Zannanzađứng trên tường thành Hattusa, phóng tầm mắt của anh về phía đường chân trời rộng mở, anh chống tay lên tường thành, để mặc cho những cơn gió thổi tung mái tóc của anh ra sau. Kail đứng bên cạnh anh, hai anh cứ trầm mặc để dòng suy nghĩ tự trôi đi: “Hai năm rồi em chưa về lại Hattusa phải không?” Bất chợt Kail hỏi anh.

Anh không nhìn Kail, nhưng vẫn trả lời: “Kể từ khi em nhận trách nhiệm cai quản Kizzwatna, em đã chưa hề đặt chân trở về Hattusa lần nào. Nơi này vẫn không hề thay đổi nhỉ, cứ như ngày em còn ở đây.” Hattusa trong mắt anh không hề thay đổi, có hay chăng. . . sự thay đổi đến từ bản thân anh. “Phải mọi thứ chẳng thay đổi là mấy, nhưng thật ra đã có rất nhiều thứ đã đổi thay.” Kail tiếp lời anh.

“Kail, anh biết em không hề giỏi trong việc đoán ý người khác mà, đừng trêu chọc em nữa có được hay không? Thật ra đã có chuyện gì vậy?” Zannanza xoay lưng lại, dựa người vào tường thành, nhìn thẳng vào mắt Kail. Kail chậm rãi nói, từng lời rất rõ ràng: “Năng lực của Inari, vượt ngoài sự kiểm soát của cô bé, em cũng biết nếu cứ tiếp tục sử dụng năng lực đáng sợ đó, thì đến một lúc nào đấy, Inari sẽ không chịu nổi mà. . .”

Zannanza hiểu những gì Kail không thể nói hết, phép màu kỳ diệu được đánh đổi bằng chínhsự sống của người điều khiển nó. Sức mạnh ấy vừa là món quà, cũng vừa là lời nguyền đáng sợ nhất đối với nàng. Nỗi lo lắng của Kail càng đậm dần khi mà Inari bỏ ngoài tai toàn bộ lời nói của người khác, vẫncứ tiếp tục sử dụng ma pháp với tần suất liên tục. Trước giờ nàng rất nghe lời nhưng duy nhất chỉ có việc này là nàng nhất quyết không chịu nhượng bộ.

“Anh muốn em làm gì?” Zannanza hỏi anh, anh biết dứt khoát sẽ hỏi như vậy, và anh cũng đã có sẵn câu trả lời: “Hãy thuyết phục Inari như cách em vẫn thường hay làm, em hiểu Inari rất rõ, ta tin em sẽ làm được.” Zannanza cau mày lại: “Thuyết phục Inari ? Nhưng em phải thuyết phục nàng về điều gì đây, nếu như nói nàng hãy ngừng sử dụng ma pháp lại, Inari sẽ nghe lời em chăng? Nếu có hiệu quả, từ mười năm trước vốn đã thành công rồi.”

Kail chậm rãi lấy một lá thư từ trong tay áo ra đưa cho Zannanza, anh khó hiểu đón lấy rồi mở ra . . . Những gì viết trong thư khiến anh hoàn toàn kinh ngạc, thì ra đây mới chính là lý do phụ vương hạ lệnh cho Inari rời khỏi Ai Cập. “Inari. . . tình trạng đã xấu đến mức này rồi sao? . . ” Lời anh nói ra chứa đựng nỗi kinh hoàng không hề nhỏ, Inari. . . hình ảnh của nàng cứ như mờ dần rồi tan biến không giấu vết. . .

Ngày Inari trở về Hattusa, việc đầu tiên nàng làm đó chính là vào cung diện kiến quốcvương ngay lập tức. Nhiệm vụ duy nhất của nàng chỉ là đưa hai lá thư mà Nerasofiti đã viết đến cho ngài, sau đó nàng lại phóng ngựa điên cuồng quay về phủ tam hoàng tử.

Nội dung lá thư nói gì nàng không hề biết và cũng không muốn biết, nhưng hai láthư ấy, một bức gửi đến cho quốc vương, còn. . . bức thư còn lại gửi đến Kail. Bức thư được Nerasofiti cân nhắc rất nhiều lần trước khi đặt bút viết nó. Bà đã viết. . .:

“Chào con, Kail. Có lẽ giờ phút này Inari đã kể cho con nghe những gì con bé biết về ta rồi phải không? Ta nghĩ rằng chắc con sẽ ngạc nhiên lắm, khi biết được sự tồn tại của ta trên thế gian này.

Tạm thời bỏ qua màn chào hỏi dông dài, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, con có biết Inari sở hữu hai năng lực kỳ diệu “lời tiên tri” và “chữa lành” hay không? Con xem kìa, ta lại đãng trí rồi, con bé yêu thương con như vậy không lý nào lại không nói cho con biết.

Nhưng có những điều mà ngay cả Inari cũng không hiểu hết về sức mạnh của mình, ta cũng có hai năng lực đó như con bé. Lẽ dĩ nhiên con bé còn mạnh hơn ta về mặt này, tuy vậy sức mạnh càng lớn thì cái giá phải trả cũng rất đắt. Khi con bé đến Ai Cập tìm ta, ta đã vô cùng sợ hãi, quầng sáng chói lòa tỏa ra con bé càng rực rỡ bao nhiêu. . . thì ta lại lo sợ bấy nhiêu.

Đối với những kẻ như chúng ta, việc đi ngược lại với tạo hóa, nhìn thấu tương lai và kéo người chết về với sự sống đã là một chuyện nguy hiểm. Chắc chắn sẽ phải trả giá đúng với những gì chúng ta đã làm, quầng hào quang quanh người càng phát sáng, chứng tỏ thời gian sự sống của kẻ đó càng bị rút cạn nhanh hơn bao giờ hết,

Theo ta được biết, Inari được mệnh danh là nữ thần ánh sáng Cahya, việc con phải làm chính là ngăn con bé sử dụng “chữa lành” vào mỗi ngày trăng tròn hàng tháng. Con cũng là một pháp sư, ta tin nếu con thực sự muốn thì cho dù Inari có kiên quyết đến đâu, con bé cũng sẽ phải đầu hàng. Bao nhiêu năm qua con đã để mặc cho nó phung phí từng hơi thở quý giá như vậy là đủ rồi.

Ta sống đủ lâu để tìm ra cách tự kéo dài tuổi thọ bị bào mòn của mình, một là thông qua việc chữa lành, ta có thể mang đến mạng sống cho ai đó nhưng cũng có thể lấy sự sống ấy đi một cách dễ dàng. Lấy mạng sống của kẻ khác để bù vào khoảng thời gian bị mất của bản thân, có lẽ là một việc hết sức tàn nhẫn. Nhưng nếu lợi dụng đúng mục đích của khả năng này, Inari sẽ chỉ lấy mạng những kẻ đáng phải chết mà thôi, như những tên tử tù hay tướng cướp chẳng hạn. . .

May mắn thay trước khi con bé đến Ai Cập, nó đã thiêu chết một toán cướp sa mạc, chính việc đó đã bù đắp phần nào sức khỏe của con bé. Việc này ngay cả Inari cũng không biết, sự sống thông qua ngọn lửa Inari tạo ra, bị đốt cháy đến tận cùng, thiêu hủy những thứ không sạch sẽ trả lại sự tinh khiết vốn có. Inari lại vô tình hấp thụ sự thuần khiết ấy, thế vào những chỗ bị bào mòn, đó là lần đầu tiên con bé giết người.

Chỉ vì toán cướp đã sát hại cả đoàn thương buôn hộ tống con bé đến Ai Cập, sự thù hận đã thúc đẩy con bé dẫn đến quyết định trên. Vì thế con đừng trách Inari! Nếu con là nó, chắc là con cũng sẽ hành xử như vậy, nhưng theo cách của con, áp giải chúng về và xử tử hình công khai. Inari thì làm theo cách của mình, để chúng nếm trải nỗi đau đớn bị giày vò đến chết.

Cách thứ hai, ít tàn nhẫn hơn cách ở trên rất nhiều, chính là phong ấn năng lực của con bé lại, không sử dụng sẽ không phải trả giá. Nếu như phong ấn sức mạnh lại rồi, thì ngay cả ma pháp bình thường như điều khiển lửa con bé cũng sẽ không thể dùng được nữa. Ta đang lo lắng liệu con bé có chấp nhận để cho sức mạnh bản thân bị phong ấn hay không? Những điều cần nói ta đã nói hết, việc còn lại ta trông cậy vào con, vì ta biết nhất định nhất định con sẽ có cách thuyết phục con bé.

Về riêng phần con, Kail, mỗi quyết định trong việc làm của con đều cần phải thận trọng, ta không lo lắng cho con nhiều như Inari, vì ta biết đứa cháu này của ta rất giống Hinti. Đứa con gái khôn ngoan, hiểu biết và vô cùng khéo léo luôn khiến ta tự hào nhất, con trai của Hinti chắc chắn cũng giống như mẫu thân của nó, sẽ luôn làm Nerasofiti tự hào nhất.

Chào con, Kail, yêu con rất nhiều và hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ được gặp nhau.

Nerasofiti.’’

“Trong hai cách ở trên em nghĩ chắc anh cũng thấy Inari sẽ không chấp nhận bất kỳ phương án nào cả, có phải vậy hay khong?” Zannanza gấp lá thư lại trả nó cho Kail, anh nhận lấy lá thư từ tay em trai mình. Hàng chân mày khẽ cau lại, nếu bắt Inari lấy đi mạng sống của kẻ khác để kéo dài sự sống cho chính bản thân mình, thì chắc chắn nàng sẽ không đồng ý. Ma pháp đã gắn liền là một phần của chính cô bé, nàng cũng sẽ không dễ dàng mà từ bỏ sức mạnh ấy đâu.

Nhưng trong tình huống hiện tại để nàng được sống tiếp thì cách lựa chọn đơn giản nhất chính là phong ấn sức mạnh của Inari. “Phong ấn sức mạnh của Inari, nếu em thuyết phục không được,. . . chính tay ta sẽ tự mình khuất phục cô bé.” Trong mắt Kail lóe lên tia sáng kỳ lạ, anh siết chặt bàn tay mình lại, dù có thế nào. . . dù cho nàng có ghét anh ra sao. . . nhất định anh phải để nàng tiếp tục sống.

“Inari sẽ không hận anh đâu, em tin chắc là như vậy, cô bé rất hiểu chuyện, trước tiên hãy để em thử nói chuyện trước đã, em nghĩ sẽ được thôi.” Zannanza nhìn cảm xúc thay đổi liên tục trên mặt Kail, anh cũng phần nào đoán ra được những suy nghĩ trong lòng anh ấy. Inari. . . thật sự em rất quan trọng đối với hoàng huynh. . . con tim anh khẽ thắt lại, chôn vùi thứ tình cảm kia xuống tận đáy lòng mình. . .

***

Ilvani đang sắp xếp lại các văn kiện trên bàn, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, anh xoay người lại, người đang gõ cửa lại là Inari. Anh đặt chồng văn kiện sang một bên, nhìn về phía nàng: “Công chúa, người có gì thắc mắc cho bài học ban sáng sao?”

Inari bước lại gần chỗ anh, khẽ nhấc một trong số những công văn trên bàn xuống: “Ilvani, trực giác của em đang muốn hỏi, anh muốn làm gì vậy?”, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi. Ilvani không chỉ là một thuộc hạ trung thành, một vị quân sư tài giỏi, mà anh còn là người bạn thân thiết lớn lên bên Kail, và quan trọng nhất Ilvani chính là anh họ của hai người. Những mối quan hệ rắc rối này gắn chặt với nhau gần như không thể tách rời được, vì đã gắn bó quá sâu sắc, chỉ cần một ánh mắt là Inari đã có thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì và ngược lại.

“Người có biết lá thư người mang về từ Ai Cập, có nội dung như thế nào không?” Ilvani tiếp tục công việc đang giang dở, phân loại các thứ giấy tờ. Nàng lắc đầu không biết, nhưng lá thư ấy thì có liên quan gì đến Ilvani, anh liếc mắt nhìn thấy cái lắc đầu của nàng. Sắc mặt không hề thay đổi, anh nói cho nàng nghe tất cả, đến cuối cùng khi mà câu chuyện đã hết và khuôn mặt của Inari đã trở nên xanh xao.

Anh mới bước lại đối mặt với nàng, nâng khuôn mặt của nàng lên: “Inari, người không chỉ là công chúa của Hittite, mà còn là người con gái duy nhất ta muốn nhìn thấy trong vai trò chính phi của điện hạ Kail, những kỳ vọng ta đặt vào người rất lớn. Có thể hiện ta giờ người chưa hiểu rõ được trách nhiệm và vai trò của mình đối với đất nước này, nhưng ta tin chắc giữa hai sự lựa chọn đó, người sẽ chọn giải pháp tốt nhất cho tất cả.”

Inari hoàn hồn lại, nàng quay mặt đi tránh né bàn tay của Ilvani, đôi môi dưới bị cắn đến mức bật máu, nàng khẽ cúi đầu: “Ilvani, anh có bao giờ nghĩ đến việc em muốn gì không?” Câu hỏi của nàng làm anh khựng lại, anh khó hiểu nhìn nàng, chỉ có thể thấy được bờ vai nhỏ bé của nàng đang khẽ rung lên từng đợt: “Inari. . .?!?”

Nàng ngẩng mặt lên, cái nhìn đáng sợ đến mức dường như anh không dám nhìn thẳng vào nàng: “Anh luôn đặt lợi ích của hoàng huynh lên hàng đầu, em biết lý do anh làm vậy, anh không hề sai. Nhưng mà, Ilvani, anh cũng là anh trai của em kia mà, tại sao anh luôn cứ muốn gán ghép vị trí chính phi của Kail cho em. Em không cần vị trí đó, thứ em cần là những điều giản dị hơn nhiều, Ilvani. . .”

Nói đến đây, bỗng nhiên từng hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má của nàng, chúng trào ra từ đôi mắt xanh biếc, đong đầy những sự đau thương. . “Anh biết em sử dụng năng lực chữa lành vào mỗi đêm trăng tròn hàng tháng, anh biết mục đích em làm vậy chỉ để cứu những người ngoài kia khỏi cái chết. Nhưng tại sao bây giờ em lại được xưng tụng là nữ thần ánh sáng Cahya? Cũng phải nhờ vào công lao của anh, Ilvani, tạo dựng danh tiếng cho Kail trong lòng dân chúng, thật sự không dễ dàng chút nào phải không?”

“Bây giờ anh còn muốn em lấy đi tính mạng của người khác chỉ để kéo dài sự sống cho chính mình, để em có thể tiếp tục sử dụng ma pháp kỳ diệu ấy giúp đỡ Kail trong mọi việc. Đó mới là sự lựa chọn tốt cho tất cả như anh đã nói! Em biết chứ, em biết anh đã dành hết tâm huyết cả đời để phục vụ Kail, lý tưởng về giấc mơ xây dựng một đế quốc hùng mạnh không còn sự bất công kia là điều mà anh và Kail luôn ấp ủ. Nhưng mà. . . em xin anh. . . hãy dừng lại đi. . . làm ơn. . .em không muốn trở thành thứ công cụ bị người khác điều khiển. . . anh cũng là anh trai của em kia mà Ilvani.. . ”

Lần đầu tiên Inari khóc trước mặt anh như vậy và cũng là lần đầu tiên nàng cầu xin anh dừng lại. Inari bước ra khỏi căn phòng mà không hề quay đầu lại, để mặc cho Ilvani chết lặng chỗ đó. Bàn tay của anh siết thật chặt, nàng có biết. . . mỗi khi nàng trốn khỏi phủ để đến thần điện, anh đã luôn theo dõi nàng từ xa hay không. . .mỗi lần nàng sử dụng năng lực đó. . . anh lại nơm nớp lo sợ nàng sẽ không chịu được… Anh chưa từng cố ngăn nàng ư? Ngay cả điện hạ còn không thuyết phục được nàng, thì làm sao anh lại có thể làm được đây.

Phải! Chính anh đã lợi dụng điều này để gán cho nàng danh hiệu nữ thần Cahya, cũng như đồng thời tuyên bố cho mọi người biết, ở bên Kail có sự trợ giúp của một vị thần. Giấc mơ về đế quốc ấy chính là lý tưởng sống còn của anh, . . . nhưng mà . . . điều anh luôn tâm niệm trong lòng. . . nhất định phải mang đến những thứ tốt đẹp nhất trao vào tay nàng. Như vị trí chính phi của điện hạ, sẽ là chỗ ngồi xứng đáng để nàng phát huy hết những gì mình đã có.

Có lẽ nàng không hề biết, năm nàng sáu tuổi, tham gia trong chuyến đi săn hoàng gia mùa hè năm đó. Cô bé con chưa thể cưỡi ngựa vững, bị bắt ở lại lán trại với nhũ mẫu của mình, nàng buồn bả ngồi thu mình trong góc. Chính anh đã bế nàng trên tay, len lén đưa nàng ra khỏi khu lều, dẫn nàng đi dạo dọc bìa rừng phía đông. Khi ấy, có một chú thỏ vô tình nhảy qua trước mặt nàng, cô bé con thích thú nhấc tà váy đuổi theo sau. Chỉ có điều bị anh nhanh tay giữ lại, vẻ mặt thất vọng của nàng lúc đó làm anh không thể giữ bộ mặt lạnh lùng được nữa.

Anh lặng lẽ đưa nàng về lán trại giao cho nhũ mẫu, rồi một mình tiến vào cánh rừng lúc nãy, trên tay mang theo chiếc bẫy thú. Nàng có thể bị thương nếu đuổi theo con thỏ ấy, vậy thì anh sẽ bắt nó về cho nàng là được. Với một tên thư sinh chỉ quen cầm bút đến cả trói gà cũng không chặt như anh, việc săn bắt một con vật có lẽ là quá sức. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn bắt được, cầm con thỏ trong tay anh mỉm cười, lau vội những vệt đất bám bẩn trên người, anh cũng nhanh chân trở về khu trại.

Vừa ra khỏi bìa rừng, anh đã trông thấy nàng và Tito đang chơi đùa trên bãi cỏ trước khu trại, xung quanh nàng nhũ mẫu và các nữ hầu đang đứng trông nom. Anh vui vẻ xách chiếc lồng đựng con thỏ đi về phía ấy, nhưng chưa đi được bao xa, thì vó ngựa đã vang lên dồn dập, đoàn đi săn của quốc vương đã trở về. Điện hạ Kail và hoàng tử Zannanza mặc kệ tất cả, phóng ngựa bay đến chỗ nàng, họ nhảy xuống đất cùng lúc, hào hứng đưa cho Inari món quà từ chuyến đi săn.

Những con thỏ trắng muốt xinh đẹp không có đến một vết bẩn nào trên người, đang ngoan ngoãn gặm cà rốt trong chiếc lồng nhỏ. Inari đón lấy chiếc lồng thỏ, tiếng cười vui vẻ ngân nga vang vọng trong không gian rộng lớn.

Ilvani cúi đầu nhìn con thỏ trên tay mình, chỉ là một con thỏ hoang dại với bộ lông xám ngắt tẻ nhạt, còn lấm đầy bùn đất. . . Anh mỉm cười chua chát. . . từ từ mở chiếc lồng thả con thỏ đi. . .