Phùng Ngọc Yến dành một ngày luyện chế đan dược. Nàng yêu cầu Tiếu Tiếu cùng
mình khi luyện chế để Tiếu Tiếu có thể học tập luyện chế những đan dược
cơ bản này.
Phùng Tiếu Tiếu không hổ danh là khả năng nhìn một lần nhớ vĩnh viễn,
Phùng Ngọc Yến quả thật chỉ cần làm mẫu một lần, Phùng Tiếu Tiếu không
sai lệch đến lần thứ hai thử nghiệm đã hoàn toàn chế ra được đan dược.
Tuy chất lượng so với Phùng Ngọc Yến đan dược dĩ nhiên không bằng, nhưng Phùng Ngọc Yến tin chắc rằng, cho Tiếu Tiếu vài năm, Tiếu Tiếu chắc
chắn có thể làm ra được đan dược cực phẩm.
Phùng Tiếu Tiếu bỏ một ngày học cùng sư phụ, nàng càng được Phùng Ngọc
Yến chỉ dạy, càng thêm sùng bái sư phụ nàng. Trong thâm tâm Phùng Tiếu
Tiếu, Phùng Ngọc Yến là một mẫu người hoàn hảo, là một tấm gương mà nàng muốn noi theo. Hơn nữa, Tiếu Tiếu trong thâm tâm thật sự coi Phùng Ngọc Yến như thân nhân, nàng hết sức kính trọng sư phụ, bởi vậy, sư phụ nàng dạy cái gì, nàng cần phải cố gắng hết sức.
Phùng Ngọc Yến nhìn Tiếu Tiếu thân hình bé nhỏ đang chăm chú luyện chế
đan dược, không tự chủ gật đầu một cái. Tiếu Tiếu là người thông minh
nhất mà Phùng Ngọc Yến từng chỉ dẫn. Nàng cũng đã dự định, sau khi mình
rời đi thế giới này, Tiếu Tiếu sẽ thay nàng ở cái thế giới này để lại
dấu ấn.
Trình Y Y hôm nay căn bản không ra ngoài, nàng được Phùng Ngọc Yến chỉ
dẫn cho hoàn toàn bản Cửu Âm Chân Kinh, mỗi ngày rảnh rỗi đều cố gắng
luyện tập. Nàng muốn nàng mạnh hơn, có ích hơn với Phùng Ngọc Yến và Vô
Song, không để cho hai người phải bảo vệ mình.
Tối hôm đó, Phùng Ngọc Yến lại đặc biệt xuống bếp, khiến cho Trình Y Y
cùng Tiếu Tiếu mừng rỡ không thôi, đồng thời vì Vô Song rời đi vài phút
chia buồn.
Phùng Ngọc Yến ăn xong, liền viết một tờ giấy với nội dung là Từ thiện y quán khám chữa bệnh miễn phí một tháng. Sau khi tắm rửa liền, về phòng
nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Phùng Ngọc Yến chợt cảm thấy có người tiến đến trước cửa phòng
mình, xem khí tức thì là tiểu nha đầu Tiếu Tiếu. Phùng Ngọc Yến giả vờ
như không biết, tiếp tục nhắm mắt thở đều đều. Chỉ thấy Tiếu Tiếu nhẹ
nhàng đi vào phòng, đóng cửa, sau đó lén leo lên giường, nhẹ nhàng ôm
lấy nàng. Vài phút sau, Tiếu Tiếu tiếng thở đều đều, chứng tỏ đã ngủ.
Phùng Ngọc Yến vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng không đánh thức Tiếu
Tiếu. Tiểu nha đầu đây là sợ cô đơn a. Phùng Ngọc Yến nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiếu Tiếu, sau đó mặc cho Tiếu Tiếu ôm mình, cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng dậy, Phùng Ngọc Yến quyết định hôm nay bắt đầu khai trương. Tờ
thông báo được dán lên tường bên ngoài tiệm, rất nhanh có nhiều người
đọc.
Phùng Ngọc Yến cùng Phùng Tiếu Tiếu ngồi ở bàn khám bệnh giữa sảnh.
Trình Y Y do không có việc gì làm, dứt khoát ở lại phòng mình tu luyện.
Một lão nhân run rẩy bước vào trong y quán, cất giọng hỏi nhỏ:
“Xin hỏi, y quán có thật là khám chữa bệnh miễn phí sao?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười gật đầu. Nàng tuyệt sắc khuôn mặt, ấm áp khí
tức, còn có mùi thơm hoa bách hợp làm mọi người đều có cảm giác thư
thái, nhất thời tin tưởng tăng lên không ít.
“Mọi người khám bệnh liền xếp hàng đi. Mời vị này lão gia gia khám đầu tiên.”
Phùng Ngọc Yến thanh âm trong trẻo cất lên. Lão nhân hai chân run rẩy
tiến tới ghế ngồi, Phùng Ngọc Yến quan sát sắc mặt lão nhân, sau đó yêu
cầu lão nhân đưa tay bắt mạch. Phùng Ngọc Yến bắt mạch khoảng mười giây, sau đó nói:
“Hai chân run rẩy khó đứng vững, toàn thân hay bị lạnh vào lúc trời tối…”
Phùng Ngọc Yến nêu lên hàng loạt triệu chứng, lão nhân càng nghe càng thán phục, liền hỏi:
“Xin hỏi, bệnh của lão có thể chữa được không?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười đáp:
“Lão gia gia chỉ cần châm cứu một lần, sau đó uống thuốc chừng ba lần là khỏi hẳn.”
Lão giả nghe xong mừng rỡ hỏi lại:
“Thật sự?”
Lão giả bị bệnh này đã lâu năm, mỗi lúc trời tối lại như cực hình. Con
cái chăm sóc lão cũng rất khổ cực, nhưng không ai dám lên tiếng. Thương
con cháu, lão định đi dạo thành Lâm An một ngày, sau đó đi một nơi nào
đó chờ chết. Không ngờ đi qua Lâm An lại gặp được thần y có thể chữa
bệnh cho mình.
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó dùng lửa tẩy trùng kim châm cứu. Nàng yêu cầu lão nhân cởi áo, nháy mắt mười tám châm đâm xuống. Những người ở
đằng sau không thể nhìn rõ tay nàng châm cứu như thế nào, tất cả đều trố mắt ra nhìn.
Phùng Ngọc Yến vừa châm cứu vừa giảng giải cho Phùng Tiếu Tiếu yếu
quyết. Y học bác đại tinh thâm, chỉ có đầy đủ kiến thức mới hiểu được,
thành ra Phùng Ngọc Yến cũng không sợ có ai lén học.
Phùng Tiếu Tiếu nghiêm túc theo dõi Phùng Ngọc Yến trị liệu. Ngày đầu
tiên khai trương miễn phí vậy mà đã khám chữa bệnh cho hơn ba mươi
người. Cứ theo đà này, việc khám chữa bệnh cho một trăm người sẽ chỉ mất khoảng ba bốn ngày là xong.
Hai ngày tiếp theo, Phùng Ngọc Yến vẫn tiếp tục khám chữa bệnh. Lúc này
bệnh nhân bệnh nặng ngày đầu tiên đã có người hoàn toàn khỏi bệnh, khiến cho danh tiếng Phùng Ngọc Yến chỉ có ba ngày mà đã vang xa toàn thành
Lâm An.
Kết thúc ngày thứ ba khám bệnh miễn phí, Phùng Ngọc Yến mở bảng nhiệm vụ ra tra cứu, đã thấy mình hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến khám chữa bệnh
một trăm người. Hai nhiệm vụ chính tuyến vẫn chưa được đánh dấu hoàn
thành, khiến Phùng Ngọc Yến cau mày là nàng đã cho Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh hai cái bảo vệ cổ tay, vậy thì hai người an nguy hẳn phải là không có vấn đề mới đúng. Nếu vậy tại sao nhiệm vụ lại chưa được đánh dấu
hoàn thành?
Phùng Ngọc Yến có chút suy nghĩ không ra, dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Nàng nói cho Tiếu Tiếu và Trình Y Y tự chuẩn bị bữa tối, sau đó trở về
phòng nghiên cứu thu hoạch.
Nhận phần thưởng, Phùng Ngọc Yến được thêm một vạn điểm hệ thống, một
vạn danh vọng, kèm theo một lần vòng quay sơ cấp. Nàng quyết định sử
dụng luôn vòng quay sơ cấp này.
“Chủ nhân, đã lâu không thấy ngươi dùng vòng quay may mắn!”
“Ân, tiểu Linh, cho ta quay nhận thưởng đi!”
Vòng quay may mắn hiện ra, bởi vì là vòng quay sơ cấp, lúc này các ô
phần thưởng phân biệt là một ngàn điểm, hai ngàn điểm, năm ngàn điểm,
một vạn điểm, ba ô không có gì và một ô hộp quà.
Thò tay vào quay, Phùng Ngọc Yến có chút hồi hộp nhìn kim chỉ phần thưởng…