“Ân, ta muốn mang các nàng cùng sống một chỗ.”
Giang Minh âm thầm trao đổi.
“Thật ra điều đó hiện tại không cần thiết. Chủ nhân, ngươi cũng không trở về thế giới thực của ngươi, cũng có thể vào thế giới thiên long lại bất cứ lúc nào. Khi ngươi về sáng thế thần giới hay đi chu du các thế giới khác, thế giới thiên long thời gian lại không thay đổi.”
“Có chuyện như vậy?”
Giang Minh cũng bất ngờ. Nói như vậy, nếu hắn không muốn các nàng đi vào thế giới khác cùng hắn, hắn cũng không cần phải mang các nàng đi đâu cả.
“Ân. Có thể sau này chủ nhân ngươi muốn cùng các nàng tu tiên, chỗ này linh khí không đủ, tu luyện không nhanh. Chủ nhân lúc đó muốn mang các nàng đi sang thế giới khác cũng đơn giản, chỉ cần chủ nhân có đủ một trăm vạn điểm, đổi lấy vé xuất nhập thế giới vĩnh cửu, sẽ có thể mang được một người đi theo bản thân mình. Tất nhiên, ngoài chủ nhân, người khác khi xuất nhập thế giới sẽ không trọng sinh, mà trực tiếp xuyên việt sang, không thay đổi gì cả.”
“Ân”
Giang Minh âm thầm gật đầu, mang theo hai nữ sự tình không thể hoàn thành trong thời gian gần được. Hắn vẫn là chưa có cái năng lực kia.
“Giang đại ca, ngươi chế ra cái gì vậy?”
Chung Linh tò mò.
“Phải đấy phu quân, ngươi tốn một ngày một đêm như vậy, đã thành được cái gì?”
Mộc Uyển Thanh cũng hỏi.
Mỉm cười cầm theo bọc vải dài, để lên bàn đá giữa sân, Giang Minh tháo bọc vải, để lộ ra ba thanh kiếm.
Chung Linh và Mộc Uyển Thanh đều trố mắt.
“Giang đại ca, ngươi thật sự làm ra ba thanh kiếm này?”
Chung Linh ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên. Linh nhi, Uyển Thanh , hai ngươi mỗi người tuyển một thanh kiếm a.”
Giang Minh cười cười gật đầu.
“Phu quân, ta không ngờ ngươi còn biết rèn kiếm.”
Mộc Uyển Thanh nét mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Sau đó Mộc Uyển Thanh lấy thanh màu xanh lục, rút kiếm ra khỏi vỏ, một cỗ trong trẻo âm thanh ngân lên. Mộc Uyển Thanh hít một hơi lạnh, sau đó chém thử xuống ghế đá. Lập tức ghế đá chia làm đôi.
“Thần kiếm!”
Mộc Uyển Thanh ngỡ ngàng nói.
Chung Linh cũng lập tức chọn cho mình thanh kiếm màu tím, cũng thử kiếm bằng một cái ghế đá, sau đó cầm thanh kiếm trên tay yêu thích không rời.
“Thích không?”
Giang Minh cười cười hỏi.
“Phu quân, ngươi có thể rèn ra thần kiếm?”
Mộc Uyển Thanh và Chung Linh hai mắt sùng bái nhìn Giang Minh.
“Miễn cưỡng tàm tạm thôi.”
Giang Minh mỉm cười đáp. Sau đó cầm theo thanh kiếm màu xanh lam.
“Phu quân, kiếm tên là gì?”
Mộc Uyển Thanh vẫn cầm kiếm trên tay ngắm nghía hỏi.
“Kiếm của ngươi tên là Thanh Mộc kiếm, còn của Chung Linh thì là Tử Yên kiếm”
Giang Minh nghĩ đại ra hai cái tên, trả lời.
“Còn của ngươi?”
Chung Linh đột nhiên hỏi chen vào.
“Ta? Gọi Sương Lam kiếm đi!”
Giang Minh không sao cả, cười cười đáp.
Thật ra Giang Minh đối với ba cái kiếm này hứng thú đặt tên cũng không có. Hắn rất nhanh vứt ba cái tên này ra khỏi đầu.
Hai nữ cầm kiếm ưa thích không rời, Giang Minh cũng để hai nữ về tiểu viện tập kiếm, bản thân cũng muốn nghỉ ngơi sau một ngày một đêm vất vả.
Sáng hôm sau, Giang Minh gặp riêng hai nữ, nói:
“Linh Nhi, Uyển Thanh, ta muốn dạo chơi giang hồ vài năm. Hai ngươi là ở Cốc đợi ta hay đi với ta?”
“Ta đi với ngươi!” Hai nữ đồng thanh đáp. Hiện tại Giang Minh là tất cả của hai nữ, hai nữ dĩ nhiên muốn ở bên cạnh ý trung nhân. Hơn nữa ngồi đợi một chỗ hư vô mù mịt, e rằng hai nữ không ai có thể chịu đựng được.
“Vậy được, ngày mai chúng ta sẽ rời đi tới Vô Tích Thành. Bây giờ ta sẽ tới chào hai vị nhạc phụ nhạc mẫu.”
Chung Linh nghe Giang Minh nói vậy, mặt hiện lên một rặng mây đỏ.
Hôm sau, ba con ngựa mang theo ba người tiến về hướng Vô Tích Thành.
Đến Vô Tích thành, chứng kiến dân chúng đi lại đông đúc tấp nập, Giang Minh trong lòng rất hứng thú, dù sao cũng là lần đầu chứng kiến thành thị cổ đại.
“Thật đông đúc!”
Giang Minh ánh mắt sáng nói.
“Ân, Vô Tích Thành cũng là một thành lớn, ít xảy ra chiến tranh. Vì vậy dân chúng cũng dần dần tụ tập tại đây”
Mộc Uyển Thanh đáp.
“Chúng ta kiếm một tửu điếm thôi, ta có chút đói bụng”
Chung Linh xấu hổ nói.
Ba người tiến đến một tòa tửu lâu nơi mặt đường, bảng vàng danh tự đề ba đại tự: Tùng Hạc Lâu.
Vừa lên lầu, chọn bàn ngồi xuống, một tiểu nhị đã chạy đến chào hỏi. Ba người cũng không ai kén ăn, chọn vài món nổi tiếng ở Tùng Hạc Lâu này và hai bình rượu. Giang Minh trong lúc chờ đợi liền nhìn xuống đường phố bên dưới, tự nhiên lại nhớ lại thế giới hiện đại quá khứ, bất tri bất giác cất tiếng thở dài.
Bỗng Giang Minh chợt cảm thấy có người nhìn mình. Hắn quay sang thì thấy một đại hán ngồi ở phía Tây một bàn lớn, đôi mắt lạnh lùng sáng quắc liếc qua mình. Đại hán thân thể cao lớn, tuổi khoảng ba mươi, mặc áo vải màu tro cũ kỹ đã sờn rách, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, khuôn mặt vuông vức chữ quốc, trông đầy vẻ uy nghiêm.
Giang Minh cau mày, hắn cũng không có đắc tội gì ai đi?
Trên bàn đại hán để một bát thịt bò, một bát canh và hai bình rượu lớn, ngoài ra không có gì khác. Đại hán nhìn Giang Minh rồi lại tiếp tục ăn uống.
Người này… Kiều Phong? Giang Minh trong đầu hiện lên một cái danh tự. Chiếu theo những gì trước mắt, đại hán này là Kiều Phong không thể nghi ngờ, khí chất uy nghiêm, tính cách sảng khoái không câu nệ. Giang Minh đối với vị Kiều Phong trong truyền thuyết này hết sức có hảo cảm. Hơn nữa, hai nhiệm vụ chính tuyến còn có liên hệ với Kiều Phong.
Nghĩ vậy, Giang Minh gọi tiểu nhị, chỉ vào Kiều Phong nói:
“Vị huynh đài kia tiền ăn uống tính luôn cho ta.”
Kiều Phong nghe Giang Minh nói liền quay lại mỉm cười nhưng không nói gì. Bên cạnh Mộc Uyển Thanh và Chung Linh thì lại ngạc nhiên hỏi nhỏ:
“Phu quân, vị kia là ai?”
Giang Minh nhìn hai nữ, mỉm cười nói:
“Ta cũng không rõ. Tuy nhiên ta thấy vị kia khí khái anh hùng, nên muốn chiêu đãi một phen.”
Kiều Phong thính lực là thế nào tốt, dĩ nhiên Giang Minh cùng hai nữ nói gì đều nghe thấy. Kiều Phong bèn hướng Giang Minh mỉm cười cất tiếng:
“Vị huynh đài kia, xin mời qua đây uống cùng nhau, có thể?”
Giang Minh cũng chỉ chờ câu nói này, cười nói: “Tốt!”
Sau đó kêu tiểu nhị dọn sang bàn Kiều Phong.
Giang Minh cùng hai nữ ngồi xuống bên, hắn chắp tay hỏi:
“Vị đại ca này, xin hỏi quý tính đại danh?”
“Huynh đài biết rõ, còn hỏi làm gì? Chúng ta câu nệ hình thức, uống với nhau vài bát. Đến khi chia ra địch ta đâm ra mất hứng thú đi.”
Giang Minh nghe xong biết là Kiều Phong nhận nhầm mình thành Mộ Dung Phục. Giang Minh thân quần áo trắng, khí khái phong độ, cũng chẳng trách Kiều Phong nhận nhầm. Nhưng hắn cũng không giải thích, trực tiếp giơ chén lên nói:
“Vị đại ca này, gặp nhau coi như có duyên. Hiện tại ta mời ngươi một chén, cái gì thân phận gác qua một bên đi.”
“Tốt!”
Nói xong hai người đều uống cạn chén rượu.
Chung Linh và Mộc Uyển Thanh hai nữ biết ý, bèn lẳng lặng ngồi bên, để Giang Minh tiếp đãi Kiều Phong.
“Huynh đài sảng khoái, có điều chén quá bé, không thích hợp”
Kiều Phong cười nói, sau đó kêu tiểu nhị mang hai bát lớn kèm theo mười cân rượu.
Rót đầy hai bát lớn, Kiều Phong đưa Giang Minh một bát, nâng một bát lên nói:
“Uống, uống vài chục cân rượu đã rồi tính sau.”
“Tốt!”
Giang Minh cũng cười, sau đó nâng bát uống cạn. Đừng nói mười cân, Giang Minh trong người công lực đã thập phần biến thái, uống vạn cân không say, chỉ là cần phải thoát nước một chút thôi.
“Sảng khoái”
Kiều Phong kêu lên, sau đó tiếp tục rót hai bát.
Uống đến hết hai mươi cân rượu, Giang Minh sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn Giang Minh mặt, Kiều Phong nội tâm bất ngờ nghĩ: “Không hổ danh Mộ Dung Phục, riêng phần này tửu lượng, ta không hơn được.”. Kiều Phong nói:
“Huynh đài tửu lượng quả là hơn hẳn ta.”
“Vị đại ca này, tửu lượng của ta tùy người mà phát huy. Đối với chán ghét người thì một chén cũng là nhiều, nhưng là đối với tri kỷ ngàn chén cũng không say.”
Giang Minh cười cười rót thêm rượu vào hai bát.
“Tốt! Tốt một cái tri kỷ ngàn chén không say! Để ta kính ngươi cạn!”
Hai người cười ha ha, sau đó lại uống cạn hai bát rượu đầy.