông Tử Cảnh cốc, bọn họ nhìn thấy Mẫn Nhu Nhiên đi tới thì đều trầm trồ khen ngợi.

Cuối cùng một dãy nhà to lớn cũng hiện ra trước mặt mọi người, tựa hồ như là một tào thành thị nho nhỏ vậy, có vô số kiến trúc khác nhau. Kỳ Dược Hiên, Bảo khí phường, Luyện đan phòng. Tửu lâu, tiệm trà, tiệm cơm, những thứ này tựa hồ như là giống như ở phàm nhân giới, phàm nhân giới có gì thì nơi này cũng có thứ đó.

Đột nhiên ở bên cạnh có hai đệ tử đi qua, chỉ nghe thấy bọn họ thấp giọng nghị luận nói:

- Các ngươi biết chuyện gì chưa, nội tông lại có một đệ tử hạch tâm, nghe nói đó là một nữ đệ tử. Nàng rất xinh đẹp tên là Cốc Tâm Hoa, hiện tại Tử Cảnh cốc chúng ta không chỉ có lục đại đệ tử nữa mà là Thất đại đệ tử.

- Chà, thật là hâm mộ, đệ tử hạch tâm đó, mà ta ngay cả nội tông cũng chưa đi vào, đâu thể hi vọng xa vời làm đệ tử hạch tâm đó.

- Hâm mộ cũng vô ích, mau chăm chỉ tu luyện đi. Chỉ là sau khi trở thành đệ tử hạch tâm thì được cốc chủ đích thân truyền thụ một bộ bí kíp lục giai đỉnh cấp, tuyệt học trấn tông, thật khiến cho người ta thèm thuồng.

Hai người này thấp giọng nghị luận. Đám người Diệp Bạch đi ngang qua, bọn họ phát hiện ra thân ảnh của Mẫn Nhu Nhiên Nhiên thì vội vàng cả kinh. Cả hai nhanh chóng hành lễ:

- Mẫn sư huynh.

Mẫn Nhu Nhiên nhìn về phía bọn họ mà nói:

- Các ngươi nói lại đi, cái gì mà có đệ tử được thăng cấp thành hạch tâm, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Mẫn Nhu Nhiên nghe được tin tức này.

Thanh niên phía bên phải kia liền nói:

- Chúng tiểu đệ cũng không biet rõ, chỉ là nghe nội tông hôm nay lại có một nữ đệ tử vô cùng xinh đẹp tên là Cốc Tâm Hoa thông qua cuộc khảo nghiệm đệ tử hách tâm mà trở thành một trong bảy đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm. Về phần chi tiết, chúng tiểu đệ chỉ là đệ tử ngoại tông cho nên cũng không rõ.

- Cốc Tâm Hoa sao?

Mẫn Nhu Nhiên phất phất tay, ý bảo hai người ta lùi về rồi thì thào tự nói:

- Hóa ra là nàng, hừ, vốn cơ hội đi Bái Kiếm cốc lần này mừng thọ cốc chủa Bái Kiếm Cốc Thẩm Ngạo Thiên ta vất vả mới có được, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một đệ tử hạch tâm, dựa theo quy củ thì nàng chính là người sẽ dẫn đầu đi, xem như là ban thưởng.

Đám người Diệp Bạch nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, lúc này bọn họ mới hiểu rõ mọi chuyện. Hiển nhiên mọi chuyện đã biến đổi, lại một đệ tử nội tông trở thành đệ tử hạch tâm, bởi vậy lục đại đệ tử trong cốc đổi thành thất đại đệ tử.

Có thể trở thành đệ tử hạch tâm thì không hề đơn giản, không biết Cốc Tâm Hoa này có thân phận thế nào.

Đúng lúc này hai đệ tử tử y đã đi tới, bọn họ hướng về phía Mẫn Nhu Nhiên mà kêu lên:

- Mẫn sư huynh!

Mẫn Nhu Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ thì cười cười với đám người Diệp Bạch:

- Được rồi, hai người này chính là chấp sự ngoại tông của Tử Cảnh cốc chúng ta, Ngô Sơn và Ngô Thủy. Bọn họ sẽ mang các ngươi đi nghỉ ngơi, các ngươi có gì cần thì cứ phân phó thì cứ dặn dò bọn họ. Hiện tại các ngươi không phải là đệ tử của Tử Cảnh cốc cho nên việc ăn mặc chi phí không cần điểm cống hiên, không cần phải khách khí. Ba ngày sau khi đệ tử đến đông đủ, bọn họ sẽ cùng các ngươi tiến hành cuộc thí luyện nhập cốc, hi vọng các ngươi có thể thông qua, tiến vào ngoại tông, từ nay về sau chúng ta sẽ chính thức trở thành sư huynh đệ. Ta bây giờ đi xem cuộc náo nhiệt đệ tử hạch tâm mới, còn muốn báo cho các vị trưởng lão một số chuyện biết được dọc được. Vậy nên bây giờ xin cáo từ!

Mọi người liền hướng về phía Mẫn Nhu Nhiên nói lời cảm tạ, trên đường đi Mẫn Nhu Nhiên chiếu cố bọn họ rất nhiều, giảng giải cho họ nhiều chuyện trong Tử Cảnh cốc cho nên đối với vị sư huynh này bọn họ vô cùng cảm thấy thân thiết. Hiện tai ly biệt bỗng nhiên cảm thấy hơi không muốn.

Mẫn Nhu Nhiên đột nhiên xoay người về phía Đạm Thai Tử Nguyệt mà nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Đạm Thai cô nương, với thực lực và thiên phú của cô nương thì không cần phải trải qua thí luyện cũng có thể trực tiếp gia nhập Tử cnarh cốc. Ngô Sơn sau khi an bài họ xong sẽ đưa cô nương đi. Cô nương hãy cố gắng, nói không chừng hai năm sau nội tông thất đại đệ tử lại tăng thêm một người, trở thành nội tông bát đại đệ tử!

Nói xong câu đó hắn liền phất phất tay cười nói:

- Hiện tại cáo từ, các vị bảo trọng, hi vọng sau này còn có thể gặp lại mọi người.

Mẫn Nhu Nhiên nói xong liền vội rời đi, hiển nhiên là đi vào nội tông. Mọi người nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi một lúc rồi mới khôi phục lại tinh thần, tất cả hướng về phía hai đệ tử tử y thi lễ một cái. Hai người này kinh ngạc nhìn Đạm Thai Tử Nguyệt, hiển nhiên bọn họ không ngờ nàng không cần phải trải qua khảo hạch mà đã có thể trực tiếp tiến vào nội tông của Tử Cảnh Cốc. Phải biết rằng tình trạng này chỉ dành cho những đệ tử có Thiên phú cực cao, ngay cả các đệ tử ngoại tông bình thường sau khi tấn cấp huyền sĩ cao cấp cũng phải đi vào trong nội tông để thí luyện.

- Được rồi, mời các vị đi theo ta, sau đó mọi người nghỉ ngơi ở đây ba ngày, trong vòng ba ngày sẽ có người đưa đồ ăn cho mọi người. Ba ngày sau sẽ diễn ra thí luyện, lúc đó sẽ có người đến báo cho tất cả biết.

- Được, đa tạ hai vị sư huynh.

Mọi người liền đáp ứng, lúc này Ngô Sơn Ngô Thủy đã mang tám người đi tới một cái. Tất cả đệ tử tham gia cuộc khảo nghiệm đều được ghi chép lai lịch, tính danh độ tuổi, đẳng cấp tu luyện huyền khí, công pháp ở nơi này. Chỉ có huyền binh là chuyện bí ẩn cho nên không ghi ở đây.

Quá trình này hơi buồn tẻ một chút, Diệp Bạch là người đầu tiên, sau đó Diệp Khổ là người thứ hai tiến lên. Bảy người sau khi ghi danh xong, Đạm Thai Tử Nguyệt định đi lên thì vị đệ tử chấp sự Ngô Sơn kia vội nói:

- Đạm Thai tỷ tỷ, tỷ không cần phải ghi, để chúng tiểu đệ đưa tỷ vào nội tông trực tiếp, ghi vào danh sách đệ tử nội tông.

Đạm Thai Tử nguyệt a một tiếng rồi bỏ cây bút trong tay xuống, đi qua một bên, chỉ là sau đó nàng lại liếc nhìn bọn người Diệp Bạch một phen.

Mọi người dĩ nhiên không thể không hâm mộ. Trong bọn họ Đạm Thai Tử Nguyệt có thực lực cao nhất, nàng đã đến đẳng cấp huyền sĩ cao cấp, hơn nữa với thiên phú của nàng, Tử Cảnh cốc cũng không thể coi thường, trực tiếp chọn nàng làm đệ tử nội tông. Mà đám người Diệp Bạch, còn phải vượt qua cuộc khảo thí mới được tiến vào ngoại tông.

Đây chính là sự chênh lệch.

Sau khi thấy mọi người đã ghi danh toàn bộ, chấp sự của Tử Cảnh Cốc Ngô Sơn đưa bọ họ tới một tòa tiểu lâu yên tĩnh. Tòa tiểu lâu này ngày xưa có hai tầng, vô cùng trang nhã. Ngô Sơn nói:

- Nơi này có mười gian phòng, các huynh bảy người mỗi người chọn một gian mà ở lại. Ba ngày sau chính là lúc diễn ra cuộc thí luyện nhập tông, một khi trở thành đệ tử ngoại tông.

Đám người Diệp Bạch liền gật nhẹ đầu mà đi lên trên lầu. Bọn họ nhìn thấy mười gian phòng này xếp thành một hàng, đánh số từ một đến mười. Đám người Diệp Bạch mỗi người tùy ý chọn một căn phòng, mà Đạm Thai Tử Nguyệt thì vẫn đứng yên một chỗ không động đậy, nội tông có những phòng ốc tinh mỹ cho nàng ở.

Những đãi ngộ đối với đệ tử thí luyện ngoại tông so với đệ tử nội tông thì hoàn toàn không thể so sánh. Đạm Thai Tử Nguyệt trở thành đệ tử nội tông thì địa vị của nàng cao hơn họ rất nhiều.

Sau khi đám người Diệp Bạch chọn phòng xong, bọn họ xuống ghi dãy số phòng, vị chấp sự của Tử Cảnh Cốc Ngô Sơn kia liền nói:

- Được rồi, mọi người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chút nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta, hiện tại ta đưa Đạm Thai cô nương đi ghi danh, mọi người hãy bảo trọng, chúc mọi người ba ngày nay vui vẻ. Đúng rồi, mọi người nhớ kỹ có nhiều chỗ không thể nhiễu loạn, đợi đến khi mọi người trở thành đệ tử ngoại tông xong thì mọi người mới hoàn toàn tự do, đây cũng chính là quy củ.

Tất cả mọi người đều gật nhẹ đầu, hai vị chấp sự của Tử Cảnh Cốc Ngô Sơn và Ngô Thủy liền hướng về phía Đạm Thai Tử Nguyệt vái một cái rồi nói:

- Đạm Thai cô nương, xin mời đi theo tại hạ.

Đạm Thai Tử Nguyệt gật gật đầu, sau đó nàng cùng với hai chấp sự đi về phía nội tông của Tử Cảnh Cốc. Đá người Diệp Bạch đứng ở trên lầu, nhìn theo hình bóng của họ, trong lòng dâng lên những tư vị kỳ lạ.

Cùng tới đây, nhưng bảy người bọn họ phải trải qua thí luyện sinh tử không biết tiền đồ sau này thế nào, mà Đạm Thai Tử Nguyệt chẳng những không phải trải qua những chuyện này mà có thể đi thẳng vào trông nội tông.

Vận mệnh của họ so với nàng thật không giống nhau.

Sau khi nhìn thấy hình bóng của bọn họ đã khuất, thần sắc của Diệp Bạch liền bình tĩnh lại, hắn cung không hâm mộ, không ghen ghét tức giận. Đối với hắn mà nói gia nhập Tử Cảnh Cốc, tham gia thí luyện là điều bình thường. Tuy nhiên những người khác thì khác, bọn họ đều cảm thấy vận mệnh của Đạm Thai Tử Nguyệt thật quá khác so với mình.

Có lẽ trên thực tế, chỉ có trải qua nhiều chuyện mới học được nhiều điều, Đạm Thai Tử Nguyệt tuy đi đường tắt nhưng thành tựu của nàng chưa chắc đã cao hơn bọn họ.

Mỗi người ở trên đời này có thể đi xa tới đâu còn phải xem vào bản thân bọn họ.

Ít nhất Diệp Bạch tin tưởng một ngày nào đó Đạm Thai Tử Nguyệt không còn là đối thủ của hắn, chỉ cần hắn học thành công Tiểu Ngũ Hành kiếm trận thì đừng nói là Đạm Thai Tử Nguyệt mà đệ tử hạch tâm cũng không dám đối chiến một mình với hắn.

Nếu như mình tu luyện Tam Điệp Cầm Âm kiếm trận thành công thì cho dù cả bảy đệ tử hạch tâm liên thủ cũng không thể chiến thắng. Chỉ là hiện tại Diệp Bạch chưa đạt tới trình độ đó mà thôi.

Cho nên, mình cần phải cố gắng hơn nữa.

Diệp Bạch xoay người đi tới gian phòng số sáu, ở trong gian phòng có một chiếc giường gỗ, chăn mền trên đó đều rất sạch sẽ. Ngoại trừ những thứ này thì cái gì cũng không có, tuy đơn giản nhưng thanh tịnh sạch sẽ, khiến cho người ta có một cảm giác khoan khoái thư thái.

Diệp Bạch thỏa mãn, hắn cảm thấy căn phòng này tuy đơn sơ nhưng không hề tệ. Phải biết rằng trước kia hắn phải lụi bại trong những chỗ tối tăm, ngủ sâu nơi núi rừng, thạch động. Hoàn cảnh hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ một lúc, Diệp Bạch liền đem một số đồ vật lưu lại trên thân thể, chỉ có một số quần áo là để trong bọc. Tuy đệ tử Tử Cảnh Cốc không phải là phường trộm cắp nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Huống chi có nhiều thứ vô cùng quý trọng, không thể cho người khác biết.

Sau đó Diệp Bạch bắt đầu khoanh chân trên giường mà nhắm mắt tĩnh tọa. Lúc này thương thế của hắn đã sớm có chuyển biến, hiện tại hắn đã đạt tới tình trạng đỉnh phong, có thể tu luyện huyền khí. Từ khi trở thành huyền sĩ trung cấp tới nay, Diệp Bạch chưa có lần nào được yên tĩnh tu luyện huyền khí.

Về việc ba ngày sau phải tham gia cuộc nhập cốc thí luyện thì Diệp Bạch cũng không để ở trong lòng. Nếu như ngay cả hắn cũng không thể thông qua thì không có mấy người có thể vượt qua được.

Thí luyện Tử Cảnh Cốc chẳng qua chỉ là một nơi khảo nghiệm mà thôi, hắn tin với thực lự của mình sẽ không ở dưới những người khác, cho nên không hề lo lắng.

Đám người Diệp Khổ thấy Diệp Bạch đi lên trên lầu thì cũng về phòng của mình mà bắt đầu tu luyện. Bọn họ xác định được rằng thời gian cuộc thí luyện diễn ra chỉ còn có ba ngày, mãi cho đến hiện tại bọn họ cũng không biết hạng mục của cuộc thí luyện là gì, cho nên cũng hồi hộp gấp bội.

Thời gian từ từ trôi qua, huyền khí của Diệp Bạch ngày càng lớn mạnh, hắn không dám dùng Tiểu Nhiếp Linh kiếm trận để tránh làm kinh động người trong Tử Cảnh Cốc. Tuy nhiên chỉ tu luyện bình thường Diệp Bạch cũng thấy được sự thăng tiến của mình.

Sau khi tu luyện huyền khí xong, Diệp Bạch liền tiến vào trong Kiếm thạch, tu luyện kiếm trận. Lúc này Tiểu Ngũ Hành kiếm trận hắn đã học được toàn bộ, ngoại trừ việc chưa gom đủ năm thanh huyền binh để bố trí kiếm trận chính thức thì không còn vấn đề gì lớn đối với kiếm trận này. Hiện tại Diệp Bạch bắt đầu tu luyện kiếm trận nhị cấp, Tiểu Hư Di kiếm trận.