Hạ Lạp Tề Sơn giống như là con rồng lớn uốn khúc chạy trên đại địa mênh mông thuần một màu trắng tinh khôi.
Nếu đứng trên đỉnh núi nhìn về đại địa mang mang, dòng sông như dải lụa trắng, kiến trúc thành thị giống như một loại bài xếp gỗ, mà đi lại trên phiến đại địa thiên hạ kia, con người thực giống như những con kiến nho nhỏ, thong thả tiếp cận thân thể to lớn của nó, nhìn như rất gần, trên thực tế lại vô cùng xa xôi. Bầu trời có chút u ám, tuyết rơi phơ phất, rơi xuống tuyết địa, rất nhanh bao phủ lên những vết chân ngựa đọng lại trên mặt tuyết.
Cộp…
Móng ngựa phi nước đại mang tới thanh âm đạp trên mặt tuyết, trong thiên địa màu trắng bạc này phát sinh trận trận chấn động, truy tìm theo dấu vết móng ngựa bị tuyết rơi bao trùm, đã có chút không rõ ràng, thẳng phương xa phía trước.
Trên ngựa, một vị nữ tử mặc quần áo lông tuyết hồ, sau lưng là áo choàng màu tím, thanh lệ nhã chất nhưng hiện tại thần sắc trên mặt có chút trắng bệch, nàng dõi mắt nhìn về phía trước, nơi xa xôi không có bóng hình con người, linh hồn nhỏ bé tựa hồ cũng tùy theo bay đi.
- Duẫn nhi, con tội gì phải như vậy?
Bên cạnh nữ tử là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, mặc mặc thanh y, lúc cưỡi ngựa, khí tức phảng phất như dung hợp thanh một thể với thiên địa gió tuyết rít gào, nhưng trên mặt hắn lúc này lại mang theo vẻ đau đớn thật sâu và vô cùng bất đắc dĩ.
Cưỡi ngựa chạy phía trước hắn chính là Hô Duyên Anh Duẫn, trong lòng tràn đầy trìu mến, nhưng lại vì sự si tình của nàng mà khổ não. Hai năm đã trôi qua, trái tim của nàng từ lúc bị bắt làm tù binh, đã không có thứ gì chuộc lại được, nàng đã không còn là Hô Diên Anh Duẫn trước kia hắn vẫn thương yêu.
Đã có lúc lão giả cho rằng trời cao đối với Duẫn nhi bất công, vì sao lại để nàng gặp gỡ tên tiểu tử kia, nếu như có thể giết chết tiểu tử đó, liệu Anh Duẫn có thể trở lại như xưa hay không?
Thế nhưng hôm nay hắn đã biết, hắn vốn không phải là đối thủ của tên tiểu tử kia, tên tiểu tử kia thực sự vô cùng yêu nghiệt!
Cứ thế tối hôm qua hắn cùng với thân vương nói chuyện, trong lúc vô ý bị Hô Diên Anh Duẫn nghe được, do đó biết người bắt đi trái tim của nàng làm tù binh cách nàng hiện tại gần tới như vậy. Tuy rằng trong lòng nàng hai năm qua vẫn thầm huyễn tưởng có thể có một ngày đêm gặp lại hắn một lần nữa, thế nhưng nàng cũng biết, nàng trong mắt hắn chỉ là nữ nhân từng bị hắn bắt làm tù binh không hơn, rất có thể hắn đã quên nàng từ lâu.
Nhưng mà, nàng không khống chế được chính mình, nàng đã yêu người nam nhân đã bắt nàng làm tù binh kia!
Mặc kệ trong lòng hắn có từng nhớ kỹ nàng hay không, thế nhưng thời gian hai năm qua để đổi lấy một cơ hội cùng hắn gặp thoáng qua, nàng phải nắm bằng được, nàng muốn gặp mặt hắn, cho dù hắn vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ cần thấy mặt hắn là tốt rồi, một lần cũng được, một lần nàng cũng đã thỏa mãn!
Vì vậy nữ tử chấp nhất này, trong làn gió tuyết thét gào, dứt khoát đi theo vết tích nhàn nhạt kia, cứ như vậy thả hồn truy đuổi.
Lão giả biết hắn không thể ngăn được chấp nhất của Hô Diên Anh Duẫn, cũng biết bệnh của nàng đã tới mức không thể thể chữa được, nhưng hắn suốt đời không con cái, hắn đối với nàng vô cùng thương yêu, tình cảm so với gia tôn thông thường còn sâu đậm hơn nhiều. Nếu như đã không thể ngăn cản, như vậy hãy giúp nàng thực hiện nguyện vọng, để nàng nhìn thấy mặt tên tiểu tử kia một lần cuối cùng, chỉ là có thể là một lần cuối cùng sao?
Nghĩ đến đây, lão giả không khỏi đau lòng, khóe mắt chậm rãi rơi xuống một giọt lão lệ, bị hắn lặng lẽ lau đi.
Rốt cuộc, trong tình huống nàng cấp bách chạy như điên cuồng, bọn họ đã nhìn thấy tại một cỗ vách núi thấp bé xa xa, có mấy đạo bóng hình chạy chậm trong làn gió tuyết lạnh lẽo.
Vẫn kiện áo choàng kia, vẫn kiện thanh sam kia, vẫn là khuôn mặt để ai đó phải nhớ thương.
Còn có thanh đoản côn mang theo bên hông, kỳ thực nàng biết, đó là một thanh thần binh kỳ lạ, hắn từng trước mặt của nàng dùng thanh thần binh này, uống qua máu tươi của địch nhân.
Con ngựa liên tục thờ phì phì trong lỗ mũi.
Hô Duyên Anh Duẫn cứ như vậy lặng yên đứng trên vách núi, nhìn đạo thân ảnh kia, trên khuôn mặt bệnh trạng tiều tụy của nàng mang theo một nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn.
Mà tại lúc này, bóng lưng từng bước xa dần kia, tựa hồ phát hiện ra sự tồn tại của nàng, trong lúc đột nhiên, hướng chỗ nàng nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái liếc mắt này, để trái tim Hô Duyên Anh Duẫn bắt đầu đập nhanh hơn, giống như bên trong có một chú ếch nhỏ nhắn đang nhảy loạn, nhưng nàng dứt khoát ngẩng đầu, muốn cùng với ánh mắt kia va chạm với nhau.
Thế nhưng, ánh mắt đó lại không va chạm với nàng, bất quá trong lòng nàng đã nhận được sự thỏa mãn, nàng không xa vời cầu hắn có thể nhớ kỹ nàng, nàng chỉ hy vọng kiếp sau có thể một lần nữa gặp mặt hắn, như vậy đối với nàng là quá đủ rồi!
- Khụ…
Một tiếng ho khan kịch liệt, để khuôn mặt nàng càng thêm hồng, tay nàng nắm chặt cương ngựa, nhưng nàng cũng không để ý tới bàn tay nhỏ bé đang dần dần biến thành đỏ sẫm, nàng chỉ ngẩn ngơ nhìn thân ảnh kia dần dần biến mất trong gió tuyết mịt mờ.
Lập tức, nàng cảm giác trời đất như xoay chuyển, từ trên ngựa té ngã xuống mặt tuyết trắng, lão giả cấp tốc ôm nàng trong lồng ngực, bi thương hô to:
- Duẫn nhi, Duẫn nhi!
Nàng cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình như bị lôi đi, nàng nỗ lực giương mắt nhìn lão giả trước mặt, thanh âm suy yếu nói:
- Lỗ Khắc bá, đừng hận hắn, con đi rồi, xin hãy mang con tới an táng tại đỉnh núi, con muốn canh gác cho kiếp sau, hắn có thể tiếp tục từ dưới chân núi kia đi qua!
Dứt lời, nàng chỉ về đỉnh núi xa xa, chậm rãi hạ tay xuống, nàng đã không còn nghe được tiếng thét gào bi thương tê tâm liệt phế chí thân kia nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tuyết, càng lúc càng lớn.
Chạy chậm trong làn gió tuyết gào khóc, tâm cũng không mê lạc phương hướng, nhưng nghĩ có chút trầm trọng.
Vân Thiên Hà quay đầu nhìn lại phía sau, kỳ thực hắn đã nhìn thấy hình bóng Hô Duyên Anh Duẫn, người nữ tử đã từng bị hắn bắt làm tù binh dùng để giải cứu Đường Linh Toa, thế nhưng hắn cũng biết, trong lòng hắn chẳng bao giờ lưu lại đoạn ký ức cùng với nữ tử kia, mà nữ tử này lại dùng chính đoạn hồi ức đó để mai táng chính mình.
Đường Linh Toa cũng cảm nhận được một nữ tử lặng yên đứng trên đỉnh núi, thậm chí nghe được câu nói cuối cùng trước khi nữ tử ấy đi ra, bất quá nàng chỉ nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Nếu như huynh đã không lưu lại đoạn hồi ức đối với nàng, như vậy ngươi sẽ không phải đau thương vì nàng hương tiêu ngọc vãn, đây là số mệnh của nàng, cũng không phải là do huynh tạo thành!
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Linh Toa:
- Linh Toa, nàng nhớ kỹ việc này?
Đường Linh Toa biết chính mình lại nói lỡ rồi, nàng nhìn nhãn thần trầm trọng của hắn, lòng của nàng, tựa hồ như bị cái gì đó cắn xé, thật đau, thật đau, cuối cùng mở miệng nói:
- Kỳ thực, từ lần kia trở về từ Vu Linh Sơn, muội đã nhớ lại tất cả rồi!
Vân Thiên Hà không nói, trầm mặc bước đi.
Mộng Ly và Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, Mộng Ly gương môi đẹp định nói cái gì, nhưng cuối cùng lại đè nén trong lòng, vô luận trong lòng hắn có hình bóng nữ tử kia hay không, nhưng cái liếc mắt nhìn cuối cùng trước khi lâm chung của nữ tử này, đồng thời mang theo nụ cười và hi vọng đi xa, nàng cũng không có tư cách để đánh giá cái gì.
Dù sao, đó là một sinh mệnh rất trẻ, như như vậy hương tiêu ngọc vẫn, xác thực là một chuyện làm cho con người nghĩ tiếc hận, mà lời nói lỡ miệng của Đường Linh Toa, mặc kệ là trong lòng nàng muốn cái gì, đây cũng không phải là điều nàng nên can thiệp vào.
Trong lòng Vân Thiên Hà, đối với cái chết của Hô Duyên Anh Duẫn, hắn chỉ có một chút oán thán trời cao bất công đối với nữ tử này, dù sao hắn cũng coi như có quen biết với nàng, có chút trách nhiệm, có chút nặng nề, và cuối cùng cũng nên có chút biểu hiện mặc niệm vì nàng.
Điều làm trong lòng hắn chân chính cảm thấy trầm trọng chính là, Đường Linh Toa đã hồi tỉnh lại đoạn hồi ức trước kia, hắn tinh tế ngẫm lại, kinh lịch của Hô Diên Anh Duẫn và Đường Linh Toa rất tương tự, chỉ có một chút khác nhau chính là, trong lòng hắn có thể chịu tải thống khổ cho Đường Linh Toa, dốc sức vì nàng, còn Hô Duyên Anh Duẫn thì không, tất cả nguyên nhân thống khổ của các nàng chính là vì đã sinh ra trong gia đình vương thất.
…
Rời khỏi thành Tuyết Trúc tiếp tục đi phía tây bắc, khắp nơi một màu tuyết trắng, hơn nữa cộng thêm trận tuyết rơi khá lớn, làm cho đường đi có chút khó khăn.
Dọc theo đường đi, ngay cả Mộng Ly bình thường luôn sôi động cũng trầm mặc không nói, vì vậy chỉ lặng yên chạy đi, hành trình ngược lại nhanh hơn một chút.
Tại thời điểm sắc trời ảm đạm, tuyết lớn còn chưa dừng lại, mấy người đã rời được một miệng núi bên dưới Hạ Gia Lạp Tề Sơn.
Muốn tới Phong Nham Chủy, phải vượt qua Hạ Gia Lạp Tề Sơn, Vân Thiên Hà dẫn đầu đoàn người, vừa đi vừa ghi nhớ hoàn cảnh địa lý xung quanh.
Nơi miệng núi này, là một chỗ tương đối gần cộng thêm khá nguy hiểm, cũng không tính cao lắm. Nơi này thường có nhiều hoang tuyết u lang hung hãn và linh thú thượng đẳng lui tới, thậm chí là xuất hiện thành đàn, vì vậy phải cẩn thận, nhất là thời điểm buổi tối.
- Mọi người nhanh một chút, trước khi trời tối hẳn, chúng ta tốt nhất nên vượt qua địa phương này, sau khi tới Tuyết Cương, nơi đó hầu hết đều là cánh đồng tuyết bằng phẳng, chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi trên đồng tuyết!
Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly luôn sôi nổi cũng không nói lời nào, liền lớn tiếng phá vỡ bầu không khí, nhanh chóng thúc đẩy hành trình, lao lên núi trước tiên, Mộng Ly đi theo phía sau, nàng nhìn xung quanh, nói:
- Xung quanh nơi này có chó sói, ngược lại không đủ gây sợ hãi, nhưng vấn đề là nơi này luôn có một đám ngựa hoang, đồng thời đám chó sói này không mảy may chú ý, thực sự rất kỳ lạ!
Lúc này Vân Bôn cũng bất an phì phì trong mũi, bao gồm cả Phi Tuyết Mã mấy nữ đang cưỡi cũng như vậy, Vân Thiên Hà cảm giác được hiện tượng cổ quái này, suy nghĩ nói:
- Trừ phi là trong đàn ngựa hoang này có một mã vương càng mạnh mẽ hơn so với hoang tuyết u lang, hoặc là chúng nhìn qua có vẻ như ngựa hoang nhưng thực chất không phải ngựa chân chính, như vậy mới có khả năng đám chó sói kia không để ý tới!
Tầm Nguyệt suy nghĩ sâu xa chốc lát, nói với Mộng Ly:
- Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ hay không, tại Di Sinh Giới có một cổ tộc từng chuyên môn nuôi dưỡng một loại ngựa nhưng không phải ngựa, mười phần hung tàn, thích ăn huyết nhục, thực lực gần tương đương với phi long câu, gọi là địa liệt hắc giác thú, nhìn đám ngựa hoang giống như mãnh thú này, có thể là biến chủng từ địa liệt hắc giác thú hay không?
- Rất có thể, bất quá bản tiểu thư không hy vọng tọa kỵ của chúng ta trở thành bữa ngon trong miệng đám mãnh thú này, mà chúng lại cách miệng núi không xa, chúng ta nên cẩn thận một chút, đừng nên kinh động tới chúng!
Vân Thiên Hà đi trước, nghe được lời nói của Mộng Ly, cũng bất đắc dĩ đáp lời:
- Chúng ta sử dụng tốc độ nhanh nhất tiến lên, chúng ta đã bị phát hiên rồi, hiện tại bầy sói đã ngửi được khí tức, đang dần dần tiếp cận!
- Giá!
Mấy nữ nghe nói, lập tức khẽ thúc giục ngựa phi nước đại, Vân Thiên Hà cảm thụ được Vân Bôn đang bất an, bàn tay liền đặt lên chuôi kiếm Vân Tru.
Bốn ngựa phi như điện, khi bọn họ tới trung tâm miệng múi, quả nhiên nhìn thấy có hai ba mươi con chó sói lông dài đang cấp tốc chạy tới gần.
Những đầu hoang tuyết u lang này có tốc độ không phải rất nhanh, thế nhưng thể lực và sức chịu đựng lại tương đối cường hãn, là loại mãnh thú cực kỳ khó chơi.
Chính yếu là hàm răng của chúng có ẩn chứa một loại băng lang chi độc rất đáng sợ, bị cắn một ngụm mà nói, nhất định sẽ bị băng độc xâm nhập, đủ để biến một người thành thường thành tượng băng, là tồn tại cường hãn nhất trong lang linh thú thượng đẳng.
- Ngao…
Khi mấy người Vân Thiên Hà muốn thúc giục ngựa lấy tốc độ nhanh nhất vượt qua đàn sói này, xuyên qua miệng núi, đám hoang gia u lang đột nhiên dừng lại ngửa đầu rống dài, theo đó là phụ cận sơn cốc rung động kịch liệt.
Vân Thiên Hà phát hiện ra phía trước đường đi đang có một nhóm điểm đen, không khỏi cười khổ:
- Lần này phiền phức rồi, nguyên lai đám chó sói này chỉ giữ vai trò đội quân tiên phong, đối thủ chân chính của chúng ta chỉ sợ là đám địa liệt hắc giác thú biến chủng!