Võ Động Thiên Hà

Chương 307: Đánh chết tiên thiên!

Vân Thiên Hà từ khi cảnh giới võ đạo nhập vào tiên thiên tới nay, chưa từng cùng cao thủ tiên thiên giao thủ qua, tuy rằng giờ phút này đối mặt với hai cao thủ thực lực tiên thiên, nhưng hắn cũng không hề e sợ.

Trước kia khi hắn còn chưa có đột phá, nếu như gặp phải hai cao thủ tiên thiên, hắn chỉ có thể tạm thời tránh lui bỏ chạy. Nhưng là sau khi đột phá, thực lực của hắn lớn mạnh vượt bậc, hiện đang muốn tìm một đối thủ tương đương để kiểm tra thành quả tu luyện của mình.

Mà lúc này, trước mắt hắn có một người như thế, hắn như thế nào có thể bỏ qua cơ hội này chứ!

Nắm chặt tay, xương cốt kêu lên rắc rắc, tiếp theo là một cỗ tinh viên kình khí theo ý động của Vân Thiên Hà phóng ra, nhanh chóng đè áp lại khí thế của đối phương.

"Ý chí thật mạnh!"

Bị ý chí cường đại của đối phương đập vào, làm cho tinh thần ý chí của Nhạc Chấn Nam bị chút ảnh hưởng, vẻn vẹn là đối kháng khí thế, hắn dĩ nhiên là đã thua một bậc, trong lòng khí huyết cực kỳ sôi trào, hắn là vừa sợ vừa giận, lập tức lại phóng ra kình khí, rồi phóng thân nhào lên.

Gió nổi lên cuồn cuộn, tạo ra một luồng khí xoáy, kéo theo lá vàng trên cây bị chấn nát, cùng với bông tuyết trên trời theo gió mà rụng rơi xuống. Nhạc Chấn Nam mang theo thế công cực mạnh đánh tới, Vân Thiên Hà cũng không chút e ngại, thần sắc vẫn rất bình tĩnh.

Quyền kình của đối phương mang theo kình khí rất mạnh, nắm tay chưa tới nhưng quyền phong đã tới trước, Vân Thiên Hà khẽ chuyển thân bước ra nửa bước, nhẹ nhàng như một con bướm, tiếp theo sau hắn phóng ra tinh viêm kình khí đem quyền phong quanh thân hóa giải đồng thời khiến cho nhiệt độ xung quanh bất chợt hạ xuống.

Mà sau một quyền này của Nhạc Chấn Nam, Vân Thiên Hà theo bản năng vặn sườn xoay ngược lại, dồn tinh linh khí lên trên tay rồi tung ra mấy quyền liên tiếp.

Rầm rầm rầm!

Vẻn vẹn lần giao phong này, Vân Thiên Hà đã cùng với đối phương trong mấy hơi thở chiến qua hơn chục hiệp, quyền qua cước lại tuy rằng không có tạo thành thương tổn gì cho đối phương, nhưng trên phương diện so đấu tinh thần ý chí thì Vân Thiên Hà vẫn là chiếm thượng phong.

Đây cũng là kết quả từ việc Vân Thiên Hà dùng tụ phách huyền linh trận chuyên môn tu luyện linh phách lực.

Mà lúc này, Lưu Hải đang cảnh giới bên kia, hắn nhìn thấy sư huynh hơn mười hiệp còn chưa có bắt được người này, hơn nữa người này không ngờ cũng là cao thủ tiên thiên thì hắn đã biết đêm nay bọn hắn đã gặp phải kình địch.

Không chỉ có như thế, càng làm cho Lưu Hải cảm thấy được có chút không ổn chính là, tinh thần ý chí của sư huynh tựa hồ đang bắt đầu dần dần bị ý chí cường đại của đối phương làm cho suy yếu, nghĩ đến đây thì Lưu Hải liền có ý muốn trợ chiến cho sư huynh thì bỗng. Rống!

Chính là khi Lưu Hải buông lỏng cảnh giác đối với con mãnh thú gần đó mà tập trung về Vân Thiên Hà thì bấy giờ con mãnh thú trong rừng kia tựa hồ cũng rốt cuộc tìm được một cơ hội, gầm nhẹ một tiếng rồi nhanh như tia chớp từ sau một thân cây bổ nhào ra.

"Sư đệ cẩn thận phía sau!"

Nhạc Chấn Nam để ý thấy sự đệ muốn đến trợ chiến, nhưng là phía sau có một khí tức mãnh thú cường đại tiếp cận, hắn liền nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Hải sau khi nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy một cái bóng như u linh hướng hắn đánh tới, khi hắn còn chưa thấy rõ thân ảnh của mãnh thú này thì một cái lợi trảo băng hàn vẽ một đường cong xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Răng rắc!

Tiếng quần áo bị xé rách truyền ra. Lưu Hải tuy kịp tránh né nhưng vẫn bị lợi trảo băng hàn kia xé rách quần áo, không chỉ có như thế, da thịt hắn cũng bị lợi trảo kia cào đứt, máu chảy ròng ròng.

Lúc này Lưu Hải giận dữ, cũng không thèm để ý vết thương da thịt trên người, buông bỏ ý muốn trợ chiến, kình khí phóng ra, tâm thần tập trung, gắt gao nhìn bào thân ảnh con mãnh thú kia mà đánh tới, cùng với nó giao chiến một chỗ.

Mà bên này, cùng Vân Thiên Hà giao chiến mấy hiệp Nhạc Chấn Nam lúc này càng đánh càng kinh, hắn thân là đệ tử Thiên Môn, bên trong kình khí bản thân mang theo khí tức băng hàn, cho nên loại nhiệt độ rét lạnh này đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà, lúc cùng đối phương giảo thủ thì cũng đồng thời bị tinh thần ý chí cường đại của đối phương xâm nhập, hắn có thể rõ ràng cảm thụ được cỗ ý chí đó so với hoàn cảnh rét lạnh bên ngoài càng muốn rét lạnh hơn, phảng phất muốn làm cho hắn lạnh cóng. Cư nhiên có thể làm cho tinh thần của hắn bị cỗ hàn ý này thẩm thấu, đây là làm trong lòng hắn khiếp sợ nhất, cỗ ý băng hàn này, đã hoàn toàn ra khỏi phạm trù của khí tức băng hàn.

Vào lúc này, Nhạc Chấn Nam ý thức được, chỉ có khí tức băng hàn trong truyền thuyết mới có thể có được hiệu quả cường đại đóng băng được linh phách cùng tâm thần. Hắn cũng rốt cục đoán được người trước mắt này là ai. Chính là cái người mà Thiên Môn muốn bắt, hắn tức thì mừng như điên.

Hai người quyền đối quyền, sau khi kình khí chạm vào nhau, khiến cho không khí xung quanh giống như bị xé rách, một tiếng nổ chói tai vang lên, Nhạc Chấn Nam lui ra phía sau mấy bước tạm thời tách ra, kêu lên:"Tiểu tử, ta biết ngươi là ai rồi!" Nói xong, lại nhào tới, thế công càng mạnh thêm.

"Nếu ngươi đã biết, vậy thì chết đi!"

Vân Thiên Hà ngôn ngữ lãnh đạm giống như là đang nói chuyện với tảng đá, trước thế công hung mãnh của đối phương, Vân Thiên Hà đột nhiên biến mất.

Không tốt!

Biểu tình vui sướng trên khuôn mặt Nhạc Chấn Nam tức thì cứng đờ. Một quyền hắn đánh ra giống như là đánh vào trong không khí, kình khí bất quá là chạm vào trên thân cây phía sau Vân Thiên Hà mà nát vụn bay tứ tung.

Mà lúc này đây, thân ảnh Vân Thiên Hà từ mặt bên Nhạc Chấn Nam đánh tới, Nhạc Chấn Nam cho rằng đây là Vân Thiên Hà đánh lén, khi một quyền kia đánh tới thì thân thể hắn lập tức lăng không, khiến cho một quyền kia đánh vào không khí.

Nhưng mà, lập tức Nhạc Chấn Nam cảm thấy được, một quyền kia của Vân Thiên Hà tựa hồ chỉ là một cái bóng hư ảo, khi thân thể hắn hạ xuống đất, hắn phát hiện ra trong ánh mắt lãnh đạm của đối phương toát ra một đạo quang mang sắc bén.

Không tốt, đây mới thực sự là sát chiêu.

Khi mà Nhạc Chấn Nam Nam ý thức được, tinh thần lập tức đề cao phòng bị, nhưng tựa hồ hắn đã có chút chậm.

Vào lúc này, Vân Thiên Hà đã đem thiên khôn định ấn ngưng kết hoàn thành, sau khi sáu đạo khôn ấn hình thành, lúc này không khí chung quanh giống như là trong nháy mắt toàn bộ bị cỗ lực lực lượng này hút lấy, làm cho người ta có ảo giác bị ngạt thở, bản thân như là đang ở trong một cái lao ngục rét lạnh như băng.

Đây chính là một cái lao ngục có thể đóng băng và giam cầm tâm thần của người khác.

Tinh linh khí trong cơ thể Vân Thiên Hà không ngừng tiêu hao, bất quá sau khi khôn ấn hình thành, áp lực mà hắn thừa nhận cũng càng lúc càng lớn, hắn lúc này cần tìm một đối tượng để mà phát tiết.

Mà cái đối tượng này chính là Nhạc Chấn Nam đang bị phân tâm.

Oanh!

Thiên khôn định ấn đánh ra, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy được một đạo quanh ảnh, không thể nhìn thấy quyền thế thực chất. Quyền thế mang theo khí thế hủy diệt, đem mọi thứ trước mắt mà cắn nuốt không ngừng.

Nhạc Chấn Nam dĩ nhiên không chống đỡ nổi đợt tấn công này. Thân thể hắn như diều bị đứt dây bay ra xa. Trong quá trình bị thổi bay, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đã muốn biến thành một khối băng lạnh, đã không còn sức sống, mà thần hồn ý chí của hắn đã triệt để bị đánh tan, từng luồng ý chí tinh hàn xâm nhập, làm cho ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Oanh!

Sau một tiếng bạo liệt vang lên, thân thể Nhạc Chấn Nam đem một cây đại thụ đụng gãy nát, nhưng thân thể của hắn vẫn không có dừng lại, tiếp tục đụng vào những thân cây phía sau.

Thẳng cho đến khi đụng gãy hơn mười thân cây, thân thể hắn lúc này mới rơi xuống trên bãi đất trống nơi Lý tướng quân ghìm cương ngựa dừng lại.

Lý tướng quân đuổi tới, vừa hay nhìn thấy toàn bộ một màn Nhạc Chấn Nam bị một kích đánh bay, trên mặt của hắn hiện ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy thụ lâm trước mắt, cây cối bị chấn nát giống như là bị một tảng đá lớn nghiền qua. Mặt tuyết sau khi bị đè ép thành nước thì liền đóng băng lại, hình thành ở ra trước mắt những vũng nước lỗ chỗ.

Phàm là xung quanh nơi Vân Thiên Hà đứng, thì đều bị biến thành đất trũng, chỉ có nơi hắn đứng là có dạng như một cái đài, rất dễ làm người khác chú ý.

Lý tướng quân bị một màn trước mắt đồng thời cũng vì trong rừng xuất hiện một địch nhân cường đại như vậy mà khiếp sợ, nhưng mà sau khi khiếp sợ đi qua, hắn vẫn là lấy lại được tinh thần lập tức xuống ngựa kiểm tra thương thế của Nhạc Chấn Nam thì phát hiện, Nhạc Chấn Nam sớm đã không có hơi thở, thi thể thì giống như là một khối bằng.

"Sư huynh!" Lưu Hải gấp đến độ hai mắt đỏ bừng. Khi hắn nhìn thấy sư huynh bị đạo ánh sáng kia đánh bay thì trong nháy mắt trong lòng hắn liền biết, sư huynh chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Sự cường đại của cỗ lực lượng kia, cho dù hắn ở cách xa cũng đều rõ ràng cảm nhận được, đó vốn không phải là lực lượng sư huynh có thể thừa nhận được.

Ngay cả con mãnh thú dây dưa cùng hắn sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia cũng buông bỏ công kích, lúc này mới giúp cho hắn có một cơ hội tạm nghỉ, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì khác thì đã nhìn thấy một màn sư huynh bị đánh bay.

Mà sau khi nhìn thấy thân thể của sư huynh hạ xuống phía xa xa đã không còn hơi thở, ảnh mắt của Lưu Hải đã ươn ướt.

Cừu hận vô bờ trong lòng hắn khiến cho hắn lúc này đã sớm quên đi nhiệm vụ của sư môn, chỉ muốn đánh giết tên hung thủ đang đứng nguyên tại chỗ vẻ mặt lãnh đạm kia.

Sát khí lạnh như băng, đang không ngừng tràn ra.

Khi tâm thần bị cừu hận che mờ thì chính là điềm báo người đó rơi vào trạng thái điên cuồng, Lưu Hải lúc này hiển nhiên là chuẩn bị bắt đầu hành động báo thù điên cuồng của hắn.

Thế nhưng, ở trong lòng bị cừu hận che mờ khiến cho hắn không còn chú ý tới con mãnh thú cường đại lúc nào cũng đang rình rập phía sau lưng, đó mới là địch nhân càng nguy hiểm hơn.

Ánh mắt Vân Thiên Hà như cũ thập phần lãnh đạm. Trong phút chốc nhìn thấy Lưu Hải hướng hắn đánh tới, đồng thời cũng nhìn thấy phía sau lưng hắn hiện ra con mãnh thú kia. Mãnh thú mượn cơ hội từ phía sau như tia chớp lao ra, sau khi đem Lưu Hải đụng ngã, thì nhe ra răng nanh huyết tinh cắn xuống...