Vô Địch Thiên Hạ

Chương 220: Diêu phủ bị diệt

Trong mật thất, mấy gã hộ vệ Diêu phủ biến sắc!

“Chuyện gì xảy ra?”

Gã hộ vệ ban nãy mở miệng dâm uế Tô Yến, Hoàng Mẫn sợ hãi đứng dậy. 

Đúng lúc này, lại ầm một tiếng, cả mặt đất lại rung lên một lần nữa, mấy gã hộ vệ Diêu phủ sợ hãi ra mặt. Mật thất được xây bằng đá tinh khiết cực kỳ chắc chắn nứt ra từng khúc, vết rách như mạng nhện không ngừng lan rộng.

Sau đó, bọn họ nghe được, bên ngoài mật thất, chúng nô bộc, hộ vệ Diêu gia bên ngoài đang kêu cha gọi mẹ kêu cứu mạng. Mấy người nhìn nhau, đều thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương. Tuy không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đón được Diêu phủ đang bị người khác công kích!

Đế quốc Đoạn Nhận, Diêu phủ, siêu cấp đại tộc truyền thừa hơn hai ngàn năm lại bị người ta tấn công! Mấy người không thể tin nổi, thật sự không thể tin. Nhưng lại thêm một tiếng nổ cực lớn nữa vang lên. Trên không gian trên Diêu phủ, Hoàng Tiểu Long bay lơ lửng nhìn đám hộ vệ và nô bộc Diêu phủ đang kinh hoảng đào tẩu, nói với Triệu Thư: 

“Thế nào rồi? Có cảm ứng được họ không?”

Triệu Thư đang thi triển không gian chi lực cảm ứng sự tồn tại của mấy người Hoàng Bằng, Tô Yến mở hai mắt, vui vẻ trả lời:

“Thiếu chủ, thuộc hạ vừa mới thi triển không gian chi lực, đã cảm ứng được sự tồn tại của Hoàng gia chủ. Họ đang ở ngay trong một mật thất dưới đất, góc phía đông bắc Diêu phủ!” 

Hoàng Tiểu Long mừng rỡ:

“Thật sao! Tốt quá, đi, chúng ta tới đó!”

Không ngờ mấy người phụ thân đang bị Diêu Phi nhốt trong Diêu phủ thật! Con tim từ nãy giờ treo ngược lên tận cổ của Hoàng Tiểu Long cuối cùng đã nằm yên được rồi. Nếu mấy người Hoàng Bằng, Tô Yến có xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sẽ sống trong xấu hổ và day dứt. 

Triệu Thư dẫn theo đoàn người Hoàng Tiểu Long bay về phía gian mật thất ở góc đông bắc Diêu phủ. Trong mật thất, mấy gã hộ vệ Diêu phủ đang nhìn nhau. Vì mấy người Triệu Thư, Trương Phủ đã dừng tấn công nên bên ngoài an tĩnh lại một chút.

“Làm sao bây giờ?”

Gã hộ vệ cao gầy trầm giọng hỏi. 

“Hẳn là mấy bọn đạo chích tìm đến Diêu phủ, đã bị cao thủ Diêu phủ chúng ta chế trụ rồi, không có gì đáng lo đâu!”

“Không sai, với lực lượng của Diêu phủ chúng ta, cho dù là Đoạn Nhận cũng không dám ra tay liều. Sợ cái chim!”

Hoàng Mẫn đang bị trói cười lạnh: 

“Nhất định là đại ca ta tới cứu chúng ta. Lát nữa sẽ là lúc chết của các ngươi!”

Gã hộ vệ dâm uế nghe vậy, phẫn nộ đi tới trước mặt Hoàng Mẫn, tát cho nàng một cái:

“Mẹ nó, con quỷ nhỏ. Đừng cho là ta không dám động vào ngươi. Ngươi có tin là ta sẽ lột hết quần áo ngươi ra, chơi chết ngươi ở ngay đây không? Đại ca ngươi tới cứu các ngươi sao? Hừ. Đừng có vọng tưởng. Nhất định đại ca ngươi đã bị công tử chúng ta bóp chết lâu rồi!” 

Gã vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Vậy sao?”

Câu hỏi bất ngờ, ai nấy đều cả kinh. 

“Ai?”

Vài tên hộ vệ Diêu phủ quay phắt sang.

Cánh cửa đá nặng nề của mật thất bị người ta đánh cho một chưởng, nổ cái ầm. Mấy bóng người xuất hiện trước mặt mọi người. 

“Long nhi!”

“Đại ca!”

Bốn người Hoàng Bằng, Tô Yến, Hoàng Mẫn, Hoàng TIểu Hải vừa nhìn thấy người tới đều kinh hỉ hô lên. 

Người tới chính là Hoàng Tiểu Long cùng Triệu Thư. Hoàng Tiểu Long tiến vào trong mật thất, nhìn quét qua một cái, thấy dấu tay trên má Hoàng Mẫn, nhìn sang mấy gã hộ vệ Diêu Phủ, lạnh lùng hỏi:

“Các ngươi muốn chết thế nào?”

Vu Minh, Phí Hầu tiến tới cắt đứt dây thừng đang trói chặt bốn người Hoàng Bằng. Đột nhiên, một gã hộ vệ Diêu phủ phi thân lên, vung một chưởng nhắm thẳng ngực Hoàng Tiểu Long mà đánh. Nhưng gã vừa mới bay lên thôi, ống tay áo của Triệu Thư đã vung lên, gã hộ vệ như cành cây mục bị sóng lớn đánh, bay ngược lại, đập vào vách tường, khi rơi xuống, xương cốt toàn thân và lục phủ ngũ tạng đều nát hết. 

Mấy gã hộ vệ khác đều hoảng sợ, bóng của Tử thần lảng vảng quanh thân.

“Hoàng Tiểu Long, ngươi dám dẫn người đến tấm công Diêu phủ ta. Chờ công tử và lão tổ của chúng ta về đến, ta xem ngươi trốn thế nào!”

Một gã hộ vệ ngoài mạng trong yếu quát lên với Hoàng Tiểu Long. Gã vừa dứt lời, bọn  Vu Minh, Phí Hầu xung quanh đều cười, ngay cả Triệu Thư, Trương Phủ cũng lắc đầu cười. Vu Minh cười lạnh đáp: 

“Công tử và lão tổ của các ngươi? Nếu không phải chân công tử và lão tổ nhà các ngươi dài một chút thì đã bị chúng ta giết từ lâu rồi. Ngươi còn trông cậy gì vào cái bọn công tử với lão tổ chó má đấy?”

Gã hộ vệ Diêu phủ nghe vậy, kinh ngạc ngây người. Công tử và lão tổ nhà mình phải bỏ chạy thoát thân sao?

“Không, không có khả năng!” 

Mấy người đều lắc đầu.

Hoàng Tiểu Long không nói nhảm với bọn họ, nhìn Vu Minh ra ý. Vu Minh hiểu, cung kính thưa vâng, thân hình lóe lên một cái, phi tới trước mặt mấy gã, ấn một chưởng vào ngực. Mấy gã hộ vệ đều ngã xuống, khí tức tuyệt, toàn thân sáng lên lòe lòe một lớp màu xanh lá.

“Phụ thân, mẫu thân!” 

Hoàng Tiểu Long đi tới trước mặt Hoàng Bằng và Tô Yến, đang muốn nói gì đó, Tô Yến đã cười nói trước:

“Tiểu Long, chúng ta không sao.”

Hoàng Tiểu Long gật đầu, hai mắt đỏ hồng, quay đầu sang, lóe ra khí lạnh, nói với đám người Triệu Thư: 

“Giết!”

“Vâng, thiếu chủ!”

Mấy giờ sau, Diêu phủ sừng sững hơn một nghìn năm ở Hoàng thành Đoạn Nhận đã đổ xuống ầm ầm, trở thành một đống phế tích. Tất cả hộ vệ Diêu phủ đều bị giết, bao gồm cả mười mấy đệ tử. Diêu gia đã truyền thừa hơn hai nghìn năm, ở Đế quốc Đoạn Nhận tuyệt đối là một thế lực cực lớn, bây giờ, Diêu phủ tổng bộ Diêu gia đã hoàn toàn biến mất khỏi Hoàng thành Đoạn Nhận! 

Đoàn người Đại đế Đoạn Nhận, Đoạn Vô Ngân, còn có các thầy trò học viện Đoạn Nhận đi theo bọn Hoàng Tiểu Long, Triệu Thư nhìn Diêu phủ chỉ còn là một mảnh phế tích mà thầm thở dài. Quách Sâm, Quách Thế Văn và đám người Quách gia ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nếu không nhờ tầng quan hệ của Quách Thái và Hoàng Mẫn muội muội của Hoàng Tiểu Long, chỉ sợ Quách PHủ cũng sẽ giống như Diêu phủ mà trở thành một mảnh phế tích thôi.

Không bao lâu sau, cái tin Diêu Phi cùng lão tổ Diêu gia Diêu Sơn bỏ chạy, Diêu phủ tổng bộ Diêu gia bị diệt đã như một cơn gió lan khắp cả Đoạn nhận Đế Quốc, bao gồm cả hơn một ngàn Vương quốc phụ thuộc Đoạn Nhận. Vô số gia tộc, vô số thế lực đều kinh ngạc.

Trận kịch chiến giữa các cường giả Thánh Vực trong học viện Đoạn Nhận cũng trở thành chủ đề bàn luận của hàng tỉ bá tánh và vô số cường giả trong một thời gian cực dài. Mà cái tên Hoàng Tiểu Long, cũng theo câu chuyện Diêu phủ bị diệt, truyền khắp các ngóc ngách hẻo lánh của Đế quốc Đoạn Nhận. Từng Vương quốc, từng gia chủ, từng môn chủ, từng quý tộc của Đế quốc Đoạn Nhận đều nghe cái tên Hoàng Tiểu Long này. 

Hoàng Tiểu Long, một kẻ thần bí mà ngay cả Đại đế Đoạn Nhận cũng phải cung kính!

Đêm khuya, trong phủ Nam Sơn, Hoàng Tiểu Long đứng trong sân, cau mày. Tuy đã cứu được phụ thân, còn diệt cả Diêu phủ, nhưng Diêu Phi, Diêu Sơn lại chạy thoát. Hôm nay, ở học viện Đoạn Nhận, người chạy đến cứu Diêu Phi có lẽ là sư tôn của Ngạo Bạch Tuyết, là sư huynh của Lý Mạc Lâm. Ngay cả sư tôn của Ngạo Bạch Tuyết cũng tới cứu Diêu Phi, có thể thấy được quan hệ của Diêu gia và Thần điện hết sức sâu đậm.

“Lý Lộ!” 

Không hiểu sao, Hoàng Tiểu Long lại nghĩ tới Lý Lộ.