Ở trong thời tiết như vậy, muốn điều tra một vụ án đã xảy ra được một buổi tối, không thể nghi ngờ là vô cùng khó khăn.
Nơi này cách Lục Công thành rất gần, sứ giả Vu Điền Quốc tới Đại Tùy triều cống, nửa đường bị giết, tin tức truyền về trong thành, huyện lệnh bị dọa sợ không nhẹ, rất sợ phải gánh trách nhiệm.
Vừa vặn lúc này lại có người kinh thành tới, đối phương phụng mệnh thiên tử đến đón sứ giả Vu Điền, ai ngờ người thì không thấy đâu, lại bắt kịp một cọc án giết người như vậy.
Lục Công huyện lệnh nơm nớp lo sợ, khom lưng cúi đầu, chỉ cầu đưa củ khoai nóng bỏng này đi, điều khiến hắn bất ngờ lạ, vị khách quý đến từ kinh thành này nhìn qua khó chung sống, nhưng không nói hai lời đã nhận lấy vụ án, lập tức dẫn người ra khỏi thành xem xét.
Huyện úy Lưu Lâm ngẩng đầu lên, nhìn gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, không khỏi thở ra một hơi dài.
Cho dù là huyện úy Lục Công huyện, Vu Điền sứ giả chết ở ngoài thành, triều đình truy cứu xuống, hắn khẳng định không thể thoái thác tội của mình, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết tặc phỉ nơi nào lớn mật như vậy, ngay cả sứ giả nước khác cũng dám cướp giết. Nhưng mà đã nói qua, mấy năm nay cũng chưa từng nghe nói gần Lục Công thành có phỉ tặc đặc biệt phách lối như vậy, những phi tặc đánh nhỏ nháo nhỏ kia, cũng không dám gây loạn ngoài thành…
Hắn một bên suy nghĩ bậy bạ, vừa đi theo phía sau lật xem thi thể.
Nhóm nha sai ba chân bốn cẳng, dọn hơn nửa tuyết đọng xung quanh, thi thể ngổn ngang dần dần lộ ra, phần lớn đều giống như người chết vừa rồi vậy, cổ họng một đao toi mạng.
Chỉ có nam nhân hoa phục trong xe ngựa, ngực bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua mà chết.
Lưu Lâm tiện tay nhặt lên trường đao nửa cắm trong tuyết xem xét, bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Trường đao Đột Quyết!”
“Chỗ này cũng có một thanh trường đao Đột Quyết!” Lại một tên nha sai hô lên.
Lưỡi đao cuốn lên, tàn máu vẫn còn dính lại, đây là một cây đao đã giết rất nhiều người.
Chẳng lẽ đúng là người Đột quyết làm?! Lưu Lâm rất khiếp sợ.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Ai cũng biết Đột Quyết và Đại Tùy chiến hỏa song phương chạm một cái liền bùng nổ, biên giới thường xuyên sẵn sàng chiến đấu, không dám buông lỏng, người Đột Quyết từ lâu đã bất mãn việc nước nhỏ như Vu Điền quốc có ý dựa vào Tùy Triều, lúc này lại sát hại sứ giả Vu Điền ở biên giới Đại Tùy, khẳng định làm cho người Vu Điền oán hận Đại Tùy, từ đó chia rẽ quan hệ hai nước.
Suy nghĩ của Lưu Lâm cũng là suy nghĩ của đa số người.
Đến đây chấm dứt, án tử gần như đã xác định được rồi, nhưng Lưu Lâm lại không bớt nhức đầu vì cách giải quyết tiếp theo: Người Đột quyết qua lại ở chỗ này, nói không chừng cũng đã lẻn vào bên trong thành rồi, gần đây Lâm Lang các muốn cử hành đấu giá một năm một lần ở chi nhánh Lục Công thành, người giàu sang rảnh rỗi trong thiên hạ, đủ hạng người trong giang hồ, cũng không hẹn mà tụ về nơi này, lúc này nảy xảy ra một vụ án mạng liên quan đến sứ giả Vu Điền…
Hắn dường như có thể đoán được tình cảnh kế tiếp của mình, chỉ cần làm việc bất cẩn một lát thôi, để người Đột Quyết lẻn vào biên giới sát hại sứ giả Vu Điền, oan uổng này cũng có thể khiến hắn ăn không hết còn phải gói mang về.
Nghĩ đến mình có thể rất nhanh sẽ mất đi vị trí huyện úy, Lưu Lâm cảm thấy trước mắt tối sầm, tay chân như nhũn ra.
Thuộc hạ của quý nhân, chính là người trẻ tuổi họ Bùi vừa rồi, đang chui ra từ trong buồng xe đổ nghiêng, còn ôm một cái tủ bát bảo.
Loại tủ bát bảo này, là kiểu dáng mới bắt đầu lưu hành từ kinh thành mấy năm gần đây, ba tầng xinh xắn lung linh, kéo ra sau bên trong lại có tám ô vuông, có thể để son phấn và các loại đồ ăn vặt như mứt quả, đặt ở bên trong buồng xe rất tiện lợi, cho nên được phụ nhân vô cùng yêu thích. Nhân gia nữ quyến có chút hiển quý, tủ bát bảo nhỏ xa hoa vô cùng, không chỉ có trang sức đồi mồi mã não, còn khảm nạm đá quý ngọc châu, đã từ công cụ được sử dụng trong thực tế biến thành đồ quý giá để chưng bày khoe khoang lẫn nhau.
Bùi Kinh Chập ôm tủ bát bảo trong lòng, mặc dù không phải là bảo khí châu quang như ở kinh thành, nhưng cũng được chế tạo điêu khắc từ gỗ thượng hạng, nhìn kĩ là vũ điệu của nữ tử phục sức Vu Điền, tràn đầy phong tình dị vực.
Ba tầng ngăn kéo bị kéo ra từng cái.
Tầng thứ nhất để mứt đào khô, tầng thứ hai để trang sức, vừa mở tầng thứ ba ra, chợt thấy vàng óng ánh, Lưu Lâm đến gần nhìn, thấy chính là miếng phấn hoa vàng của nữ tử, trăng sao cá trùng, dùng kim bạc cắt thành.
Xem ra trong đội xe này có nữ quyến, Lưu Lâm nghĩ trong đầu.
Chuyện này cũng bình thường, nghe nói sứ giả Vu Điền là quý tộc, đi ra nước khác, sao có thể không mang theo mấy mỹ thiếp diễm tỳ? Chỉ tiếc bọn họ còn chưa tới kịp để thấy Đại Hưng thành sầm uất, cũng đã bỏ mạng ở nửa đường rồi.
“Tìm một chút xem có thi thể nữ nhân không?” Cùng lúc đó, nam tử kia cũng lên tiếng.
Y vừa mở miệng, mọi người tự nhiên phải nghe theo, đều rối rít xuống ngựa tìm kiếm.
Áo khoác vốn ở trên người nam nhân, giá trị không nhỏ, lúc này lại bị lẻ loi ném trong tuyết, Lưu Lâm đau lòng nhìn một cái, âm thầm chậc mấy câu, miễn cưỡng lên tinh thần đi theo sau tìm kiếm.
Đội xe này, trừ thị vệ tùy tùng cưỡi ngựa ra, tổng cộng có bốn cái xe ngựa, một cái chuyên để sứ giả Vu Điền sử dụng, một cái giả làm đoàn xe tiếp tế, một cái giả làm cống phẩm lên Tùy Đế, còn có một cái xe nhỏ, hẳn là chỗ ngồi của thị nữ sứ giả Vu Điền, bởi vì mọi người thấy ở bên cạnh cái xe nhỏ đó, phát hiện hai nữ thi thể bị chôn vùi trong tuyết, cổ cũng bị một đao toi mạng, khí tuyệt đã lâu.
Hai thị nữ có vài phần tư sắc, Lưu Lâm phỏng đoán các nàng hẳn là tỳ nữ kiêm người trong phòng của sứ giả Vu Điền.
Lại thấy nam nhân bỗng nhiên khom người lại gần, chóp mũi dán lên một thị nữ đã chết trong đó, gần như là muốn hôn lên vậy, ánh tuyết chiếu lên khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ, bên cạnh còn có khuôn mặt xanh đen của người chết, Lưu Lâm chỉ nhìn thôi đã rợn cả tóc gáy.
Nam nhân lại không lơ đễnh chút nào, môi mỏng vẫn như cũ lưu luyến trên mặt thi thể, một đường đi xuống, thậm chí còn duỗi tay cởi bỏ cổ áo dính đầy vết máu của đối phương, thấy thế nào cũng giống như đăng đồ tử có ý đồ khinh bạc, ngay cả người trẻ tuổi vốn rất bình tĩnh kia cũng không tránh khỏi hơi biến sắc, thất thanh nói: “Lang quân!”
“Ồn ào cái gì.” Người nọ mỉm cười nói, lại đi tới bên cạnh một nữ thi khác, ngồi xổm xuống cúi đầu, ngửi nửa ngày chỗ cổ họng đã bị cắt của thi thể, rốt cuộc lại lên tiếng lần nữa, “Còn có một người, tìm.”
Còn có một người nào? Lưu Lâm sửng sốt một chút.
Nam nhân không kiên nhẫn nói: “Bên trong xe ngựa còn sót lại mùi thơm, không giống như ở trên người hai nữ nhân này. Còn một nữ nhân nữa, tìm ra!”
Mọi người nghe vậy, vội vàng lục soát bốn phía, nhưng cuối cùng chỉ tìm ra hai mươi mốt thi thể, trừ kia hai người thị nữ ra, lại không còn nữ thi nào nữa.
Nam nhân nói với Lưu Lâm: “Để lại một nhóm dọn dẹp hiện trường, mang thi thể về.”
Thế là xong rồi à?
Vu Điền sứ giả chết ở đây, Vu Điền Vương nhất định phải truy cứu, chuyển thi thể đi một cái, đến khi tuyết tan mặt trời mọc, chứng cớ gì cũng bị mất, vụ án kia bọn họ còn tra hay không?”
Lưu Lâm đầu óc mơ hồ, muốn hỏi lại không dám hỏi, không thể làm gì khác hơn là liên tục nhìn về Bùi Kinh Chập, chắp tay nháy mắt với hắn, không tiếng động cầu khẩn.
Bùi Kinh Chập thở dài, nhặt áo khoác vừa bị hắn đặt dưới đất lên, cam chịu số phận bị ăn chửi: “Lang quân, chúng ta cứ thế đi sao, xe ngựa và ngựa cũng mặc kệ?”
Nam nhân hỏi ngược lại: “Ngươi nói cho ta, ở lại chỗ này còn có thể làm gì?”
Lưu Lâm lắp bắp chen miệng nói: “Hung khí và xe ngựa có cần mang về cùng hay không, coi như vật chứng? Ngày sau Vu Điền chất vấn, chúng ta cũng có một cái chứng cớ.”
Nam nhân nói: “Xe ngựa không cần quản, hung khí mang về một cái là được.”
Y cũng không giải thích nhiều, dứt lời sải bước lên ngựa, quay đầu giơ roi, bạch y ngựa xám trong nháy mắt vội đi, để những người còn lại trố mắt nhìn nhau, không biết làm sao.
Nha sai ở thành nhỏ biên giới dẫu sao cũng không được huấn luyện nghiêm chỉnh như ở kinh thành, chứ đừng nói là bằng Giải Kiếm phủ, Bùi Kinh Chập không thể làm gì khác hơn là ở lại, giao cho Lưu Lâm xử lý hiện trường xong, phân ra một đội đem thi thể cùng hung khí về trong thành, lúc này mới cưỡi ngựa trở lại biệt viện Thu Sơn trong thành.
Biệt viện Thu Sơn ở phía đông nam Lục Công thành, lưng hướng núi mặt nhìn sông, yên tĩnh giữa nơi ồn ào, là nhà của thê gia phú hộ Triệu huyện lệnh, ngôi biệt viện này chính là của hồi môn của vợ hắn, mỗi năm tân xuân nghỉ ngơi, hắn sẽ đưa gia quyến đến nơi nhỏ này ở mấy ngày. Lần này sứ giả kinh thành còn chưa tới, hắn đã cho người dọn dẹp biệt viện xong xuôi, đợi khách quý đến một cái, lập tức liền nghênh đón đến đây. Đối phương nếu ở thoải mái, nói không chừng mình cũng có thể chịu tội ít đi một chút.
Bùi Kinh Chập đúng là rất thích nơi này, đặc biệt hiện tại tuyết đông chưa tan, cây non xanh biếc, biệt viện lại có mấy phần nhã trí hơn ở kinh thành, mỗi lần đi tới, tâm tình sẽ trở nên rất tốt.
Nhưng hắn biết, tâm tình của Phượng nhị phủ chủ, cũng không hẳn là quá tốt.
Dưới mái cong chuông đồng kêu, nam nhân vừa mới cưỡi ngựa trở về ngồi dựa bên cột trụ hành lang, vẻ mặt lười biếng mất tập trung, ngón tay lại linh hoạt cuộn nhỏ bức thư nhét vào trong một cái ống trúc to bằng ngón cái.
Bùi Kinh Chập không nhịn được thả nhẹ bước chân, nhưng lông mi đối phương khẽ run lên, mí mắt thoáng động, đã phát hiện hắn đến.
“Phái người đi Thả Mạt tra một chút, người tùy thân của sứ giả Vu Điền có những ai.” Phượng Tiêu đưa ống trúc cho Bùi Kinh Chập, nói.
Thả Mạt là một tòa thành trì giữa Vu Điền và Lục Công thành, trên danh nghĩa thuộc về Đại Tùy, nhưng mà triều đình bận rộn đối phó với Đột Quyết và Nam Triều, không quá quan tâm đến nơi này.
Từ Trung Nguyên đến Tây Vực, phải đi qua đất Thả Mạt, lâu ngày, nơi đó là vùng hòa hoãn, khách qua đường đến từ năm hồ tứ hải thường tụ tập nghỉ chân, Giải Kiếm phủ sớm đã đặt cứ điểm ở chỗ đó, thuận lợi thu thập truyền tin tức.
Bùi Kinh Chập lên tiếng đáp lại, nhận lấy ống trúc, không nhịn được hỏi: “Vụ án này, ngài có manh mối hay không?”
Phượng Tiêu tiện tay nhặt một phần văn thư ở bên cạnh ném cho hắn.
Bùi Kinh Chập tay chân luống cuống tiếp lấy, mở ra nhìn một cái, phát hiện là Vu Điền Vương tự tay viết, chuẩn bị kim sách quốc thư giao cho sứ giả trình lên Tùy Đế Dương Kiên.
Phía trên viết rõ thân phận của sứ giả Vu Điền, đối phương tên là Uất Trì Kim Ô, là cháu của Vu Điền Vương, Vu Điền vương ở trong phong thư biểu đạt khao khát muốn hướng về Thiên Triều, hy vọng hai nước kết làm đồng minh tốt, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau chống lại Đột Quyết.
Nói trắng ra là, Vu Điền Vương vừa hy vọng Đại Tùy có thể giúp hắn đối phó người Đột Quyết, lại sợ Tùy Triều nhân cơ hội thôn tính hắn, một mặt lấy lòng, một mặt phòng bị.
Kim sách quốc thư vốn là trình cho Tùy Đế xem, nhưng bây giờ sứ giả Vu Điền đã chết, vì để phá án, quốc thư cũng được coi là một trong những bằng chứng, tất nhiên phải qua tay bọn họ trước.
Đoàn người Uất Trì Kim Ô bị giết, đối phương cũng không cướp tiền không cướp vật, ngay cả quốc thư cũng vẫn còn ở bên trong xe ngựa, bình yên nguyên vẹn.
Bùi Kinh Chập xem xong, khép kim sách lại, nói với Phượng Tiêu: “Lang quân, người Vu Điền chết ở biên giới Đại Tùy, thứ nhất có thể diệt oai phong của Đại Tùy, thứ hai có thể tạo rạn nứt giữa Vu Điền và Đại Tùy, chuyện này rất giống chuyện người Đột Quyết có thể làm ra.”
Phượng Tiêu nhướng mày hỏi ngược lại: “Bọn họ nhập cảnh giết người, vì sao phải dùng trường đao Đột Quyết, nếu như dùng binh khí Trung Nguyên, hẳn là chết không có đối chứng, không có dấu vết chút nào?”
Bùi Kinh Chập gãi gãi cằm: “Người Đột quyết từ trước đến giờ làm việc thô bạo, liều lĩnh như vậy cũng không kỳ quái, hơn nữa, bây giờ Đột Quyết và Trung Nguyên ma đao ken két, hay là bọn chúng nắm chắc cho dù chúng ta có biết cũng không thể làm gì được bọn chúng?”
Phượng Tiêu: “Ngươi còn không phát hiện, bên trong xe ngựa, còn thiếu một vật quan trọng?”
Bùi Kinh Chập vắt óc suy nghĩ, kim sách quốc thư quan trọng nhất đều có, còn thiếu cái gì? Sứ giả Vu Điền vào triều tiến cống, cống phẩm tùy thân mang theo cũng không thiếu…
Hắn linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Danh mục quà tặng! Vừa rồi ta không tìm thấy danh mục quà tặng!”
Phượng Tiêu từ trong cổ họng hừ một tiếng, tựa như cảm thấy hắn vẫn chưa bị coi là không có thuốc nào chữa được.
Bùi Kinh Chập đã sớm quen với tính khí của vị nhị phủ chủ này rồi, thấy đối phương đồng ý, đã là thụ sủng nhược kinh, vội không ngừng cố gắng nói: “Hung thủ cầm danh sách quà tặng đi, chẳng lẽ là thuận tay trộm cống phẩm, không muốn để cho chúng ta biết? Nhưng chúng ta chỉ cần báo tin cho Vu Điền vương, cũng có thể hỏi cho rõ mà?”
Phượng Tiêu nói: “Đến rồi lại đi, lãng phí công phu cũng đủ để cho đối phương làm rất nhiều chuyện. Ngươi đem cái tủ bát bảo kia lại đây.”
Bùi Kinh Chập theo lời đi, chỉ chốc lát sau đã ôm tủ bát bảo nhỏ đến, kéo từng ngăn bên trong ra.
Phượng Tiêu: “Thiếu mấy thứ đồ.”
Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút, lại nhìn vào trong ngăn kéo.
Hắn không phát hiện mất cái gì a.
Nhưng nếu nói lời này ra, khẳng định lại sẽ bị mắng, cho nên Bùi Kinh Chập đàng hoàng nói: “Tiểu nhân ngu độn, xin lang quân chỉ giáo.”
Phượng Tiêu ngược lại không có vòng vo nữa: “Son phấn.”
Có thể đi theo bên cạnh nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ, Bùi Kinh Chập dù sao không phải là người ngu, hơi suy nghĩ một chút đã liên hệ được trước sau.
“Bên trong tủ nhỏ còn có phấn hoa vàng, chứng tỏ không thể thiếu son phấn trang điểm, nhưng bên trong xe ngựa còn sót lại mùi thơm, lại khác mùi thơm trên người hai thị nữ kia, cho thấy rõ chuyến đi này còn có một nữ nhân khác, rất có thể chính là ái thiếp của Uất Trì Kim Ô, nàng bị hung thủ bắt đi? Không, không đúng, ngăn kéo không có bị lật lung tung, đồ xếp rất chỉnh tề, đối phương lúc đi hẳn ung dung không vội vã…”
Nói tới chỗ này, hắn giật mình một cái, chợt nói: “Chẳng lẽ hung thủ là nữ nhân mất tích kia?!”
Phượng Tiêu thu tay áo lại, “Nàng chưa chắc là hung thủ, nhưng khẳng định có liên quan đến hung thủ, mặc dù đối phương dùng đao Đột Quyết, nhưng cũng chưa chắc đã là người Đột Quyết. Đi thăm dò đi, trong vòng ba ngày, phải cho ta tin tức.”
Bùi Kinh Chập hơi cúi đầu: “Vâng.”
…
Ba ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, mỗi ngày lười nhác sẽ cảm thấy thời gian đằng đẵng khó chịu đựng, nhưng nếu có chuyện để làm, chớp mắt liền qua.
Bùi Kinh Chập biết rõ tính tình Phượng Tiêu, nói ba ngày liền ba ngày, tuyệt đối sẽ không cho thêm một giờ, cho nên sau khi Phượng Tiêu hạ lệnh, hắn một mặt phát bồ câu đưa thư, một mặt phái người ra roi thúc ngựa, đến cứ điểm của Giải Kiếm phủ ở Mạt Thành tra tình hình, bồ câu đưa thư nửa đường gặp gió cát, có đi mà không có về, may mà hắn hai tay chuẩn bị, ở chạng vạng tối ngày thứ ba, người phái ra ngoài cuối cùng cũng có thư hồi âm.
“Nói một chút.” Phượng Tiêu khép hờ hai mắt, không thèm nhìn thư hắn dâng lên bằng hai tay.
Bùi Kinh Chập một năm một mười nói: “Uất Trì Kim Ô mấy năm trước đã đến Trung Nguyên, gặp được một nữ tử lương thiện họ Tần ở Lục Công thành, lập tức kinh vi thiên nhân
(*), sau mấy lần theo đuổi, cuối cùng cũng nạp làm tỳ thiếp, mang nàng về Vu Điền. Nghe nói Tần thị này ở bên cạnh hắn rất được cưng chiều, ngay cả lần triều cống Trung Nguyên này, Uất Trì Kim Ô cũng đưa nàng theo. Sau khi đoàn xe bị diệt khẩu, nữ tử mất tích duy nhất, chắc là Tần thị này.”
(*)Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc vì dung mạo như tiên.Phượng Tiêu: “Chỉ như vậy?”
Bùi Kinh Chập: “Cuộc sống hàng ngày của Tần thị ở Vu Điền, đã phái người đi thăm dò, nhưng dẫu sao cách xa xôi, nhất thời khó có hồi âm, nhưng mà thuộc hạ ngược lại có tra được, phụ mẫu của nàng đều mất, ở nhờ nhà cô mẫu, sau khi theo Uất Trì Kim Ô, một nhà cô mẫu của nàng cũng rời đi theo. Theo lời hàng xóm của Tần thị, nàng hết lòng tin phật đạo, vô cùng thành kính, trước khi xuất giá, nơi thường đi nhất chính là chùa Ngọc Phật và Tử Hà quan, gần như mười lăm mỗi tháng đều đích thân đến dâng hương.”
Phượng Tiêu rốt cuộc mở mắt ra, hừ nhẹ một tiếng: “Nói nhảm nửa ngày, cuối cùng cũng có câu này dùng được.”
Bùi Kinh Chập ủy khuất nói: “Vậy thuộc hạ cũng phải nói vế trước xong mới có thể nói vế sau chứ! Hai nơi chùa Ngọc Phật và Tử Hà quan kia, thuộc hạ cho người điều tra, chùa Ngọc Phật chính là ngôi chùa hương khói nhiều nhất trong thành, nhưng Tử Hà quan lại có chút kỳ lạ, đạo quan này hoang phế đã lâu, bình thường căn bản không có mấy người đến, Tần thị muốn đi dâng hương, tại sao không tìm đạo quan nào náo nhiệt hơn chút?”
Thấy Phượng Tiêu không nói, hắn lại tiếp tục: “Còn có chuyện kỳ lạ hơn, ngay tại hai tháng trước, bỗng nhiên có một vị quan chủ mới đến trấn giữ Tử Hà quan, lập tức mang theo hương khói đến đạo quan đó, người người đều nói đạo trưởng Tử Hà quan y thuật cao minh, trạch tâm nhân hậu, ngay cả thần linh cung phụng trong quan, cũng cầu gì được đó, thường thường hiển linh.”
Phượng Tiêu: “Quan chủ mới tên họ là gì, lai lịch ra sao?”
Bùi Kinh Chập: “Họ Thôi, gọi là Thôi Bất Khứ, nghe nói thật ra là một đạo sĩ dạo chơi, những thứ khác tạm thời còn chưa tra được.”
Thôi Bất Khứ.
Không đi nơi nào, vì sao không đi
(*).
(*)Khứ là đi, rời bỏ.Thiên hạ to lớn, lại có nơi nào không thể đi?
Cái tên này lăn một vòng quanh đầu lưỡi Phượng Tiêu, cùng với độ cong khóe miệng y.
Có chút ý tứ.