Vân Hoàng chỉ trói lên có ba mươi người, những kẻ còn lại toàn bộ bị hắn đánh ngất hết. Vân Hoàng dùng hồn lực xem xét chú ấn.

“Khống hồn ấn chú!”

Hắn chân màu nheo lại. Khống hồn chú loại vật này tồn tại trên những người phàm này chứng tỏ trên đảo cũng tồn tại tu sĩ. Hơn chín phần cũng không phải loại tốt đẹp gì, nếu không kẻ hạ Khống hồn ấn chú đã không sử dụng thủ đoạn này.

Vân Hoàng lần theo khí tức xót lại, thần thức trông thấy tại vị trí trung tâm hòn đảo là một ngôi làng nhỏ, tại chính giữa ngôi làng là một cái cổ điện cao chừng ba mươi trượng, xây từ những tảng đá khá lớn được đẽo gọt thành khối lập phương.

Vân Hoàng ngay lập tức tiến về ngôi làng, xung quanh thôn xóm hoang tàn, heo hút, thậm chí bốc mùi thối cùng mùi ô uế khắp nơi. Hắn bước vào bên trong cổ điện, trong đó bốn phía trống trải. Chỉ có là ở giữa cổ điện bên trong có một cái ngai bằng đá. Ngồi trên ngai bằng đá là một cái gầy gò thân xác ngồi co quắt. Rêu, mạng nhện phủ đầy, da thịt của người này đã khô cứng lại. Từ trong hốc mắt khô lâu có một con kì dị nhện đang làm tổ ở đó.

Vân Hoàng tiến hành xem xét qua niên đại của toà cổ điện cùng với cái xác chết kia, nếu hắn tính toán không có sai lệch bao nhiêu. Người này đã chết đi ít nhất là mấy năm trước.

Bất quá khi hắn quan sát phần đất xung quanh, phát hiện ra toà cổ điện này vừa chui ra từ lòng đất không lâu. Dấu vết đất đá bị đào xới quá mới và rõ ràng.

“Toà cổ điện này chắc chắn có liên quan đến những phàm nhân bị hạ Khống hồn ấn chú kia. Nhưng làm thế nào?”

Vân Hoàng đã xem xét hòn đảo một lượt, không có bất kì tu sĩ nào tồn tại, vậy là suy đoán lúc đầu của hắn đã sai hoàn toàn. Toàn bộ nghi vấn đều đổ lên toà cổ điện kia.

Vân Hoàng trở lại toà cổ điện, nhưng hắn lần này không đứng bên ngoài quan sát nữa mà quyết định tiến vào bên trong.

Vân Hoàng tròng mắt co rút lại, toà cổ điện này vậy mà có thể ngăn cản hắn thần thức cùng linh lực.

Lập tức từ trên trần cổ điện lao xuống một đạo bóng đen, bóng đen này lẩm bẩm một đạo pháp quyết, ngay lập tức dưới trần, trên tường xuất hiện trận pháp. Mười mất đạo thuật pháp tấn công Vân Hoàng, hắn cánh tay giơ lên, một như sấm động nổ ra, cường đại cương nguyên hoá thành một cái đại thủ lớn hất bay toàn bộ thuật pháp.

Hắn vẫn chưa dừng lại, thân hình bật lên trên không, cương nguyên đại thủ xé không một trảo chộp lấy hắc y nhân.

Hắc y nhân cũng bị kiềm chế toàn bộ linh lực lẫn thần thức, nên khi Vân Hoàng nắm đám còn cách y một trượng đã đánh cho y bay đập vào vách tường, trong miệng phun ra một búng máu, dính lên hắc y. Y vội xua tay, vô cùng khẩn thiết nói.

“Đạo hữu dừng tay, dừng tay! Chúng ta thương lượng...”

Nhưng cương nguyên đại thủ xung quanh tay hắn đã không thể dừng lại, tên đó bị một quyền chấn cho lục phủ ngũ tạng vỡ nát toàn bộ hàm răng gần như bay ra ngoài. Nếu không phải Vân Hoàng kịp thời thu lại một phần lực đạo, y chắc chắn sẽ nằm phơi xác.

Tên kia lấy ra vài gốc linh thảo vò nát, đưa vào miệng nhai rau ráu, thương thế mới miễn cưỡng tốt hơn một chút. Y khó nhọc ngồi dựa vào vách tường.

Vân Hoàng tiến tới trước mặt hắc y nhân, trầm giọng hỏi.

“Ngươi là ai.”

Tên kia lật lên mũ trùm, là một trung niên má hóp nam tử, hắn ho vài tiếng mới lấy được sức để nói.

“Tại hạ tự là Khai Lao.”

Vân Hoàng thần thức đã bị ngăn cản, nhưng hồn lực nguyên bản không chút nào bị kiềm chế, hắn tinh tế dò xét cảnh giới của Khai Lao thì phát hiện ra gã trung niên trước mặt này cũng đã là Thông Linh cảnh cửu cấp.

Vân Hoàng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải bên trong toà cổ điện này có thể khoá kín linh lực và thần thức thì rất có thể người chết sẽ là hắn.

Kẻ này không thể không diệt!

“Tại sao ngươi lại đặt Khống hồn chú ấn lên những phàm nhân kia.”

Vân Hoàng hỏi.

“Ta thật sự không biết những thổ dân này. Ta mới đặt chân lên cái hòn đảo cổ quái này thì đã gặp cảnh này a.”

Tên kia miệng lưỡi đắng chát. Hắn không kể cho Vân Hoàng biết thực ra hắn dùng toà cổ điện này để mai phục đánh giết tu sĩ vào đảo này. Vốn dĩ thành công liên tục, không ngờ lại đụng phải một gã thể tu.

Vân Hoàng nghi ngờ đối phương còn có giấu diếm, nhưng hắn vẫn làm bộ như thường. Vẫy tay tỏ ý định cho Khai Lao rời đi.

Tên kia mừng rỡ như vớ được cọc, đôi mắt bất chợt lướt qua một tia lạnh lẽo. Đúng cái khoảnh khắc Vân Hoàng quay người đi, hắn cắn vào tay mình, đồng thời rút ra một tấm phù lục. Phù lục dính máu nhanh chóng kích hoạt, mười mấy đạo kiếm phù bay ra.

Nơi đây không sử dụng được linh lực để kích hoạt phù lục, nhưng linh lực chảy trong huyết mạch thì không.

“Sớm đã đề phòng ngươi!”

Vân Hoàng hồn lực thời thời khắc khắc theo dõi Khai Lao thời điểm. Ngay từ khi Khai Lao gã chuẩn bị ném ra phù lục, Vân Hoàng đã hành động, hắn cánh tay giống như xao su bị kéo căng bất chợt thả ra. Một tiếng phá âm chói tai vang lên.

Cánh tay của hắn nhanh vô cùng, đáng nát mấy đạo kiếm phù, nhưng trên tay hắn vẫn lưu lại một vài vết thương. Khai Lao dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao ra ngoài cửa, nhưng Vân Hoàng còn nhanh hơn, hắn chân phải sút một phát vừa vặn đụng Khai Lao, lực đạp đẩy hắn ra gần trung tâm cổ điện.

Vân Hoàng cả người bật về phía trước, Khai Lão cắn răng, trog miệng phun ra một ngụm huyết châu, đây chính là lá bài tẩy của gã. Huyết châu mang theo oán niệm, dường như là dùng sinh mạng để tế luyện. Vân Hoàng không chút nào dám coi thường, huyết châu bạo nổ phóng xuất ra âm hồn bất tán khí tức. Đột ngột giống như kích thích một cái gì đó, toà cổ điện rung lên, dị biến phát sinh.

Những đường khắc vô nghĩa trên vách tường bỗng chốc bị bóc ra thành những dải tử sắc phù văn trôi nổi giữa không chung, vô số những ma niệm, những tiếng gào thét thảm thiết chấn động linh hồn hắn.

“Chết rồi! Đây căn bản không phải cổ điện cái gì cả! Đây là một cái lò luyện!”

Những oán niệm kia quấy rối Vân Hoàng sự tập trung, khiến cho suy nghĩ và hành động của hắn toán loạn, Vân Hoàng còn cảm nhận rõ ràng dường như trong người huyết nhục, sinh mệnh đang bị kéo ra.

Rất may, có hay không là do cái lò luyện khổng lồ này đã bị hư hại quá lâu hay sao mà tử sắc phù văn vẫn chưa thể bịt kín lối ra. Vân Hoàng phản ứng kịp thời, cố gắng vứt bỏ trong đầu những tiếng gào thét kia, cương nguyên như núi lửa phun trào liều mạng xông ra khe hở kia, khi hắn vừa kịp chui ra thì những dải tử sắc phù văn cũng hoàn toàn bịt kín cửa ra.

Khai Lao không có may mắn như Vân Hoàng, gã cách cửa ra xa hơn Vân Hoàng, tốc độ cũng chậm hơn hắn. Khai Lao bị những tử sắc phù văn kia quấn lấy, thân thể phảng phất như cục đất sét liên tục bị nhào nặn, máu tươi thấm vào dưới nền. Toàn bộ Khai Lao thân thể bị chuyển hoá, khi những tử sắc phù văn kia rút đi, chỉ còn lại một nắm bụi rơi trên mặt đất.

Vân Hoàng âm thầm rùng mình, sau lưng mồ hôi ướt đẫm. Kinh hãi hơn, khi máu của Khai Lao thấm xuống, hắn phát hiện bộ khô lâu luôn giữ thế co quắp trên ngai cuối căn phòng kia vậy mà xuất hiện một tia huyết khí, khoảnh khắc này rất ngắn ngủi, nên Vân Hoàng cũng không có nắm chắc.

“Chẳng lẽ đó là phục sinh thủ đoạn? Dùng người khác sinh mệnh để phục sinh chính mình?”

Vân Hoàng không dám ở lại đây tiếp tục suy đoán, hắn lấy ra phi hành khí, trực tiếp bay về Hạ Lân Hải Thành, tây bắc này quá mức hung hiểm. Ít nhất trước khi đột phá Thông Linh cảnh, hắn không muốn trở lại lần nữa.