Đại hoàng tử có cách đối nhân xử thế ngay thẳng, tính cách hảo sảng, rộng lượng, hơn nữa thiện nghệ dụng binh, trải qua chiến tranh ma luyện, mơ hồ có một loại khí chất của đương kim đế hoàng.
Thế nhưng tam hoàng tử thì tâm cơ thâm trầm, hành sự cực kỳ cẩn mật. Tuy rằng kiệm lời lại rất ít giao tiếp cùng người nhưng về mặt tâm trí lại không hề thấp chút nào.
Bất quá Vân Thiên Hà đối với vị tam hoàng tử vốn thâm trầm này cùng không có gì là hảo cảm, bởi vì hạng người như thế này chính là loại người nham hiểm, khẩu phật tâm xà, giao tiếp với người như vậy lúc nào cũng phải cảnh giác hắn có thể đang tính toán chính ngươi hay không, tóm lại luôn có một loại cảm giác lo sợ bị người đâm sau lưng.
Thấy tràng diện giấu giấu diếm diếm như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà thực không nổi lên một chút hứng thú đến Quốc Công Phủ gặp người này, bất quá Đái Kiều Liễn đã gửi thiệp mời, dù có muốn hay không cùng phải đi một chút.
Nhưng muốn đi, Vân Thiên Hà quyết định phải dương cờ gióng trống mà đi, vì vậy liền trở về Linh Thiên Các thay vào bộ công phục huân tước, dẫn theo ba người Sử Trường Đức và Đồ Thất, Đồ Bát, còn có bốn gã thị vệ nghênh ngang từ đại môn Bắc Hầu Phủ thẳng đường cái rêu rao khắp nơi đi tới Quốc Công Phủ.
Bắc Hầu Phủ kỳ thực cũng không cách xa mấy Quốc Công Phủ, chỉ qua một góc đường là tới, nhưng Vân Thiên Hà lại lượn qua lượn lại chừng nửa ngày thời gian mới chầm chậm đi tới Quốc Công Phủ.
Quản gia Quốc Công Phủ sớm đã đứng ở trước cửa tiếp đón, dài cổ đợi cả buổi mới thấy Vân Thiên Hà đang nghênh ngang như sợ người khác không biết hắn muốn tới, thời gian đã quá trễ, hơn nữa qua đường gặp người trong phủ các đại thần khác, dù nhận thức hay không đều gãi đầu chào hỏi bắt chuyện một phen.
Quản gia thấy một màn như vậy, trong lòng chỉ biết cười khổ, vị tiểu tước gia Bắc Hầu Phủ này không biết là cố ý khoe khoang hay có mục đích gì khác, nhưng người cuối cùng cũng đã tới rồi, quản gia tự nhiên tươi cười, nhiệt tình nghênh tiếp mọi người vào phủ.
Đái Kiều Liễn hiện tại chỉ là một nam tước, chỉ có thể chờ Vinh Quốc Công qua đời mới có thể thế tập tước vị, nhưng rất nhiều người muốn nhờ cậy đều xưng hắn là công gia, như vậy tước vị so với tiểu huân tước của Vân Thiên Hà còn muốn cao hơn, án theo lễ là không cần ra nghênh đón bởi vậy mới đúng chờ tại chính sảnh.
Thế nhưng đợi nửa canh giờ cũng không thấy người đến, đang buồn bực muốn tìm quản gia lần nữa tới Bắc Hầu Phủ xem sao, kết quả lại thấy quản gia dẫn Vân Thiên Hà đang đi vào sân, lúc này thần sắc thả lỏng, ra cửa chắp tay nói:
- Thiên Hà huynh đệ rốt cuộc đã tới, mạo muội mời, mong được thứ lỗi!
Vân Thiên Hà dẫn theo Sử Trường Đức vào, vừa nghe vậy cùng chắp tay nói:
- Khiến tiểu công gia đợi lâu, thực sự xấu hổ!
Nói xong, Vân Thiên Hà để Sử Trường Đức đưa hộp quà trên tay cho quản gia bên người Đái Kiều Liễn, nói:
- Tới vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, chỉ có một ít đặc sản, mong tiểu công gia vui lòng nhận cho!
Đái Kiều Liễn liếc mắt nhìn hộp quà, thấy đóng gói mười phần tinh mỹ, xem ra rất sang quý, vì vậy trên mặt lập tức lộ dáng tươi cười, nói:
- Thiên Hà huynh đệ hà tất phải khách khí như vậy, mời!
Vân Thiên Hà vừa ngồi xuống, đợi cho nha hoàn châm trà xong, nhân tiện nói:
- Không biết tiểu công gia thỉnh tại hạ đến đây có điều gì phân phó?
- Ách, phân phó thì không dám nhận!
Đái Kiều Liễn thấy Vân Thiên Hà vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề, cùng đành nói:
- Hôm nay trong phủ đón một vị khách quý, từ lâu đã muốn kết bạn tri giao với Thiên Hà huynh đệ, cho nên muốn dẫn kiến một chút, đã như vậy liền mời Thiên Hà huynh đệ đến hậu thất, mời!
Vân Thiên Hà đúng dậy đi theo Đái Kiều Liên tới hậu thất, chỉ thấy trước bàn trong hậu thất có một vị thanh niên anh tuấn ngồi tĩnh tọa, một thân quần áo quý khí, vầng trán cao tựa hồ mang theo một phần tâm sự, người này không ai khác chính là tam hoàng tử.
Nhìn thấy tam hoàng tử, Vân Thiên Hà lập tức hành lễ nói:
- Bái kiến tam hoàng tử điện hạ!
- Miễn lễ!
Tam hoàng tử đứng dậy, khoát tay áo rồi thuận miệng nói:
- Bản vương xưa này không thiện ngôn từ, hôm nay thỉnh Kiều Liễn dẫn kiến, có chỗ nào đường đột ngươi đừng trách móc, mời ngồi!
- Tạ ơn tam hoàng từ!
Vân Thiên Hà hơi cúi người tạ lễ rồi ngồi xuống. Tam hoàng tử quan sát Vân Thiên Hà vài lần, nói:
- Vẫn nghe Kiều Liễn khen không dứt miệng đối với tài xạ tiễn của ngươi, còn chưa có duyên gặp mặt, mà bản vương gần đây lại nghe được tài nghệ ủ rượu, chế thức ăn của ngươi cũng vô cùng tinh thông, phát minh ra không ít thứ mới lạ thú vị, nhất là món lẩu kia, trong cung đang lưu hành rộng rãi, cũng được phụ hoàng rất yêu thích, có thể thấy được Thiên Hà là người trí tuyệt thế nào, bản vương nghĩ muốn được lãnh giáo học tập một phen, không biết có hay không vinh hạnh này?
- Điện hạ nói quá lời, những thứ đó chỉ là chút tài vặt, trong lúc tâm huyết dâng trào nghịch ngợm tạo ra, sao dám nhận lễ giáo của điện hạ!
Vân Thiên Hà khiêm tốn nói.
Tam hoàng tử lại nói:
- Từ xưa chọn thầy phải chọn người tài đức, mà tài đức của Thiên Hà ta sớm đã ngưỡng mộ, gặp được người đại tài như Thiên Hà, bản vương nguyện phụng làm vi sư trợ ta, không biết có vinh hạnh này hay không?
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, trong lòng lập tức nghĩ ra, vị tam hoàng tử này dùng câu từ thật ghê a, cư nhiên nghĩ đến dùng chiêu bái sư để mời chào hắn, hơn nữa nói như vậy cũng khiến cho hắn hơi có chút khó chịu.
Ai nói vị tam hoàng tử này không thiện ngôn từ, lời nói sắc bén như vậy cũng đủ biết hắn lợi hại thế nào, nếu là không đáp ứng vây chính là không nể mặt hắn, còn nói chính mình là tên cao ngạo tự đại không biết tốt xấu, còn nếu đáp úng hắn thì trong lòng chính mình lại cực không tình nguyện.
Vân Thiên Hà rất nhanh điều chỉnh tâm tư trở lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ý tốt của điện hạ, tại hạ thực không dám nhận, mấy ngày trước đây đại hoàng tử điện hạ tới thăm cũng đưa ra thịnh tình như vậy, tại hạ cùng chỉ biết uyển chuyển cự tuyệt, vốn đã thẹn trong lòng, hôm nay tam hoàng tử điện hạ lại đưa ra thịnh tình này, đành mong điện hạ có thể hiểu nỗi khó xử mà lượng giải cho!
Tam hoàng tử vừa nghe Vân Thiên Hà cùng cự tuyệt đại hoàng tử, trong lòng thực ra cùng hơi buông lỏng, điều này nói rõ vẫn còn có cơ hội nên cũng không nhắc lại việc này nữa, chỉ nói:
- Như vậy bản vương cũng không làm khó ngươi, bản vương đối với tài nghệ của ngươi rất muốn lĩnh giáo một chút, không bằng hai chúng ta ngay trong phủ này luận bàn vui vẻ một chút, thế nào?
- Nếu điện hạ đã có nhã hứng, tại hạ tự nhiên phụng bồi!
Vân Thiên Hà thấy cuối cùng cũng bỏ qua được chuyện mời chào, về phần luận bàn tiễn kỹ thì không thành vẩn đề. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đái Kiều Liễn vẫn đứng yên lặng một bên không hề lên tiếng, nghe vậy liền lập tức đi ra ngoài phân phó thủ hạ chuẩn bị. Vân Thiên Hà theo sau tam hoàng tử xuất môn, nhân lúc mọi người không chú ý liền đánh mắt với Sử Trường Đức sau đó mới đi vào hậu viên.
Hậu viên sớm đã bài trí rượu và thức ăn hảo hạng, mà bên ngoài đình là một khoảng sân thật lớn, lúc này tất cả các loại vật dụng đã được chuẩn bị đầy đủ ở giữa sân, Vân Thiên Hà và tam hoàng tử đi vào trong đình ngồi xuống, cùng hắn khách sáo vài câu, uống chén rượu, Đái Kiều Liễn muốn mời Vân Thiên Hà ra luận bàn trước một chút, lần trước thua tại Tụ Hương Lâu nên hẳn vẫn có chút không cam lòng.
Thấy Vân Thiên Hà gật đầu, Đái Kiều Liễn chắp tay rồi bước ra ngoài sân, tay giương cung bắn trước, động tác tư thể có chút ưu mỹ hoa lệ, chỉ nghe " hưu, hưu, hưu" ba mũi tên liên tục bắn ra, toàn bộ đều trúng hồng tâm, tài xạ tiễn so với lần trước hiển nhiên đã tiến bộ rất nhiều, xem ra từ khi đó trở về, vị tiểu công gia này tập luyện tiễn kỹ không ít.
Tiểu công gia rất thỏa mãn thành tích của chính mình, buông cung xuống đi trở về, làm một thủ thể với Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà hướng tam hoàng tử gật đầu, sau đó liền đứng dậy đi tới trước sân, nhấc cung thử trọng lượng, sau đó lấy ba mũi tên từ bao đựng.
- Cái gì, hắn...?
Đái Kiều Liễn thấy Vân Thiên Hà lấy ba mùi tiễn, lúc này biến sắc kêu lên:
- Lẽ nào hẳn muốn một lúc bắn cả ba mũi tiễn?
Tam hoàng tử thấy Vân Thiên Hà một lúc nắm ba mũi tiễn, sắc mặt cùng hơi động dung, nhẹ giọng nói:
- Nếu thật muốn một lúc bắn cả ba mũi, bản vương cũng không làm được, người này hành sự quả nhiên không giống bình thường.
Đang lúc hai người nói chuyện, chỉ thấy Vân Thiên Hà cất bước, vặn lưng, nâng cung cài tên, kéo căng dây, tốc độ động tác biến ảo cực nhanh.
Băng! Bãng! Bãng!
Theo ba tiếng dây cung chấn hưởng phát sinh, chợt nghe một cỗ rít gió phá không sắc bén, ba mũi tiễn đã được bắn ra ngoài.
Chờ Vân Thiên Hà chuẩn bị lui lại, lúc này Sử Trường Đức chạy chậm tới kêu lên:
- Thiếu gia, trên phủ có người truyền tin, lão thái gia rất nhanh sẽ tới Kinh Thành, lão thái thái đang thúc giục rồi, muốn người nhanh đi nghênh đón!
Vân Thiên Hà nghe vậy, buông cung tiễn, đến trước đinh ôm quyền nói:
- Điện hạ, tiểu công gia, nguyên soái trở về, tại hạ phải đi nghênh đón, bằng không trên lưng phải mang tiếng ác danh bất hiếu, mong rằng điện hạ ân chuẩn tại hạ được cáo lui.
Tam hoàng tử cùng không có ngờ tới nguyên soái đột nhiên trở về, tự nhiên cùng không cố lưu lại, liền gật đầu, cùng với Vân Thiên Hà một chén, sau khi Vân Thiên Hà một hơi cạn sạch liền thi lễ rồi vội vã rời đi.
Sau khi Vân Thiên Hà rời đi, Đái Kiều Liễn nghĩ mất hứng vì vậy định đi tới trước sân nhìn lại bia tâm, chỉ là vừa nhìn thấy không khỏi làm hắn hít vội một hơi.
Tam hoàng tử cũng cảm thấy hiếu kỳ, đã đi xuống nhìn về phía bia tâm, thấy ba mũi tiễn lúc này chỉ có một mũi cắm chặt một điểm trên hồng tâm, mà hai mũi còn lại đều bị mũi tên vừa rồi bổ ra, thân còn lại một nửa, mà cá hai cũng đã xuyên thấu qua hồng tâm, cả ba mũi tên giống như là bị ghim chặt với nhau, găm thẳng vào một điểm chính giữa hồng tâm.
- Thần kỳ, thần kỳ, bản vương xa không thể bằng!
Tam hoàng tử nhìn lên hồng tâm, sắc mặt động dung thốt lên.
Đái Kiều Liễn cũng nghiến răng ghen tức, không cam lòng nói:
- Hắn rốt cuộc là làm như thế nào, lần trước tại Tụ Hương Lâu, ta cũng từng thử qua, nhưng căn bản không thể trong một lúc hoàn thành, người này quả thực chính là một tên quái vật!
Tam hoàng tử lại đột nhiên nói:
- Người này nếu như có thể mượn sức sẽ không tiếc giá cả mời chào, còn nếu như không thể cũng sẽ không cho người khác mời chào đi, người sắp tới phải mật thiết chú ý hành tung của hắn một chút, nếu hắn rời phủ hoặc là người nào lui tới, làm chuyện gì đều phải đúng lúc hồi báo cho ta, nếu có việc bất lợi với ta dù không thể cũng phải chèn ép một chút.
Nói xong, tam hoàng tử mang theo thần tình suy tư, chấp tay sau lưng rời khỏi.
Đái Kiều Liễn đứng ở trước sân, con mắt gắt gao nhìn lên bia tâm, trong lòng vô cùng tức giận, lại có chút không cam lòng, nghĩ thầm người này dựa vào cái gì lại có thể khiến nhiều người ưu ái hẳn đến vậy, mỗi người đều chú tâm mời mọc hắn, cư nhiên ngay cả hoàng tử cùng muốn bái làm thầy, mà chính mình lại chỉ như một tên chạy việc, một tiểu nhân vật bảo đến phải đến, bảo làm gì phải làm đó.
Lúc này, thần sắc quản gia hơi có chút cổ quái chạy tới, hướng Đái Kiều Liên nói:
- Thiếu gia, lễ vật tiểu tử kia đưa tới cư nhiên chỉ là mấy củ khoai lang có hình dáng rất tinh mỹ!
- Ngươi nói cái gì?
Đái Kiều Liễn vừa nghe, nhất thời sắc mặt muốn tái đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử này khi Đái Kiều Liễn ta là ai, dám đưa mấy củ khoai lang nát vụn tới tặng ta sao?
- Thiếu gia, mấy củ khoai lang này xử lý như thế nào?
Quản gia cũng là một mặt phiền muộn, nghĩ không ra tiểu tử Bắc Hầu Phủ kia lại là tên keo kiệt đến vậy, như thế này quả thực là không để tiểu công gia vào mắt.
Đái Kiều Liễn sắp bị chọc tức tới mức máu huyết sôi trào, mắng to quát:
- Vứt hết cho chó ăn!
- Thiếu gia, chó không ăn khoai lang!
- Vậy vứt cho lợn ăn đi!
- Thiếu gia, chúng ta không nuôi lợn!