Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 109: Để lộ tin tức

Yến Gia Bảo đứng trên cao, sắc mặt âm u, chỉ huy hai ba mươi tên hắc y nhân.

Những hắc y nhân này, mỗi người đều có tu vi trên Thông Mạch kỳ, tay cầm đao kiếm, cung nỏ, thậm chí xiềng xích lưới lớn, vây quanh tiểu viện mà ba người đang đứng.

Yến Hồng và hai lão giả Yến gia tu vi Luyện Tạng kỳ đứng trên cao, lạnh lùng nhìn ba người Trần Vũ trong sân.

- Yến Hồng! Chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản? Dám ra tay với sứ giả tông môn, ngươi có biết hậu quả là gì không?

Trần Vũ trầm mặt.

- Ba vị... thật bất hạnh, các ngươi vốn có cơ hội bình yên trở về tông môn nhưng một khi để lộ tin tức, vậy thì các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát.

Trên mặt Yến Hồng lộ ra một tia lãnh ý dữ tợn.

- Để lộ tin tức à?

Trần Vũ không nói gì liếc nhìn Phương Hạo Phi một cái, tên này ở bên ngoài truy tung tra xét, vậy mà không cẩn thận đả thảo kinh xà như vậy.

Phương Hạo Phi lúng túng thầm nghĩ:

“Chuyện này cũng không thể chỉ trách mình ta được, lĩnh đội ngươi một mực ở trong Bảo nhàn nhã sống qua ngày, để ta mệt sống mệt chết bôn ba khắp nơi.”

- Hừ! Chỉ bằng vào ba người Luyện Tạng sơ trung kỳ các ngươi, cũng muốn đối phó với chúng ta?

Mục Tuyết Tình cười lạnh nói.

Ba người bọn họ đều là đệ tử nội môn, công pháp võ kỹ cao thâm, Luyện Tạng kỳ thế tục đều không phải là đối thủ.

- Tiểu nữ oa... nếu cộng thêm chúng ta thì sao?

Một thanh âm khàn khàn âm lãnh từ trong bóng tối truyền đến.

“Vù... Vù...”

Chỉ thấy một con phi cầm hắc vũ từ trên trời bổ nhào xuống, trên lưng nó là một lão giả áo đen, tay cầm một cái quải trượng màu đỏ.

Trên người hắn tản mát một luồng nội tức chấn động mênh mông, thậm chí mơ hồ tiếp cận Hóa Khí cảnh.

- Luyện Tạng kỳ đỉnh phong!

Trần Vũ và Mục Tuyết Tình đều chấn động, vẻ mặt ngưng trọng.

Phương Hạo Phi cười khổ nói:

- Lúc ta đang theo dõi tra xét, chính là bị lão nhân này phát hiện, không ngờ bọn chúng phản ứng nhanh như vậy, một đường đuổi theo đến tận đây.

“Grào... Grào... Grào...”

Bỗng nhiên, phụ cận nhảy ra hai ba con sài lang bị ma hóa, trên lưng là hai ba thân ảnh cao lớn, tà khí lạnh buốt.

- Sài lang ma hóa, thành viên Cốt Ma Cung!

Trong lòng Trần Vũ có chút rét lạnh.

Loại sài lang ma hóa này là một loại tọa kỵ thông dụng của thành viên chính thức trong Cốt Ma Cung.

Trong chiến dịch Bắc Sơn Linh Viên, hắn đã từng nhìn thấy loại tọa kỵ này.

- Trần sư đệ, ngươi là lĩnh đội, phải làm sao bây giờ...

Trong lòng Phương Hạo Phi có chút rét run.

Lúc này, đội hình của địch nhân hoàn toàn vượt xa đội hình phe mình.

Chỉ riêng tên lão giả áo bào đen Luyện Tạng kỳ đỉnh phong có khí tức đáng sợ tiếp cận Hóa Khí cảnh kia là đủ nuốt gọn ba người bọn họ rồi.

Cấp bậc này, thường thường phải có một hai chân truyền liên thủ thì mới có phần thắng.

Ba tên kỵ sĩ cưỡi sài lang ma hóa, nhìn nội tức phun trào trên người có thể thấy được: một Luyện Tạng hậu kỳ, hai Luyện Tạng trung kỳ, dưới tình huống bình thường cũng có thể ứng phó hai ba tên đệ tử nội môn.

Bên cạnh đó, bên phía Yến Hồng là ba tên Luyện Tạng kỳ, cho dù thực lực tương đối yếu kém nhưng bọn họ cũng không chịu nổi nhiều người vây công, xung quanh thậm chí còn một đám hắc y nhân Thông Mạch kỳ.

- Làm sao bây giờ? Địch nhiều ta ít, tất nhiên là chạy trốn rồi.

Trần Vũ trừng mắt nhìn hắn.

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng trong bàn tay Trần Vũ lại xuất hiện một viên Âm Hỏa Châu. Dưới tình huống này, ưu thế của không gian tinh thể màu bạc liền hiển lộ rõ ràng.

Nếu thông qua túi trữ vật, sẽ phải làm động tác đưa tay mò vào túi.

Mà không gian tinh thể màu bạc thì Trần Vũ chỉ cần động ý niệm một cái là vật phẩm sẽ tự đưa đến trong tay mình, thậm chí là ở những vị trí khác trên thân thể.

Nếu dùng tốt viên Âm Hỏa Châu này, diệt sát một đám Luyện Tạng kỳ, thậm chí đánh chết tên Luyện Tạng kỳ đỉnh phong cũng không phải là không thể.

- Bắn cho ta!

Yến Hồng đứng trên cao, cười lạnh một tiếng.

“Vù... Vù... Vù...”

Khu vực phụ cận bỗng nhiên tràn ra một đám nỏ thủ, lần lượt bắn ra mấy chục mũi Phá Giáp tiễn, bức thẳng tới ba người Trần Vũ.

Loại Phá Giáp tiễn này, Trần Vũ đã từng ứng phó một lần, có tác dụng rất lớn với Thông Mạch kỳ.

Nếu số lượng nhiều, thậm chí có thể áp chế Luyện Tạng kỳ nhất định, cần phải tiêu hao nội tức để đối kháng.

“Keng... Keng... Keng...”

Trần Vũ, Mục Tuyết Tình và Phương Hạo Phi đưa lưng về phía nhau, trong tay vung vẩy đao kiếm, đánh bật toàn bộ Phá Giáp tiễn bay tới.

Trên mặt Yến Hồng lộ ra một tia ý lạnh.

Hắn đương nhiên không trông cậy những thứ Phá Giáp tiễn này có thể vây giết được đệ tử nội môn, chỉ cần tạo thành áp chế nhất định, ngăn trở bọn họ đột phá là đã thành công rồi.

- Ta đếm ngược ba tiếng, các ngươi cùng ta đột phá vòng vây.

Trần Vũ thấp giọng nói.

- 3!

Trần Vũ vừa thốt ra chữ đầu tiên, ngay cả lão giả áo đen và đám người Yến Hồng đứng ngoài xa cũng có thể nghe thấy.

Ngay cả hai người Mục Tuyết Tình cũng cảm thấy quái dị.

- 2!

Vừa dứt lời, dị biến bỗng nhiên phát sinh.

- A...

Một tiếng hét thảm vang lên, Yến Hồng đứng trên cao đột nhiên ngã trên mặt đất.

Chỉ thấy trên đầu hắn xuất hiện một cái lỗ máu bằng đầu ngón tay cái.

Một màn này khiến bên phía Yến Gia Bảo lập tức hỗn loạn, hai tên tộc lão Luyện Tạng kỳ đều hoảng sợ thất sắc.

Thế công của đám nỏ thủ cũng lập tức ngừng lại.

Những hắc y nhân vây quanh tiểu viện đều là tinh anh do Yến Hồng bí mật bồi dưỡng. Nay Yến Hồng vừa chết, bọn hắn lập tức như rắn mất đầu.

- Xông!

Trần Vũ khẽ quát một tiếng, nhân cơ hội này dẫn theo Phương Hạo Phi và Mục Tuyết Tình đột phá vòng vây.

- Kẻ nào cản ta thì kẻ đó chết!

Trần Vũ cầm Huyền Trọng kiếm trong tay, múa lên một màn kiếm cương như gió, mắt thường chỉ nhìn thấy một mảnh cương phong và kiếm ảnh hư hư thực thực.

- A a a...

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng, bốn năm tên hắc y nhân Thông Mạch kỳ ở phía trước lập tức bị nghiền nát, huyết nhục bắn tung tóe.

Bây giờ, kiếm pháp của Trần Vũ đã siêu việt Thiết Cương Kiếm, dung nhập vào Khinh Trọng ý cảnh của mình, thuần thục thi triển ra “Khinh Trọng kiếm pháp”.

Thoạt nhìn một kiếm vạch ra hời hợt, thế nhưng đây lại là kiếm chiêu phạm vi, chớp mắt đã dấy lên một trận kiếm cương lốc xoáy.

Một kiếm này trực tiếp diệt sát bốn năm tên Thông Mạch kỳ, khiến cho hai phe địch ta đều kinh hãi giật mình.

Rất nhanh, ba người Trần Vũ đã nhảy ra khỏi tiểu viện, đột phá vòng vây của đám hắc y nhân.

Dễ dàng đột phá vòng vậy như vậy, cũng là bởi vì Yến Hồng đột nhiên mất mạn khiến cho đám người Yến Gia Bảo như rắn mất đầu, ngay cả hai vị tộc lão Yến Gia Bảo cũng hoảng hồn chưa tỉnh lại.

- Ha ha! Không hổ là lĩnh đội...

Phương Hạo Phi kêu to một tiếng thống khoái.

Sau khi ba người đột phá vòng vây, lại bị một tên nam tử Luyện Tạng hậu kỳ cưỡi sài lang ma hóa quấn lấy.

- Muốn chạy?

Lão giả áo đen lộ vẻ châm chọc, không nhanh không chậm, vẫn đứng trên phi cầm truy kích ba người Trần Vũ từ trên không trung.

Những địch nhân còn lại, Trần Vũ đều không để trong lòng, duy nhất chỉ có lão giả áo đen là khiến cho Trần Vũ cảm thấy uy hiếp, thậm chí còn vượt qua thiếu niên tóc tím của Cốt Ma Cung đã từng giao thủ.

- Chạy không thoát, bọn họ có phi cầm và tọa kỵ.

Mục Tuyết Tình khẽ cau mày.

Đúng lúc này, hướng ba người chạy trốn lại nghênh đón hai tên kỵ sĩ sài lang ma hóa và ba tên cao thủ Luyện Tạng kỳ thế tục là hai lão giả và một lão phụ.

- Ba tên này là người của hai nhà Ngô, Lâm ở gần đây, lúc ta tra xét đã từng nhìn thấy.

Phương Hạo Phi liếc mắt liền nhận ra.

Ngay lập tức, ba người Trần Vũ đều bị địch nhân trước sau chặn đường.

- Quả nhiên vẫn trốn không thoát.

Trần Vũ cảm khái.

Côn trùng của hắn chui trong mặt đất phụ cận, sớm đã phát hiện vấn đề.

Nếu một mình Trần Vũ chạy trốn thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì Đồng Tượng công của hắn đã đạt tới xương đồng tiểu thành, dưới Hóa Khí cảnh hầu như khó có người có thể uy hiếp được hắn.

Thế nhưng hắn lại không thể vứt bỏ Mục Tuyết Tình và Phương Hạo Phi, mặc kệ không để ý được.

“Vù... Vù...”

Ba người Trần Vũ hạ xuống trên một sườn núi, xung quanh có ít cây rừng phức tạp, có thể suy yếu được ưu thế của tọa kỵ và phi cầm.

- Chỉ có thể đánh một trận thôi.

Huyền Trọng kiếm trong tay Trần Vũ đột nhiên xoay vòng, giống như một sợi lông hồng nhảy múa, quét về phía tên kỵ sĩ sài lang Luyện Tạng hậu kỳ đuổi sát sau lưng.

“Keng...”

Tên nam tử Luyện Tạng hậu kỳ biến sắc, trường kiếm trong tay thiếu chút nữa bay đi, hổ khẩu vỡ ra, máu chảy dầm dề.

Khó có thể tưởng tượng nổi một kiếm nhẹ nhàng như gió lại bộc phát ra lực lượng kinh khủng như thế.

“Phịch...”

Thân hình của hắn bị một kiếm đẩy lui ra ngoài, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu.

Người này tránh được một kiếp nhưng tọa kỵ của hắn là sài lang ma hóa thì rú thảm, bị một kiếm của Trần Vũ đảo qua, gục trong vũng máu.

- Không tệ.

Trần Vũ có chút bất ngờ, người này phản ứng cực nhanh, thực lực không tầm thường, bị Khinh Trọng kiếm pháp của hắn bất ngờ vòng lại chém, vẫn kịp thời giảm bớt lực rồi nhanh chóng thối lui.

Thực lực của đối phương, e rằng cũng không kém hơn thiếu niên tóc tím từng đối chiến ở Bắc Sơn Linh Viên quá nhiều.

- Trịnh lĩnh đội, ngươi không sao chứ...

Hai tên kỵ sĩ sài lang ma hóa lập tức đỡ lấy nam tử bị đẩy lui.

Một kiếm của Trần Vũ đẩy lùi “Trịnh lĩnh đội”, nghiền nát sài lang ma hóa, khiến đám người còn lại của Cốt Ma Cung đều lộ ra một tia kinh ngạc.

Ngay cả lão giả áo đen cũng không khỏi đưa mắt nhìn kỹ Trần Vũ.

“Vù... Vù... Vù...”

Lúc này, tổng cộng năm tên kỵ sĩ sài lang của Cốt Ma Cung, cộng thêm lão giả áo đen và vài tên cao thủ Luyện Tạng kỳ thế tục, đã hoàn toàn bao vây ba người Trần Vũ.

- Trần sư đệ, Mục sư muội, là ta hại các ngươi...

Phương Hạo Phi cay đắng nói.

Tình thế hiện nay, đừng nói toàn thân rút lui, ngay cả chạy cầu sinh cũng rất khó.

- Vũ ca, chúng ta có thể chết cùng nhau ở nơi này không?

Gương mặt Mục Tuyết Tình có chút tái nhợt, ngóng nhìn thân ảnh cương nghị cao ngất bên cạnh, trong lòng lặng lẽ lên tiếng.

Trong ba người, chỉ có Trần Vũ là vẫn trấn định, không hề có một tia bối rối nào.

- Chậc chậc, không ít người nha...

Trần Vũ mỉm cười một tiếng, nhìn tám chín tên cường giả Luyện Tạng kỳ vây quanh, bên ngoài còn có một đám hắc y nhân Thông Mạch kỳ và hai gã tộc lão Luyện Tạng kỳ có chút thất thố của Yến Gia Bảo.

Hắn thầm nghĩ, bản thân ném xuống một viên Âm Hỏa Châu này, không biết có thể diệt được bao nhiêu người?

Ngay lúc Trần Vũ còn đang cân nhắc có nên lãng phí viên Âm Hỏa Châu còn sót lại này hay không thì phía sau chợt xuất hiện rối loạn.

- A a...

Vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến, nhân thủ Thông Mạch kỳ của mấy nhà Yến Gia Bảo, Lâm gia và Ngô gia lần lượt ngã xuống đất.

“Vù... Vù... Vù...”

Chỉ thấy bốn năm bóng người, nam có nữ có đang giết tới phía bên này.

Người cầm đầu là một trung niên cường tráng, tay cầm trường thương, bổ ra một trận kình khí thương ảnh lạnh lẽo, nháy mắt đã chém ngã ba bốn tên hắc y nhân Thông Mạch kỳ.

- Bùi sư huynh!

Phương Hạo Phi kinh ngạc thốt lên.

- Đồng Ngọc Linh...

Trần Vũ cũng cảm thấy bất ngờ, phát hiện một thiếu nữ xinh đẹp ở trong đó.

Đám người Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh đều ở khu vực gần đây, phụ trách điều tra thanh lý nanh vuốt của Cốt Ma Cung.

Nhìn kỹ lại, bao gồm Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh, tổng cộng có năm tên Luyện Tạng kỳ, đều là thành viên của Vân Nhạc môn.

Ba người khác gồm hai Luyện Tạng sơ kỳ, một Luyện Tạng trung kỳ. Tổng thể thực lực tạm ổn, ngược lại cũng là một nhóm trợ lực không tầm thường.

Chẳng qua, Trần Vũ vẫn có chút nghi hoặc: tại sao đám người Bùi sư huynh và Đồng Ngọc Linh có thể kịp thời chạy tới như vậy.

- Hắc hắc, còn may ta cơ trí, lúc dò xét hai nhà Ngô Lâm phát hiện được manh mối, liền liên hệ cho cứ điểm thế tục của Vân Nhạc môn ở gần đây, lưu lại tin tức cho đám người Bùi sư huynh.

Phương Hạo Phi đắc ý nói.

Trong lòng hắn thầm mắng: “Mẹ nó tên lĩnh đội này, cả ngày không quản chuyện gì, lão tử cũng chỉ có thể mưu cầu lối ra khác.”

- Thì ra là vậy.

Trần Vũ vui vẻ gật đầu, trong lòng thầm thở phào: “Cuối cùng cũng không cần vì một tên ngốc mà lãng phí viên Âm Hỏa Châu còn lại.”

- Ha ha... Một Yến Gia Bảo nho nhỏ, vậy mà có thể kinh động tới “Càn chấp sự” của Cốt Ma Cung. Các hạ hẳn là người phụ trách “Bắc Vân sáu quận” của Cốt Ma Cung phải không?

Bùi sư huynh cười dài, cất bước đi đến gần bên này.

Hắn và Đồng Ngọc Linh cùng những cao thủ Luyện Tạng kỳ liên thủ giết tới, đám người Luyện Tạng kỳ của Yến Gia Bảo và hai nhà Ngô Lâm đều không thể cản nổi.

- A...

Ngay tại chỗ, một lão giả Luyện Tạng kỳ của hai nhà Ngô Lâm đã bị một thương của Bùi sư huynh đánh bay.