“Giang Minh, ngươi có giỏi thì đứng một chỗ đánh.”
Một kẻ đề cử hét lên.
Không biết đã bao nhiêu chiêu, nhưng kể cả Mộ Dung Phục, Toàn Quán Thanh, không ai có thể chạm đến vạt áo của Giang Minh.
Giang Minh mỉm cười đáp:
“Đùa với các ngươi vậy đủ rồi, kết thúc thôi.”
Sau đó hắn biến thành bóng trắng loang loáng bay qua đám người, đến lúc
Giang Minh xuất hiện lại, trừ Mộ Dung Phục và Toàn Quán Thanh không có
bị Giang Minh tấn công, toàn bộ đám người đều gục xuống.
Giang Minh lúc này nhìn Mộ Dung Phục, Toàn Quán Thanh, cười cười nói:
“Còn có hai người a.”
Mộ Dung Phục lúc này gân trán nổi lên. Hắn quả thực rất không cam lòng.
Hắn cũng muốn đạt được minh chủ võ lâm, sau đó lợi dụng quần hùng vào
mục đích khôi phục Đại Yên của hắn. Đồng dạng là Toàn Quán Thanh, lúc
này hắn vừa không cam lòng vừa sợ hãi. Một hồi tấn công Giang Minh đã
cho Toàn Quán Thanh thấy rõ, Giang Minh không phải là hắn có thể đánh
bại đấy.
Toàn Quán Thanh ánh mắt đảo điên, nhanh chóng tính kế. Hắn lén lén lấy
ra một cái quạt, sau đó dùng quạt tấn công Giang Minh. Giang Minh vừa né cái quạt, Toàn Quán Thanh thò tay nhấn vào cơ quan trên quạt, nhất thời một luồng bột phun bao trùm Giang Minh.
“Toàn Quán Thanh cái thằng cẩu tạp chủng này, dám chơi độc?”
Đám đông ào ào chửi rủa.
Toàn Quán Thanh nhìn đám bụi phía trước mặt, mặt mày hớn hở. Đây là hắn
con bài chưa lật, đám bột phấn độc này đã khiến hắn phí mất gần mười năm trời tìm kiếm. Nếu không phải Giang Minh quá mạnh, hắn căn bản cái món
này cũng chỉ dành để phòng thân lúc nguy hiểm.
Toàn Quán Thanh ngửa mặt lên trời cười ha ha. Bỗng bên tai hắn vang lên tiếng của Giang Minh:
“Có vẻ ngươi rất vui a?”
Toàn Quán Thanh giật mình quay lại đằng sau, thì Giang Minh đã đánh một
chưởng vào gáy hắn. Toàn Quán Thanh không cam lòng gục xuống bất tỉnh.
Giang Minh nhìn về phía Mộ Dung Phục cười nói:
“Mộ Dung công tử, còn mỗi ngươi thôi.”
Mộ Dung Phục tim đập thình thịch, hắn nhìn quanh đám người lúc này giống như đang chế giễu hắn. Nhất thời Mộ Dung Phục nhìn thấy Chung Linh
nhóm, mắt hắn sáng lên, vội vàng lấy trong người ra hai cái phi tiêu phi về hướng Chung Linh nhóm.
“Muốn chết!”
Giang Minh tức giận lướt về phía phi tiêu, giơ tay gạt phi tiêu xuống
đất. Mộ Dung Phục đây chính là động vào nghịch lân của hắn. Mộ Dung Phục phải chết, Giang Minh trong lòng làm ra quyết định.
Giang Minh bóng trắng lại lóe lên, xuất hiện trước mặt Mộ Dung Phục. Hắn giơ chân lên đá đầu gối phải của Mộ Dung Phục, một tiếng rắc vỡ xương
vang lên.
Mộ Dung Phục gào lên, ngã xuống đất, hai tay ôm gối.
Giang Minh nhìn Mộ Dung Phục, sát khí tỏa ra, lạnh lùng nói:
“Mộ Dung Phục, chạm phải của ta điểm mấu chốt người, chết!”
Sau đó đá tiếp vào đầu gối trái của Mộ Dung Phục. Một tiếng rắc, sau đó
là tiếng gào thê thảm của Mộ Dung Phục. Tất cả mọi người đều thấy trong
lòng ớn lạnh. Vị Giang công tử này trước đấy thái độ đều rất ôn hòa, vậy mà giờ đây toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến cho mọi người phát
sợ.
Vương Ngữ Yên lúc nãy thấy Mộ Dung Phục phi ám khí về phía mình, trong
lòng đã lạnh lẽo, nàng không ngờ Mộ Dung Phục này lại tuyệt tình đến như vậy. Vương Ngữ Yên quay đi, không nhìn. Nàng không có ý định cầu xin
cho hắn.
Đám gia tướng nhà Mộ Dung và A Bích định xông lại, nhưng đã bị Giang Minh khí thế chấn trụ rồi.
Giang Minh lại nhìn Mộ Dung Phục, trong lòng sát khí dâng lên, hắn đang
định nâng chưởng lên tiễn đưa Mộ Dung Phục sớm, một âm thanh vang lên:
“Dừng lại!”
Giang Minh cũng dừng tay lại, hắn cũng đang muốn dụ người đứng đằng sau ra mặt.
Một người mặc áo đen, che mặt đen từ xa khinh công tới, rất nhanh đến
trước mặt Giang Minh, hắn tung một quyền đánh về phía Giang Minh.
Giang Minh lập tức né tránh. Người mặc áo đen kia lao tới chỗ Mộ Dung
Phục, ý định mang hắn đi. Bỗng có một người mặc áo đen che mặt khác xuất hiện, tấn công người trước. Hai người tung chiêu qua lại.
Giang Minh không xen vào hai người này, hắn còn đợi chân chính boss ra dẹp loạn đây này.
Người mặc áo đen trước, Giang Minh biết chắc là Mộ Dung Bác đến cứu Mộ Dung Phục. Người mặc áo đen sau vậy là Tiêu Viễn Sơn rồi.
Mộ Dung Bác một tay nâng Mộ Dung Phục, hiển nhiên không phải đối thủ của Tiêu Viễn Sơn. Mộ Dung Bác cũng biết cần phải rời đi nhanh, bèn một tay nâng Mộ Dung Phục, một tay cản trở Tiêu Viễn Sơn, khinh công bay về
phía tàng kinh các Thiếu Lâm Tự, mục đích định lợi dụng kiến trúc Thiếu
Lâm Tự trốn tránh.
Giang Minh, Kiều Phong cùng các hòa thượng chùa Thiếu Lâm đuổi theo, lúc này Mộ Dung Bác đã dính một chưởng của Tiêu Viễn Sơn, cả người rớt
xuống hậu viện Thiếu Lâm Tự, hộc ra một ngụm máu.
Tiêu Viễn Sơn cười ha hả nói:
“Mộ Dung Bác, cuối cùng ngươi cũng chết về tay ta. Ta nhất định sẽ mang
thủ cấp ngươi và con ngươi đến tế hiền thê dưới suối vàng.”
Nói xong vung chưởng đánh về hướng Mộ Dung Bác. Bỗng một tiếng già cả vang lên:
“A di đà phật, buông đao thành phật. Thí chủ cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
Đồng thời một bàn tay cản lại chưởng của Tiêu Viễn Sơn.
“Là ngươi?”
Tiêu Viễn Sơn không ngờ cản lại mình chính là vị hòa thượng quét rác
trong tàng kinh các. Hắn cùng Mộ Dung Bác trước đây đã lén vào đọc trộm
võ công, cũng đã thấy qua vị hòa thượng này. Đám hòa thượng Thiếu Lâm
cũng không ngờ vị lão hòa thượng quét rác này võ công lại cao như vậy.
Vô Danh Tăng giọng già nua lại vang lên:
“Thí chủ, ngươi cùng người này vào đọc trong tàng kinh các bấy lâu nay,
Thiếu Lâm Tự không truy cứu. Chính là muốn hai vị sát nghiệp quá nặng,
lão nạp muốn hai vị lưu lại Thiếu Lâm Tự, để phật giải sát nghiệp của
hai vị.”
Tiêu Viễn Sơn cả kinh, hóa ra hành tung của hẵn đã bại lộ lâu lắm rồi.
Tiêu Viễn Sơn âm trầm một lúc, sau đó lột khăn bịp mặt ra. Kiều Phong
thấy Tiêu Viễn Sơn, lập tức nhận ra vị này chính là phụ thân của hắn,
cùng hắn ngoại hình gần như không sai biệt lắm, chỉ là già hơn thôi.
Tiêu Viễn Sơn cởi khăn ra, sau đó tung khăn về phía Vô Danh Tăng, rồi
tung chưởng. Vô Danh Tăng không rối không loạn giơ tay lên cản chưởng
của Tiêu Viễn Sơn, sau đó bằng một tốc độ khó thấy, đánh trúng gáy của
Tiêu Viễn Sơn.
“Phụ Thân!”
Kiều Phong hét lên, tung Giáng Long Thập bát chưởng chiêu mạnh nhất Phi Long Tại Thiên đánh về phía Vô Danh Tăng.
Vô Danh Tăng không cử động, mặc cho chưởng của Kiều Phong đánh lên lưng. Kiều Phong lúc này muốn thu tay lại cũng đã muộn, nhưng chưởng của hắn
đánh vào lưng Vô Danh Tăng như đánh vào một bức tường bằng thép, khiến
cho tay Kiều Phong bị chấn dội ra.
Vô Danh Tăng đi ra đánh gục Mộ Dung Bác rồi nói với Kiều Phong:
“Thí chủ, lão nạp không có ý định hại phụ thân ngươi. Chẳng qua là để
hắn ở lại Thiếu Lâm Tự tụng kinh, giải trừ tội nghiệt mà thôi.”
Kiều Phong nghe vậy ngẩn người, nhất thời không biết làm thế nào.
Vô Danh Tăng nhìn về phía Giang Minh nói:
“Thí chủ, ngươi có muốn đến Thiếu Lâm Tự nghiên cứu vài bộ kinh phật?”
Giang Minh mỉm cười nói:
“Đa tạ, ta không có hứng thú với kinh phật cho lắm.”
Vô Danh Tăng gật đầu:
“Cũng phải, thí chủ võ học không thuộc về phật mà thuộc về đạo, là người theo đạo. Đáng tiếc a…”
Nói xong vác Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn lên vai, đi mất.
Giang Minh ngoài ý muốn nhìn về phía Vô Danh Tăng, có thể nhìn ra hắn
công pháp chủ yếu là đạo pháp, Vô Danh Tăng không hổ là Vô Danh Tăng,
cao thủ số một của thế giới Thiên Long a.