Thanh âm thê thảm u oán cũng không vì Đoạn Tê Hộc gào to mà dừng lại.

Nó vẫn đứt quãng như cũ, như có như không mà truyền đến, mới đầu ở chính phía trước, sau đó là bên tay trái, bên tay phải… Cho tới bốn phương tám hướng, Đoạn Tê Hộc căn bản phân không rõ truyền đến từ nơi nào.

Quỷ dị chính là, cố tình chỉ có một mình hắn nghe thấy thanh âm này, hai gã tôi tớ phía sau, đều mang vẻ mặt mờ mịt, không biết hắn đang nói chuyện với ai.

Không thích hợp.

Quá không thích hợp!

Nhất định là có người giả thần giả quỷ!

Đoạn Tê Hộc miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại, hô hấp nặng nề, màng nhĩ thình thịch, lửa giận trong lòng rất muốn phun ra, lại bị kìm xuống, cảm xúc không những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại sau khi nhịn đến đỏ mắt, càng thêm lo âu.

Hắn trầm giọng nói: “Cao nhân phương nào muốn gặp Đoạn mỗ, cứ hiện thân là được, cần gì phải dùng loại thủ đoạn lén lút này, chọc người chê cười!”

Đoạn Tê Hộc… Ngươi có nhớ không… Ngươi thiếu ta một mạng…

“Lão tử thiếu không ít mạng người, không phải ai cũng có thể xếp hàng kêu gào!” Đoạn Tê Hộc cười lạnh một tiếng, cẩm y hoa phục cũng không che giấu được khí thế hãn phỉ ngang dọc biên thùy mười mấy năm, bá đạo ngang ngược lộ ra không thể nghi ngờ.

Hắn giống như nói chuyện với không khí hư vô mờ mịt, ngoại trừ chính hắn, không ai có thể nhìn thấy.

Hai tên hạ nhân thấy vậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, đều cảm thấy chủ nhân trúng tà.

Đoạn Tê Hộc không cảm thấy mình trúng tà.

Hắn cho rằng đối phương là một cao thủ võ công, dùng nội lực truyền âm đánh lừa người ta, giả thành quỷ hồn.

Đoạn Tê Hộc hơi nhắm mắt, lắng nghe một trận, bỗng dưng phóng người, nhảy lên cây hoa mộc trong sân.

Bây giờ tất nhiên không có hoa mộc, thậm chí ở đây cũng không thích hợp để trồng, nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, huống chi chỉ là cây hoa mộc, ở trong hoa viên Đoạn gia, cứ như đặt mình trong đình viện Giang Nam, nhất là ở biên thành, một hoa viên như thế, chỉ sợ còn sang trọng, tiêu phí nhiều tiền của hơn so với Giang Nam.

Hoa mộc chập chờn trong gió đêm, đảo mắt cái Đoạn Tê Hộc đã đáp lên cây.

Nếu Phượng Tiêu ở đây, nhất định có thể nhìn ra hắn không những giỏi chỉ pháp, khinh công cũng rất có thành tựu, đại hán cao bảy thước(*)đứng trên nhánh cây bằng ngón tay, cành cây kia lại không rung, chứ đừng nói đến gãy, chỉ bằng phần công phu này mà nói, đã bước lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu. 

(*)1 thước = 1/3 mét.

Nhưng hắn đưa mắt nhìn xung quanh, quanh người trừ hoa và cây cối, cùng với hai tên hạ nhân đi theo, không còn ai khác.

Đoạn Tê Hộc… Hai mươi năm… Hai mươi năm…

Từ cao nhìn xuống, Đoạn Tê Hộc không tin có người có thể ẩn thân ở gần đó mà thoát khỏi ánh nhìn của hắn.

Bốn phía yên tĩnh.

Người ở dưới tàng cây ngửa mặt trông lên, không biết làm sao: “Chủ nhân, tiểu nhân đi gọi người…”

Đoạn Tê Hộc không đáp lại, bởi vì hắn đứng trên cây lâu một nén nhang, giọng nữ truyền vào tai hắn, vẫn luôn lặp lại mấy chữ hai mươi năm này.

Hai mươi năm trước——

Lúc đó Đoạn Tê Hộc mới lên làm mã tặc, vẫn là nhân vật chưa được biết đến trong trại, hắn khao khát bò lên trên, khát vọng lập công, khát vọng được giống như đại trại chủ trái ôm phải ấp, làm đầy những rương vàng bạc tài bảo kia. 

Cho nên lúc trại xuống núi cướp bóc, cho tới bây giờ hắn đều là người đầu tiên xông vào, mặc dù vì vậy mà bị thương không ít, cũng được cấp trên coi trọng, sau đó thay thế tam trại chủ, lại đi lên từng bước một, biến trại thành bang phái mã tặc có thế lực khổng lồ nhất khu vực, dần nắm quyền độc tài, cuối cùng mới có Đoạn Tê Hộc hôm nay.

Không có một người công thành danh toại nào mà hai tay không dính máu tươi, Đoạn Tê Hộc tin rằng ngay cả quan cao trong triều, cũng nợ máu chồng chất, thậm chí là đương kim Thiên tử Đại Tùy, hoàng đế Nam Trần, có ai không giết người như chém rau đâu, nếu không sao có thể lên nắm quyền thiên hạ?

Đoạn Tê Hộc cười lạnh một tiếng.

Hai mươi năm trước, hắn đã giết quá nhiều người, nếu là quỷ thật, muốn báo thù còn phải xếp hàng đầy, nào đến lượt nữ quỷ không biết từ đâu chui ra này?

Hắn bẻ một cành hoa mộc, từ trên cây nhảy xuống, hơi động cổ tay, lá cây đồng thời bắn về bốn phương tám hướng, có hai tên không kịp đề phòng, bị lá cây xuyên thủng cổ họng, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, đã ngã bịch xuống.

Máu tràn ra từ dưới hai người thi thể, mùi tanh nhàn nhạt tản ra, tiếng rên u ám như có như không kia cũng im bặt.

Quả nhiên là giả thần giả quỷ.

Đoạn Tê Hộc thầm nghĩ, mặt hắn không đổi sắc, vẫy tay sai người kéo hai thi thể đi.

Không cần nhiều lời, ắt sẽ có người quét dọn hoa viên sạch sẽ sau khi hắn đi, ngày mai đến, không còn bất cứ một giọt máu nào, sạch sẽ như ở đây chưa từng có người chết.

Đoạn Tê Hộc thoáng khôi phục một chút tâm tình, Đoạn thê nghe nói hắn giết người, cũng tới hỏi thăm.

Từ khi hoạn nạn, thê tử cũng đã đi theo hắn, đến bây giờ mặc dù Đoạn Tê Hộc rất ít qua đêm ở chỗ thê tử, nhưng sự tôn trọng với vợ cả tất nhiên không giống với đối với ái thiếp, thấy vợ đến, hắn cũng không đuổi đi, hai vợ chồng ngồi đối diện chốc lát, vợ hắn ân cần nói: “Nếu phu quân có chuyện phiền lòng, thiếp tuy không giúp được gì, cũng có thể lắng nghe, dù sao, lấy thân thay lời, vẫn có thể.”  

Tâm tình Đoạn Tê Hộc cũng không vì lời này mà được an ủi, hắn cau mày, hỏi lão thê: “Nàng còn nhớ, hai mươi năm trước có xảy ra chuyện gì liên quan đến ta không?”

Đoạn thê tập trung suy nghĩ thật lâu, nói: “Ta chỉ nhớ cuối năm kia, ngài từ bên ngoài về, nói là làm ăn lớn, không bao lâu được làm tam trại chủ, từ đó về sau, cuộc sống của nhà chúng ta liền ngày sau tốt hơn ngày trước…”

Nhưng mà, Đoạn Tê Hộc cũng chỉ nhớ một đoạn trở thành tam trại chủ kia, đó là bước ngoặt quan trọng nhất trong đời hắn, hắn không thể không nhớ.

Mỗi lần hắn ra cửa, thê tử cũng không đi theo, biết cũng không nhiều.

Đoạn thê nói: “Ta nhớ, một lần chàng đi xa trở lại kia, còn vui hơn thường ngày, lúc ta hỏi chàng, chàng chỉ nói lần này làm ăn mua bán lớn, cũng không chịu nói chuyện gì khác, ai, ta biết lúc đó chàng ra cửa làm ăn cái gì, bây giờ ta chỉ mong mỗi ngày dâng hương, cầu phúc cho chàng trước mặt Bồ Tát, miễn tội lỗi ngày xưa của chàng, nếu có báo ứng, cứ báo lên người ta là được…”

Đoạn Tê Hộc có chút không nhịn được, đang muốn đứng lên, nhưng khi nghe thấy hai chữ “báo ứng” sau cùng, thân hình hơi dừng lại một chút, sắc mặt cũng thay đổi.

Nhưng Đoạn thê không phát hiện, người lớn tuổi, khó tránh khỏi dài dòng, nàng vẫn lải nhải như cũ.

“Đừng nói nữa!”

Đoạn Tê Hộc đứng dậy. “Giờ không còn sớm, nàng nghỉ ngơi đi, ta về!”

“Phu quân!” Đoạn thê ngăn không kịp, chỉ có thể nhìn hắn phất tay áo rời đi, cũng không biết mình nói sai cái gì, rõ ràng một khắc trước đối phương còn rất tốt.

Đoạn Tê Hộc đi vào trong nhà, cho tất cả mọi người lui, nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn màn lụa trên đỉnh đâu.

Không biết qua bao lâu, hắn dần buồn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở, không ngoài suy đoán, hẳn sẽ rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Nhưng nhưng vào lúc này, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

Đoạn Tê Hộc…

Trả mạng ta lại…

Đoạn Tê Hộc bỗng dưng mở mắt, bật dậy.

“Mạng ta do ta không do trời, cả trời cũng không đoạt mạng ta, ngươi đừng mơ tưởng! Chết lâu như vậy, ngươi sớm nên xuống hoàng tuyền, nếu không thức thời, đừng trách ta đánh ngươi hồn phi phách tán, muốn đầu thai làm người cũng không được!”

Hai mắt hắn đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói ra bên ngoài.

Nhưng đối phương căn bản không để ý tới hắn nói cái gì, vẫn xa xa gần gần như cũ, từ đầu đến cuối chỉ có mấy câu nói như vậy.

Đoạn Tê Hộc…

Nợ máu… Trả bằng máu…

Một trận gió lớn thổi tới, mơ hồ mang theo mùi máu tanh.

Đoạn Tê Hộc…

Từ cái hồ trong hoa viên truyền tới.

Cho tới bây giờ Đoạn Tê Hộc không phải người ngồi chờ chết, nếu không đã sớm chết hơn tám mươi lần.

Hắn gọi hai tên hộ vệ mình tín nhiệm nhất đang canh giữ bên ngoài, ba người đồng loạt chạy về phía hồ trong hoa viên.

Cách càng gần, mùi máu tanh lại càng nồng.

“Chủ nhân, ngài xem!” Hộ vệ kêu một tiếng thật thấp.

Đoạn Tê Hộc nhìn thấy, bên cạnh hồ có thi thể, nhìn kĩ thì chính là một trong hai tên vừa chết.

“Vừa rồi không phải ta đã bảo dọn dẹp sạch sẽ sao!” Hắn gào lên giận dữ, cho rằng hạ nhân lười biếng, dọn thi thể ra chỗ này.

Một khắc sau, giống như có một ánh mắt nhớp nháp ướt lạnh nhìn qua sau gáy, khiến lông tơ dựng hết lên.

Đó là phản ứng theo bản năng khi con người đối mặt với nguy hiểm.

Đoạn Tê Hộc không nói hai lời, xoay người tung một chưởng ra!

Lại rơi vào khoảng không!

Bên tai đồng thời vang lên giọng nữ lạnh như băng.

Đoạn… Tê Hộc…

Mà chỗ đó vốn là chỗ hộ vệ đứng.

Đoạn Tê Hộc đi đường đêm vô số lần, trải qua rất nhiều gió to sóng lớn, còn giãy giụa bên bờ sinh tử, nhưng vào giờ phút này, rốt cuộc không kìm chế được sợ hãi sâu trong nội tâm, lộ ra vẻ mặt gần như dữ tợn, gầm hét lên—

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì! Mau cút ra đây cho ta!”

Huyện nha Thả Mạt.

Cao Ý đưa tay nhận lấy trà thị nữ bưng tới, kết quả bởi vì tâm trạng không yên, tay trượt một cái, chén trà rơi xuống đất, trà nóng bắn vào ống quần, mu bàn tay cũng bị bỏng một chút, hắn ai ôi một tiếng, nhảy lên cao ba thước.

Thị nữ vội vàng tạ tội, Cao Ý trực tiếp cho người lui, cũng không để nàng nhặt mảnh vụn.

Hắn dè đặt cầm vỏ rùa xem bói ra, lại không bắt đầu cầu nguyện mặc niệm như ngày thường, ngược lại cứ ngồi ngây ra.

Cho đến khi có người đến báo cho hắn, có khách tới chơi.

“Không gặp không gặp!” Cao Ý không nhịn được nói.

Bây giờ hắn chẳng còn lòng dạ nào tiếp khách.  

Hạ nhân kiên định nói: “Lang quân, người tới, tự xưng là cháu Quy Tư vương, hắn nói đêm qua lơ đãng thấy dị tượng trên bầu trời trong thành, đối chiếu với phương hướng, chính là nơi này!”

Cao Ý giật mình trong lòng: “Mau mời họ vào!”

Chốc lát, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu dắt tay nhau tới.

Người trước nhìn thấy Cao Ý, câu đầu tiên chính là: “Minh phủ, giữa chân mày của ngài tạp khí lan tràn, ấn đường biến thành màu đen, sợ rằng đêm qua dính phải vật gì âm uế?”