Nơi này là một biển dung nham vô cùng rộng lớn, ở giữa biển dung nham lại nhô lên một tảng đá khổng lồ. Lúc này bên trên tảng đá, Thiên Luật Hoành cầm lấy lam kiếm, ánh mắt dò xét tình cảnh chung quanh.

“Hỏa ngục xáo trộn vô số lần, bất quá lần này có chút hung hiểm. Muốn lấy thanh nguyên binh kia ra ngoài, sợ rằng không ăn một chút đau khổ thì không được”

Năm xưa, hắn đi vào Hỏa Ngục điện, lấy ra Địa phẩm nguyên binh, mặc dù thực lực mạnh mẽ vẫn phải chịu nội thương không nhẹ. Lần đó, ma nham quỷ dị phóng lên trời, đem người hắn phủ lấy, nếu không phải có lam kiếm phát huy ra uy lực, sợ rằng không chỉ là nội thương thông thường.

Ma nham này vô cùng bá đạo, cho dù là cường giả Thoát Phàm cảnh, có tiểu thần cảnh giới cũng không có cách nào đối chọi được với nó. Chỉ có thể tìm cách né tránh.

Thiên Luật Hoành một tay chỉ ra, nhất thì trước mặt không gian chấn động kịch liệt. Ngay lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một thông đạo. Bên trong thông đạo, chính là hư không mờ mịt.

Thông đạo này chính là tiểu thần cảnh giới của Thiên Luật Hoành. Chỉ cần đi vào thông đạo, tức thì có thể lập tức biến mất, tránh né được mọi tai mắt của thường nhân. Tiểu thần cảnh giới này hắn mất hơn mấy chục năm mới luyện thành, chính là phải dùng một loại vẫn thạch quý hiếm tu luyện. Ở trên Phá Linh sơn mạch, tiểu thần cảnh giới của hắn có thể xem như là đứng đầu.

Có điều tiểu thần cảnh giới này thi triển tiêu hao nguyên khí vô cùng lớn, lấy trình độ nguyên lực của bản thân, hắn chỉ có thể thi triển nó trong thời gian ngắn.

Thiên Luật Hoành thi triển ra tiểu thần cảnh giới, cũng liền đạp bước nhảy vào bên trong, thân hình lập tức tiêu thất. Lúc này, dùng tầm mắt của tu sĩ bình thường, nhất định là không nhìn ra được vị trí của hắn. Bất quá ma nham không phải là vật thường, trực tiếp bạo phát, trong nháy mắt cuồng cuộng dâng trào, bắn lên trên không.

Chỉ nghetiếng người rên nhẹ một tiếng, từ trên không thân hình của Thiên Luật Hoành lập tức bại lộ. Lúc này sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, thân hình mãnh liệt phóng ra, hướng về trước né tránh ma nham.

“Ma nham linh trí ngày càng cao, lúc trước dùng cách này vẫn có một chút tác dụng!”

Liếc mắt nhìn thấy ma nham không ngừng đuổi bám, Thiên Luật Hoành trong nội tâm phát lạnh. Lúc này, tốc độ của hắn ngày càng nhanh, trên người cũng chịu vô số ma nham cắn phá.

...

Trong phòng nhỏ, Sở Dương hai mắt khép hờ, rốt cuộc cũng đến lúc đấu giá tinh hạch Thủy Ngục Minh Xà. Nhìn cô gái dưới trường làm ra vẻ thần bí dụ người, trong lòng hắn nổi lên một chút chờ mong.

Mà mấy căn phong khác, đám người Thiên Sát lão nhân nhìn thấy Tinh Vũ làm ra bộ dạng thần bí, nhịn không được trong lòng có chút bực bội. Dù sao mấy lần bị người khác vuốt mặt, làm sao lại có thể giữ được bình tĩnh.

Trong lúc mọi người đang quan sát, Tinh Vũ ánh mắt nhìn chung quanh mấy vạn căn phòng, từ trên khay đá trong tay một thiếu nữ lấy ra một viên đá màu lam trong suốt có tản mác ra nhàn nhạt lam quang.

Viên đá này nguyên khí tinh nhuần, vừa nhìn liền sẽ nhìn ra. Tu sĩ thông thường mười phần đều biết đây là tinh hạch.

“Không lẽ nào là tam giai tinh hạch? Dấu diếm cẩn thận như vậy, sợ rằng chính là tam giai tinh hạch đỉnh phong a”

“Tinh Vân thương hội chơi thật lớn, tam giai tinh hạch giá trị tuy lớn, nhưng sợ rằng chưa đến mức phải dấu diếm kín đáo đến như vậy.”

“Cũng chưa chắc, ngươi nhìn xem viên tinh hạch này nguyên lực vô cùng tinh nhaun62, có khả năng là chính là tứ giai tinh hạch”

“Ít nói nhảm, tứ giai tinh hạch chính là Tứ giai yêu thú, chỉ có cường giả Thoát Phàm cảnh mới có thể thu thập được. Ngươi nghĩ trên Phá Linh sơn mạch, ai là cường giả Thoát Phàm cảnh? Chính là mấy lão cự đầu của mấy đại tông phái. Ngươi nghĩ xem bọn họ có rãnh rồi đi săn bắt một con tứ giai yêu thú rồi mang đến Tinh Vân thương hội đấu giá không?”

“Ít nói nhảm”

Không khí bàn tán xôn xao huyên náo khắp hội trường.

Bên trong phòng nhỏ, Lâm Thần ánh mắt cực cao, vừa nhìn viên tinh hạch trên tay Tinh Vũ, liền ngoác mồm nói:

- Tinh hạch tứ giai a. Không ngờ ở chỗ này lại bắt gặp tinh hạch yêu thú tứ giai.

Lâm Vũ Nguyệt quyệt miệng khinh thường nói:

- Hừ, tứ giai thì là tứ giai, muội cũng không phải chưa từng chơi qua.

Lâm Thần nghe nàng nói, cười khổ giải thích:

- Phá Linh sơn mạch dù sao cường giả có thể đối chọi yêu thú tứ giai không nhiều.. Chính là phải đạt đến Thoát Phàm cảnh. Có thể tại chỗ này bắt gặp nó, cũng có chút khiến người ta bất ngờ.

Hắn nói xong, chợt lắc đầu nói:

- Bất quá chúng ta cũng tranh không được. Dù sao tinh hạch tứ giai giá trị vô cùng to lớn, dùng túi tiền hiện tại, sợ là chỉ có thể làm khán giả nhìn xem bọn họ tranh nhau mà thôi.

Lâm Vũ Nguyệt buồn chán gục đầu, không để ý tới Lâm Thần.

...

“Mọi người bình tĩnh, nghe tiểu nữ nói một câu”

Tinh Vũ giơ lên cánh tay trắng nõn, để lộ ra một mảnh xuân quang vô cùng mê người. Nàng nhìn chung quanh, dịu dàng lên tiếng. Mà lúc này, nàng cầm viên tinh hạch trên tay, khẽ giơ lên, nhẹ giọng nói tiếp:

- Mọi người có thể là đoán nhầm. Viên tinh hạch trên tay tiểu nữ, không phải là tứ giai tinh hạch...

Nàng vừa dứt lời, lập tức mọi thanh âm đều ngưng lại.

“Tinh Vân thương hội chơi thật lớn a, không phải tinh hạch tứ giai lại dấu diếm lâu đến vậy chính là muốn chơi bọn ta hay sao?”

Một số cường giả vốn bụng tích đầy oán khí, lúc này không nhịn được nóng giận lên tiếng.

“Đúng vậy, nếu không phải tứ giai tinh hạch, vậy thì lão phu đi đây”

Trong phòng nhỏ, Thanh Minh nghe mọi người quát mắng, trên mặt hiện ra nụ cười khinh thường, nhẹ giọng nói:

- Thiếu chủ, ngài nhất định phải giành được viên tinh hạch này.

Thanh niên tuấn tú nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi:

- Chỉ là một viên tinh hạch tầm thường, chính nàng ta nói nó không phải tứ giai, vậy chắc chắn là tam giai, như vậy thì có cái gì mà quý giá?

Thanh Minh cười lớn, ngẩng đầu trầm giọng đáp:

- Ngài cứ nhìn xem a.