Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Bầy dê kêu be be chen chúc nhau, cực kì hoảng loạn.
Bầy dê rừng này có mấy trăm con, lông dê màu xanh khói, cặp sừng xương trắng ởn như hai thanh kiếm sắc và hơi cong.
Bầy dê đang nhởn nhơ gặm cỏ, đột nhiên có hai thành viên đội thăm dò xuất hiện, xua đuổi bọn chúng.
Hai người cầm loan đao trong tay nhưng không dùng. Bọn họ chỉ lớn giọng hò hét đã có thể xua đuổi bầy dê hoảng loạn này một cách dễ dàng.
Nhóm người gồm Châm Kim, Tử Đế, Thương Tu và một số thành viên khác đứng trên sườn núi cách đó không xa, quan sát màn săn giết này từ trên cao.
Bầy dê rừng đang thử thay đổi tuyến đường, nhưng đã có thành viên mai phục sẵn, ở thời điểm quyết định sẽ có người xuất hiện đột ngột chặn ngang đường của bầy dê. Bầy dê rừng này bị buộc phải đổi hướng nhiều lần, cuối cùng bị dồn cả xuống một khu đất trũng.
Đội thăm dò bắt đầu thu lưới, càng có nhiều thành viên từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
Chạy về hướng nào cũng có người, bầy dê rừng phát hiện mình không còn đường nào để trốn, đành phải quay vòng vòng tại chỗ.
Thành viên đội thăm dò giơ cao đao kiếm trong tay, lần lượt vung tay, bắt đầu lấy mạng con mồi.
Đúng như Thương Tu đã nói, dê rừng cực kì nhát gan, chúng căn bản chẳng hề phản kháng khi đối mặt với đao kiếm. Bọn chúng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, rồi liều mạng chen chúc lẫn nhau, chỉ mong có thể chen vào giữa bầy.
Nhưng luôn có những con dê không may lọt ra vòng ngoài, bị người giết một cách đơn giản.
Thương Tu nhìn một màn này, chậm rãi lên tiếng: “Trong đế quốc cũng có rất nhiều quý tộc đã bắt đầu quây rào nuôi cừu với số lượng lớn.
Tôi đã từng may mắn được tham quan những bãi thả cừu nổi tiếng của đế quốc, phạm vi rộng lớn làm người rung động.
Trong mắt tôi, cừu là giống loài không có năng lực tự kiếm ăn, bọn chúng sinh tồn được hoàn toàn là nhờ người khác chăm sóc và cứu trợ.
Cừu căn bản không có năng lực tự vệ. Cừu đực còn xấu hổ hơn cừu cái, chúng càng yếu đuối hèn nhát, dù là một tiếng động lạ rất nhỏ cũng đủ khiến chúng khiếp đảm. Bởi vậy tập tính quần cư của chúng cũng chỉ là để giảm bớt sợ hãi khi ra ngoài kiếm ăn mà thôi.
Bọn chúng không những yếu ớt mà còn ngu dốt nữa. Chúng không biết nguy hiểm là gì và không cảm giác được nguy cơ đến gần. Dường như có xảy ra chuyện gì thì bọn chúng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Cho dù là gió lớn, trời mưa nếu muốn bọn chúng di chuyển thì nhất định phải có cừu đầu đàn dẫn đường. Mà trên thực tế, cừu đầu đàn cũng chỉ đứng im bất động, trừ phi bị người chăn cừu hoặc chó chăn cừu xua đuổi.
Cừu cực kì yếu ớt, chúng không thể di chuyển trong thời gian dài, vì chúng rất dễ kiệt sức. Khi chúng chạy, tim đập quá nhanh, rất dễ ngộp thở. Thời tiết quá nóng hoặc quá lạnh cũng có thể giết chết cừu. Bọn chúng lại càng dễ bị bệnh, có đôi khi chỉ là chứng béo phì cũng có thể giết chết bọn chúng.
So với cừu, dê rừng năng động, cường tráng và có dũng khí hơn một chút. Nhưng xét cho cùng không khác nhau là mấy.
Hai loài này có tập tính gần giống nhau.
Dê rừng không muốn xa rời nhân loại, thích bị người dẫn dắt, người ở chung hòa thuận với dê rừng rất dễ dàng. Bọn chúng cũng rất dễ bị thuần hóa và chăn nuôi, tất cả các loại cỏ khô đều có thể thành thức ăn ngon lành cho chúng.
Nhưng cừu vẫn được hoan nghênh hơn. Bởi lông cừu dày, có thể làm đồ lông hoặc vật liệu cho ngành dệt. Nhất là mấy năm gần đây, máy dệt của đế quốc đã được cải tiến sâu rộng về mặt kỹ thuật.
Nhà Sa Tháp cũng cực kì nhiệt tình với buôn bán cừu, đã từng điều tôi đến đế quốc khảo sát. Đáng tiếc, đại quý tộc của đế quốc cố ý lũng đoạn máy móc và kỹ thuật dệt mới, hơn nữa ở sa mạc rất ít đất trồng, điều kiện khắc nghiệt, mà chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cực lớn, không thể chăn cừu số lượng lớn được.”
Trong lúc nói chuyện, bầy dê đã bị tàn sát quá nửa.
Trong số những thành viên ra tay lần này, Hoàng Tảo nổi bật hơn cả.
Hắn cầm trong tay một thanh trường thương, mỗi lần trường thương xuất kích lại xuyên thủng ba bốn con dê rừng.
Hắn có thực lực cấp Đồng, mặc dù không thể thúc giục đấu khí, nhưng tố chất thân thể vượt xa người thường lại được bộc lộ rõ.
Châm Kim giao nhiệm vụ vây giết dê rừng đầu tiên cho Hoàng Tảo. Vốn có ý lập công chuộc tội, lại biết mọi cử động của mình đều lọt vào mắt chủ nhân, Hoàng Tảo càng ra sức thể hiện.
Nhưng sau vài chục phút, thanh trường thương luôn thuận buồm xuôi gió của hắn lần đầu bị chặn lại.
Thì ra con dê đầu đàn của bầy này đã bị dồn đến nóng nảy, bắt đầu phản kháng.
Thân hình dê đầu đàn phải lớn gấp đôi so với những con dê xung quanh, không kém ngựa con là bao, toàn thân tỏa ra sinh lực cấp Đồng.
Dê đầu đàn giậm bốn chân lấy đà, nhằm thẳng về phía Hoàng Tảo, cúi đầu xuống lộ ra cặp sừng xương sắc nhọn như kiếm rồi lao vút ra.
Lộc cộc, lộc cộc!
Tiếng móng dê giẫm lên đá núi, phát ra tiếng vang gấp gáp trầm đục.
Không động thì thôi, động thì kinh người, chỉ trong chớp mắt, con dê đầu đàn luôn chậm rì rì này đột nhiên bạo phát ra tốc độ làm người biến sắc.
Hoàng Tảo cắn răng, kéo trường thương về chắn ngang trước ngực, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lam Tảo đứng sau lưng Châm Kim nhìn ra ý đồ của em trai, lập tức gầm lên: “Thằng ngu, tránh ra mau, mày không thể dùng đấu khí!”
Tai Hoàng Tảo khẽ động đậy, nghe được tiếng anh trai cảnh cáo, nhưng hắn vẫn cắn răng không nhúc nhích.
“Nếu như mình lại lâm trận bỏ chạy lần nữa thì chủ nhân sẽ nghĩ thế nào? Anh à, anh mới là thằng ngu ấy! Lần này em phải rửa nhục mà!”
Gào thét trong lòng, Hoàng Tảo trừng lớn hai mắt, đột nhiên nắm trường thương đâm ra!
Mũi thương va chạm với chiếc sừng xương của dê đầu đàn.
Ngay sau đó, mặt Hoàng Tảo biến sắc, mũi thương nứt toác ra, cả thân thương bị lệch sang một bên.
Dê đầu đàn vọt tới trước mặt Hoàng Tảo, ở thời khắc va chạm quyết định, Hoàng Tảo đành xoay ngang thương trước ngực.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, Hoàng Tảo bị húc bay.
Toàn thân hắn vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung, sau đó ngã xuống mặt đất mọc đầy cỏ xanh, hai mắt tối sầm, suýt nữa đã hôn mê tại chỗ.
“Thằng nhãi này…” Thấy em trai không chịu nghe lời cảnh cáo của mình, còn suýt nữa thì bị sừng dê đâm thủng bụng, Lam Tảo siết chặt hai nắm đấm, quyết tâm xin ra trận: “Chủ nhân, xin cho tôi được ra sức vì ngài, đi săn con dê này!”
Châm Kim lại chỉ nhìn vào bãi săn trước mặt, vẻ mặt bình thản: “Hạ lệnh của ta, bảo Hoàng Tảo khiêm tốn đi, ta muốn bắt sống con dê đầu đàn này!”
Mặt Lam Tảo lập tức đổi sắc, định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Thương Tu đưa tay ngăn cản.
Thương Tu cười nói: “Được đại nhân Châm Kim tín nhiệm như thế tức là Hoàng Tảo đã có cơ hội để rửa nhục! Hắn biết rõ ở hoàn cảnh không thể thúc giục đấu khí thì sức mình không thể đọ lại dê đầu đàn, nhưng vẫn chọn cách mạo hiểm đối đầu. Giờ hắn đã bị húc bay, ngã một cái rồi cũng nên điều chỉnh lại tâm tính thôi.”
Lam Tảo nghe lời này thì giật mình, vội quỳ một chân xuống: “Chủ nhân nhân từ độ lượng, thì ra ngài đã nhìn ra tâm thái Hoàng Tảo mất cân bằng, đã nhiều lần cho nó cơ hội để nó điều chỉnh tâm tính, lập công chuộc tội. Tiểu nhân hồ đồ, xin chủ nhân giáng tội!”
Châm Kim lúc này mới cười, nhìn Lam Tảo: “Anh em nhà anh yêu thương nhau có tội gì đâu. Anh lại gần quan sát xem, dù sao Hoàng Tảo cũng còn yếu. Nếu như hắn không bắt sống được thì anh ra tay thay hắn đi.”
Lam Tảo lập tức cảm động đến rơi nước mắt, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh xuống đất, sau đó vội vàng chạy xuống núi.
Dưới vùng đất trũng, Hoàng Tảo đã cầm một thanh trường thương mới, đang chuẩn bị ra tay lần nữa.
Thấy Lam Tảo chạy tới, hắn vội vàng hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây? Là chủ nhân bảo anh xuống thay em à?”
Lam Tảo hừ lạnh một tiếng: “Chủ nhân bảo mày thu liễm tí đi, phải bắt sống con dê này. Ngài cho mày cơ hội thể hiện tiếp, chỉ khi mày thất bại thì tao mới được ra tay.”
Hoàng Tảo mừng rỡ: “Thế thì tốt quá!”
Lam Tảo nghe vậy, tức giận đến mức chỉ muốn vung tay gõ đầu Hoàng Tảo, nhưng không còn cách nào, gã chỉ có thể đứng một bên quan chiến.
Đám dê rừng còn lại trong bầy đã bị tàn sát rất nhanh, giữa bãi săn chỉ còn có Hoàng Tảo và dê đầu đàn quyết đấu với nhau.
Sau mấy cú húc của con dê đầu đàn, Hoàng Tảo chật vật hết sức.
Lúc đầu để giết con dê đầu đàn này, Hoàng Tảo có trường thương trong tay nên vẫn có tự tin. Nhưng vì Châm Kim hạ lệnh phải bắt sống nó nên Hoàng Tảo bị bó tay bó chân.
Hoàng Tảo và dê đầu đàn đều có sinh lực cấp Đồng, nhưng Hoàng Tảo không thể thúc giục đấu khí, dùng trường thương cũng phải rón rén đủ đường nên tất nhiên dê đầu đàn chiếm ưu thế.
Hoàng Tảo một lòng một thể hiện, không hề có dấu hiệu lùi bước.
Giằng co một hồi, cả người lẫn dê đều đẫm máu.
Trên thân dê đầu đàn toàn là vết thương do mũi thương cắt phải. Mà Hoàng Tảo thì vốn đã có vết bỏng sẵn, còn đang quấn gạc, máu trên người hắn phần lớn là vì vận động mạnh mà chảy ra.
Lam Tảo lo lắng, nhiều lần muốn ra tay nhưng chưa thấy em trai thất bại hoàn toàn nên gã chỉ có thể kiềm chế sự nôn nóng này.
Dê đầu đàn lại húc tới, thể lực của Hoàng Tảo giảm sút nghiêm trọng, dù lần này miễn cưỡng tránh được nhưng không còn sức tấn công nữa rồi.
Dê đầu đàn lần này đổi hướng, không tiếp tục giao chiến với Hoàng Tảo nữa mà cắm đầu xông ra khỏi vòng vây.
Thành viên đội thăm dò vây quanh bãi săn chỉ có sức chiến đấu bình thường, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, bọn họ vội vã lùi ra, không dám lấy thân thể ra ngăn cản con dê đầu đàn đang liều mạng chạy trốn như điên.
Lam Tảo đang định ra tay thì chợt nghe thấy tiếng Châm Kim: “Đủ rồi, tất cả lui ra, để ta.”
“Chủ nhân, tôi… còn đánh được.” Hoàng Tảo nhỏ giọng thốt lên, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Cái thằng ngu này, mày còn không nhanh cút ra! Đừng có quấy rầy nhã hứng của chủ nhân!” Lam Tảo tức giận mắng hắn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Châm Kim.
Từ khi Châm Kim trở thành thủ lĩnh của đội này, đại đa số người đều đang ngầm suy đoán xem thực lực của đại nhân Châm Kim ở mức nào.
Là cấp Bạc, hay cấp Vàng?
Trên hòn đảo này ma pháp và đấu khí cấp thấp bị cấm, vậy đại nhân Châm Kim có thể thúc giục ra đấu khí của bản thân không đây? Phỏng đoán của Thương Tu quá đáng sợ, chỉ giới hạn trong nội bộ tầng lớp cao của đội thăm dò, không lộ ra cho tất cả mọi người cùng biết.
Dê rừng vọt tới, Châm Kim vẫn thong dong bình tĩnh.
Mắt thấy sừng dê sắp đâm trúng Châm Kim, cậu đột nhiên đưa tay ra. Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đôi tay ấy tóm chuẩn lấy cặp sừng dê.
Sau đó, Châm Kim dùng sức nhấn một cái.
Đòn tấn công của dê đầu đàn bị chặn hẳn lại, cả đầu nó bị Châm Kim ấn xuống đất. Bốn chiếc đùi cơ bắp khỏe khoắn điên cuồng đạp đá, mặt cỏ và đất đá bị đạp tung bay lên trời, nhưng từ đầu đến cuối, đôi tay Châm Kim vẫn vững như núi, cả thân thể giống như được đúc bắng sắt, chẳng hề rung chuyển mảy may.
Cảnh tượng này làm người ta có cảm giác, con dê đầu đàn trước mặt Châm Kim chỉ yếu như một con gà con.
Tiếng kinh hô xuất hiện từ chỗ đám người, sau đó chuyển thành tiếng hò hét, hoan hô.
Hoàng Tảo không khỏi trợn trừng hai mắt.
Châm Kim không hề thúc giục đấu khí, chỉ bằng sức lực của cơ thể đã có thể áp chế chặt chẽ con dê.
Thực lực này làm Hoàng Tảo phục sát đất.
Thương Tu cũng bị rung động bởi một màn này.
Lão biết rõ cấu tạo cơ thể người và động vật không giống nhau. Khi người không thúc giục đấu khí, chỉ bằng tố chất của thân thể thực sự rất khó để đấu lại sinh mệnh cùng cấp.
Con người trời sinh đã không chạy nhanh như ngựa, không leo cây thoăn thoắt như khỉ, cũng không bay lượn được như chim trên trời, lại càng không thể bơi lội hít thở tự do như cá dưới nước.
So với hầu hết dã thú, ưu thế nổi bật nhất của con người là trí thông minh, còn sức lực, tốc độ hay sức chịu đựng của bản thân con người là không đáng kể.
Cho nên một kẻ mạnh có đấu khí cấp Bạc, nếu như không thúc giục đấu khí mà chỉ bằng sức của bản thân, rất có khả năng sẽ bại trước một ma thú cấp Đồng.
Tố chất thân thể thế này…
Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt làm trong đầu Thương Tu không khỏi nảy ra một suy đoán: “Chẳng lẽ đại nhân Châm Kim thực sự có tu vi cấp Vàng?”