Thành Thả Mạt là nơi nào?

Trên sa mạc mịt mờ, trước không thôn sau không điếm(*), cách Lục Công thành gần đây, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới có thể đến, Triều đình đương nhiên có lòng thu phục nơi này, nhét vào bản đồ, cho nên phái Cao Ý tới, trước hết dùng danh nghĩa chiếm đóng, sau này mới thuận lợi làm việc. Ai ngờ Cao Ý không biết cố gắng, tùy ý để Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc chiếm nửa giang sơn cũng không dám lên tiếng, rụt đầu sống qua ngày, chỉ mong hai người Đoạn, Hưng long hổ đấu nhau cũng đừng vạ lây đến mình.

(*)Trước không thôn sau không điếm: giống với chó ăn đá gà ăn sỏi.

Bốn người bọn Phượng Tiêu tới nơi này, vì đi qua núi Tam Di núi gặp A Ba Khả Hãn, thuyết phục hắn hoàn toàn ngả về phía Tùy Triều, kết quả sau khi đến thành Thả Mạt, thủ lĩnh Thôi Bất Khứ Thôi đạo trưởng của Tả Nguyệt cục, lại không kềm chế được cái tâm muốn gây chuyện của hắn lần nữa.

Hắn coi thường đánh trận nhỏ, chỉ muốn gây ra chuyện lớn, chuẩn bị thâu tóm thành Thả Mạt mà Triều đình tạm thời không rảnh tiếp quản, biến nơi đây thành một huyện thành thật sự thuộc quản lí trực tiếp của Tùy đế.

Cho dù Phượng Tiêu không sợ trời không sợ đất, một kẻ rách trời rơi xuống như thế, cũng bị rung động trước khí thế của hắn một chút.

“Khẩu vị của ngươi quả thực không nhỏ!”

Nếu là tướng quân trấn thủ biên cương, hoặc là người võ công cao cường nói ra, cũng còn bình thường, vấn đề là Thôi Bất Khứ suốt ngày ốm yếu, dáng vẻ có hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, lại còn có hùng tâm tráng chí như thế.  

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Phượng phủ chủ sợ?”

Phượng Tiêu cười nói: “Đời này của bổn tọa, còn không biết chữ sợ này viết như thế nào, chỉ một chuyện như thế, một mình ngươi người khẳng định không làm được, muốn kéo ta xuống nước cùng chứ gì?”

Thôi Bất Khứ kỳ quái nói: “Sao có thể gọi là kéo xuống nước? Rõ ràng là có phúc cùng hưởng, chuyện này nếu thành, dĩ nhiên là một cái công lớn, không phải ngươi luôn muốn có công lao sao, chuyến này không những có công khuyên bảo A Ba, lại còn có công khai cương thác thổ sao, bây giờ tuy thành Thả Mạt có Huyện lệnh, từ xưa nhưng không phải là đất thuộc quản lí của vương triều Trung Nguyên ta, nếu có thể bắt lấy, kỳ công còn xa hơn so với thu phục cố thổ.”

Những chuyện này, dĩ nhiên Phượng Tiêu biết, nhưng lấy được lợi rất lớn, cũng có nghĩa nguy hiểm rất lớn.

Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc đều không ăn chay, sẽ không uổng công nhường địa bàn và thế lực.

Phượng Tiêu: “Ngươi chuẩn bị làm thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Ba phe vốn có mâu thuẫn, thọ yến tất nhiên sẽ trở thành một cái gai nằm ngang trong lòng bọn họ, Đoạn Tê Hộc ngoài miệng không nói, khẳng định trong lòng cảm thấy Hưng Mậu xúi giục tam quản sự độc giết mình, hỏng chuyện mới đành giết tam quản sự diệt khẩu.”

Phượng Tiêu: “Lấy tác phong bá đạo ngang dọc mười mấy năm trong thành của Đoạn Tê Hộc, nói không chừng sẽ ra tay trước chiếm lợi thế, tiêu diệt Hưng Mậu. Ngược lại, Hưng Mậu cũng sẽ lo lắng một điều này, không chừng cũng sẽ ra tay trước.”

Thôi Bất Khứ: “Không sai, cho nên cơ hội của chúng ta tới. Chỉ cần tác động đến Cao Ý, chờ thế lực một bên suy yếu, thừa dịp còn chưa chuẩn bị, có thể bắt lấy, chỉnh hợp binh lực, một phe còn sót lại, sẽ chẳng là gì cả.”

Phượng Tiêu: “Cao Ý là một hòa thượng gõ chuông được ngày nào hay ngày ấy, sao có thể mạo hiểm cùng ngươi đối đầu với hai người Đoạn, Hưng?” 

Thôi Bất Khứ cười một tiếng quỷ dị: “Là người đều sẽ có nhược điểm, ta đã nghĩ làm sao để bắt Cao Ý xong rồi. Nhưng chỉ với những thủ hạ kia của Cao Ý, còn chưa đủ.”

Phượng Tiêu: …

“Không còn sớm nữa, chúng ta tắm thay quần áo, tắt đèn nghỉ ngơi sớm đi!” Y đột nhiên đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, tay áo bị níu lại.

“Mặt trời chưa lặn, cần gì phải gấp gáp như vậy?” Thôi Bất Khứ nói, “Không bằng ở lại nói chuyện phiếm đôi câu?”

Phượng Tiêu mặt không cảm giác: “Bổn tọa sợ nói thêm chuyện phiếm, gốc gác đều bị ngươi đào hết.”

Thôi Bất Khứ cười nói: “Lục Công thành có một phủ binh, Cao Ý không có quyền điều động, nhưng ta biết, trên người Phượng phủ chủ có chức hàm tướng quân trấn Tây, còn có binh phù Thiên tử ban cho, lấy đây để điều binh khiển tướng, mặc dù binh số không nhiều, nhưng điều một ngàn tinh nhuệ đến cũng không có vấn đề gì đi.”

Phượng Tiêu: “Có phải lúc ngươi vừa đến Lục Công thành, đã chuẩn bị tốt những thứ này rồi không?”

Thôi Bất Khứ vô tội nói: “Làm sao có thể, ta cũng không phải tiên tri biết trước, làm sao biết vụ náo loạn trong thọ yến?”

Phượng Tiêu cười khẩy một tiếng, bày tỏ nửa chữ cũng không tin.

“Đưa lệnh bài của ngươi cho ta, thiếu ta một ân tình.”

Thôi Bất Khứ cự tuyệt: “Lệnh bài không thể cho, nhưng ân huệ có thể thiếu, cùng lắm thì sau vụ án, tìm Giải Kiếm phủ hợp tác là được. Hơn nữa bây giờ chuyện này, ngươi cũng có công lao mà.”

“Công lao?” Phượng Tiêu hừ lạnh, “Tuy ta có quyền điều binh, nhưng nếu chuyện đến cuối vẫn không làm xong, xử phạt còn không phải rơi trên người ta sao, ngươi nghĩ cũng hay lắm!”

Không có đầy đủ chỗ tốt, đừng hòng đánh động lão tử!

Thôi Bất Khứ thở dài, lấy một con dấu xinh xắn từ trong tay áo ra: “Đây là tư ấn của ta, trước hết cứ để ở chỗ ngươi, chờ làm xong chuyện này, ngươi trả ấn lại cho ta, vậy đã được chưa?”  

Phượng Tiêu cầm lấy tư ấn, lật lại nhìn một cái, bên có khắc bốn chữ Thôi Bất Khứ ấn.

“Ngươi thật sự tên là Thôi Bất Khứ?” Y có chút nghi ngờ.

Cho tới nay, Phượng Tiêu đều cho rằng Thôi Bất Khứ chẳng qua là tên giả, hoặc là biệt hiệu của hắn, nhưng nếu ngay cả trên tư ấn cũng là Thôi Bất Khứ, đã nói lên đó chính là tên thật của đối phương. 

Thôi Bất Khứ: “Dĩ nhiên, từ khi ta mười tuổi, đã dùng tên này rồi.”

Phượng Tiêu: “Trước mười tuổi thì sao?”

Thôi Bất Khứ hời hợt nói: “Quên rồi.”

Phượng Tiêu cười một tiếng, không truy cứu sâu hơn, cất tư ấn vào trong tay áo.

“Thôi, nếu ngươi có mười phần thành ý, ta mà từ chối thì lại bất kinh. Từ Lục Công thành đến đây, ra roi thúc ngựa cũng cần hai ngày, nếu ta đi rồi, trong hai ngày này, Phật Nhĩ đến cửa tìm phiền toái, bằng ba người các ngươi, chỉ sợ không đối phó được.”

Đây chính là một vấn đề. Thôi Bất Khứ cười nói: “Ta có một biện pháp.”

Phượng Tiêu: “Không được.”

Thôi Bất Khứ: “Ta còn chưa nói, làm sao ngươi biết không được?”

Phượng Tiêu: “Ngươi không cần phải nói, ta cũng biết. Ngươi muốn để Kiều Tiên cầm binh phù của ta đến Lục Công thành điều binh tới.”

Thôi Bất Khứ: “Kiều Tiên là người có thể tin.”

Phượng Tiêu: “Ngươi tin được, ta không tin được.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói.

Thôi Bất Khứ cũng không vì lời nói thẳng của Phượng Tiêu mà thương tâm, nếu hắn dễ thương tâm như vậy, đừng nói Tả Nguyệt chính sứ, hắn sợ rằng ngay cả cửa Tả Nguyệt cục cũng không vào được.

Hai người hắn và Phượng Tiêu, trước mắt mặc dù hợp tác, cùng ở trên một cái thuyền, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là quan hệ kết minh tạm thời, Đế Hậu có tiếng là ân ái còn phòng bị lẫn nhau, nếu Độc Cô hoàng hậu toàn tâm toàn ý tín nhiệm Hoàng đế sẽ không phản bội nàng, cũng không cần lập ra một Tả Nguyệt cục có địa vị ngang nhau, huống chi Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ. Hai người bây giờ nhìn qua sống chung hài hòa, Phượng Tiêu còn hộ tống Thôi Bất Khứ đi Đột Quyết làm thuyết khách, nhưng trước đây không lâu, bọn họ còn tính toán lẫn nhau, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Phượng Tiêu không tin, Thôi Bất Khứ sẽ dễ dàng quên chuyện Nại Hà hương.

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cười, hắn giễu cợt nói: “Có ta làm con tin bên cạnh Phượng phủ chủ, chẳng lẽ còn sợ Kiều Tiên cầm binh phù chạy trốn sao?”

Phượng Tiêu: “Ngươi là một người độc ác với người khác, đối với mình còn ác hơn, vì để lấy tín nhiệm với ta, ngay cả độc Nại Hà hương còn đồng ý thử, huống chi là binh phù?”

Thôi Bất Khứ không nhịn được liếc mắt: “Ta chỉ biết làm chuyện có thể chắc chắn, không phải là kẻ điên không có lý trí. Thành thật mà nói, ngươi có phải sợ bị ta hố không?”

Phượng Tiêu dứt khoát: “Ừ.”

Thôi Bất Khứ: …

Phượng Tiêu nói: “Ta sẽ giao binh phù cho mật thám trong thành, để hắn đi cùng Kiều Tiên về Lục Công thành điều binh.”

Cuối cùng y cũng lùi một bước.

Thôi Bất Khứ lúc này cũng thoải mái rất nhanh: “Đồng ý.”

Nhưng Phượng Tiêu rất nghi ngờ không biết Thôi Bất Khứ lấy cái gì để thuyết phục Cao Ý, kẻ này nhát gan như chuột lại vừa lòng với hiện tại, trừ khi xảy ra chuyện gì, khiến hắn không thể không ra quyết định, nếu không Cao Ý tuyệt đối không muốn dính vào.

“Ngươi có nắm chắc việc thuyết phục Cao Ý?”

Thôi Bất Khứ đưa ra ba ngón tay: “Đối phó với Cao Ý, ta có ba kế sách thượng trung hạ.”

Phượng Tiêu: “Nói hạ sách trước.”

Thôi Bất Khứ: “Chúng ta trực tiếp tìm tới cửa, nói rõ thân phận, cầm đao gác trên cổ hắn, bắt hắn nghe lệnh.”

Phượng Tiêu lắc đầu một cái: “Ngươi không thể chắc chắn Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc sẽ đánh nhau, cho dù uy hiếp Cao Ý cũng không có ích gì, người của hắn ít nhất trong ba phe. Trung sách thì sao?”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi hạ Nại Hà hương cho Hưng Mậu và Đoạn Tê Hộc, để cho bọn hắn khóc lóc đến cửa cầu xin, chúng ta không cần chiến mà khiến họ khuất phục.”

Phượng Tiêu: …

Y tỉ mỉ quan sát Thôi Bất Khứ một lúc lâu, giống như trên mặt đối phương đột nhiên mọc ra một đóa hoa.

“Có phải suốt ngày ngươi đều nghĩ cách để hố ta như thế nào không?”

Thôi Bất Khứ: “Chẳng lẽ Phượng phủ chủ là kẻ ngu sao, suốt ngày bị ta hố?”

Phượng Tiêu hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng Nại Hà hương là bánh nướng bên đường, một văn tiền một người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Cách điều chế thứ kia cực kỳ rườm rà, tổng cộng ta chỉ mang nửa bình, cho dù bên trong Giải Kiếm phủ, cũng chưa chắc có.”

Ý nói, gần nửa bình kia đều dùng trên người Thôi Bất Khứ rồi.

Thôi Bất Khứ buông tay: “Vậy cũng chỉ có thượng sách thôi.”

Đợi Thôi Bất Khứ nói xong biện pháp của mình, Phượng Tiêu chẳng qua là thở dài.

Cũng không phải là y cảm thấy biện pháp của Thôi Bất Khứ không tốt, mà cảm thấy Thôi Bất Khứ giỏi về việc phát hiện bất kì biến hóa gì trong chỗ sâu của con người, cho nên nhược điểm của những người đó, đều bị Thôi Bất Khứ lợi dụng, đạt được mục đích.

Thôi Bất Khứ như thế, đáng tiếc không thể luyện võ, nếu không, thiên hạ không có ai hắn không thể đối phó, không có chuyện nào hắn không làm được.

Phượng Tiêu than thở, chỉ cảm thấy tiếc thay.

Tiếc thay cho Thôi Bất Khứ.

Y coi Thôi Bất Khứ thành đối thủ, có vài người hy vọng đối thủ càng yếu càng tốt, nhưng y lại hy vọng đối thủ của mình càng mạnh càng tốt.

Như vậy, đời người mới có thú vui.

Ban đêm.

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Thả Mạt mặc dù là nơi khách tám phương tụ tập, lại không có giới nghiêm, nhưng phần lớn bá tính bây giờ đều nghỉ ngơi sớm, dẫu có người đắm chìm trong thanh sắc, đa số cũng đang vui chơi trong quán Sở lầu Tần(*), bây giờ đã quá nửa giờ Hợi(**), trên đường trừ phu canh, đã vắng tanh, có mấy tiếng chó sủa từ xa truyền tới, nhà nhà tắt lửa đóng cửa, mộng đẹp say sưa.

(*)Quán Sở lầu Tần = thanh lâu.

(*)Giờ Hợi = 21h – 23h

Phượng Tiêu cũng đang ngủ.

Mặc dù võ công y cao cường, nhưng cũng không phải là thần tiên, tất nhiên cũng cần nghỉ ngơi.

Nhưng y ngủ cũng không tốt, bởi vì người luyện võ thính lực cực mạnh, một chút động tĩnh có thể lọt vào trong tai rõ ràng.

Vào lúc này đang có một âm thanh quấy nhiễu, truyền từ ngoài khách điếm vào.

Cứu ta… Mau cứu ta… Xin các ngươi… Cứu mạng a…

Giọng nữ như có như không, ôm hận u oán, cẩn thận nghe, tựa như còn có thể nghe ra oan khuất vô tận bên trong.

Tuy thời tiết đầu mùa hè, ban đêm mát mẻ, nhưng âm thanh này vẫn khiến người ta phải phát lạnh từ trong xương.

Hơn nửa đêm, ai còn ở bên ngoài kêu oan?

Ai kêu oan không đến huyện nha mà kêu, lại chạy vào trong giếng sau khách điếm kêu?

Cho nên rất rõ ràng, đó không phải người, mà là quỷ.

Phượng Tiêu thở dài, quả thực không cách nào chìm vào giấc ngủ, chỉ có thể ngồi dậy.

Nếu ai quấy rầy giấc ngủ của y, y có thể đánh đối phương đến mức muốn làm quỷ cũng không được.

Nhưng trước đó…

Y vỗ vỗ vai người bên gối.

“Dậy đi, có quỷ.”

Nếu y không ngủ được, vậy mọi người cũng đừng hòng ngủ.

Phản ứng của Thôi Bất Khứ là trực tiếp lật người, đưa lưng về phía y, kéo chăn lên một cái, trùm kín đầu.

Cưỡng ép đánh thức không phải là không được, nhưng Phượng Tiêu biết, Thôi Bất Khứ rất ghét bị đánh thức lúc ngủ, tính khí cũng sẽ trở nên rất kém, một khi tính tình của đối phương kém, chỉ thích hạ bẫy Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu không sợ bị hạ bẫy, ngược lại, y rất thích đấu trí so dũng khí với Thôi Bất Khứ, nhưng ban ngày mới vừa thắng một lần, lấy được tư ấn của đối phương, để Tả Nguyệt cục thiếu mình một ân tình, Phượng Tiêu quyết định tạm ngừng đã, để yên hai ngày.

Vì vậy y suy nghĩ một chút, đổi một kế khác.

Phượng Tiêu đi đến bên cạnh giá gỗ treo áo khoác, bê chậu nước rửa chân trước khi ngủ lên, đi tới phía thanh âm truyền tới, hất chậu nước về phía cái giếng khô, nhéo giọng giọng the thé gào lên——

“Ai hơn nửa đêm quỷ khóc sói tru, quấy rầy mộng đẹp của lão nương!”

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ bị Phượng Tiêu hù chạy, hết phim.