“Này, nữ nhi cũng đã lớn rồi, ta xem cũng đã đến lúc phải đàm hôn sự rồi đó.”
Trong một văn phòng sang trọng, một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, bộ váy trên người đắt tiền tôn thêm vẻ cao quý nói.
Ngồi cạnh nàng, một trung niên mặt mũi thanh lịch, trên mặt thể hiện rõ sự trầm ổn. Trung niên trầm ngâm rồi gật đầu đáp:
“Cũng được. Nhân tiện sáng nay có Lục Khánh Nguyên đến đây cầu hôn, muốn chúng ta gả Song Song cho con trai thứ hai của hắn là Lục Triều Vũ.”
Thiếu phụ cau mày nói:
“Tiểu tử Lục Triều Vũ kia, nghe nói là một hoa hoa công tử chính hiệu, ngươi muốn gả nữ nhi cho hắn?”
Trung niên lắc đầu đáp:
“Hoa hoa công tử thì thế nào? Tập đoàn Lục Phát rất lớn, Song Song gả
cho hắn sẽ không phải lo lắng cho tương lai. Hơn nữa, đàn ông nào trước
khi lấy vợ chẳng có một vài mối tính vắt vai?”
Thiếu phụ trầm ngâm một lúc, thở dài nói.
“Chúng ta nên hỏi qua ý Song Song đã.”
Trung niên xua tay nói:
“Không cần, cứ quyết định như vậy đi.”
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, xinh
đẹp trẻ trung bước vào. Thiếu nữ mặt đỏ bừng tức giận nói:
“Ba, ta không có lấy tên hỗn đản kia.”
Trung niên cau mày nói:
“Song Song, ta chấp nhận hôn sự này chỉ vì tốt cho ngươi.”
“Tốt cho ta? Ngươi có biết tên hỗn đản kia đã hại bao nhiêu người không? Đến bạn cùng lớp của ta cũng có mấy người là nạn nhân của hắn. Ta nhất
quyết không đồng ý.”
“Song Song, chuyện này không phải do ngươi quyết định.”
Thiếu nữ tức giận nói to:
“Ta biết ngươi là vì Lục Khánh Nguyên đầu tư khoản tiền rất lớn nên mới
đồng ý đáp ứng hắn. Ta trong mắt ngươi còn không bằng vài cọc tiền đâu!”
Bộp! Trung niên tức giận, giơ tay tát thiếu nữ một cái.
“Ba, ngươi đánh ta?”
Nói xong thiếu nữ nước mắt chảy dài, chạy ra cửa.
Thiếu phụ thấy vậy mắng trung niên:
“Ngươi sao lại đánh nữ nhi? Ngươi làm cha mà lại đối xử với nữ nhi như vậy sao?”
Trung niên mặt đỏ bừng tức giận nạt lại:
“Ngươi tốt nhất im lặng!”
Thiếu phụ nghe trung niên nạt nộ, sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu nói:
“Ngươi thay đổi quá nhiều. Trước kia ngươi đâu có thế.”
Nói xong thiếu phụ quay người định đi ra cửa. Đứng ở trước cửa, thiếu phụ nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Hôn sự này ta không đáp ứng. Nếu ngươi nhất quyết đáp ứng, vậy kiếm người sinh thêm một đứa con gái khác đi.”
Rồi thiếu phụ bước ra ngoài, cửa đóng lại.
Trung niên rút ra một điếu thuốc, rít một hơi rồi thì thào:
“Ta thay đổi thật rồi sao?”
Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thư ký chạy vào nói:
“Không tốt, ông chủ, tiểu thư bị tai nạn xe cộ.”
Trung niên cả kinh bật dậy:
“Cái gì?”
Mộ Dung Song Song khóc lóc bỏ chạy ra ngoài. Nàng không chấp nhận cuộc
đời mình cứ bị sắp đặt như thế. Nhất thời nàng quyết định không về nhà,
để trốn tránh hôn sự kia đã rồi tính sau.
Nhấc điện thoại lên gọi cho khuê mật của mình, Mộ Dung Song Song nhanh chóng được chấp nhận sống ở nhà khuê mật một thời gian.
(Khuê mật = bạn gái thân thiết)
Đứng ở ngã tư đường, Mộ Dung Song Song đợi đèn xanh cho phép đi bộ rồi
mới xuống đường. Nàng không biết, từ xa có một chiếc xe đang lao nhanh
tới.
Lái xe mặt đỏ bừng bừng, hiển nhiên là uống rượu say khướt. Tốc độ chạy
trong thành phố mà tới hơn một trăm km/h. Có lẽ lái xe nhìn đèn xanh
người đi bộ thành đèn xanh cho phép phương tiện giao thông đi lại nên
hắn tốc độ không hề giảm.
Mộ Dung Song Song đi tới giữa đường, mới phát hiện ra một chiếc xe đang
lao như điên về phía mình. Hốt hoảng, Mộ Dung Song Song vội vàng chạy
nhanh về phía trước.
Lái xe đột nhiên ý thức được có người ở phía trước, vội vàng nhấn phanh. Chiếc xe do tốc độ quá nhanh bèn theo quán tính quay ngang ra. Đuôi xe
quật vào Mộ Dung Song Song, khiến nàng va đầu vào cột đèn phía trước.
Đau, ánh mắt mờ dần, đó là tất cả những gì Mộ Dung Song Song cảm nhận được, sau đó tất cả chìm vào bóng tối.
(Tác giả: số nàng này cũng quá là đen đi)
“Vô Song, ngươi đang ở đâu?”
Một vị thiếu phụ ăn mặc phong cách cổ xưa gọi to.
“Mẫu thân, ta đang ở đây.”
Một tiếng non nớt phát ra từ trong phòng.
“Vô Song, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thiếu phụ đi vào phòng, thấy một tiểu hài tử khoảng bốn tuổi đang ngồi trên bàn.
Tiểu hài cười nhe răng, tay quơ quơ cái bút lông nói:
“Ta đang tập viết chữ!”
Thiếu phụ cười dịu dàng nhìn tiểu hài hỏi:
“Vô Song, hôm nay ngươi có muốn đi chơi?”
Tiểu hài đôi mắt trong suốt nhìn thiếu phụ hỏi lại:
“Mẫu thân, ngươi định đưa ta đi đâu?”
“Chúng ta hôm nay đi gặp Phùng bá mẫu.”
“Ân”
Tiểu hài gật đầu, sau đó đặt bút lông xuống.
Thiếu phụ nhìn tiểu hài ngoan ngoãn, trong lòng rất hài lòng.
Tiểu hài tên gọi Mộ Dung Vô Song, năm nay vừa tròn năm tuổi. Nhưng hắn
còn có một thân phận khác, một bí mật mà hắn không nghĩ sẽ nói cho bất
cứ ai thuộc cái thế giới này, hắn vốn chính là Mộ Dung Song Song thiếu
nữ.
(Về phần có liên quan đến Mộ Dung Phục ở Cô Tô hay không, tác giả cũng không rõ, đừng hỏi tác giả.)
Mộ Dung Song Song tỉnh lại, chỉ thấy quanh mình tối om, thân hình không
thể cử động. Sau đó xung quanh chuyển động, nàng thấy được ánh sáng,
thấy rất nhiều người khổng lồ đang nhìn mình, một thiếu phụ xinh đẹp
đang bế mình. Nàng mở miệng cất tiếng, nhưng lại phát hiện răng mình
không có, chỉ có thể phát ra tiếng oe oe. Nàng giật mình, thầm nghĩ
chẳng lẽ mình đã đầu thai sao?
Trọng sinh, cái khái niệm này đối với người hay đọc tiểu thuyết võ hiệp
internet cũng không xa lạ gì. Nhưng đối với con gái ruột của một tổng
giám đốc công ty lớn như Mộ Dung Song Song, quả thật nàng cũng không
thích đọc tiểu thuyết cho lắm.
Mộ Dung Song Song nhanh chóng chấp nhận sự thật. Nàng được đặt tên là Mộ Dung Vô Song, cũng dòng họ Mộ Dung giống nàng kiếp trước. Kiếp này của
nàng, thân phận chính là một thiếu gia nhà Mộ Dung ở Giang Nam. Mộ Dung
Song Song cũng có ngạc nhiên, nàng đầu thai lại chính là Trung Quốc bối
cảnh thời cổ đại. Thời đại này là thời đại nhà Tống, lúc này người Nữ
Chân đã bắt đầu tấn công Bắc Trung Quốc. Không phải đầu thai luôn là
tương lai sao? Mộ Dung Song Song có chút khó hiểu. Nhưng nàng tính thích nghi cũng rất cao, dễ dàng tặc lưỡi bỏ qua điều này.
(Quyển sách chuyển hướng gọi Mộ Dung Song Song thành Mộ Dung Vô Song, trực tiếp thay đổi ngôi xưng hô cho phù hợp giới tính)
Mộ Dung Vô Song có một ca ca và một tỷ tỷ. Vì là út, cha hắn là Mộ Dung
Vũ vì không muốn cho con thành nhị thế tổ, nhất quyết từ nhỏ bắt hắn đọc sách. Vô Song vốn từ hiện đại đại học khoa ngữ văn tốt nghiệp, hiển
nhiên đọc sách đối với hắn không thành vấn đề.
Đi thay đổi quần áo, Mộ Dung Vô Song thở dài một hơi. Kiếp trước là nữ,
kiếp này là nam, nói thế nào cũng rất khó chấp nhận a. Nghĩ đến sau này
lại phải lấy vợ sinh con, Vô Song cảm thấy rất khó có thể tiếp nhận.
Có lẽ, nên đi bái một môn phái, làm một đại hiệp a. Vô Song âm thầm tính toán. Hắn cũng biết được thời này có rất nhiều võ lâm môn phái, thậm
chí hắn nghe hạ nhân tán gẫu, còn có cả giáo phái Toàn Chân. Toàn Chân
Giáo trong tiểu thuyết Kim Dung kiếm hiệp không hề xa lạ, Vô Song cũng
không biết trên đời có những môn phái nào. Nếu không, hắn trực tiếp gia
nhập Toàn Chân Giáo, cả đời làm đạo sĩ, không lấy vợ là được.
Lên xe ngựa cùng mẫu thân, Mộ Dung Vô Song mải đắm chìm trong suy tính.
Đến khi hắn bừng tỉnh, xe ngựa đã dừng lại trước cửa một trang viên rất
lớn. Bên ngoài cửa đề ba chữ: “Phùng gia trang”.
Hạ nhân trong trang rất nhanh chạy ra đón Vô Song cùng mẫu thân hắn. Hai người đi theo hạ nhân, tiến tới một khu nhà rất lớn. Một vị thiếu phụ
xinh đẹp bước ra, tươi cười nói với Vô Song mẫu thân:
“Tiểu Khả, ta đợi ngươi đã lâu. Đây là Vô Song đi? Thật đáng yêu tiểu hài tử.”
Vô Song lễ phép đáp lại thiếu phụ. Sau đó ba người vào trong phòng tiếp
khách uống trà nói chuyện. Vô Song nghe qua hai người nói chuyện thì
biết, thiếu phụ này là Đại phu nhân Phùng gia, là khuê mật của mẫu thân
mình đã được hai mươi mấy năm. Tiếp sau đó là một chuỗi nhàm chán câu
chuyện mà Vô Song không có hứng thú nghe tiếp. Hắn nhảy xuống ghế, xin
phép hai người cho đi dạo ngắm cảnh xung quanh.
Đại phu nhân Phùng gia sảng khoái gật đầu, sau đó phân phối hạ nhân đưa
Vô Song đi dạo, nhưng Vô Song trực tiếp từ chối, muốn tự mình đi dạo.
Nghĩ đến nhà mình cũng không có cái gì nguy hiểm, Đại phu nhân Phùng gia cũng gật đầu, sau đó tiếp tục nói chuyện với Vô Song mẫu thân.
Vô Song hào hứng đi ngắm cảnh xung quanh trang viên. Phải nói Phùng gia
trang phong cảnh thiết kế vô cùng đẹp mắt, không khí lại thật trong lành khiến Vô Song rất thoải mái.
Đi dạo được mười lăm phút, Vô Song chợt nghe thấy có tiếng đàn phát ra
từ khu rừng trúc. Vô Song không tự chủ được tiến về hướng tiếng đàn. Mũi hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm, là mùi hoa bách hợp. Một tiếng
trong trẻo non nớt vang lên, Vô Song nghe lời ca chợt ngẩn người.
Không phải vì lời ca hay, không phải là vì lời ca kỳ quái, mà là lời ca
này hắn biết, là một bài hát ở thế giới hiện đại của hắn, “Hoa rơi” của
Đồng Lệ.
Vội vàng chạy về hướng tiếng hát, Vô Song vượt qua rừng trúc, tới một
tiểu đình. Ở đây, hắn thấy một tiểu cô nương mặc váy áo trắng chừng bốn
tuổi, đang quay lưng về phía hắn, gảy đàn và hát.
Đang say sưa ca hát, tiểu cô nương vẫn tiếp tục đàn ca. Tới khi hết bài
hát, tiểu cô nương buông đàn, quay lại nhìn Vô Song mỉm cười. Nàng khuôn mặt mũm mĩm xinh xắn đáng yêu, nụ cười khiến cho Vô Song cảm thấy rất
ấm áp.
Vô Song hít một hơi, hắn lắp bắp hỏi:
“Ngươi, ngươi cũng là từ hiện đại tới?”