Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 64: Khai Dương Phá - Vạn Phá

Huyền Thiết xuất hiện trong tay Sở Dương, làm cho cánh tay của hắn có chút run rẩy. Thanh kiếm này bề ngoài vô cùng thô ráp, bên trên có khắc đầy hoa văn cổ xưa, đường vân kéo dài toàn bộ thân kiếm, cho đến chuôi cầm, cũng bị vân văn bao bọc.

Thanh kiếm này nằm trong tay Sở Dương, lại có vẻ như không hợp với thân hình của hắn. Sở Dương thân cao 1m8, dáng người vô cùng cân đối. Tuổi trẻ hắn rèn luyện vô cùng nhiều, thể trạng rất tốt, thành ra dáng người so với thanh niên bình thường không khỏi to hớn vài phần. Nhưng mà cầm Huyền Thiết kiếm trong tay hắn lại giống như một đứa trẻ cầm lấy một vật khổng lồ không hợp sức.

Điều động nguyên lực gia trì thân thể, Sở Dương nghiêm túc nhìn lảo giả, chân chợt phát lực một cái, tức thì như một đầu báo săn, thân hình nhanh nhẹn rời khỏi mặt đất.

Bạch Ly bình thản nhìn bóng lưng Sở Dương, thân hình yểu điệu toác ra băng mù, chợt hóa băng mù thành nhợt nhạt, như một cơn gió biến mất.

...

Thanh Minh nhíu mày quát một tiếng, tay hóa thành trảo trùng điệp đập ra mấy cái huyết chưởng, tức thì hủy diệt phong lôi hỏa địa dị tượng chung quanh, thân hình nhỏ bé phiêu phù rơi xuống đất.

Lão tức giận quát khẽ, đưa mắt nhìn ra, chợt bất ngờ nhướng mày nghi hoặc trầm giọng nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Nhìn hai người Lâm Thần bất tỉnh nằm đằng xa, ánh mắt lão toác ra vẻ nghi hoặc nồng đậm. Vừa rồi bản thân bị phong lôi hỏa địa mạnh mẽ dị tượng quấn lấy, cũng không để ý tới hai người này, không ngờ vừa phá được dị tượng lại phát hiện hai người đã ngất đi.

“Hừ, có thể là bị công kích của ta lan đến. bất tỉnh, không tồi, đỡ phải tốn công dây dưa với bọn họ”

Lão chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, chợt vung tay lên, cười lạnh nói:

- Mang bọn họ đi, hai người này có thân phận không nhỏ, đưa về cho thiếu chủ xử trí a.

Lão vừa dứt lời, bỗng dưng từ sau lưng, một đạo hắc quang đen tuyền từ trên cao phủ xuống, giống như là hắc ám lưu tinh, từ trên trời cao không một dấu hiệu lao tới, mang theo uy thế khủng bố, kích xuống.

“Ai”

Thanh Minh phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân hình cuồng bạo xoay mình, mãnh lựctrảo ra một chiêu, huyết khí phô thiên cái địa phóng đi cùng hắc mang va chạm.

“Oành”

Hai đạo khủng bố sức mạnh va vào nhau, liền ầm ầm một tiếng bạo nổ.

Thanh Minh thân hình có chút rung động, bất quá lại không chút tổn hại gì. Chỉ là lúc này trên mặt hiện lên vẻ vô cùng lạnh lùng, ánh mắt của lão nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, khóe miệng nhếch lên, lạnh như băng nói:

- Khá lắm tiểu tử ngông cuồng.

Mà lúc này, trước mặt lảo giả, một thanh niên anh tuấn bình thản đứng, trên tay cầm lấy một thanh hắc kiếm to lớn phủ đầy đường văn cổ xưa. Người này mặc áo bào đỏ, tóc phủ ngang chân mày, ánh mắt sắc bén vô cùng bình tĩnh. Mà trên người rõ ràng là toác ra một cổ nguyên lực vô cùng trầm ổn.

Người này, tự nhiên không ai khác chính là Sở Dương.

Sở Dương bình thản nhìn lảo giả, trên mặt hiện ra vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn đưa tay sờ lấy cánh tay phải còn chút run rẩy, trong lòng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Một kích đánh lén không thành, lại làm cho hắn biết được sự lợi hại của lảo giả này.

Vừa rồi dùng Huyền Thiết hắn tuy chỉ thăm dò phát ra bốn phần thực lực nhưng mà rõ ràng hắn nhìn ra được mình thậm chí còn không thể làm cho lảo giả này tạo ra một chút thương tổn nhọ nhặt nào. Hơn nữa một trảo kia uy lực khủng bố, suýt nữa làm cho hắn chịu thiệt. Nếu như không phải bản thân phòng bị trước, có nguyên lực gia trì hộ thân thì một trảo vừa rồi nhất định vác đi của hắn nửa cái mạng.

“Cường giả Linh Động cảnh đỉnh phong, quả nhiên là khủng bố”

Sở Dương lẩm bẩm, chợt nghe lảo giả cười lạnh nói.

“Thông Mạch sơ kỳ cũng dám đánh lén ta, ngươi tiểu tử kia thật sự là ngại sống quá lâu hay sao?”

Thanh Minh phủi tay áo, ra vẻ xem như không để ý đến Sở Dương. Dù sao lão cũng là bán bộ Thoát Phàm cảnh, tiểu tử trước mặt ngay cả Linh Động cảnh còn chưa tới cho nên trong mắt lảo, hắn cùng lắm chỉ là một con kiến mà thôi.

“Bất quá, mặc dù là Thông Mạch sơ kỳ, nhưng thực lực lại vượt xa tu sĩ Thông Mạch kỳ tầm thường. Ngươi e rằng cũng không phải là hạng tiểu nhân không có tên tuổi a. Hay là nói, ngươi là đệ tử của.. Thánh Kiếm tông?”

Thanh Minh híp mắt, gương mặt già nua giãn ra, lạnh băng nói:

- Nội tông đệ tử Thánh Kiếm tông? Ta nói, có phải hay không?

Sở Dương có chút bất ngờ nghe lão nói. Bất quá nhìn lại trên người mình đang mặc lấy áo bào của đệ tử Thánh Kiếm tông, liền cảm thấy bình tĩnh trở lại. Còn cái gì đệ tử nội tông, có lẽ vì nhìn ra thực lực của mình, nên lão giả này có chút đoán mò vô cớ. Bất quá lão nói cũng không sai, bây giờ thực lực của hấn khi sử dụng Huyền Thiết kiếm, đã không phải đám Nội tông đệ tử tầm thường có thể so sánh được.

Mặc dù bị hiểu nhằm thân phận, nhưng Sở Dương cũng không phản bác. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn lảo giả, cười lạnh nói:

- Nói nhiều vô ích, ta đến đây là vì một món đồ. Nếu lão già ngươi không hoan nghênh, vậy thì đấu một trận đi.

Thanh Minh nghe hắn nói chợt cười lớn, khinh miệt phất tay:

- Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng muốn cùng lão phu đấu? Để lão phu cho ngươi xem cái gọi là cá lớn ăn thịt cá bé, thực lực tuyệt đối, cùng cực nghiền ép. Đệ tử Nội tông Thánh Kiếm tông? Trước lòi ra hai tên hoàng thất đế quốc, lúc này lại lòi ra một tên thân phận khó lường, haha, lần này thật là gặp thiên đại vận may a.

Lão nói xong, thân hình quỷ mị biến mất.

Sở Dương cảm thấy không ổn, tức thì bạo phát cước bộ, như chớp đạp lui mấy chục bước. Lúc này, Huyền Thiết trên tay khẽ nâng, chợt hướng về một phía chém mạnh, hắc quang mạnh mẽ lao đi.

“Đang”

Chỉ nghe một âm thanh thánh thót vang lên, liền lấy một cột huyết khí từ trong hư vô bốc ra. Một đạo âm thanh cười quỷ mị chợt vang lên, lanh lảnh vang vọng:

- Thần thức không tệ. Bất quá còn chưa đủ a. Nhìn ngươi không giống đám thiên tài yếu ớt ta từng gặp, vậy thì cùng ngươi đùa một lúc.

Dứt lời, chỉ thấy khắp nơi huyết khí bốc lên cuồng cuộng. Mà trời đất, lúc này cũng bị huyết khí nhuốm lấy một màu đỏ thẫm. Lấy Sở Dương làm trung tâm, chung quanh lúc này, đã bị một màu đỏ khủng bố bao phủ lấy.

Sở Dương trầm trọng ngưng thần quan sát. Lúc này, trên ngực của hắn, một đạo long văn chầm chậm sáng lên, sau cùng, bạch quang hóa đại thịnh, một tiếng rồng ngâm ẩn ẩn vang lên, giống như từ trong cổ đại thức giấc, phát ra long uy khủng bố hùng thị chúng sinh.

Sở Dương gầm lên một tiếng, chỉ câm thấy trong cơ hội nguyên lực cuồng cuộng dâng trào. Nghiến răng một cái, hắn liền càm lấy Huyền Thiết kiếm nhảy đến giữa không trung. Mà trong không trung, chỉ nghe hắn cúi đầu lẩm bẩm:

“ Khai Dương Phá, ngàn chiêu như một”

“Vạn phá”