Có lẽ tưởng tượng quá nhiều, Phan Lôi vừa trông thấy Chung Phỉ Phỉ đã nghĩ ngay Chung Phỉ Phỉ muốn giết người giệt khẩu.

Cảnh giác lui về sau một bước, lại phát hiện Chung Phỉ Phỉ không ngang ngược như ngày thường.

Trên mặt cô ta thậm chí có thêm mấy phần chân thành và buồn trách.

"Phan Lôi, tôi muốn nói chuyện với cô, có được không?"

Phan Lôi trăm ngàn lần không muốn, dán sát vào tường, "Hôm nay muộn vậy, tôi muốn về nghỉ ngơi."

"Không mất nhiều thời gian của cô đâu." Dừng một chút, thấy Phan Lôi còn do dự, Chung Phỉ Phỉ nói thẳng mục đích của mình.

"Tôi biết cô nhìn thấy, mọi người đều là người thông minh, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi, chứ không có ác ý gì."

Phan Lôi cẩn thận suy nghĩ, Chung Phỉ Phỉ cũng không có gan làm gì cô, nơi này dù sao cũng là địa bàn nhà họ Lục, thế là gật đầu.

Nhưng cô không muốn đi tới nơi quá xa, "Chúng ta đến căn phòng cách vách nói chuyện, được không?"

"Cả tòa nhà này đều cúp điện." Chung Phỉ Phỉ nhìn cô, "Xuống lầu dưới đi, chỗ này phải mất một thời gian sửa chữa nữa, vả lại… chẳng phải cô rất sợ tối à?"

Phan Lôi cũng không muốn ở lại căn phòng tối đen như mực, bèn theo Chung Phỉ Phỉ sang cao ốc bên cạnh.

"Muốn ăn chút gì không?"

Phan Lôi lắc đầu, trước khi đi Lục Chung có đặt cho cô rất nhiều đồ ăn, giờ cô rất no.

Hơn nữa cô không muốn ăn bất kì thứ gì Chung Phỉ Phỉ đưa.

Chung Phỉ Phỉ cũng không miễn cưỡng… vừa vào phòng bèn cởi áo khoác.

"Tôi đi rót ly nước, cô muốn uống không?"

"Cám ơn, không cần."

Chung Phỉ Phỉ vẫn rót ly nước cho Phan Lôi, sau khi ngồi vào chỗ của mình, cô ta uống một hớp trước tiên, ổn định hô hấp, mới chậm rãi mở miệng: "Tôi biết giờ trong lòng cô rất khinh bỉ tôi, thực ra, cô vẫn luôn coi thường tôi, tôi biết."

Điều này cũng không phải… Phan Lôi lẩm bẩm trong lòng.

Trước kia Chung Phỉ Phỉ và cuộc sống cô không có bất cứ liên quan nào, do đó mặc kệ cô ta làm gì đều không liên quan tới cô.

Ở mức độ nào đó mà nói, Phan Lôi cô cũng là một người phụ nữ ích kỉ tuyệt tình.

Người không liên quan đến mình, tại sao phải quan tâm nhiều.

Chung Phỉ Phỉ cười cười, đối với sự im lặng không để ý của Phan Lôi, coi như không thấy, "Bất quá cũng chẳng sao, trước kia tôi cũng nói rồi. Tôi không muốn cuộc sống cơ cực, cho nên chỉ cần tìm được cách, tôi sẽ bất chấp trèo lên..."

Phan Lôi vẫn chưa nói lời nào, chỉ vuốt ly thủy tinh, cuối cùng sự im lặng trở nên hơi lúng túng, cô khẽ giơ ly nước lên uống một hớp.

"Tôi cũng không biết tại sao đi đến bước đường đó với Lục Tự, chắc do dục vọng..." Chung Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn Phan Lôi, nụ cười có chút nhẹ nhàng, có chút bất đắc dĩ, "Phan Lôi, hôm nay tôi tìm cô là muốn xin cô, giúp tôi giữ bí mật này...."

Nói sớm không được à?

Pha Lôi âm thầm châm chọc.

Cô vốn không có ý định tố giác, thậm chí quyết định mở một mắt nhắm một mắt.

Dù sao hiện tại ở nhà họ Lục hai người họ đang thành công nhất mà, cho dù cô có nói thật, chắc gì Lục Thanh Dương tin.

"Tôi không thấy gì hết."

Phan Lôi thở dài một hơi, "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn sống thật tốt với Lục Chung, những chuyện khác không liên can gì tới tôi."

Phan Lôi tự giác nói rõ quan điểm của mình, song Chung Phỉ Phỉ rõ ràng không tin, nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

Phan Lôi cũng lười phí lời với cô ta.

"Tôi phải về rồi, Lục Chung đang chờ tôi."

“Khoan đã…" Chung Phỉ Phỉ đứng dậy, ngăn cản cô, "Dựa vào cái gì tôi phải tin cô?"

Phan Lôi híp mắt ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Chung Phỉ Phỉ, "Cô có ý gì?"

Nỗi lo âu và yếu thế trên khuôn mặt người phụ nữ trước đó hoàn toàn biến mất, cô ta nhếch môi, trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ lộ ra nụ cười vô cùng mê hoặc, nhưng Phan Lôi lại cảm thấy có chút không đúng.

"Cô…" Cả người thoáng mềm nhũn, hơi nóng bức, Phan Lôi đứng không vững chậm rãi trượt xuống.

Chung Phỉ Phỉ từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Bí mật, phải trao đổi, mới có thể bảo vệ. Phan Lôi, cô hiểu không?"

Phan Lôi không hiểu.

Càng khiến cô không hiểu là, sau khi Chung Phỉ Phỉ cười xong, đột nhiên vỗ vỗ tay, cửa lớn mở ra, một người quen thuộc bước nhanh tới.

"Làm xong rồi?"

Trên trán Phan Lôi chằng chịt mồ hôi, trời khiến cô diệt vong mà, người tiến vào lại là Lục Vĩnh.

Quả nhiên cô quá bất cẩn sao? Lại không ngờ Chung Phỉ Phỉ sẽ hợp tác với Lục Vĩnh - kẻ cô ghét nhất.

"Hai người… hai người muốn làm gì?"

Chẳng ai để ý đến cô, Lục Vĩnh tới gần ôm Chung Phỉ Phỉ, trao một hôn triền miên nóng bỏng.

"Cục cưng, anh nên cảm ơn em thế nào đây."

Chung Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là giao dịch thôi, nhớ, để lại ít tư liệu hình ảnh."

"Đương nhiên, việc này luôn là hứng thú yêu thích của anh."

Lục Vĩnh cười, bị Chung Phỉ Phỉ hất tay cũng không tức giận, cười tủm tỉm đi về phía Phan Lôi.

Phan Lôi tựa vào bàn, chân cô hơi mềm nhũn.

Nhưng ý thức coi như tỉnh táo.

Cô móc điện thoại trong túi ngay lập tức, lại bị Lục Vĩnh nhìn thấu, nhanh chóng cướp di động của cô ném ra ngoài cửa sổ.

Ngón tay của người đàn ông miết mạnh mặt cô, nở nụ cười mang theo ác ý đến gần.

"Tao nói rồi, con nhỏ đê tiện như mày, sớm muộn gì cũng có một ngày lên giường tao!"

"Lục Chung sẽ không bỏ qua cho anh!"

Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, cả người không còn chút sức lực, giọng cũng mềm nhũn.

Nhắc tới Lục Chung, phút chốc Lục Vĩnh chần chừ.

Phan Lôi nhạy cảm chộp được, "Anh cũng biết thủ đoạn của Lục Chung rồi, anh đụng vào tôi, lẽ nào còn muốn ở bệnh viên ba tháng sao?"

Có lẽ, đó không phải một ký ức tốt đẹp.

Nhất thời, Lục Vĩnh hơi kiêng kị Lục Chung, động tác cũng do dự.

Chung Phỉ Phỉ còn chưa rời đi, nghĩ đến có thể chứng kiến con nhỏ Phan Lôi luôn tỏ ra thanh cao thở dốc dưới thân một gã kinh tởm nhất, là một chuyện vui sướng cỡ nào.

Song cô ta không ngờ, Lục Vĩnh là một kẻ vô dụng, bị Phan Lôi dọa một câu đã sợ đến mức đánh trống lui quân ngay.

"Sao thế, Lục Vĩnh, anh sợ hả? Đừng quên, giờ anh có lùi bước, Lục Chung cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

Chung Phỉ Phỉ đẩy Lục Vĩnh một cái.

Trong mắt Lục Vĩnh nhanh chóng xuất tia tàn nhẫn, không chút nghĩ ngợi bèn tát Phan Lôi.

"Con đê tiện! Mày nghĩ tao sợ Lục Chung hả? Xem tao hôm nay chạm vào mày rồi! Lục Chung có thể làm gì tao!"

Dứt lời, Lục Vĩnh qua đó cởi phăng nút áo của Phan Lôi.

Cả người Phan Lôi mềm nhũn, nhưng không có nghĩa là chẳng còn tí sức lực nào.

Đợi Lục Vĩnh nhào tới, cô chợt cúi đầu, cắn tay Lục Vĩnh một cái.

Lục Vĩnh bị đau, hất tay ra, nắm mái tóc dài của Phan Lôi lại giáng vài bạt tai bộp bộp bộp, vừa đánh vừa mắng: "Con đê tiện! Tao cho mày cắn tao này!"

Chẳng biết từ lúc nào Chung Phỉ Phỉ đã lui ra ngoài.

Dù sao cô ta cũng là phụ nữ, không nhìn nổi cảnh tượng máu me thế.

Có điều, lúc đi tới cửa, cô ta còn cẩn thận nhắc nhở Lục Vĩnh, nhớ lưu hình ảnh.

Cuối cùng, cô ta còn ân cần giúp hắn đóng cửa lại.

Ngoài cửa sổ, ánh sao xán lạn.

Hiếm khi trời đẹp, hít sâu một hơi, nỗi bực bội vì mùa hè oi bức còn có sự khó chịu vì hương hoa cỏ không rõ, cứ như vậy biến mất gần như không còn.

Lúc này Lục Chung tựa vào xe đang thần tốc tiến lên phía trước, khẽ khép mắt lại.

Hắc Nựu ở bên cạnh báo cáo sự tiến triển mới nhất của Ảnh thị, mặc dù Lục Tự đa nghi, song nếu ép đến cùng, không cho phép hắn không tin.

Tin tưởng khi đó, hắn sẽ như một con chó hoang nhảy tường, cho hắn một khúc xương, biết rõ có độc, hắn cũng sẽ nuốt vào.

Sau khi mấy người lên kế hoạch, Hắc Nựu châm một điếu thuốc, cung kính đưa cho Lục Chung, lại bị đối phương xua tay cự tuyệt.

"Lão đại, trước kia anh hút thuốc như mạng mà? Sao giờ không hút nữa?" Hắc Nựu rút điếu thuốc về.

Lục Tư ở trước mặt nhìn bọn họ, cười cười, "Có người không ngửi được mùi thuốc lá, nên người nào đó đương nhiên cai."

Hắc Nựu nghi ngờ nhìn Lục Chung, Lục Chung cũng không ngẩng đầu, chỉ xoay đầu nhìn đỉnh núi đen ngòm ở nơi xa, trong lòng không hiểu sao hơi bực bội.

Soạn một tin nhắn hỏi Lục Tư ở trước mặt: Lúc nào đến?

"Khoảng một tiếng nữa. Sao vậy, mới rời khỏi chốc lát thôi mà, không nỡ rồi sao?" Lục Tư vẫn còn nói đùa.

Lục Chung mím môi, ngón tay nhanh chóng ấn: Tăng tốc.

"Yes sir." Lục Tư cười cười, đạp chân ga.

Bỗng nhiên, mui xe phịch một tiếng, Lục Tư chửi thầm, đánh tay lái dừng lại.

Rất nhanh, cửa sổ xe có một người đàn ông chui vào, cười hì hì nhìn ba người.

"Hi, em tới đón mọi người."

Hắc Nựu thoáng nhìn người đàn ông gầy yếu, nghi ngờ hỏi: "Chuột đồng, sao cậu tới đây? Chẳng phải lão đại sai cậu bảo vệ chị dâu sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi mới chui vào tên Chuột Đồng, không chút khách sáo cướp điếu thuốc trên tay Hắc Nựu, rít một hơi.

"Sợ cái gì, một resort nho nhỏ, tôi không cho con muỗi nào lọt vào, còn ai dám chạm vào cô ấy chứ?" Thích ý phun ra một vòng khói, Chuột Đồng lại ném thêm một câu, nở nụ cười lạnh, "Hơn nữa, một người phụ nữ không có năng lực tự vệ, thì lấy tư cách gì đứng bên cạnh lão đại chúng ta…"

Ầm ——

Chuột Đồng còn chưa nói hết, Lục Chung đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nhoài người về phía trước, vung quyền về phía người đàn ông đang nhả khói.

Một tiếng vang rất lớn, thủy tinh bị nghiền nát, Hắc Nựu nhìn Chuột Đồng bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ, trong bụng run rẩy.

"Lão đại, Chuột Đồng không phải cố ý…”

Lời Hắc Nựu chấm dứt khi nhìn thấy vẻ hung ác trên khuôn mặt Lục Chung.

Ngay cả người luôn cợt nhả như Lục Tư cũng trầm mặt, "Các cậu bất cẩn quá! Ai bảo các cậu chỉ đề phòng người bên ngoài khu resort, chẳng lẽ người bên trong an toàn sao? Còn nữa… cái gì gọi là không có năng lực tự vệ thì không thể đứng bên cạnh lão đại… Hoàn cảnh sống từ nhỏ của cô ấy khác các cậu, các cậu từ con đường máu tanh mà ra, còn cô ấy, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà kính, sao có thể dùng tiêu chuẩn của các cậu đi đánh giá người khác, còn các cậu có tư cách gì xem thường cô ấy…"

Không chỗ nương tựa lớn lên ở nơi ăn tươi nuốt sống như nhà họ Lục, vừa phải phòng Lục Tự bụng dạ khó lường và Lục Vĩnh sắc tâm không chết, vừa phải lớn lên khỏe mạnh lạc quan, chẳng lẽ điểm này của Phan Lôi không đáng để người khác kính nể sao?

Lời còn chưa nói xong, Lục Chung đã xuống xe đẩy Lục Tư ra, bản thân thì ngồi vào chỗ điều khiển.

Chốc lát sau chiếc xe nhanh chóng chạy lên đỉnh núi đen ngòm.

Trước khi đi ánh mắt Lục Tư lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất vuốt máu tươi nơi khóe miệng kia: "Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu cút về quê cho tôi!"