Ngồi trên cây, Giang Minh gật đầu nhìn đám người Long Hổ Môn chiến đấu.
“Không tệ, cư nhiên là Giáng Long Thập Bát Chưởng sửa đổi thành thối pháp, Giáng Long Thập Bát Thối.”
“Di, cái kia chẳng phải là Phong Thần Cước?”
“Hình ý quyền, đã sắp lĩnh ngộ quyền ý, không tệ.”
“Minh Nguyệt Kiếm Pháp? Chỉ tiếc là thiếu sót khá nhiều, có vẻ là tàn quyển.”
“Thông bội quyền? Cái này tu vi không tệ, nhưng bản chất của phát kình lại chưa đủ hỏa hầu.”
“Ồ, hèn gì ta thấy nội công quen quen, hóa ra là Cửu Dương Công đệ nhất
tầng. Không biết đám người Long Hổ Môn này từ đâu kiếm được bí kíp? Ân,
so với Cửu Dương Chân Kinh thật kém không ít.”
“Kim Chung Tráo? Hỏa hầu hơi thấp, mới có đệ tam tầng. Chịu côn cước coi như miễn cưỡng, gặp lợi khí ắt thất bại.”
Giang Minh âm thầm đánh giá đám người Vũ Chiến.
Vũ Long dĩ nhiên lại tu luyện Giáng Long Thập Bát Thối. Cước lực cương mãnh và uyển chuyển như rồng.
Vũ Hổ tu luyện chính là Cửu Dương Công đệ nhất tầng cùng với Thái Cực Chưởng Pháp.
Vũ Phong tu luyện Phong Thần Cước.
Vũ Phi tu luyện Hình Ý Quyền.
Vũ Nguyệt tu luyện Minh Nguyệt Kiếm Pháp.
Vũ Sơn tu luyện Thông Bội Quyền.
Bởi vì lợi thế người, Long Hổ Môn rất nhanh chiếm ưu thế. Đúng lúc một
tên chấp sự bị thương, Báo hộ pháp liền dùng chưởng hất Vũ Chiến cùng Vũ Long, sau đó rời khỏi vòng chiến, quay sang tấn công Vũ Phong.
“Cẩn thận!”
Vũ Chiến cùng Vũ Long hô lên, nhưng chưởng lực cũng đã đánh lên lưng của Vũ Phong.
Vũ Phong liền hộc máu bay đập vào tường. Hắn tu vi không đủ để chịu được một chiêu đánh lén của Báo hộ pháp.
“Vũ Phong!”
Vũ Chiến cùng Lục Đế đám người vội lui khỏi vòng chiến, sau đó chạy lại
xem Vũ Phong. Chỉ thấy Vũ Phong ôm ngực, theo Vũ Sơn nâng mà đứng dậy,
khóe miệng chảy một dòng máu. Đoán chừng cũng không có lực tái chiến.
“Thân là đại sư cảnh giới lại ra tay đánh lén vũ sư cảnh, các hạ da mặt thật đủ dày.”
Vũ Chiến âm trầm nói.
“Thả ta ra!” Lúc này tiếng Vũ Băng vang lên khiến đám người Lục Đế cả
kinh. Bọn hắn nhìn lại thì đã thấy một tên chấp sự tóm được Vũ Băng.
Lúc này Long Hổ Môn trận đầu đánh với Liệt Hỏa Giáo đã kết thúc. Long Hổ Môn bại.
“Thả nàng ra!” Đám người Lục Đế lớn tiếng nói, định xông tới giải cứu Vũ Băng.
“Tiến lên một bước, ta giết nàng.” Tên chấp sự lạnh lùng nói, tay đặt
lên cổ của Vũ Băng. Không thể nghi ngờ, chỉ cần hắn vận lực một chút,
lập tức cổ Vũ Băng sẽ bị bẻ gãy.
Đám người Lục Đế vội vàng dừng lại. Bọn họ không dám làm liều. Đám người Báo hộ pháp chắc chắn không phải là người tốt lành gì.
Báo hộ pháp nhìn qua đám người Long Hổ Môn, ánh mắt lóe lên sát khí, nói:
“Ta mượn nàng một lúc, nếu các ngươi thức thời, nàng sẽ bình an trở về. Còn nếu không, đừng trách chúng ta độc ác.”
“Ngươi…”
“Chúng ta đi!”
Báo hộ pháp cùng đám chấp sự ngay sau đó liền rút lui, bỏ mặc đám người Lục Đế đang tràn đầy tức giận.
“Môn chủ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Vũ Chiến âm trầm, sau đó nói:
“Vũ Phong, ngươi lén đi theo từ xa. Nhất định phải bảo vệ Vũ Băng an toàn.”
“Rõ.”
Vũ Phong nói xong liền nhanh chóng đi theo hướng đám Báo hộ pháp. Ngay
sau khi Vũ Phong rời đi, không ai nhìn thấy một bóng người bé nhỏ trên
cành cây gần đấy cũng biến mất.
……………………………………..
Báo hộ pháp đám người nhanh chóng mang Vũ Băng đến một ngôi nhà gỗ ngoại vi Đông Bắc khu. Lúc này bọn hắn mới giải huyệt câm cho Vũ Băng. Báo hộ pháp trừng mắt hỏi:
“Nha đầu, ngươi bị bắt cóc, là ai cứu ngươi ra?”
Vũ Băng tuy sợ hãi nhưng vẫn rắn rỏi:
“Ngươi là người xấu. Đừng hòng ta nói cho ngươi biết!”
“Không biết sống chết!” Một tên chấp sự giơ tay định tát Vũ Băng.
Vũ Băng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng đợi mấy giây vẫn chưa thấy bàn tay
đánh trúng mình. Nàng vội mở mắt ra nhìn, trước mắt nàng là một thân
hình bé nhỏ đang cầm bàn tay run rẩy của tên chấp sự. Mặc cho tên chấp
sự cố gắng thế nào đi nữa đều không thể rút tay lại.
“Buông ra!”
Báo hộ pháp bỗng nhiên thấy bóng hình cản lại tên chấp sự liền rơi vào
kinh hoàng. Bất quá hắn nhanh chóng hồi tỉnh, lao vào tấn công thân hình bé nhỏ kia.
Giang Minh cảm thấy chuyến này chơi như vậy là đủ rồi, nếu kéo dài thật
không có ý nghĩa. Hắn thấy Vũ Băng sắp bị đánh, liền lao ra cản lại. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to đùng của tên chấp sự, thấy Báo hộ pháp
lao tới, Giang Minh khóe miệng nhếch lên một cái, sau đó vung tay. Tên
chấp sự lập tức bay về phía Báo hộ pháp.
Báo hộ pháp sợ hãi, không dám khinh thường, liền vận toàn bộ công lực
cản lại tên chấp sự. Ngay khi chạm vào tên chấp sự, một luồng kình khí
cực mạnh từ thân thể tên chấp sự truyền vào tay Báo hộ pháp, khiến hắn
lập tức thổ huyết, bay ngược lại phía sau.
Sự việc diễn ra nhanh chóng khiến cho đám chấp sự sững người. Không ai
có thể ngờ Báo hộ pháp, đại sư cảnh giới, lại không chịu nổi một kích
như vậy.
Vũ Băng tròn mắt nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt mình. Nàng hô to:
“Minh, ngươi đến cứu ta ư?”
Giang Minh quay lại mỉm cười nói:
“Vũ Băng, ngươi không sao chứ?”
Vũ Băng vẫn tròn mắt gật đầu. Nàng tận mắt chứng kiến Báo hộ pháp một
mình chống lại Vũ Chiến cùng Vũ Long. Vậy mà bây giờ chỉ một chiêu của
Giang Minh, Báo hộ pháp liền không còn sức chiến đấu nữa. Điều này làm
rung chuyển lòng tin của Vũ Băng, vốn nghĩ nhà mình Lục Đế chính là
thiên hạ vô địch.
“Tiểu quỷ, ngươi là ai? Từ đâu tới?”
Một tên chấp sự sợ hãi quát to. Bọn hắn cũng không dám cho rằng mình có
thể chống lại Giang Minh. Nhưng bọn hắn quả thật không tin vào con mắt
của mình nữa. Một đứa trẻ mới có bốn tuổi chừng, tại sao có thể một
chiêu khiến Báo hộ pháp mất khả năng chiến đấu?
“Ha ha.” Giang Minh cười nhạt đáp: “Không phải các ngươi đang muốn tìm người tiêu diệt Hắc Long hội sao?”
“Ý ngươi là ngươi chính là người tiêu diệt Hắc Long hội cùng Kha chấp sự?”
“Cái tên võ sư kia gọi là Kha chấp sự? Ta cũng chẳng biết. Hắn chưa kịp
giới thiệu liền đã chết rồi.” Giang Minh giọng lạnh nhạt đáp.
“Ngươi… ngươi muốn thế nào?” Báo hộ pháp lúc này mới thì thào nói. Hắn
trong lòng lúc này sợ hãi vô cùng. Vừa rồi trúng chiêu, toàn thân kinh
mạch hắn liền bị chấn nát, nội lực không thể ngưng tụ. Hắn cả đời sau
vậy là hủy. Dù thương thế bên ngoài có lành lại, hắn sau này cũng chỉ là phế nhân một cái.
Giang Minh nở nụ cười thân thiện, nhưng trong mắt bọn Báo hộ pháp, nụ
cười của hắn chính là nụ cười của ác ma. Toàn thân đám chấp sự mồ hôi
đầm đìa.
Giang Minh giơ ngón tay bé nhỏ, chỉ vào mỗi tên một lần, sau đó lẳng lặng quay lại nhìn Vũ Băng, cười nói:
“Vũ Băng, ta đưa ngươi về thôi.”
Vũ Băng vẫn trong trạng thái hồ đồ, ngoan ngoãn đi theo Giang Minh đi ra ngoài. Giang Minh ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại. Lúc này trong
nhà, từng tia máu bay ra từ trán Báo hộ pháp cùng bốn tên chấp sự. Đám
người rầm rầm gục xuống.